Yamamoto Goro nhẹ nhàng ho, cảm giác được cổ họng tràn đầy máu tanh. Thân thể y không còn nghe lời y nữa, đau đớn không thể chịu nổi. Kỳ thực, y đã rất giỏi rồi, người bình thường nếu bị trúng hai đòn trí mạng đó, đã sớm tử vọng, nhưng y lại có thể chống đỡ, không hề ngất xỉu.
Lăng Tử Hàn đi tới, nhẹ giọng hỏi y: “Tay anh còn cử động được không?”
Yamamoto Goro thử giật giật, nhưng chỉ có ngón tay miễn cưỡng cử động, còn các bộ phận khác như khủy tay trở lên thì không thể nào động đậy. Y nhìn Lăng Tử Hàn, nhưng cổ họng vẫn còn nghẹn mùi máu, không thể cất lời, nhưng ánh mắt hiển rõ thỉnh cầu thành khẩn.
Y muốn Lăng Tử Hàn giết mình, chứ tuyệt đối không muốn rơi vào tay cảnh sát.
Lăng Tử Hàn hờ hững nói: “Tôi không giết anh.”
Trong mắt Yamamoto Goro có phẫn nộ. Khi võ sĩ chiến bại, tự nhiên là hùng hồn chịu chết, y thỉnh cầu giết mình là sự vinh hạnh với cậu rồi, nhưng Lăng Tử Hàn lại từ chối, đó chính là vũ nhục y.
Lăng Tử Hàn hờ hững: “Tôi không phải võ sĩ giống anh. Nếu anh muốn chết thì tự mình ra tay đi.”
Tức giận trên mặt Yamamoto Goro càng đậm, nhưng vẫn không cách nào nhúc nhích. Y oán hận trừng mắt nhìn đối phương, cắn chặt môi.
Ánh đèn rực rỡ sắc màu bên tòa nhà đối diện không ngừng biến đổi, nào là hồng, cam, lam, lục, xanh, vàng, tím, cứ lần lướt rọi sáng, khiến trong phòng ảm đạm lại có một cảm giác tươi đẹp lạnh lùng.
Trong nháy mắt này, Yamamoto Goro tâm cao khí ngạo, hùng tâm bừng bừng bỗng nhiên hiểu được cái gì là cuộc đời phù du, cũng biết vì sao lại có một Quỷ Thu tuyệt thế thân thủ, nhưng trong mắt lại vĩnh viễn có một sự ủ rũ bi quan chán đời.
Khóe miệng Lăng Tử Hàn hiện lên nét cười, đứng dậy rời đi.
Yamamoto Goro trong 1 thời gian dài khó có thể cử động, cứ để y ở lại đây cho người khác tới xử lý vậy.
Cậu vừa mới mở rộng cửa, thì liền có một phát súng như điện nhắm ngay cậu.
Trong lúc súng nổ, Lăng Tử Hàn thấy rõ người đang cầm súng chính là Lâm Tĩnh. Cậu liền nhanh chóng lánh đi.
Lâm Tĩnh vừa nhìn thấy người trước mặt mình, liền cầm chặt súng, không hề do dự nhấn cò.
Lăng Tử Hàn vọt đến bên cạnh cửa, bay lên một cước, đá vào cánh tay cầm súng của hắn.
Lâm Tĩnh xuất thủ như điện, tay trái giơ quyền chặn được chân đá tới của cậu, đồng thời đưa chân đá vào đầu gối của chân đang đứng thẳng còn lại của cậu.
Lăng Tử Hàn không thể cùng hắn đối kháng, liền trúng 1 kích đó của hắn, nhất thời không thể đứng thẳng, liền lùi về phía sau.
Lâm Tĩnh phi thân xông về phía trước, chộp lấy súng lục của cậu rồi áp chặt cậu xuống mặt đất.
Lăng Tử Hàn dưới sự đè ép mạnh mẽ nặng nề đè xuống khiến cậu không thể nào động đậy. Cậu cũng không cố gắng giãy dụa làm gì, mà chậm rãi thả lỏng thân thể đầy thương tích của mình.
Lâm Tĩnh không dám phớt lờ, vẫn gắt gao ép chặt cậu, sau đó mới nghiêng đầu nhìn qua Yamamoto Goro nằm trên mặt đất.
Sát thủ tuổi trẻ kia còn sống, bất quá bị thương không nhẹ, dường như đã liệt, chỉ là toàn thân trên dưới nhìn không thể vết thương ngoài nào.
So với y thì Lăng Tử Hàn thoạt nhìn bị thương còn nặng hơn. Cả người cậu đều là vết máu, máu loãng đang không ngừng miệng vết thương chảy ra chậm rãi thấm ướt quần áo màu xám chuột, dần dần thấm ướt tấm thảm nâu nhạt, tạo nên một bông hoa nhỏ bằng máu rực rỡ.
