Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 7 - Chương 12



Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lăng Tử Hàn cùng Mai Lâm trở về Bắc Kinh, lần này hai người trở thành anh em ruột, là người Tây Ban Nha gốc Hoa, có một công ty mậu dịch, đến Trung Quốc khảo sát thị trường.

Hai người từ Madrid bay đến Bắc Kinh, vào khách sạn Shangri-La.

Mai Lâm lại đi mua 2 chiếc xe đời cũ, đậu ngay bãi đỗ xe gần đó. Hai người ra vào khách sạn thì sẽ dùng taxi, sau đó đến bãi đỗ xe tự lái xe của mình, chạy ra ngoài làm việc.

Lúc này đây, bọn họ cải biến sách lược, do Lăng Tử Hàn chuyên môn theo dõi điều tra hành động của Lăng Nghị, còn Mai Lâm thì chú ý giám sát Yamamoto Goro.

Thằng nhóc này lại giở trò cũ, theo dõi bọn họ.

Hai người để y theo 3 ngày, Mai Lâm liền đột nhiên biến mất. Y thay đổi hoàn toàn khuôn mặt, khí chất cũng đổi, thành một thành phần tri thức bình thường có thể thấy khắp Bắc Kinh này, không hề gây chú ý, sau đó theo dõi thằng nhóc đó.

Yamamoto Goro chẳng chú trọng gì với sự biến mất của y, vẫn luôn nhất tâm theo dõi Quỷ Thu luôn khiến y nhiệt huyết sôi trào.

Lăng Tử Hàn vẫn như cũ, vô cùng nghiêm túc theo sát cha mình, nghiên cứu xem có cơ hội nào để ra tay hay không. Đây là lần đầu tiên kể từ khi cậu chào đời tới nay nghiêm túc suy nghĩ kế hoạch ám sát phụ thân, trong lòng luôn tĩnh lặng cũng dần hình thành sự hưng phấn.

Lăng Nghị đã 60, nhưng do luôn kiên trì tự mình huấn luyện, nên trạng thái thân thể vô cùng trẻ, nhìn qua cùng lắm 40 là cùng, tinh thần sáng láng, phản ứng mẫn tiệp. Với kinh nghiệm công tác về mặt an toàn hơn 40 năm khiến cho năng lực phản theo dõi của ông vô cùng mạnh, có trực giác cùng lực nhận biết khác xa người thường.

Lăng Tử Hàn chỉ có trực giác cùng phương diện nhận biết vượt xa người thường mới có thể qua được cha mình, hoặc có thể xem mặt thể lực thì mạnh hơn ông một chút, nhưng toàn bộ các năng lực ở các mặt khác đều ở thế hạ phong. Hết lần này tới lần khác lực nhận biết thần quái của cậu khiến cậu cảm nhận rõ ràng được sự cường đại của cha mình, hoàn toàn không dám tới gần ông, chỉ có thể theo dõi từ xa.

Phòng bị của Lăng Nghị thực sự quá nghiêm mật, nhìn qua phảng phất không có gì, mà ông luôn ở trong trạng thái mạn bất kinh tâm, nhưng từ ánh mắt của một vị sát thủ, Lăng Tử Hàn lại tìm không ra được bất kì kẻ hở nào, còn khiến hành tung của mình xém chút bị phát hiện.

Cậu thật cao hứng, theo vài ngày, liền biến mất.

Khiến Yamamoto Goro theo dõi cậu vô cùng hao tổn tâm trí.

Thằng nhóc đó cũng không còn nhằm vào bọn họ nữa, mà hành động trực tiếp nhằm vào Lăng Nghị. Ngay từ đầu vẫn luôn theo dõi thói quen hoạt động của Lăng Nghị, cũng giống y như những sát thủ chuyên nghiệp khác.

Lăng Tử Hàn bất động thanh sắc theo dõi y, nhìn y từ xa theo dõi cha mình, cảm nhận được khí tức đặc biệt tản mát ra từ người y.

Cậu vừa biến mất khỏi tầm mắt Yamamoto Goro liền cùng Mai Lâm hội hợp.

Hai người lái xe theo xe Yamamoto Goro, Lăng Tử Hàn bỗng nhiên nói: “Thằng nhóc này lại có thể biết cả nhẫn thuật, thực sự là lợi hại.”

