Phương Quốc Cơ nhìn Lăng Nghị, lại nhìn Lôi Chấn, cười lắc đầu: “Lão lăng xót con.”
“Chuyện này có thể hiểu được mà.” Lôi Chấn thở dài. “Ba năm trước trong nhiệm vụ đó Tử Hàn đã bị thương rất nặng, đến nay vẫn chưa khỏi. Người làm cha nào mà không xót con? Huống chi còn thấy con mình chịu dằn vặt suốt bao năm qua.”
Phương Quốc Cơ trầm mặc, gật đầu: “Được rồi, Lão Lăng, người do anh quyết định, nhưng phải đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa tuyệt đối bảo mật. Bất quá, tôi tin Tử Hàn hoàn toàn đảm nhiệm được nhiệm vụ lần này. Lão Lôi cũng cùng ý kiến với tôi, ổng cũng cho rằng Tử Hàn là người thích hợp nhất. Bỏ đi biểu hiện lúc trước của cậu ấy, thì cậu ấy giờ cũng đảm nhiệm vị trí Phó Cục trưởng Cục Đốc Tra Bộ Quốc An cũng được mấy tháng rồi, cũng có kinh nghiệm điều tra mấy vụ thế này. Hiện tại thời gian không nhiều, chúng ta không thể khảo sát những người khác. Nhiều năm như vậy, ấn tượng mà Tử Hàn để lại vẫn là một ‘Thái tử gia’ chơi bời lêu lổng, không cầu tiến, không làm việc đàng hoàng. Với thân phận của Lăng đại công tử, thì cậu ấy chính là người thích hợp nhất, cũng là cách sắp xếp tốt nhất. Anh chỉ cần sắm vai làm một người cha lợi dụng chức quyền để nâng đỡ con mình, Lão Lôi cũng sẽ trợ giúp anh ‘dùng công mưu tư’, tận lực bảo vệ tốt cho cậu ấy.”
Nghe Phương Quốc Cơ trêu chọc, Lăng Nghị nhịn không được mỉm cười: “Làm sao tôi không biết Tử Hàn là sự lựa chọn tốt nhất chứ? Thế nhưng, sức khỏe nó quả thực khiến tôi lo lắng, mà nhiệm vụ lần này liên quan đến danh dự quân đội, sự thành bại của hành động chống khủng bố liên hợp cùng sự yên ổn của Tây Bắc, việc quá lớn, khiến tôi có chút lo ngại.”
“Lão Lăng cân nhắc rất cẩn thận chu đáo, đây tất nhiên là chuyện tốt.” Phương Quốc Cơ cười nói. “Về phương diện này tôi cũng có chút lo lắng, bất quá, nhìn biểu hiện hôm nay của Tử Hàn, tôi rất tin tưởng.”
“Tôi cũng cho là vậy.” Lôi Chấn cười tủm tỉm. “Nói thật, Lão Lăng, tôi cũng hy vọng Tử Hàn nhận lời, coi như tạo một tấm gương cho thằng quỷ nhà tôi, khiến nó mau chóng trưởng thành.”
“Lời này của Lão Lôi đã khách khí quá rồi.” Lão lăng cười nhìn về phía ông. “Hiện tại ai chẳng biết Hồng Phi là hổ con, trò giỏi hơn thầy rạng trời xanh mà.”
“Không không.” Lôi Chấn liên tục xua tay. “Còn kém xa Tử Hàn.”
“Được rồi, hai người các anh không cần khách khí như vậy, đều là biết cách dạy con, khiến người khác ước mong.” Phương Quốc Cơ nở nụ cười, sau đó nghiêm mặt, lần thứ hai nhấn mạnh. “Chuyện này phải tiến hành bí mật, tránh xảy ra bất an trong hệ thống quân đội, gây rung chuyển cục diện. Tôi cũng không mong xảy ra nghi kỵ cùng ngăn cách giữa hai hệ thống lớn các anh, có hại tới Quốc Gia An Toàn. Hiện tại, lần này chúng ta bí mật điều tra, chỉ có ba người chúng ta biết. Lão Lăng, anh phải nói cho Tử Hàn, dù xảy ra chuyện gì, cậu ấy cũng không được làm lộ ra thân phận cùng mục đích chuyến này, cũng không được xử lý theo cảm tính. Chờ khi có kết quả điều tra, sẽ do bên chúng ta tự mình xử lý.”
Lăng Nghị lập tức nói: “Xin chủ tịch yên tâm, tôi nhất định dặn nó. Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo, Tử Hàn dù chết cũng sẽ không để lộ thân phận thực sự cùng nhiệm vụ chấp hành này. Nó luôn như vậy, chưa từng xảy ra sai lầm.”
