Đoàn xe Lôi Hồng Phi chỉ huy nhanh chóng chạy băng qua đường phố Tokyo, tiến vào đại sứ quán Trung Quốc. Đoàn xe phóng viên luôn theo sát xe của bọn họ lúc này mới bị chặn lại.
Rất nhiều cảnh sát Nhật Bản đã đứng đầy bên ngoài đại sứ quán, biểu thị rõ là sẽ không để cho bọn họ rời khỏi.
Lôi Hồng Phi nhìn cảnh sát đông đảo bên ngoài, không khỏi hừ một tiếng, liền nói với đại sứ: “Đại sứ tiên sinh, hiện tại là lúc các ngài nên thi triển tài năng ngoại giao của mình rồi đó.”
Đại sứ cười nói: “Đương nhiên, chính phủ của nước ta đã gửi thông điệp ngoại giao tới, ngày mai tôi phải tới chính phủ Nhật trình bày.”
Lôi Hồng Phi lập tức khách khí nói với ông: “Đại sứ tiên sinh, xin ngài tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi.”
Đại sứ tao nhã khoát tay áo: “Không cần khách khí, đó cũng là công việc của ngài mà.”
Lôi Hồng Phi lễ phép mỉm cười với ông: “Xấu hổ, phiền ngài quá.” Rồi lập tức đưa Lăng Tử Hàn chạy lên lầu.
Ngoại trừ Lôi Hồng Phi cùng 3 người của tiểu tổ liệp thủ ra, không ai biết được thân phận thực sự của Lăng Tử Hàn, chỉ biết cậu chính là sát thủ chuyên nghiệp nổi tiếng quốc tế, danh chấn giang hồ, đã từng tạo ra hai án mưu sát lớn tại Bắc Kinh, bị chính phủ, quân đội, cảnh sát Trung Quốc cùng tổ chức tình báo toàn cầu phát lệnh truy nã, quyết chí thề phải bắt được thủ phạm. Quan trọng tới mức mà ngay cả tướng quân Lôi Hồng Phi cũng một tấc cũng không rời canh giữa cậu.
Đương nhiên, rất nhiều người suy đoán có lẽ là do lúc trước Lôi Hồng Phi đã từng bị người này khiến bản thân “Bị trọng thương, suýt mất mạng”, nên lúc này dự định muốn hung hăng thu thập cậu, sau đó mới đưa cậu về nước, đem ra công lý.
Lôi Hồng Phi để các đội viên đột kích canh giữ bên ngoài, rồi mời 3 vị liệp thủ kia canh ngay ngoài cửa, còn một mình đưa Lăng Tử Hàn vào phòng thẩm vấn.
Đó là một căn phòng được tạm dùng để làm phòng giam, thì ra chính là ký túc xá dành cho nhân viên công tác.
Lôi Hồng Phi đóng cửa cẩn thận, kiểm tra các thiết bị giám sát, lúc này mới đi qua, tay phải giơ lên, không cần mất quá nhiều sức đã có thể tháo còng tay của Lăng Tử Hàn ra.
Lăng Tử Hàn một mực yên lặng không ra tiếng ngồi vào ghế mềm bên góc tường, trên mặt hiện ra sự mệt mỏi rã rời.
Lôi Hồng Phi tiến lên ngồi đối diện cậu, nhẹ giọng nói: “Anh thấy em mệt chết rồi kìa, hay là ngủ chút đi.”
Lăng Tử Hàn hơi hơi nở nụ cười: “Anh muốn để em chết đói à?”
Đội viên đột kích canh ở bên ngoài đang nói thầm, thăm dò thử xem tư lệnh của mình định đối phó tên thích khách kia thế nào, bỗng nhiên nghe tiếng tư lệnh dặn dò: “Làm chút đồ ăn cho chúng tôi. Được, đừng làm cho tên khốn ấy đồ ngon quá, chỉ cần 1 dĩa rau xanh là được rồi. Trước tiên để nó ăn no đã, sau đó tôi sẽ thu thập nó sau, không nên để người khác nói tôi ăn hiếp nó.”
Mọi người bèn nhìn nhau cười, quả nhiên theo lời bưng hai phần cơm tới, một phần đầy món ngon, 1 phần khác chỉ có rau xanh và đậu hũ.