Ninja cùng nhẫn thuật tại Nhật Bản bắt đầu phát triển từ thế kỷ mười lăm, đó là thời kỳ Chiến quốc trong lịch sử Nhật Bản. Trong nhiều thế kỷ, chư hầu tranh phách, quần hùng cắt cứ, để củng cố cùng mở rộng thế lực chính mình, bọn họ bắt đầu bồi dưỡng các tình báo viên tiến hành trinh sát, đánh lén địch nhân gọi là “Ninja”. Công tác chủ yếu của Ninja là làm thuê trong một tập đoàn chính trị, có bản lĩnh tình báo bí ẩn. Cũng chính vì tính chất của các nhiệm vụ này mới tạo nên ý chí kiên cường, khí lực siêu nhân, bản lĩnh phi phàm, tâm linh lãnh khốc cùng tính cách ít lời của Ninja.

Chỉ là, lần trước tại Singapore thấy ngôn hành cử chỉ của Yamamoto Goro, hiển nhiên y là một võ sĩ cao quý, lại đi học nhẫn thuật, tương đối kỳ quái. Trên thực tế, nhẫn thuật của Nhật Bản phần lớn đã thất truyền, không giống bình thường, có thể thấy cũng khá hiếm hoi, nghĩ đến việc Yamamoto Goro cũng chỉ học được chút ít, bất quá cũng khác thường rồi.

Huấn luyện của bọn Lăng Tử Hàn cũng có chỗ tham khảo nhẫn thuật Nhật Bản, mà cậu cùng Mai Lâm lại càng hay đặc biệt nghiên cứu, vì vậy có thể nhìn ra được ngọn nguồn của Yamamoto Goro.

Mai Lâm dược dược dục thí: “Năm trước tôi ở Khê La, rất muốn cùng y giao thủ, đáng tiếc không có cơ hội. Tôi thấy lúc đó y vì thân phận Quỷ Thu của tôi mà tới. Haizz, này, cậu nói thử xem có phải y muốn danh hiệu đệ nhất sát thủ Á Châu hay không?”

Lăng Tử Hàn nhàn nhạt nói: “Có thể.”

Hôm nay Lăng Nghị vẫn như bình thường, tan tầm liền trở về nhà, chỉ là con đường luôn khác nhau, không giống như ngày hôm qua nữa. trước và sau xe của ông luôn có xe cảnh vệ, mà bản thân ông cũng lái một chiếc xe chống đạn, nếu lúc này muốn giết ông, trừ phi xuất động một quân đội loại nhỏ, hoặc là sử dụng vũ khí trọng hình. Mà sát thủ thì sẽ không làm như thế.

Lăng Nghị vào biệt thự Mai Uyển, bảo mẫu mà Lăng Tử Hàn thuê liền đi ra, lo lắng nói: “Các bé bị bệnh, buổi trưa ăn gì đều ói ra hết, buổi chiều bắt đầu phát sốt.”

Lăng Nghị lập tức lên lầu, vào phòng cháu trai.

Đồng Duyệt đã đi Thụy Sĩ tham gia Hội nghị nghiên cứu và thảo luận học thuật, trong nhà không có người lớn nào cả, mà cấp bậc an toàn của bảo mẫu không đủ, nên khi ông đi làm thì không có cách để liên hệ được với ông, gấp gáp không thể chịu được.

Lăng Nghị kiểm tra người đứa cháu, thấy rất giống bị cảm mạo, nhưng vẫn muốn bảo mẫu ôm hai bé ra, đến bệnh viện 643.

Đồng Húc đã dần có tình cảm với hai đứa cháu trai cỡ tuổi mình, nên lúc này cũng nháo nhào đòi theo. Lăng Nghị không đành lòng để một mình bé ở nhà một mình, nên ôm bé lên xe.

Đoàn xe lần thứ hai ra khỏi Mai Uyển, khiến toàn bộ người bên ngoài ngẩn ra, nhưng vẫn lập tức đuổi kịp.

Lăng Tử Hàn không thấy được bên trong xe có gì, không hiểu được hành động của cha mình, đợi đến khi đoàn xe chạy đến bệnh viện, không khỏi nóng lòng.

