Dọc theo đường đi, Lăng Tử Hàn cứ mải suy nghĩ không biết nên hỏi bọn họ thế nào đây. Cậu đã âm thầm điều tra qua toàn bộ các quân sĩ thuộc đại đội Dã Lang, phần lớn các tiểu đội trưởng cũng bị cậu bí mật hỏi qua, hiện tại, chỉ có các trung đội trưởng, cậu chưa hỏi được ai trong số họ cả.
Nhìn đồng hồ một chút, trời đã về chiều, cậu mỉm cười nói: “Chúng ta nên về ăn thôi. Hôm nay tôi mời.”
Liễu Dũng lập tức cười ha ha: “Tốt, vậy chúng tôi chỉ còn cách theo hầu Lăng phó thôi.”
Lăng Tử Hàn cười nói: “Tự nhiên.”
Chu Khải Minh nhìn sắc trời, thương lượng với Liễu Dũng: “Ăn ngay chân núi đi, kêu bọn họ làm thịt dê rừng ăn.”
Liễu Dũng lắc đầu: “Nguyên con dê ăn làm sao hết chứ? Với lại Lăng phó ăn chay mà.”
“Vậy làm nửa con thôi?” Chu Khải Minh dò ý trước.
Liễu Dũng nhún vai: “Vậy họ có chịu làm cho mình không?”
Chu Khải Minh chẳng hề để ý: “Nói với bọn họ vài câu, chắc cũng được mà.”
Liễu Dũng liền cười gật đầu: “Ừ, còn nếu không được thì quay nguyên con, rồi mang về cho bọn kia luôn.”
“Ừ.” Chu Khải Minh nói, rồi bọn họ cùng nhau leo lên xe việt dã chạy xuống chân núi.
Liễu Dũng nói với Lăng Tử Hàn: “Lăng phó, chúng ta đến chân núi Kazakhs ăn cơm lều bạt đi nha, sẵn tiện kêu bọn họ làm thịt dê rừng luôn. Chúng tôi biết anh không ăn thịt, vậy kêu bọn họ làm ít rau dại trên núi cho anh, cũng ngon lắm đó.”
Lăng Tử Hàn gật đầu: “Được, các anh cứ tự nhiên, tôi không có ý kiến.”
Xe hơi chạy theo con đường dốc xuống tới chân núi. Đây là khe giữa hai núi, ở một bên đường cái có một bãi cỏ xanh, ở trên có vài lều bạt của người Kazakhs, còn một bên là một con sông nhỏ, nước sông là từ trên núi tuyết chảy xuống, tuy rất lạnh nhưng cũng sạch sẽ vô cùng.
Bọn họ đậu xe ven đường, xuống xe đi đến 1 cái lều bạt.
Lập tức có một cô gái người Kazakhs còn trẻ ra đón, vô cùng nhiệt tình mà dùng tiếng Hán có chút cứng nói chuyện với bọn họ. Liễu Dũng cùng Chu Khải Minh không nói tiếng Kazakhs, nhưng dù sao loại ngôn ngữ này là ngôn ngữ Altaic thuộc hệ Turkic, cũng có nét tương tự với ngôn ngữ trong hệ Turkic của họ, gần như giống y như tiếng Uighur. Vì vậy bọn họ đều dùng tiếng Uighur để chào hỏi hai ba câu với cô, trong đó cũng có chút vui đùa chọc ghẹo.
Ba người bọn họ hôm nay mặc thường phục, khí chất đều tao nhã, tựa như phần tử trí thức, khiến đối phương rất tôn trọng.
Chu Khải Minh chạy đi tìm chủ quán, thương thảo chuyện làm nửa con dê. Liễu Dũng dẫn Lăng Tử Hàn vào trong lều bạt, muốn cậu ngồi gần bếp lửa. Ở trên bếp lửa có bắt một ấm nước đang sôi, đang tỏa ra làn khí nóng. Liễu Dũng mở nắp ấm nước ra, không khỏi vui mừng: “Ha ha, là trà sữa,” lập tức tìm đồ đựng trà sữa để uống.
Trong phòng không có cái chén hoặc tách nào cả, hắn liền nói: “Lăng phó, anh chờ chút nha.” rồi chạy ra ngoài.
Lăng Tử Hàn mỉm cười, vừa nhóm lửa, vừa đánh giá cách bố trí của lều bạt. Đây là một cái lều bạt điển hình theo phong cách bình thường (lều sống mỗi ngày) của người Kazakhs, không có trang trí hoa văn đặc biệt gì quá nhiều. Bên trong rất bình dị, chỉ có một ngọn đèn chân không bằng ngói được treo ngay giữa lều, phát ra ánh sáng mờ ảo. các bức vách bằng vải chung quanh đều được vén rộng ra, ở trên có treo vài thảm lông dê có các nét vẽ rất đẹp, trên các vách cũng có treo các tấm thảm, ngoài ra còn có thêm vài bộ quần áo, mũ nón … y hệt như một căn nhà nhỏ của người dân tộc thiểu người.
Bỗng nhiên, phía sau lều bạt truyền đến tiếng phì phì của ngựa, khiến không gian càng thêm giống.
Ngồi ở chỗ này, hoàn toàn cách ly với thế giới công nghệ cao kia, dường như Lăng Tử Hàn đang trở về thời trung cổ, trở thành một thành viên du mục dân tộc. Cậu ngã lưng dựa vào chiếc ghế phía sau, cảm thấy rất thích thú.
Chỉ chốc lát sau, Liễu Dũng có chút kích động trở về. Cùng bước vào trong với hắn là một cô gái người Kazakhs, trong tay cô đang cầm vài chiếc vò tráng men từ thời xưa. Liễu Dũng tiếp lấy vò trong tay cô, đưa cho Lăng Tử Hàn một cái, mình cũng cầm lấy một cái. Cô gái kia đến chỗ ấm nước, nhấc lên rồi rót trà sữa nóng hổi vào trong vò của bọn họ.