Lôi Hồng Phi đem toàn bộ thức ăn chay để trước mặt Lăng Tử Hàn, lúc này mới bắt đầu nhai. Lăng Tử Hàn bị y chọc cười.
Lôi Hồng Phi khen: “Màn chào cảm ơn trận đấu này của em diễn quá đặc sắc, thật đẹp.”
Lăng Tử Hàn thu lại nụ cười, một lát mới nói: “Cũng không có gì mệt mỏi quá. Fuuma kia là một võ sĩ chân chính, tuy ra tay tàn nhẫn nhưng rất quang minh chính đại, quả thật em bội phục y. Hơn nữa thiên phú của y rất tốt, nếu như không vội vàng tìm em quyết chiến, tiếp tục khổ luyện, chưa tới 10 năm, em nhất định không phải đối thủ của y.”
Nhưng Lôi Hồng Phi hình như không tin, nghe vậy nhíu mày, có chút nóng nảy.
Lăng Tử Hàn nhìn y rồi cười rộ lên: “À, em quên mất anh còn có cánh tay thiết kia, ừ, cho y thêm mười năm nữa, cũng không phải đối thủ của anh.”
Lôi Hồng Phi lúc này mới thoả mãn cười nói: “Anh đã nói rồi mà, làm gì quỷ quyệt được đến thế chứ? Nếu không thì ngày mai anh đem em đổi lấy y, rồi cùng y quyết đấu 1 trận.”
Lăng Tử Hàn cười cười, cúi đầu từ tốn ăn.
Sau đó, La Y tiến đến giúp cậu khâu lại vết thương, rồi băng bó lại 1 lần nữa.
Do mất quá nhiều máu, huyết áp của cậu rất thấp, La Y sợ có biến, nên không dám dùng thuốc mê, thế nhưng, sự uể oải bất kham cũng khiến Lăng Tử Hàn căn bản không có cảm giác đau nhức gì, nhanh chóng ngủ say.
Ngày thứ hai, rất nhiều trang chính của các tờ báo đăng tin không phải là Hội nghị thượng đỉnh, mà là bức ảnh chụp hai vị sát thủ chuyên nghiệp.
Bọn họ 1 người thì nằm ở cáng cứu thương, sắc mặt trắng bệch, 1 người tuy rằng vẫn đi lại được, nhưng vết máu trên người loang lổ, hiển nhiên hai người đã trải qua chiến đấu kịch liệt kinh tâm động phách. Bất quá, dưới sự vây quanh của các cảnh sát, nét mặt hai người lại trấn định tự nhiên, khiến người ta khuynh đảo.
Các tin báo đều là:
“Trận quyết đấu đỉnh cao, Quỷ Thu cùng Fuuma quyết chiến Tokyo.”
“Ung dung chịu chết, anh hùng sát thủ gặp nhau rồi lại xa nhau.”
“Bảo kiếm cùng Hoa Đào, tinh thần võ sĩ đạo một lần nữa thể hiện Nhật Bản.”
“Quỷ Thu suốt đời bất bại, tạo nên chiến tích huy hoàng.”
“20 năm tung hoành giang hồ, sát thủ từ biệt tại Tokyo.”
“Trận cuối cùng của Quỷ Thu, Fuuma dù bại vẫn quang vinh.”
Các đài truyền hình quốc gia đều nhiều lần truyền phát tin về tình cảnh Quỷ Thu cùng Fuuma bình tĩnh đứng trước cửa khách sạn Emperor Vista từ biệt nhau, nhận được tỷ lệ xem rất cao.
Còn tin “Danh tướng Trung Quốc hiển uy, Dã Lang bắt được Quỷ Thu” lại chẳng thấy tin đâu.
Toàn bộ thế giới dường như đang cố gắng tập trung vào mặt thật của Quỷ Thu thần bí khó lường suốt 20 năm qua.
Về “trận chiến giữa Quỷ Thu và Fuuma” tối hôm qua, các phóng viên bút pháp thần kỳ, văn chương viết ra còn khúc chiết ly kỳ hơn cả tiểu thuyết truyền kỳ, tràn ngập lãng mạn cùng đẹp đẽ.
Hầu như tại mỗi chương, phóng viên đều nhấn mạnh Quỷ Thu đã rơi vào tay chính phủ Trung Quốc, sắp bị áp giải về Bắc Kinh, đồng thời nhất định sẽ bị xử quyết. Trong những câu chữ, lại tràn đầy không đành lòng cùng tiếc hận.