Lăng Nghị nhìn ra rất tốt, hẳn là không thể sinh bệnh. Cậu cũng điều tra được Đồng Duyệt đang ở nước ngoài, không có khả năng đó là hắn. Lúc này bọn họ không ăn cơm đã tới bệnh viện, hơn phân nửa là tụi nhỏ trong nhà bị bênh, không phải Đồng Húc, vậy chính là con cậu.

Cậu dừng xe đến bên kia bãi đỗ xe thì dừng lại, ở trong xe nhìn Lăng Nghị mang theo Đồng Húc đi ra, sau đó là hai bảo mẫu ôm hai bé ra.

Con cậu vốn có da thịt, chỉ cần có khí lực chắc chắn sẽ chạy tới chạy lui, không yên được phút nào, tuyệt không ngoan ngoãn như thế, vậy khẳng định là bị bệnh.

Cậu nhìn bóng hình cha cùng con mình biến mất trong tòa nhà bệnh viện, tuy biểu hiện ra bình tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng. Cậu không biết con mình bệnh gì, vì lo lắng mà loạn, càng loạn càng lo lắng. Hiện tại nhiều bệnh như thế, biến chủng rất nhiều, mà con cậu nhỏ như thế, nếu bị nhiễm bệnh, nói không chừng chính là chuyện lớn.

Mai Lâm hiểu tâm tình của cậu, ngồi bên cạnh an ủi: “Lão đại, có boss ở đó, con cậu không có gì đâu. Hiện tại khí trời luôn thay đổi, khiến mấy đứa nhỏ không thích ứng được, có lẽ chỉ là cảm mạo phát sốt gì gì đó thôi, cũng có thể do lúc ăn uống không chú ý, khiến dạ dày có chút vấn đề. Đây đều là bệnh vặt, cậu không cần quá lo.”

Lăng Tử Hàn thở dài, không nói gì. Người xưa nói, nuôi con mới biết lòng cha mẹ, giờ thì cậu đã hiểu rồi.

Tuy rằng trong lòng có chút loạn, nhưng lực chú ý của cậu không hề bị phân tán. Yamamoto Goro hoá trang thành sinh viên Trung Quốc vừa ra khỏi xe hơi, cậu đã thấy được y rồi.

Yamamoto Goro đi tới tòa nhà bệnh viện, đi lại có chút bất ổn, nhìn qua như là sinh bệnh, đang muốn vào khám bệnh.

Lăng Tử Hàn cùng Mai Lâm nhanh chóng ra dấu cho nhau. Mai Lâm lập tức xuống xe, theo Yamamoto Goro chạy vào tòa nhà. Hai phút sau, Lăng Tử Hàn mới xuống xe, đi vào từ cửa hông tòa nhà.

Lăng Nghị mang theo cháu mình chạy tới khoa nhi. Đã là giờ tan tầm, ở đây chỉ là hai người bác sĩ trách nhiệm, ông cũng giống như những người bệnh khác, xếp hàng chờ.

Lúc ông bệnh tất nhiên sẽ đến Đặc Biệt Y Liệu, nhưng cháu ông thì không có có quyền lợi hưởng thụ đãi ngộ này, ông cũng sẽ không lợi dụng đặc quyền mà mình có trong tay.

Người dân tới khám bệnh ở đây tam giáo cửu lưu đều có (đủ mọi hạng người), ngư long hỗn tạp, cảnh vệ của ông vô cùng khẩn trương, đều vây quanh ông, cảnh giác chú ý động tĩnh chung quanh. Rất nhanh, có vài người lớn dẫn con tới đây khám bệnh liền chú ý tới họ. Bất quá, người thường đều chưa thấy qua Lăng Nghị, càng không biết thân phận của ông, chỉ đoán có lẽ là một người giàu có có tiền, không khỏi nghị luận, nghĩ ông chỉ mang con đi khám bệnh mà lại mang theo nhiều cảnh vệ đến vậy, thực sự quá khoa trương.

Lăng Nghị không quan tâm người khác, chỉ quan tâm hai đứa cháu của mình.

Hai đứa nhóc mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, miệng mũi tràn đầy khí nóng, nhìn rất thương cảm.

Lăng Nghị mỉm cười, nhẹ giọng đùa bọn nhóc, để tụi nhỏ không còn chú ý nữa, tránh cho tụi nhỏ cảm thấy khó chịu.

