Lăng Tử Hàn theo Lôi Hồng Phi 10 ngày, không khỏi khen ngợi y.
Hành trình công tác người này vẫn không có cải biến, nên ở đâu thì ở đó, không có thể hiện bất kì sự khác thường nào cả, đây chính là thái độ bình thường trong cuộc sống hằng ngày của y. Thế nhưng, cho dù là Lăng Tử Hàn tung hỏa mù thể hiện bao kỹ xảo, nếu muốn theo dõi y mà không để y phát hiện, đều khá khó khăn, thường thường đều sẽ lui giữa đường, bỏ đi việc theo dõi.
Trên đường đi làm của y, cũng không thể chấp hành ám sát, nếu ám sát thì chẳng khác nào tập kích để tự sát, không chắc là sẽ giết chỉ trong 1 chiêu, hơn nữa nếu đã ra tay thì không còn đường lui, đây không phải là chuyện mà một sát thủ ưu tú đứng thứ 3 thế giới sẽ làm. Lăng Tử Hàn suy nghĩ một lúc lâu, cách kỳ hạn mà Yamamoto Gan đưa ra chỉ còn vài ngày là hết, cơ hội ám sát duy nhất hiện tại chỉ có nhà của y, chính là bộ tư lệnh bộ đội đặc chủng.
Lôi Hồng Phi sau khi đã được lên chức quan tư lệnh bộ đội đặc chủng, liền dọn ra khỏi Trúc Uyển, đến khu nhà chung cư mà bộ tư lệnh phân phối cho y. Sau khi điều đến Tổng Tham, y cũng không hề rời đi.
Nói như vậy, ai có lá gan dám đến bộ tư lệnh bộ đội đặc chủng ám sát người? Chỉ sợ ở đây dù là người pha trà, người vệ sinh, bất kì lúc nào cũng có thể vào chiến trường trở thành một bộ đội đặc chủng, ai lại dám giết một con ruồi trên đầu 1 con hổ chứ? Đừng nói đến việc giết quan tư lệnh tiền nhiệm của bọn họ ngay trong bộ tư lệnh.
Nhưng Lăng Tử Hàn hết lần này tới lần khác suy nghĩ, cũng biết chỉ có 1 cách như vậy.
Lôi Hồng Phi tan tầm trở về, thì mặt trời đã đỏ, hoàng hôn mênh mông.
Xe của y có giấy thông hành đặc biệt ra vào bộ tư lệnh, vệ binh cũng vừa thấy xe y, lập tức cho y đi. Y trực tiếp chạy xe vào cửa chính bộ tư lệnh, trực tiếp chạy tới trước chung cư của mình ở thì dừng lại.
Lúc này, có một chiếc xe việt dã báo tuyết từ cửa chính doanh trại chạy vào, chạy ngang qua xe của y đang đậu cách đó không xa. Trên xe có hai người đội viên tuổi trẻ cười thân thiết với y, lớn tiếng nói: “Tư lệnh, hôm nay lại căn tin tụi em ăn cơm đi, nếm thử tay nghề tụi em.”
Lôi Hồng Phi cười nói: “Trễ thế này sao?”
“Đúng vậy, tụi em vừa mới huấn luyện xong.” Hai người đội viên tuổi trẻ cười nói. “Tụi em làm nhanh lắm, không quá thời gian ăn cơm đâu.”
Lôi Hồng Phi hào sảng vung tay lên, cười nói: “Được, mau đi làm đi.”
“Yes, sir.” Hai người đội viên kia đều vui mừng hiện rõ trên mặt, lập tức chạy xe đi, đến tận nhà bếp căn tin mới dừng lại. Hai người nhảy xuống xe, lấy một đống đồ ăn trong xe ra, cười chạy về phía bếp.
Lôi Hồng Phi xoay người đi vào chung cư mà mình đang ở.
Giữa trời chiều, phần lớn đội viên đều đã kết thúc huấn luyện, các quân quan cũng tan tầm, tốp năm tốp ba đi về nơi mình ở, bầu không khí trong viện rất nhẹ nhàng.
