Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 5 - Chương 27



Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lăng Tử Hàn vẫn mỉm cười, chậm rãi uống trà sữa. Vị trà sữa này không có chất kích thích bao tử, không khiến dạ dày cậu khó chịu, nên cậu uống thêm mấy ly.

Một lát sau, một dĩa rau xanh được bưng vào.

Chu Khải Minh lập tức nói với Lăng Tử Hàn: “Lăng phó, cái này làm cho anh đấy, ăn nhanh đi. Hình như đây là rau trồng đó, ăn rất ngon.”

Lăng Tử Hàn cười gật đầu, cầm lấy chiếc đũa, từ từ ăn.

Chu Khải Minh cùng Liễu Dũng lập tức ăn như hổ đói, vô cùng thoải mái. Những xiên thịt dê không ngừng được bưng vào, mà sức ăn của cả hai người họ cũng rất mạnh, nên có thể xử hết toàn bộ số thịt dê trên bàn.

Sau đó lại ngó sang bàn thức ăn chay, toàn bộ đều là rau dại trong núi, bọn họ cũng không rõ chúng tên là gì. Lăng Tử Hàn ăn chỉ cảm thấy mùi thơm ngát, rất ngon miệng.

Thừa dịp Chu Khải Minh cùng Liễu Dũng đang vui vẻ ăn uống, không có phòng bị, Lăng Tử Hàn giả bộ hỏi thăm “Này, tôi luôn được nghe qua mấy tên phân tử khủng bố, nhưng lại chưa từng gặp qua bọn chúng, bộ chúng thật sự khủng bố lắm sao?”

“Tất nhiên rồi.” Chu Khải Minh không chút nghĩ ngợi, mở miệng nói. “Lăng phó, anh chưa từng gặp qua bọn chúng nên tất nhiên không tưởng tượng được. Phần lớn bọn chúng chẳng ai là người tốt cả, đều là những tên xấu xa mà các quốc gia không thể nào trừng trị bằng luật pháp được, sau đó bọn chúng mới chạy ra nước ngoài tham gia vào mấy tổ chức khủng bố. Trên thực tế, các quốc gia, các dân tộc đều rất ghét bọn chúng, chẳng ai ủng hộ hành động của bọn chúng đâu.”

“Đúng vậy.” Liễu Dũng nghiêm túc mà nói. “Anh cứ nghĩ đi, dù là người thuộc dân tộc nào, có ai chẳng mong có được một cuộc sống tốt? Chỉ cần có cơm no áo ấm thì bọn họ sẽ cảm thấy cảm thấy mỹ mãn, còn ai muốn phân chia ra làm gì. Mấy quốc gia Trung Á, từ rung chuyển chính trị đến lạc hậu kinh tế, tất cả bọn họ đều tự mình chứng kiến, nhưng có ai lại muốn sống trong sự khủng hoảng này đâu. ”

“Đúng vậy, chỉ có bọn người có dã tâm là dùng những trò chính trị kích động người khác thay chúng bán mạng, đạt mục đích mà thôi.” Chu Khải Minh vô cùng bình tĩnh phân tích.

Lăng Tử Hàn chậm rãi gật đầu, có chút thắc mắc hỏi: “Nếu vậy tại sao lại có nhiều người thêm vào tổ chức khủng bố chứ? Nhất là thanh niên. Bọn họ còn tạo ra bao nhiêu sự kiện khủng bố, giết rất nhiều người, thậm chí không chỉ giết người ngoài tộc, mà giết luôn cả người trong tộc của mình.”

Liễu Dũng khe khẽ thở dài: “Cái này liên quan đến việc giáo dục ý thức rồi. Nơi này có rất nhiều đứa trẻ không được đi học, nhất là mấy đứa con của dân du mục, bọn họ cứ nửa năm lên Bắc, lại nửa năm xuống Nam, suốt năm cứ du mục, mấy đứa bé làm sao có thể cố định học tập tại một nơi chứ. Không có văn hóa thì tất nhiên dễ bị người khác kích động. Bọn họ lại chẳng thể phân biệt được đúng sai, có đôi khi chỉ cần 1 người thủ lĩnh dẫn dắt là cứ thế nghe theo mà thôi.”

“Đúng vậy.” Chu Khải Minh tiếc hận lắc đầu. “Mỗi lần đi bao vây mấy doanh địa bọn phân tử khủng bố, thấy có hơn chục mấy đứa nhóc chỉ mới hơn 10 tuổi đã cầm súng hướng về chúng tôi bắn trả, những lần như thế cảm thấy đau lòng vô cùng.”

“Trong bọn chúng có không ít người tay đã dính đầy máu tanh, biết rõ dù đầu hàng cũng không thể tránh khỏi cái chết, nên lúc đánh nhau vô cùng hung hãn, hơn nữa không muốn đầu hàng, chẳng thà tự sát. Chuyện này khiến cho mấy đứa nhỏ nhìn vào, cứ nghĩ bọn chúng là thần tượng để sùng bái, coi bọn chúng như anh hùng, nên cứ vậy mà bắt chước theo.” Cái nhìn của Liễu Dũng vô cùng có lý.

