Lôi Hồng Phi đứng dậy, cười hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Lâm Tĩnh hừ lạnh một tiếng: “Bắt được tội phạm, theo thường lệ hẳn là phải thẩm tra. Nhưng hai ngày nay anh đều ở đây, có người nói anh đang xử lý tên sát thủ này. Sao rồi? Có hỏi được gì không?”
Lôi Hồng Phi ngẩn ra, lập tức lắc đầu nói: “Không có, cậu ta gì cũng không chịu nói cả.”
Lâm Tĩnh nhìn Quỷ Thu tựa ở đầu giường, sắc mặt lạnh hơn, bỗng nhiên một bước tiến lên, ôm chặt lấy cánh tay của cậu, tay kia lấy ra một cái còng, còng vào cổ tay cậu.
Lôi Hồng Phi không chút nghĩ ngợi, xông lên ngăn cản.
Lâm Tĩnh giận dữ, chỉ thẳng vào mặt y nói: “Họ Lôi kia, anh phải nói rõ ràng cho tôi biết, hiện giờ anh đang làm cái gì vậy hả?”
Lôi Hồng Phi chờ mấy nhân viên công tác đang giật mình đi ra hết, lúc này mới ăn nói khép nép: “Người này đang bị trọng thương, không còn tính uy hiếp nữa, không cần phải trói lại nữa đâu.”
Lâm Tĩnh cười nhạt: “Vậy anh tính bắt người còn lại thế nào?”
Lôi Hồng Phi sửng sốt nửa ngày mới phản ứng, hắn đang nói tới người còn lại của “Linh Quỷ Song Sát” đang còn ở bên ngoài, liền gãi gãi đầu.
Lâm Tĩnh đột nhiên xuất thủ, đẩy mạnh y ra, động tác cực nhanh mà còng một tay của Quỷ Thu, khóa đầu còn lại vào đầu giường.
Lôi Hồng Phi vội hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Lâm Tĩnh hừ một tiếng: “Đương nhiên bức cung.”
Lôi Hồng Phi thế khó xử. Lăng Tử Hàn không rên một tiếng, sắc mặt cũng không hề thay đổi, vừa bình tĩnh lại như hờ hững.
“Sao thế? Đau lòng sao?” Lâm Tĩnh nhìn Lôi Hồng Phi, vẻ mặt khinh thường. “Người này đã từng lẻn vào bộ tư lệnh chúng ta, tập kích anh, đả thương anh, làm nhục chúng ta. Dù anh không chết, thì cũng xem là vô cùng nhục nhã, vậy mà anh còn che chở cậu ta, rốt cục là có chuyện gì? Đừng nói với tôi anh để mắt đến cậu ta đi?”
Lôi Hồng Phi không thể che được sự xấu hổ của mình, cảm thấy khó mà chống lại sự gây hấn của Lâm Tĩnh. Suy tư chốc lát, y cố gắng trấn định, ho 1 tiếng, nghiêm túc nói: “Lâm Tĩnh, cậu đừng nói bậy nữa. Thẩm tra phạm nhân là chuyện của tôi, để mình tôi làm, cậu không cần bận tâm.”
“Để cho anh?” Lâm Tĩnh nhìn y từ trên xuống dưới, vẻ mặt trào phúng. “Hai ngày qua anh đã làm cái gì? Quả thật là đem người này ôm vào trong lòng mà chăm sóc. Người khác thì không rõ, nhưng chẳng lẽ tôi lại không hiểu anh? Cả đời này, ngoại trừ người duy nhất đó ra, còn ai có thể khiến anh cẩn thận tỉ mỉ như vậy? Cậu ta là nghi phạm trọng đại, mà đồng bọn vẫn chưa sa lưới, đương nhiên phải thẩm vấn. Nếu anh không thể ra tay được thì để tôi.” Nói xong, từ bên hông hắn rút ra một con dao, chuẩn bị đâm tới Quỷ Thu.
Lôi Hồng Phi lập tức nhào người tới, cầm lấy con dao mà hắn đang đâm tới, hoàn toàn không hề để ý tới việc lưỡi dao sẽ cắt tay mình.
Lâm Tĩnh lập tức dừng tay, lạnh lùng nhìn y: “Nói đi, cậu ta là ai?”
Lôi Hồng Phi giả ngu: “Quỷ Thu đó, sát thủ số một Á Châu.”