Bất quá, dưới tia sáng cực kỳ ảm đạm trong phòng, lại thêm ánh đèn không ngừng chiếu sáng, Lâm Tĩnh nhất thời không thấy thương tích của Lăng Tử Hàn. Tay hắn đè chặt Lăng Tử Hàn, thông qua micro mini báo cáo tình huống với Lôi Hồng Phi.
Ngay sau hắn cũng có rất nhiều người, có cảnh sát Nhật Bản, đặc công Trung Quốc, còn có bên phương Tây. Có người mở được chốt đèn, nhất thời đèn đuốc sáng trưng, mọi người mới nhìn rõ cục diện trong phòng.
Lâm Tĩnh dùng tiếng Anh nói với cảnh sát Nhật Bản: “Đừng đụng tới người kia, gọi bác sĩ tới đã.”
Những cảnh sát nhìn thấy Yamamoto Goro té trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua Lăng Tử Hàn đang bị Lâm tướng quân đè chặt dưới mặt đất, sau đó liền dùng micro gọi thượng cấp, thông báo hai người sát thủ đã bị bắt, gọi bác sĩ lên.
Lâm Tĩnh thấy cảnh sát Nhật Bản đưa còng tay cho hắn, liền tiếp nhận, vừa kéo Lăng Tử Hàn lên, vừa bắt chéo hai tay cậu ra sau lưng, sau đó áp lên tường, thành thạo rà soát người.
Lăng Tử Hàn không rên một tiếng, chỉ nghiêng mặt sang hướng cửa sổ, nhìn ngàn ngọn đèn dầu bên ngoài cửa sổ, nét mặt rất hờ hững.
Đến tận lúc này, Lâm Tĩnh mới chú ý tới vết máu trên người cậu, lập tức nói: “Mau gọi bác sĩ tới.”
Có cảnh sát Nhật Bản tiến lên đây muốn dẫn Lăng Tử Hàn. Du Dặc, Triệu Thiên cùng La Y đã chạy tới. Ba người lập tức bảo vệ Lăng Tử Hàn, cùng người Nhật Bản giằng co, không cho phép bọn họ dẫn người đi.
Sau đó, Lôi Hồng Phi dẫn đội viên đột kích Thiểm Điện vô cùng nổi tiếng chạy tới. Y vừa thấy vết máu loang lổ trên người Lăng Tử Hàn, lập tức muốn tiến lên hỏi thăm. Du Dặc đúng lúc kéo y lại, lại bắt đầu tranh chấp với người Nhật Bản.
Lôi Hồng Phi vừa nghe người Nhật Bản kiên trì muốn dẫn Lăng Tử Hàn đi liền nổi nóng: “Người này là tội phạm quan trọng mà quốc gia chúng tôi đang đuổi bắt, cũng là người do bên chúng tôi bắt, mắc cái quái gì lại giao cho bên anh?”
Lúc này, bác sĩ chạy đến. Đầu tiên ông cẩn thận kiểm tra Yamamoto Goro té trên mặt đất, sau đó cẩn thận đặt y lên cáng cứu thương, đưa ra ngoài. Sau đó liền giúp Lăng Tử Hàn xử lý thương thế, xoa thuốc lên vết thương cho cậu xong, liền bắt đầu băng bó đơn giản.
Du Dặc cùng Lôi Hồng Phi chú ý tới vết thương trên người Lăng Tử Hàn tuy nhiều, nhưng đều là ngoài da, dù chảy máu rất nhiều, nhưng không hề thương cân động cốt, lúc này mới yên tâm.
Du Dặc nói với cảnh sát Nhật Bản: “Người kia giao cho bên anh, nhưng người này chúng tôi phải bắt giữ.”
Người Nhật Bản cũng rất bướng bỉnh, kiên trì nói rằng đây là Nhật Bản, nhất định phải giao người cho họ giữ.
Lôi Hồng Phi tức giận: “Nhật Bản thì sao chứ? Dù có là mặt trăng thì chúng tôi cũng phải đưa cậu ta đi. Tôi nói cho các anh biết, hai người kia là do chúng tôi tìm được, cũng là người chúng tôi bắt được, giao cho bên các anh 1 người là nể tình lắm rồi. Hơn nữa, chúng tôi có chứng cứ vô cùng xác thực, người này đã ra tay làm ra hai vụ án mưu sát lớn tại đất nước chúng tôi, cần phải mang về nước tiếp thu thẩm lí và phán quyết. Đừng nói là do người chúng tôi bắt được, dù cho bên các anh bắt được, thì dựa theo điều lệ của hai nước, các anh cũng phải áp giải cậu ta về cho chúng tôi.” Y không dùng tiếng Nhật, mà dùng tiếng Anh chậm rãi nói, thái độ vô cùng mạnh mẽ.