Một lát sau, từ sàn xe của chiếc xe việt dã vừa mua đồ ăn trở về xuất hiện 1 người. người đó mặc quân phục thượng úy bộ đội đặc chủng, trong đại viện đang có rất nhiều sĩ quan cấp uý sẽ không tạo ra cảm giác khác thường. Người đó bình tĩnh đứng trong đại viện nhà của Lôi Hồng Phi, đi tới trước cửa, lập tức thoải mái đứng nghiêm, gõ cửa.
Lôi Hồng Phi vừa tắm xong, đang dùng khăn mặt lau khô tóc, nghe được tiếng gõ cửa, y không nghĩ ngợi mà đi ra mở cửa.
Vị quan quân ngoài cửa chào y theo nghi thức quân đội, biểu tình nghiêm túc, dường như có chuyện quan trọng muốn nói.
Lôi Hồng Phi không nhận ra người đó, nhưng vẫn hiền hòa nói: “Vào đi.”
“Yes, sir!” Vị quan quân tướng mạo phổ thông kia theo sau y, thuận lợi đưa tay khéo léo khóa cánh cửa phía sau.
Lôi Hồng Phi đang định nhìn về phía cửa, trong tíc tắc lại có một ngọn gió mạnh sắc bén ùa tới. Theo bản năng y lùi ra sau, tay phải ném khăn mặt ra, lực tiếp xúc khá mạnh, khăn mặt mềm mại lập tức trở nên như một cây roi thép.
Lăng Tử Hàn âm thầm tán thán, trong cú đánh bất ngờ của cậu mà y vẫn có thể phản ứng mẫn tiệp như vậy, thật sự là rất giỏi. Cậu dùng tay phải mang súng cố ý chậm lại một chút, để khăn mặt trúng vào cây súng lục.
Lôi Hồng Phi lúc này mới nhìn đến, vị sát thủ mặc quân trang kia tuy rằng tướng mạo thường thường, nhưng vóc người cao to, động tác linh hoạt. Thấy súng trong tay đối phương tuột ra, y lập tức nhảy lên, cùng đối phương đấu tay đôi.
Lúc này Lăng Tử Hàn mới thật sự chân chính lĩnh giáo được sự lợi hại của cánh tay thiết điện tử của y. Cánh tay này được làm bằng hợp kim, bên ngoài dùng sinh vật cao phân tử thành cơ thể nhân tạo, giống y như hình dạng cánh tay trái của y, nhìn qua rất tự nhiên đối xứng, cho dù nắm lấy cũng có cảm giác như đang nắm tay thật vậy. Cánh tay này toàn bộ đều là thần kinh internet điện tử, trong đó con chip tương liên với thần kinh vai phải của y, không chỉ khiến cho cả cánh tay có cảm giác, mà còn khiến nó vận dụng y như bình thường. Ngoài ra, cổ tay của y có một lưỡi dao sắc bén cực mỏng, các đầu ngón tay cũng có các móng vuốt bén nhọn, có thể bắn ra bất kì lúc nào, nhắm thẳng vào chỗ hiểm đối phương. Cho dù không có những vũ khí lợi hại này, thì chỉ bằng vào lực mạnh cùng cứng của cánh tay thiết, cũng đủ chiếm thế thượng phong rồi.
Lúc này, Lôi Hồng Phi cũng không có bắn ra lợi khí, mà là dùng tay không đấu với đối phương. Sát thủ này thân thủ cực cao, khiến y đánh rất đã ghiền. Đã nhiều năm rồi y không có gặp phải đối thủ mạnh như thế.
Lăng Tử Hàn trong tíc tắc di chuyển người, vô cùng linh hoạt, cố gắng tránh việc tao ngộ chính diện với cánh tay phải của y. Thân ảnh của cậu thỉnh thoảng lướt qua rìa bàn, ghế, mặt tường, thậm chí xẹt ngang qua trần nhà, đao phong trên tay chớp động, hàn quang không ngừng xẹt qua ngực trái cùng cổ tay trái của Lôi Hồng Phi.
Tốc độ Lôi Hồng Phi cũng không chậm, mỗi lần đều đúng lúc dùng cánh tay phải giơ ngang ra, ngăn cản lưỡi dao nhỏ kia. Thừa dịp đối phương lánh cánh tay phải của y, y sẽ phi thân lên, dùng tay trái cùng hai chân bắt đến chỗ hiểm đối phương.