“Việc này cũng làm khó chúng tôi nhiều lắm.” Chu Khải Minh gãi đầu. “Chúng tôi cứ một mực càn quét mấy tên ác đồ này, nhưng lại không cách nào ngăn cản việc có người mới gia nhập vào tổ chức khủng bố.”

Lăng Tử Hàn cũng không có nghiên cứu tỉ mỉ qua vấn đề này, mấy cái này thuộc về các bài phát biểu về chiến lược phát triển của mấy nguyên thủ quốc gia rồi. Cậu suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Tôi có xem qua một ít tư liệu, các tổ chức khủng bố gần đây có tạo ra không ít sự kiện khủng bố bạo lực, khiến rất nhiều người chết. Vậy … khi các anh bao vây bọn họ, nếu quanh bọn chúng là dân thường, bọn chúng có bắt cóc người dân ở đó làm con tin để uy hiếp không?”

“Việc này bọn chúng không có làm.” Chu Khải Minh thốt ra. “Bọn chúng cứ thế mà giết thôi.”

Lăng Tử Hàn lấy làm kinh hãi: “Gì cơ?”

Liễu Dũng không có nghi ngờ gì ý định của cậu, cho rằng phó đại đội trưởng mang dáng vẻ thư sinh này của mình chắc cho tới bây giờ chưa nghe qua mấy chuyện máu me như thế bao giờ, cho nên mới giật mình, vì vậy nghiêm túc giải thích với cậu: “Là thật đó. Một năm gần đây, bọn phần tử khủng bố này càng lúc càng tàn bạo, ngay lúc chúng tôi tấn công, bọn chúng sẽ lập tức giết chết toàn bộ dân thường ở chỗ đó, chẳng phân biệt nam nữ già trẻ, chó gà không tha, chẳng biết ý định của bọn chúng là gì, chẳng lẽ là một khái niệm hay triết lý mới của chủ nghĩa lý luận phát triển của bọn khủng bố?”

Lăng Tử Hàn trầm ngâm. Lúc trước khi cùng các quân sĩ khác trò chuyện, cậu cũng từng nghe các tiểu đội trưởng cùng các phân đội trưởng nói qua điều này, chẳng lẽ đều là thật? Hay đó là cách nhìn nhận vấn đề chung của tất cả bọn họ? Theo lý thuyết thì không thể nào được, làm sao có khả năng tất cả mọi người có thể có cùng một cách nhìn nhận như thế được? Cho dù là quân nhân thì bọn họ ai cũng có tính cách. Thường thì cậu đều nhân thời gian rãnh rỗi để nói chuyện phiếm với bọn họ, bằng sự nhạy cảm hơn người của cậu, cũng không nhìn ra được bọn họ đang đóng kịch, bởi vậy, chỉ có thể khẳng định, bọn họ là đang nói thật.

Thấy cậu không nói gì, Liễu Dũng cùng Chu Khải Minh cũng đều trầm mặc. Đến tận khi cô gái Kazakhs bưng dĩa thịt dê bước vào lều, sau đó ông chủ cũng theo vào, cùng bọn họ nhiệt tình hàn huyên vài câu mới khiến không khí trong lều trở lại bình thường. Liễu Dũng cùng Chu Khải Minh lại hoạt bát, cười rất vui vẻ.

Chờ bọn họ trở về quân khu thì đêm đã khuya.

XXXXXXXXXXXXXXXX

Tại bầu trời đầy sao ở Tân Cương, có thể nhìn thấy rõ các vì sao đang tỏa sáng lập lánh, cảm giác như bản thân đang đứng giữa vũ trụ, nhìn các vì sao như ngay trước mắt mình.

Lăng Tử Hàn ngồi ở sân thượng, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao mỹ lệ, chìm dần vào suy nghĩ riêng.

Những chuyện từ chính miệng Liễu Dũng cùng Chu Khải Minh nói khiến cậu nghi hoặc không ngớt. Nhiều năm qua, chưa từng nghe qua vụ nào mà tổ chức khủng bố lại vô duyên vô cớ giết hết người dân vô tội trong các thôn xóm, nên có lẽ không hợp lý cho lắm. Bỏ qua sự kỳ lạ của việc bọn khủng bố giết hết dân thường qua một bên, trong một năm trở lại đây, hành động của đại đội Dã Lang đều không bắt được một tù binh nào, toàn bộ bọn phần tử khủng bố đều bị giết hết, vậy làm sao để chứng thực mọi chuyện đây?

Quân khu rất an tĩnh, cơn gió nhẹ thổi lướt qua rừng dương lâm, khiến lá cây không ngừng xào xạt, tựa như có người đang nhẹ giọng nỉ non.