Lăng Tử Hàn dùng Kazakhs nói: “Cám ơn.” Phát âm của cậu rất thuần khiết, giống y như người Kazakhs vậy.
Cô gái đó có chút kinh ngạc nhìn cậu một cái, rồi cười rộ lên, khoái trá nói: “Không cần cám ơn.”
Cô rót trà sữa cho bọn họ xong rồi đặt ấm lên bếp lò lại, sau đó ra ngoài.
Liễu Dũng ngồi xuống, uống một hớp trà sữa rồi cười hì hì nói: “Bạch Lang đang sử dụng hết khả năng thuyết pháp của mình, cuối cùng cũng khiến đá hóa mềm thôi.”
Lăng Tử Hàn thiếu chút nữa cười ra tiếng, cách nói nho nhã như vậy, quả thực người thường khó mà hiểu được. “Vậy ông chủ có đồng ý không?”, cậu hỏi.
Liễu Dũng cười nói: “Dường như ông chủ đồng ý rồi.”
“Quả thật Chu trung đội xác thực lợi hại, có thể nhanh mồm nhanh miệng đến thế.” Lăng Tử Hàn uống một hớp trà sữa, nhất thời cảm giác có một mùi hương nhẹ, cùng một dòng nước ấm chảy xuống dạ dày. Cậu liền uống thêm một hớp lớn, cảm nhận được dòng nước ấm đó chạy xuống ngũ tạng lục phủ.
Liễu Dũng cười đến thiếu chút nữa làm đổ cả vò trà sữa: “Y nói là y dụ người ta, nói cái gì mà nửa con dê kia cứ để đó, hai ngày sau chúng ta trở lại.”
Lăng Tử Hàn cũng biết đây chỉ là lời nói dối: “Vậy mà ông ta tin sao?”
“Tôi không biết ông ta tin hay không, dù sao biểu hiện ra mặt thì là tin, nhưng không biết là thật lòng hay không thôi.” Liễu Dũng cười đến ngửa tới ngửa lui.
Lăng Tử Hàn cũng cười: “Xem ra tất cả mọi người đều là người thông minh, chỉ là đang giả bộ hồ đồ mà thôi.”
“Tôi cũng thấy vậy.” Liễu Dũng nở nụ cười sáng lạng, dưới ánh đèn mờ càng toát lên phong thái rực rỡ.
Lăng Tử Hàn cười, tiếp tục uống trà sữa, nhẹ giọng nói: “Vậy chắc cuộc làm ăn này sẽ thành công thôi.”
Trong lúc cười đùa, Chu Khải Minh cười tủm tỉm đi vào, thấy bọn họ đang bưng trà sữa uống, y lập tức đưa mắt nhìn quanh, lập tức thấy một chiếc vò để trên bàn. Y cầm lấy rồi tự rót cho mình một vò đầy trà sữa, sau đó ngồi xuống.
Liễu Dũng nhìn y cười nói: “Nhóc quỷ, đại công cáo thành không?”
Chu Khải Minh chẳng hề để ý mà nói: “Đương nhiên rồi, có tôi ra ngựa, làm sao mà không thành?”
Liễu Dũng hài hước: “Không biết xấu hổ.”
Chu Khải Minh không hề để tâm: “Vậy một lát cậu đừng có ăn, nếu mà cậu ăn một miếng nhỏ thôi thì cũng là vô sỉ đó.”
“Vô sỉ thì vô sỉ.” Liễu Dũng cười nói. “Không thể để anh có lợi được.”
Hai người thân thiết đấu võ mồm, Lăng Tử Hàn chỉ là ngồi ở một bên nghe, không nói xen vào.
Mấy sĩ quan cấp tá của đại đội Dã Lang không ai không thông minh cả, ngoại trừ Lô Thiếu Hoa có hơi thẳng tính, thì những người khác đều là những người khó mà đoán được, trong lúc nhất thời cậu không biết phải dùng từ gì để hỏi mà lại không khiến họ nghi ngờ.
Náo loạn một hồi, một cô gái Kazakhs bưng một khay thịt dê quay nóng hổi đặt lên bàn.
Chu Khải Minh cùng Liễu Dũng lập tức bắt chuyện Lăng Tử Hàn: “Nào, Lăng phó, chúng ta thử nào.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười mở nắp khay ra, rồi ngồi xếp bằng bên cạnh bàn ăn. Nhìn khối thịt dê to dài đặt trên bàn, cậu cười nói: “Rất thơm, đáng tiếc tôi không thể ăn.”
Chu Khải Minh cùng Liễu Dũng nhìn nhau, dường như đồng thời ngừng đũa rồi cảm thấy có chút xấu hổ.
Lăng Tử Hàn nở nụ cười: “Các anh cứ ăn trước đi, không cần khách khí.”
Vì vậy Chu Khải Minh liền đưa tay cầm lấy một xâu thịt dê lên. Y vừa ăn vừa nói “Dê của Tân Cương không ăn thức ăn gia súc để lớn, chúng nó chỉ uống nước tuyết, ăn cây cỏ được dưỡng bằng nước tuyết, cho nên thịt rất ngon, không có vị gây.”
Lăng Tử Hàn gật đầu. Cậu biết điều đó, bởi vì trước đây cậu đã từng ăn một lần rồi. Lúc đó, cậu đang cùng Vệ Thiên Vũ du lịch với nhau, hai người cùng ngồi với nhau ăn thịt dê, uống sữa chua, cười rất vui vẻ … bất quá, đó là chuyện từ rất lâu rất lâu về trước rồi.