Người Nhật Bản kiên trì nói: “Áp giải là chuyện sau này, nhưng hiện tại các anh phải giao người cho chúng tôi giữ.”
Lôi Hồng Phi hừ lạnh nói: “Không thể.”
Song phương nhất thời giương cung bạt kiếm.
Lúc này, trong trời đêm ngoài cửa sổ từng đợt pháo hoa không ngừng phát sáng. Đây là lễ mừng khai mạc.
Lôi Hồng Phi chỉ chỉ hội trường, hỏi: “Các anh định ở đây đấu với chúng tôi sao? Tôi nói cho các anh biết, nếu muốn dẫn cậu ta đi, trừ khi giết tôi.”
Lâm Tĩnh thấy thái độ cường ngạnh của Lôi Hồng Phi nông nỗi tới mức không thể nói lý, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn tất nhiên là đứng bên phía người nhà, tuy rằng không hé răng, nhưng khuôn mặt thể hiện rõ, một bước cũng không nhường.
Tranh chấp 1 lúc lâu, người Nhật Bản rốt cục thoái nhượng, đồng ý tạm thời cho bọn họ giữ người, nhưng không được rời khỏi Nhật Bản.
3 liệp thủ kia đi trước, đội viên đột kích Thiểm Điện đi sau, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh một trái một phải dẫn Lăng Tử Hàn ra khỏi phòng.
Bọn họ đi qua đường hành lang, vào thang máy. Đến lầu 1, bọn họ không chút do dự đi qua cảnh sát Nhật Bản súng vác vai, đạn lên nòng, ra thẳng cửa chính.
Bên ngoài đã vây đầy phóng viên, đèn loang loáng không ngừng mà lóe ra.
Lôi Hồng Phi cố gắng kiềm chế khuôn mặt mình sao cho thật bình tĩnh, nắm chặt cánh tay Lăng Tử Hàn, đưa cậu tới một chiếc xe xe cảnh sát áp giải tù phạm đang đậu bên cạnh cửa chính.
Lúc này, có người kêu lên: “Quỷ Thu san.”
Lăng Tử Hàn đứng lại, đó là thanh âm Yamamoto Goro.
Cậu xoay người lại.
Yamamoto Goro nằm ở xe đẩy y tế, rốt cục cũng đã nói được, nhưng không thể nào cử động. Lúc này, bác sĩ vừa xử lý thương thế cho y xong, đang chuẩn bị đưa y đến xe cứu thương. Y nói rõ: “Quỷ Thu san, anh không hổ danh là sát thủ ưu tú nhất trên thế giới, thua dưới tay anh, tôi cảm thất rất vinh hạnh. Thế nhưng, anh không nên vũ nhục một võ sĩ.”
Các phóng viên lặng ngắt như tờ, vô số camera, microphone, máy ghi âm, điện thoại di động liều mạng hướng thẳng tới chỗ bọn họ, đèn loang loáng camera.
Lăng Tử Hàn nhìn y một lát, bỗng nhiên đứng thẳng ng rồi khom người về phía y, dùng tiếng Nhật lưu loát của mình nói: “Yamamoto san, tôi trịnh trọng xin lỗi anh. Anh là 1 sát thủ tốt, cũng là một võ sĩ tốt. Đêm nay là trận cuối cùng trong cuộc đời Quỷ Thu tôi, có thể đánh bại được anh, cũng là vinh hạnh của tôi.”
Trên mặt tái nhợt Yamamoto Goro cũng hiện ra nụ cười thỏa mãn được đền bù: “Quỷ Thu san, cám ơn anh. Nếu anh mất, tôi sẽ rất cô đơn đấy.”
Lăng Tử Hàn không nói nữa, chỉ là gật đầu với y.
Đối với một vị võ sĩ luôn mong muốn khôi phục truyền thống quang vinh từ xưa, sinh ở thời đại này, đã định trước là sẽ cô đơn. Mà với thời đại này, thì người như y, cũng vô cùng nguy hiểm.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh lúc này mới áp Lăng Tử Hàn đến 1 bên.
Tất cả các phóng viên đều nhốn nháo, ào tới phía trước, liên tục lớn tiếng hỏi đủ mọi vấn đề.
Bọn họ không để ý đến, chỉ nhanh chóng leo lên xe, chạy thẳng ra ngoài.
Những người khác cũng leo lên 3 chiếc xe, trước sau bảo hộ xe của họ.
Bên kia, xe cứu thương vận chuyển Yamamoto Goro đóng cửa lại, chạy nhanh đi.