Phương Quốc Cơ gật đầu, trịnh trọng nói với Lăng Nghị: “Lão Lăng, con của anh đã hy sinh rất nhiều cho quốc gia này, cũng đã lập được công huân bất hủ. Việc này người khác không biết, nhưng tôi lại nắm rất rõ. Hôm nay tôi nói thẳng, với tính tình cùng tài cán của cậu ấy, tương lai hoàn toàn có thể nối nghiệp anh. Anh cũng có thể gỡ đi gánh nặng trên vai rồi. Cho nên, chúng ta phải bồi dưỡng cậu ấy cho tốt. Tử Hàn còn trẻ, thời gian còn dài, anh phải nhìn xa một chút mới được.”
“Cám ơn chủ tịch.” Lăng Nghị thu liễm nụ cười, nghiêm túc nói. “Tử Hàn nó … chỉ sợ không đồng ý công khai thân phận. Cứ để nó vì nước phục vụ với thân phận này, cũng là tâm nguyện của nó.”
Phương Quốc Cơ gật đầu, nói: “Anh có một đứa con rất tốt.”
Lôi Chấn hoàn toàn hiểu được tâm tình của ông, nhịn không được vươn tay, thoải mái vỗ vỗ vai ông.
XXXXXXXXXXXXXXX
Trên nóc nhà của sân huấn luyện, Lôi Hồng Phi bị hệ thống giám sát tuyên bố ‘Tử vong’ xong, cười ha ha, đi thẳng đến chỗ Lăng Tử Hàn, ôm lấy cổ cậu.
Hôm nay Lăng Tử Hàn mặc T-shirt màu xám cùng quần vải thô, mặt nạ bảo hộ trên đầu cũng là màu xám, dưới ánh mặt trời tựa như làn khói, không có trọng lượng, thậm chí không có chút cảm giác nào. Nhưng Lôi Hồng Phi không chút nào lưu ý, ôm chặt vào lòng thân thể cực kỳ thon gầy không chút cảm giác nào này của cậu, sau đó tháo mũ của cậu xuống.
Lăng Tử Hàn biết rõ tính tình của y, biết y sẽ làm vậy nên cứ mặc kệ.
Lôi Hồng Phi kịch liệt vận động dưới nhiệt độ cao trong thời gian lâu vậy, cả người đều đầy mồ hôi, tựa như một ngọn lửa, tản ra hơi ấm. Nhưng Lăng Tử Hàn không có một giọt mồ hôi nào, thân người vẫn lạnh ngắt, lúc này bị y ôm chặt lấy, cảm thấy có chút ấm áp.
Lôi Hồng Phi ôm cậu đi xuống lầu, nhanh chóng đến một góc chết nơi mấy cái máy giám thị kia không thể giám sát được, lập tức ôm chặt lấy cậu, ghé vào lỗ tai cậu kêu liên tục: “Tử Hàn, Tử Hàn, Tử Hàn …”
Lăng Tử Hàn ôn hòa hỏi: “Thế nào? Bị thua nên muốn trả đũa sao?”
Lôi Hồng Phi nở nụ cười, vô lại nói: “Là muốn trả đũa đấy. Thế nào? Không được à?”
“Đương nhiên được, sao lại không được chứ?” Khóe miệng Lăng Tử Hàn hơi nâng lên, trong mắt có chút ý cười hiếm thấy. “Nhưng cẩn thận để người bên anh nhìn thấy, thanh danh cả đời bị quăng vào thùng rác bây giờ.”
Lôi Hồng Phi vùi khuôn mặt đầy mồ hôi chặt vào đôi má hơi lạnh của Lăng Tử Hàn, cảm thấy thoải mái vô cùng, nhịn không được hôn cậu. Nhưng Lăng Tử Hàn lập tức muốn đẩy y ra, càng bị y ôm chặt lấy.
Lôi Hồng Phi vùi sâu mặt mình vào hõm cổ cậu, rầu rĩ nói: “Tử Hàn, thật sự cả đời này chúng ta cứ vĩnh viễn bỏ lỡ như thế sao?”
Lăng Tử Hàn nhìn bức tường loang lổ trước mắt, ôn hòa mà nói: “Hồng Phi, chúng ta suốt đời là anh em tốt.”
“Không, anh không muốn làm anh em với em.” Lôi Hồng Phi kích động, nhưng thân thể cao lớn kia lại có chút rung động. “Tử Hàn, anh yêu em. Thời gian càng trôi qua, càng khiến anh yêu em. Nói cho anh biết đi, anh phải làm thế nào để chuộc lại lỗi lầm mà anh đã gây ra? Anh muốn bên em, lẽ nào cả đời này không còn một cơ hội nào hay sao?”