Lăng Tử Hàn nhắm hai mắt lại, lắng nghe.

Bỗng nhiên, có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng cậu.

Cậu không động đậy, bằng sự linh mẫn lập tức cảm nhận được, ngoài cửa là Lâm Tĩnh.

Tiếng đập cửa rất nhẹ nhưng vẫn duy trì liên tục không ngừng. Đèn trong phòng cậu còn mở, nhìn thấy rõ là cậu chưa ngủ, nên cậu đành phải đứng dậy, đi ra ngoài mở cửa.

Lâm Tĩnh đứng ở cửa, nhẹ giọng nói: “Lăng phó, sao cậu còn chưa ngủ?”

Lăng Tử Hàn nhìn hắn một chút, ôn hòa cười nói: “Ngủ không được nên ngồi chơi một chút.”

Lâm Tĩnh hơi trách cứ: “Cậu cứ như vậy sao thân thể có thể khỏe được?”

“Tôi cũng không muốn.” Lăng Tử Hàn nhẹ giọng giải thích. “Uống thuốc ngủ cũng không có hiệu quả, không còn cách nào hết.”

Lâm Tĩnh bước vào phòng, quan tâm nhìn cậu. “Sắc mặt của cậu kém quá, cứ mất ngủ hoài cũng không phải việc nhỏ, hay cậu đến bệnh viện kiểm tra lại đi.”

“Đã kiểm tra nhiều rồi.” Lăng Tử Hàn có chút bất đắc dĩ mỉm cười. “Đã uống rất nhiều thuốc, bác sĩ cũng đã dùng nhiều phương pháp, nhưng chẳng khá hơn gì.”

Lâm Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu: “Vậy cũng không tốt, vậy có thử khám khoa tâm thần chưa? Có thể do tâm lý bất ổn hay do lo lắng mà ra đó.” Hắn không dám nói đến bệnh tự kỷ cùng bệnh trầm cảm, cố gắng tìm từ nào khác để nói.

Lăng Tử Hàn bật cười: “Lâm đại, anh nói cứ như là xuất thân từ viện y học ấy.”

“Cũng không hẳn.” Lâm Tĩnh cười rộ lên. “Tôi chỉ tốt nghiệp học viện chỉ huy lục quân mà thôi, bất quá có học qua môn tâm lý học cùng sang thương học (1).”

Lăng Tử Hàn cũng đã từng xem qua tư liệu cá nhân của hắn trước khi tới đây. Lúc Lâm Tĩnh còn học ở học viện chỉ huy lục quân đã có tiếng là thiên tài, khi tốt nghiệp thì cả Bộ Quốc Phòng cùng tổng tham đều muốn có hắn, nhưng hắn nhất quyết ở lại Tân Cương, kiên trì về đại đội chống khủng bố đặc chủng, mấy năm qua xuất sinh nhập tử, thật sự là khiến người ta kính nể.

Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói rằng: “Một quân nhân như anh, nhất định sẽ lưu danh sử sách.”

Lâm Tĩnh ngẩn ra, lập tức hào hiệp nở nụ cười: “Tôi không có nghĩ tới việc này. Có thể lưu danh sử sách hay không cũng không quan trọng, tôi chỉ hy vọng có thể sống có ý nghĩa mà thôi, không uổng cuộc đời này.”

Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói: “Lâm đại, cuộc đời của anh so với nhiều người có ý nghĩa nhiều lắm. Không chỉ có thể khiến anh kiêu ngạo, mà còn có thể khiến người khác mong ước.”

Lâm Tĩnh chỉ nhẹ nhàng cười. Ngay lúc này, Dã Lang luôn trước mặt người khác luôn lạnh lùng nghiêm nghị giờ trở nên vô cùng hòa ái, như biến thành một người khác vậy.

Trong lúc nhất thời hai người lâm vào trầm mặc. Trong rừng thỉnh thoảng có tiếng chim truyền đến, khiến cho thế giới như chìm vào khoảng không tĩnh lặng.

Một lúc lâu, Lâm Tĩnh hòa ái mà nói: “Lăng phó, nên ngủ sớm đi, sáng mai chúng ta còn phải đến Bộ Tư Lệnh để họp đó.”

Lăng Tử Hàn gật đầu: “Yes, sir!”

Lâm Tĩnh xoay người rời đi.

Lăng Tử Hàn đứng ở cửa, nhìn bóng lưng cao dài tiêu sái của hắn biến mất ngay chỗ rẽ thang lầu. Đôi mắt cậu đen thẳm, tựa như bóng đêm dày đặc.

HẾT CHAP 27

Mục lục

(1) Sang thương: là chỉ các tổn thương rách đứt da, cơ, mạch máu… có thể to nhỏ hoặc sâu nông tuỳ thuộc vào lực và vật rắn sắc nhọn trực tiếp gây nên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.