Trong phòng khách rộng rãi, hai người đều trầm mặc, nhưng tiến thối trong lúc đó vô cùng nhanh. Phong cách bọn họ khác xa, một cương một nhu, nhưng đều là cao thủ đứng đầu, khiến khó phân thắng bại. Dần dần, trong phòng dường như có tiếng gió thổi chợt nổi lên, mơ hồ có tiếng sấm sét.
Lăng Tử Hàn cảm thấy rất vui mừng vì người anh em thân thiết này. Không nghĩ tới dù đã quan to lộc hậu, nhưng Lôi Hồng Phi vẫn vẫn duy trì tiêu chuẩn cực cao, tựa như tự mình chuẩn bị ra chiến trường bất kì lúc nào vậy. Bất quá, suy nghĩ rồi lại nghĩ suy, nhưng tay cậu vẫn không hề chậm lại, mỗi một chiêu đều tràn ngập sắc bén.
Đánh cho đã ghiền, Lôi Hồng Phi dần dần phát hiện, nhìn từ góc độ nãy giờ, thân hình sát thủ này có chút quen mắt. Y hơi nhíu mi một chút, lập tức cố ý lui ra phía sau, dụ dỗ thân thể đối phương di chuyển tới một góc đặc biệt. Tuy rằng nhìn qua vẫn là xa lạ, nhưng dựa vào trực giác, y bỗng nhiên phản ứng, sát thủ này chính là Lăng Tử Hàn.
Trong lòng y nhất thời xuất hiện cản trở nghiêm trọng, thân thủ không khỏi chậm lại, không ra sát chiêu nữa.
Lăng Tử Hàn lập tức biết y đã rõ mình là ai. Thế nhưng, lúc này cậu có thể cảm nhận được có một con mắt âm u đang âm thầm theo dõi bọn họ. Từ lúc cậu từ Phần Lan đến Italia, tới Singapore, sau đó đến Hàn Quốc, rồi trằn trọc đến Bắc Kinh, vẫn luôn có một người quỷ dị theo sau cậu. Hành tung người này cực kỳ bí ẩn, toàn bộ đều vượt xa cảm giác vượt xa người thường, tài năng phán đoán vẫn dựa theo mình là chính. Cậu vẫn chưa tìm ra được thân ảnh đối phương, ngay lúc sắp tìm được thì người đó sẽ biến mất một khoảng thời gian, sau đó lại xuất hiện. Cậu dùng bản năng kết luận, người này mới chính là lý do mà Yamamoto Gan kiên trì tìm cậu.
Cậu tuyệt không thể để người này nhìn ra kẽ hở nào.
Suy nghĩ, thế tiến công của cậu càng hung hiểm hơn, trong mắt xuất hiện sát khí lạnh thấu xương, nhìn chòng chọc Lôi Hồng Phi.
Lôi Hồng Phi tiếp xúc với đôi mắt bỗng nhiên quang bắn ra bốn phía của cậu, trong lòng rùng mình, nhớ tới kế hoạch mà Lăng Nghị đã kể y nghe. Lăng Tử Hàn đang trong nguy hiểm, y không thể để cậu thất bại trong gang tấc.
Y chấn tác tinh thần, lập tức toàn lực áp lên, thế tiến công rất mạnh. Cho tới nay, vừa có cơ hội thì y đều quấn quít lấy Lăng Tử Hàn, muốn so thử với cậu, nhưng Lăng Tử Hàn luôn luôn lắc đầu không chịu. Hiện tại, rốt cục cơ hội mà y mong chờ đã tới rồi.
Bên ngoài sắc trời đã tối, dần dần có tiếng người, tất cả mọi người đều chạy tới căn tin, dường như muốn ăn cơm.
Lăng Tử Hàn rốt cục bắt đầu “cú đánh cuối cùng”. Cậu nhảy lên, như một ngọn gió mà đánh thẳng tới Lôi Hồng Phi, tay phải của cậu nhắm thẳng yết hầu y.
Lôi Hồng Phi không chút do dự nắm bàn tay phải mạnh mẽ đánh ra. Nếu như Lăng Tử Hàn nhất định kiên trì muốn chặt đứt cổ họng y, thì bản thân y phải đánh ra thiết quyền rồi.