Lâm Tĩnh nhìn chằm chằm y. Lôi Hồng Phi kiên trì đứng ở nơi đó, không hề né tránh, cũng không biết nên khuyên ngăn hắn thế nào.
Lâm Tĩnh bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Anh biết không? Đêm đó, tôi vừa thấy cậu liền lập tức nổ súng, thiếu chút nữa đã bắn chết cậu ta.”
Lôi Hồng Phi không biết việc này, vừa nghe nói, sắc mặt đột nhiên đại biến, trong khoảnh khắc trên trán thấm mồ hôi lạnh.
Lâm Tĩnh đưa tay lên vai y, cố sức đè mạnh, lạnh lùng nghiêm nghị hỏi: “Nói tôi biết, cậu ta là ai?”
Lôi Hồng Phi là 1 người vô cùng thông minh, lúc này biết kỳ thực Lâm Tĩnh đã nghi ngờ, chỉ là không dám thừa nhận, lúc này mới đến đây chứng thực rõ ràng. Hắn hy vọng nghe chính miệng Lôi Hồng Phi nói, người này không phải là người mà hắn đang nghĩ tới, hắn không thể nào gánh được tâm tình sợ hãi này. Nếu đêm hôm đó hắn thật sự bắn chết tên sát thủ này, sau đó mới phát hiện thân phận thật của người đó, với hắn sự thật đó quá tàn nhẫn, chỉ sợ khiến cuộc đời sau này của hắn sẽ trở nên tối tăm.
Lôi Hồng Phi biết quá rõ tâm tình hắn, nhưng vẫn không thể nào nói ra thân phận của Lăng Tử Hàn, chỉ có thể đứng yên ở đó, yên lặng.
Trong phòng vắng vẻ, chỉ có thanh âm trong TV rõ ràng truyền ra.
Lúc này, Lăng Tử Hàn phía sau Lôi Hồng Phi cất tiếng. Cậu bình thản ôn hòa nói: “Hồng Phi, anh tránh ra đi. Lâm Tĩnh, Hồng Phi quả thật không thể nói ra tôi là ai được, đây là quy định, chắc anh cũng hiểu mà phải không?”
Cậu không hề giả giọng của Quỷ Thu nữa, Lâm Tĩnh vừa nghe lập tức biết, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Lôi Hồng Phi như trút được gánh nặng, đây chính là Lăng Tử Hàn tự mình nói ra, không phải do y tiết lộ bí mật. Y nghe lời tránh ra, quay đầy thấy một tay Lăng Tử Hàn vẫn bị còng trên đầu giường, nhất thời nóng nảy, liền đưa tay lên mở còng tay.
Lâm Tĩnh nhìn người trước mặt mình. Cậu mang một khuôn mặt xa lạ, nhưng ánh mắt nhìn mình lại vô cùng quen thuộc. Hắn bước lên hai bước, tới trước giường, thử thăm dò kêu 1 tiếng: “Tử Hàn?”
Lăng Tử Hàn thở dài, mỉm cười gật đầu với hắn.
Đầu Lâm Tĩnh ông một tiếng, loạn thành 1 mảng. Trong sự hỗn loạn, hắn liền cúi người ôm chặt Lăng Tử Hàn, cả người đều run nhẹ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn biết sợ là gì.
Nếu như đêm đó, hắn nổ súng nhanh thêm 1s, nếu như động tác lánh của Lăng Tử Hàn chậm 1s, kết quả sẽ thế nào? Hắn không dám tưởng, rồi lại phải nhẫn nhịn cảm giác bức bách trong lòng.
Hai tay hắn ôm chặt, sợ rằng chỉ cần buông ra thì người trước mặt sẽ biến mất.
Lăng Tử Hàn hiểu rõ tâm ý của hắn, thoải mái vỗ nhẹ lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Lâm Tĩnh, tôi không sao, anh không cần suy nghĩ nhiều.”
“Nhưng tôi có sao.” Lâm Tĩnh phiền muộn. “Hiện tại tôi nghĩ mình có tâm ma rồi, chỉ cần thấy người nào chỉ cần có 1 điểm giống cậu, tôi tuyệt đối không dám nổ súng nữa.”