Lăng Tử Hàn khe khẽ thở dài: “Hồng Phi, cơ thể của em đã hư hỏng toàn bộ, nếu muốn bên cạnh em, anh không đủ kiên nhẫn đâu. Chuyện này không hề lãng mạn gì, cũng khiến anh không vui đâu. Cần gì phải thế? Chúng ta cứ làm anh em tốt, hơn nữa, em cũng không thể phụ Thiên Vũ được.”
Lôi Hồng Phi không muốn xa rời mà cứ vậy ôm lấy cậu, chui vào hõm cổ cậu, cảm nhận mùi hương sạch sẽ đặc biệt, cảm thấy đau lòng vô cùng. Qua một hồi lâu, y mới hỏi: “Em yêu anh ta?”
“Đương nhiên yêu. Bọn em bên nhau nhiều năm như vậy, nếu như không có tình cảm, đã sớm chia tay rồi.” Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng nói. “Hồng Phi, hiện tại bản thân em không chỉ mong có thể chống đỡ cơ thể này, còn phải làm việc không thể phạm sai lầm, thực sự không còn tinh lực chú ý đến chuyện khác. Anh có sự nghiệp của bản thân, còn có tiền đồ, có tinh lực, có thân thể khỏe mạnh, có thể tìm một người thích hợp với anh. Theo một nghĩa nào đó mà nói, em đã là một phế nhân rồi …”
“Không, em không phải.” Lôi Hồng Phi kích động. “Tử Hàn, em nói vậy, rốt cục nghĩ anh thế nào? Lẽ nào anh yêu em chỉ vì muốn thỏa mãn dục vọng cá nhân? Tùy tiện tìm một người lên giường là được rồi, có gì khó đâu? Nhưng mấy năm nay, có ai mà không yêu cầu anh như vậy? Nhưng Tử Hàn, anh chỉ yêu em, muốn ở bên cạnh chăm sóc cho em, dù chỉ đơn giản như thế anh vẫn cảm thấy hạnh phúc.”
Lăng Tử Hàn trầm mặc.
Hai năm qua, Lôi Hồng Phi kiên nhẫn biểu đạt tình cảm của y đối với cậu, càng lúc càng khiến cậu không thể từ chối. Với sự chăm sóc cẩn thận cùng tình yêu vô hạn mà Vệ Thiên Vũ dành cho cậu đã khiến cậu không biết làm thế nào, giờ còn thêm Lôi Hồng Phi càng khiến cậu không thể chịu nổi. Từ lúc tiếp nhận tình cảm của Vệ Thiên Vũ vào lúc 4 năm về trước, trước khi tiếp nhận ‘Nhiệm vụ tử vong’ hồi 3 năm trước, cậu vẫn luôn yêu Vệ Thiên Vũ. Chỉ là, từ khi cậu trở về, từ một người khỏe mạnh biến thành một Quỷ Hồn suy nhược. toàn bộ khí lực đều dùng để chống đỡ sự tập kích của ốm đau, không có khí lực để yêu ai.
Lôi Hồng Phi cũng cảm nhận được sự khó xử của cậu, y biết được tâm tình của Lăng Tử Hàn, chính mình cũng không biết phải làm sao. Y nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ thon dài của cậu: “Tử Hàn, anh biết anh làm em khó xử, xin lỗi, xin lỗi.. anh chỉ muốn bên cạnh em mà thôi … chỉ muốn được ở bên em mà thôi …”
Lăng Tử Hàn nhắm hai mắt lại, một lát bình tĩnh mà nói: “Hồng Phi, đừng như vậy, thuộc hạ của anh còn đang chờ anh kìa.”
Lôi Hồng Phi cũng biết thuộc hạ cùng thượng cấp của y đều đang chờ y, bọn họ không có thời gian dây dưa ở chỗ này, y cũng không nhẫn tâm làm khó Lăng Tử Hàn. Dù không muốn y cũng phải ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đường viền tuyệt mỹ trên khuôn mặt Lăng Tử Hàn nhưng vẫn tái nhợt, nhẹ nhàng nói: “Tử Hàn, em không cần khó xử, anh chỉ muốn nói với em, anh yêu em, rất yêu rất yêu.”
“Em biết.” Lăng Tử Hàn lẳng lặng nhìn y, hơi hơi gật đầu. “Hồng Phi, anh là người anh em tốt nhất của em, vĩnh viễn là vậy.”
Lôi Hồng Phi cũng biết loại chuyện này không thể nóng vội, nhất là trong tình hình này. Nghe Lăng Tử Hàn bảo chứng, trong lòng y vừa có chút ngọt ngào lại có cay đắng, nhưng không nói gì thêm, chỉ ôm chặt thắt lưng Lăng Tử Hàn, không chịu buông ra.