“Hôm nay có ngoan không? Có tháo cái gì không?” Thần tình của ông đều tràn đầy yêu thương, trong mắt người khác, chẳng khác gì là một người ông nuông chiều cháu mình cả.

Dù khuôn mặt hai đứa nhóc mếu máo nhưng trong mắt đã có một tia đắc ý.

Lăng Nghị lập tức phát hiện, lập tức hỏi bảo mẫu: “Tụi nhỏ lại tháo cái gì vậy?”

Bảo mẫu cười nói: “Tụi nhỏ tháo TV, nhưng ráp lại được rồi. Tôi có xem thử qua, có thể xem.”

Lăng Nghị cười đưa tay nhéo mũi lần lượt hai đứa nhóc: “Có năng lực nha, có thể tháo lại có thể ráp, rất giỏi.”

Hai đứa nhóc đắc ý nghiêng đầu.

Sau đó đến phiên bọn họ.

Lăng Nghị mang theo bảo mẫu đi vào phòng, kể lại bệnh trạng của hai đứa nhỏ.

Trong lúc bọn họ đang khám bệnh, Yamamoto Goro đã đến gần chỗ đó.

Y cũng mang số, một tay đặt ngay dạ dày, thắt lưng hơi hơi khom, là một bộ dạng khó chịu vì bệnh đang chờ khám.

Mai Lâm đang nhìn y bằng cửa thoát hiểm, trong mắt hiện lên quang kỳ dị, dường như có chút suy nghĩ.

Lăng Nghị mang theo hai đứa nhỏ tới phòng xét nghiệm để coi sơ đồ cấu tạo máu, chứng thực chỉ là cảm mạo phổ thông, bác sĩ liền kê đơn thuốc, để bọn nhóc truyền dịch ở bệnh viện.

Yamamoto Goro theo sau.

Chỗ truyền dịch ở lầu hai, bọn Lăng Nghị vào thang máy. Yamamoto Goro lại không đi theo, mà đẩy cửa thoát hiểm, dự định chạy bằng đường cầu thang.

Mai Lâm ngay cạnh cửa, chờ y vừa tới, lập tức ra tay như chớp, một tay nắm chặt cổ tay y, một tay ra đánh ra ba đòn liên tiếp, dùng cánh tay áp ngay khửu tay y, nắm tay đánh thẳng vào ngực, rồi như con dao chém vào yết hầu y.

Yamamoto Goro thốt nhiên bị tập kích, nhưng không hoảng hốt, vừa lánh qua một bên vừa đánh trả.

Hai người tại một khu vực nhỏ hơn một tấc vuông triển khai chiến đấu kịch liệt. Mai Lâm không rên một tiếng, Yamamoto Goro cũng là không nói được một lời, đánh cho khó phân thắng bại.

Mai Lâm không ra hết sức, dần dần khó có thể chống đỡ, thối lui về phía sau.

Yamamoto Goro từng bước ép sát, Mai Lâm thối lui đến bên cầu thang, một cước đập xuống khoảng không, thân thể lung lay, chiêu thức trên tay rối loạn một chút. Yamamoto Goro lập tức đá chân ra, nhảy vào giữa, trong tay hàn quang chợt lóe, một một thanh phi đao đâm tới Mai Lâm.

Mai Lâm lảo đảo về phía sau một bước, liền nhảy xuống lầu. Y ngã vào góc tường, cố ý rên rỉ một tiếng.

Yamamoto Goro còn muốn thừa thắng xông lên, Lăng Tử Hàn đã đẩy cửa tiến đến, lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau y. Cậu dùng phương pháp trực tiếp nhất, bên hông rút ra súng lục giảm thanh, nhắm thẳng vào y.

Yamamoto Goro nghe được nghe được tiếng gió khi cậu rút súng, biết không ổn, không chút nghĩ ngợi, liền nâng chân bay xuống cầu thang.

Lăng Tử Hàn có ý định thả chậm tốc độ trên tay, nhưng nòng súng vẫn theo sát thân ảnh của y.

Yamamoto Goro trúng 2 phát, nhưng không nguy hiểm. Y không dám dừng động tác, tựa như con gió lướt qua mặt đất, chạy ra khỏi bệnh viện.