Lăng Tử Hàn khoái trá cười, nhưng nghiêm túc mà nói: “Vậy thì không được đâu. Đêm đó anh làm rất đúng, sau này gặp phải tình huống thế này, anh nhất định cũng không được do dự, phải nổ súng, hoặc là ra tay bắt người đó liền.”
Lâm Tĩnh ôm cậu không buông tay, trên lưng mồ hôi lạnh ứa ra.
Lôi Hồng Phi thoải mái vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Lâm Tĩnh, việc này không có gì, vốn dĩ cậu phải làm vậy mà. Hồi lúc trước, lúc tôi tham gia trận đánh bao vây tiễu trừ Kim Tân Nguyệt, đội đột kích chúng tôi vây quanh sào huyệt phân tử khủng bố, toàn lực mãnh công. Lúc đó, Quỷ Thu cũng ở bên trong. Haizzz, sau này tôi mới biết được việc này, cũng giống như cậu hiện giờ vậy, nghĩ thôi đã thấy sợ rồi. Bất quá, sau này lúc phải nổ súng, thì tôi chưa từng do dự. Hơn nữa, lần này chúng ta áp Quỷ Thu trở lại, đó là khẳng định muốn giết cậu ấy, sau này Tử Hàn sẽ không còn là là Quỷ Thu nữa, có thể vĩnh viễn về hưu được rồi. Cho nên, sau này dù cậu có thấy bọn ngưu quỷ xà thần, cũng phải lập tức nổ súng, không được lưu tình.”
Lăng Tử Hàn cười gật đầu: “Đúng vậy, Lâm Tĩnh, Quỷ Thu từ nay về sau sẽ biến mất, anh không cần bận tâm nữa.”
Lâm Tĩnh bị hai người bọn họ luân phiên khuyên bảo, tâm tình dần dần ổn định. Hắn buông Lăng Tử Hàn ra, thở dài: “Cậu ăn cơm trước đi, gần đây sức khỏe thế nào?”
“Tốt.” Lăng Tử Hàn mỉm cười, nhìn qua thoải mái, không có chút mánh khóe nào.
Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi thu xếp vài món chay đem lên, đặt trước mặt Lăng Tử Hàn, sau đó mới ngồi xuống cùng nhau ăn. Lôi Hồng Phi không cần gạt Lâm Tĩnh nữa, nhất thời buông được tảng đá lớn trong lòng, hài lòng đến mi phi sắc vũ, lại bắt đầu miệng lưỡi lưu loát, nhưng nửa điểm cũng không liên quan đến thân phận thực sự của Lăng Tử Hàn. Tuy rằng Lâm Tĩnh trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng nhớ kỹ điều lệ bảo mật, không nên hỏi thì kiên quyết không hỏi, một chữ không nói.
Cơm nước xong, Lâm Tĩnh đi ra ngoài 1 chuyến, công bố muốn trợ giúp Lôi Hồng Phi thẩm tra Quỷ Thu, sau đó mang theo 1 bộ bài bài tú-lơ-khơ, ba người đóng cửa lại đánh bài, chơi bất diệc nhạc hồ.
Lôi Hồng Phi sau khi bắt được bài liền tự biên tự diễn, Lâm Tĩnh bất động thanh sắc, không ngừng châm chọc khiêu khích y. Lăng Tử Hàn nhìn hai người bạn tốt trước mặt mình, thực sự nhịn không được buồn cười.
Hai người cứ thẩm tra hai ngày, tất nhiên là không thu hoạch được gì. Các đội viên mà họ mang theo cũng nghe thấy tin, cũng đều âm thầm bội phục Quỷ Thu xương cứng.
Trong khoảng thời gian này, hệ thống quản chế của đại sứ quán đều bị nhiều lần công kích, khiến nhân viên an toàn đoán có lẽ là do Linh Sa gây ra, có thể đang nghĩ cách cứu viện Quỷ Thu. Vì vậy, công việc an toàn ở đây càng thêm nghiêm mật, ngay cả con ruồi cũng không thể bay vào.
Bất quá, Linh Sa đại danh đỉnh đỉnh kia hầu như chưa từng lộ mặt, chẳng biết ở đâu, đang chuẩn bị bày ra trò gì, muốn cứu viện thế nào. Điều này khiến họ càng thêm khẩn trương, nhưng lại không cách nào đối phó, chỉ có thể ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, cắm sào chờ nước.