Tuy rằng thế giới này đã bước vào thời đại công nghệ cao từ lâu rồi, nhưng tinh thần thượng võ từ xưa vẫn khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Sáng sớm, có không ít người cầm banner cùng các ảnh chụp lớn trên các mặt báo đứng trước cửa đại sứ quán Trung Quốc, yêu cầu thả Quỷ Thu.
Lôi Hồng Phi tức giận đến nổi trận lôi đình, mắng to người Nhật Bản thị phi bất minh, trung gian chẳng phân biệt được, quả thực buồn cười.
Bọn Du Dặc cũng chỉ biết nhìn nhau, buồn cười vô cùng.
Lăng Tử Hàn thì cứ ngủ say trong phòng giam, hoàn toàn không biết những thay đổi khiến người khác bất ngờ này.
Điều buồn cười nhất chính là, các đệ nhất phu nhân hoặc đệ nhất tiên sinh đến cùng các thủ lĩnh các quốc gia vốn được chính phủ Nhật Bản sắp xếp 1 số các hoạt động tham quan. Nhưng bọn họ lại cứ hăng hái mà đưa ra yêu cầu là muốn được 1 lần nhìn thấy hai người sát thủ nổi tiếng kia, khiến các phương diện liên quan đều không biết làm thế nào cho phải.
Đến tận buổi tối, Lăng Tử Hàn mới tỉnh lại. Lôi Hồng Phi nhanh chóng nói cho cậu nghe sự thay đổi ngoài kia, còn đưa các bài báo cho cậu xem, than thở: “Hiện giờ chắc chỉ có dùng xe tăng mới đưa em ra khỏi Tokyo này được quá.”
Lăng Tử Hàn Vẫn đang có vẻ rất mệt mỏi rã rời tựa ở đầu giường, nhìn tờ báo, cười lên, nhất thời không nói gì.
Lôi Hồng Phi căm giận bất bình: “1 sát thủ lãnh huyết lại trở thành anh hùng, lý lẽ gì thế này?”
Lăng Tử Hàn buồn cười mà nói: “Vậy sao anh không ra ngoài lớn tiếng phản đối đi?”
Lôi Hồng Phi oán hận nói: “Sao nói lại các đám phóng viên này chứ?”
“Đúng vậy, phóng viên đặt bút có thể biến trắng thành đen, càng có thể quét ngang thiên quân.” Lăng Tử Hàn nhìn y, cười nói. “Cho nên, anh phải nhẫn nhịn thôi.”
“Không có nha.” Lăng Tử Hàn mỉm cười nói. “Dù sao hiện tại em cũng đã bị bắt, còn làm thế nào để đem em ra công lý, đó là chuyện của anh.”
Lôi Hồng Phi thở dài thở ngắn: “Cho anh đề bài khó như vậy, sao không bằng ngay tại đây lấy mạng của em luôn đi.”
Lăng Tử Hàn cười nói: “Trước tiên ăn cái đã, rồi giết sau chưa muộn.”
Lôi Hồng Phi lập tức cầm lấy micro nội bộ, dặn dò nhà bếp làm đồ ăn. Cúp máy, y ngồi thả lỏng mình 1 chút, vất vả lắm mới có thể ếm dẹm được sự vui sướng trong lòng ngực mình, nhăn mặt, thể hiện rõ với người trên giường là ta và địch, nhưng dù thế nào cũng không thể giả thành bộ dạng nghiến răng thống hận.
Lăng Tử Hàn không có chút biểu cảm nào, nửa nằm trên giường,mở TV xem.
Màn hình xuất hiện cuộc nói chuyện giữa cậu và Yamamoto Goro ngay tại trước tòa nhà Emprorer. Cậu xem vài phút rồi chuyển kênh, qua kênh điện ảnh.
Một sát thủ như cậu, tất nhiên không quan tâm tới vấn đề về chính trị, kinh tế, văn hóa, thường thường xem phim mới là phương thức tiêu khiển bình thường.
Một lát sau, cửa phòng mở, nhân viên công tác của đại sứ quán bưng đĩa đồ ăn vào.
Lôi Hồng Phi quay đầu nhìn lại, không khỏi giật mình.