Lăng Tử Hàn đi tới nâng Mai Lâm dậy. Hai người bất động thanh sắc ra khỏi tòa nhà, không làm người khác chú ý, bước lên xe.

Mai Lâm trước mặt Yamamoto Goro chật vật rồi ngã xuống, diễn trò là chính, nhưng để thật hơn, y để cước cùng đao trong tay Yamamoto Goro chạm vào người mình, khiến mình bị thương nhẹ.

Bọn họ công tác đều phải cầu thân thủ mẫn tiệp, phản ứng cấp tốc, nếu bị thương tất nhiên là có hại.

Lăng Tử Hàn lái xe ra khỏi bệnh viện, lúc này mới khẽ nhíu mày, hỏi y: “Anh cố ý?”

Mai Lâm đương nhiên biết lão đại thông minh tuyệt đỉnh, lúc này cũng không che giấu, cười hì hì nói với cậu: “Thằng nhóc đó quả thật danh bất hư truyền.”

Lăng Tử Hàn cười lạnh một tiếng.

Mai Lâm không dám chọc giận cậu, chỉ có thể thành thật, ngoan ngoãn mà nói: “Lão đại, thằng nhóc đó biết khá nhiều thứ, hơn nữa tôi còn có thể khẳng định sau lưng y còn có một cao thủ kỹ thuật, nếu không sao lần trước theo cậu lâu như vậy, nhưng cậu lại không thể phát hiện được vị trí chính xác của y? Phương diện này tôi chỉ là hạng ruồi, không giúp được gì cho cậu đâu. Cậu cần một cao thủ kỹ thuật có thể phản lại tên ở sau y.”

Lăng Tử Hàn không hé răng, trực tiếp chạy tới khách sạn mà bọn họ thuê phòng.

Mai Lâm thành khẩn nói: “Lão đại, tôi với cậu tựa như hai cánh tay phải, không thể phối hợp. Cậu cần một cánh tay trái. Kỳ thực chính cậu cũng rõ hơn tôi mà, sao lại không nói ra? Cậu luôn công và tư rõ ràng, vì sao lần này lại như vậy? Lão đại, lẽ nào cậu nguyện ý hành động của chúng ta thất bại, để cho bọn chúng đắc thủ?”

Lăng Tử Hàn bỗng nhiên dừng xe tại một một gốc cây ven đường, lạnh lùng nói với y: “Anh có thể xuống xe. Trở lại dưỡng thương đi, không cần trở lại.”

Mai Lâm vừa nghe liền vui vẻ đáp: “Yes, sir.” Sau đó liền cười hì hì xuống xe.

Lăng Tử Hàn xụ mặt lái xe đi, một mình trở về phòng, ăn đại chút gì đó.

Màn đêm phủ xuống khách sạn, cậu đứng ngay cửa sổ, nhìn ngọn đèn dầu bên ngoài, không hề động đậy.

Cậu vốn là dễ mất ngủ, hiện tại tâm tình không tốt, đúng là một đêm không ngủ, đơn giản ngồi ở trước bàn, mở máy tính bắt đầu công tác.

Bắc Kinh hừng đông rất sớm, một tia nắng ban mai dần xuất hiện phía chân trời. Dần dần có xe chạy qua, tiếng nước ào ào truyền vào nhà.

Lăng Tử Hàn mệt mỏi rã rời đứng dậy, vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt, để bản thân bảo trì thanh tỉnh.

Bỗng nhiên, cậu nghe được có người đang mở cửa chính, đi vào.

Phòng mà cậu thuê là dạng phòng sử dụng vân tay mã hóa làm khóa, cậu vừa tiến vào ở đã chỉnh sửa lại mật mã khóa, chỉ đưa vào vân tay của hai người, theo lý thuyết, ngoại trừ cậu cùng Mai Lâm, trên đời rất khó có người có thể thuận lợi đi vào như thế.

Đương nhiên, ngoại trừ Linh Sa đại danh lừng lẫy trên đời không có khóa hoặc mật mã gì là không thể phá được.

Lăng Tử Hàn dừng lại động tác, trầm ngâm chốc lát, móc khăn mặt lên, đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Vệ Thiên Vũ đã biến thành Musa Oman đứng ở nơi đó, mỉm cười nhìn về phía cậu, nhẹ giọng kêu lên: “Tử Hàn.”

HẾT CHAP 12

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.