Lăng Tử Hàn cũng không lập tức thối lui, mà là né ra bên cạnh, lưỡi dao sắc bén trên tay vẫn thiểm điện xẹt qua chỗ động mạch cổ Lôi Hồng Phi.
Thấy động tác Lăng Tử Hàn, Lôi Hồng Phi lập tức biết cậu đang tiến hành “cú đánh cuối cùng” trong kế hoạch, lập tức thu quyền, nhưng mà, lực mà y đánh ra quá mạnh, lực đánh đó vẫn tác động khá lớn tới cậu.
Theo sống dao Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng xẹt qua cổ y, nắm tay y cũng đánh trúng phía sườn trái Lăng Tử Hàn.
Y không kêu tiếng nào, lập tức chộp lấy cổ rồi ngã xuống.
Lăng Tử Hàn bị cú đánh kết chắc đó khiến cả người bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào tường, chỉ cảm thấy xương sườn bên trái đau nhức, nhất thời không thể động đậy. Cậu nằm trên đất, hít sâu, tự nhủ là phải rời khỏi đây.
Trong cảm giác sâu thẳm của cậu lúc này, con mắt quỷ dị kia đang kề cận bên.
Tuy rằng Lôi Hồng Phi từ từ nhắm hai mắt, lại biết Lăng Tử Hàn té trên mặt đất không hề động tĩnh, liền có chút lo lắng. Y đang muốn mở mắt nhìn 1 cái, nhưng Lăng Tử Hàn ho nhẹ hai tiếng, vì vậy y không dám có thêm động tác nào.
Lăng Tử Hàn đỡ tường, chậm rãi đứng dậy.
Lôi Hồng Phi lúc này té trên mặt đất, “máu” từ trong người y chảy ra rất nhiều, nhìn qua tuyệt đối dữ nhiều lành ít.
Lăng Tử Hàn chịu đựng đau nhức, cố gắng khôi phục cử chỉ bình thường, đi ra cửa quân doanh.
Lính gác không nhận ra cậu, nhưng thấy cậu đi từ bên trong ra, cũng có thể là quan quân ở đơn vị bên ngoài vào trong này làm việc, nên không quản cậu.
Lăng Tử Hàn đi ra cửa, đi tới bên cạnh khoảng 20m, Mai Lâm liền lái xe dừng lại bên cạnh cậu. Cậu mở cửa, Mai Lâm lập tức lái xe bay nhanh, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Hơn hai mươi phút sau, trong đại viện bỗng nhiên đại loạn. Ninh Giác Phi cùng Lâm Tĩnh đều chạy tới chung cư của Lôi Hồng Phi, nhanh chóng ra lệnh, lập tức tra tìm thích khách, lập tức báo cáo với các phương tiện bên ngoài, còn gọi “Lập tức gọi bác sĩ”, “Mau gọi điện”, “Quân y, mau mau, lập tức cứu giúp …” … Loạn thành một đống.
Rất nhanh, xe cấp cứu tổng y viện lục quân, xe Bộ Quốc Phòng, Tổng Tham, Tổng Chính, Quốc An đều chạy tới.
Lập tức, thành Bắc Kinh khắp chốn đều là quan quân qua lại không ngớt.
Đêm đó, tổng y viện lục quân vô cùng bận rộn, các chuyên gia y học đều được điều tới, bắt đầu tiến hành công tác cấp cứu.
Trong ánh bình minh, một xe đẩy đẩy một người bệnh đưa vào phòng hồi sức, bên ngoài có quân nhân mang theo súng lục gác, nhìn qua rất không tầm thường.
Sau đó vài ngày, tin tức vẫn phong tỏa nghiêm mật, thế nhưng vẫn đang một số tin đồn lộ ra.
Có người nói, đại danh đỉnh đỉnh, dũng tướng Lôi Hồng Phi đã từng hạ biết bao chiến công hiển hách bị ám sát, bản thân bị trọng thương, sinh mạng đe dọa, hiện đang ở tổng y viện lục quân cứu giúp. Nhưng vẫn chưa bắt được thích khách, đến nay người đó vẫn hạ lạc bất minh.