Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 8 - Chương 1: Kim sắc công huân



Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Đầu hạ 2060, Bắc Kinh dương quang sáng lạn, không khí tràn ngập bụi bặm đã bị cuốn đi cùng với mùa xuân, giờ đây không khí trở nên sạch sẽ, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, trăm hoa đua nở, khiến tòa nhà cao tầng trong thành thị hiện đại hoá tràn ngập sức sống bừng bừng

Trong Mai Quyển, cảnh sắc như thi như họa. Không khí sáng sớm rất tươi mát, trong viện rất an tĩnh, chỉ có một đám chim nhỏ không ngừng ríu rít hót vang. Vốn dĩ chỉ cần Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt ở nhà thì không có chuyện gì quan trọng, vì vậy ngay lúc ánh bình minh rọi sáng thì lập tức thấy bóng họ chạy bộ trong sân, nhưng hôm nay lại không thấy xuất hiện.

Lúc này, toàn bộ bọn họ đều đang ở trong phòng ngủ Lăng Tử Hàn.

Đêm qua, bệnh cũ Lăng Tử Hàn đột nhiên tái phát. Bệnh tình hung mãnh, khiến Lăng Tử Hàn khó chịu nổi. Vệ Thiên Vũ cũng không thể kiềm chế, lập tức chạy đi gõ cửa gọi Đồng Duyệt dậy, Lăng Nghị tự nhiên cũng không thể ngủ tiếp, lập tức chạy đến.

Đồng Duyệt đã quá quen với bệnh tình của Lăng Tử Hàn, lập tức tiến hành xử trí khẩn cấp. Lăng Nghị cùng Vệ Thiên Vũ vừa trợ giúp hắn, rốt cục trấn giữ được cơn đau đớn kịch liệt của Lăng Tử Hàn, khiến cậu dễ chịu hơn 1 chút, đến tận hừng đông, cậu mới dần hôn mê.

Đồng Duyệt cùng Lăng Nghị lo lắng, đứng ở trong phòng không hề rời đi. Hai người cùng Vệ Thiên Vũ ngồi trên sofa cạnh cửa sổ, cảm thấy có chút uể oải.

Đã mười năm rồi, Lăng Tử Hàn chống đỡ mười năm, bọn họ cũng ở bên đỡ cho cậu 10 năm.

Mỗi một lần bệnh tình Lăng Tử Hàn phát tác, thì đều là sự dằn vặt đáng sợ với bọn họ. Ai cũng căng thẳng thần kinh, đến tận khi cậu an ổn trở lại, mới có thể khiến họ trầm tĩnh lại, vừa vui mừng cũng vừa thấy mệt mỏi rã rời.

Nhìn Lăng Tử Hàn đã ngủ say, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh rạng đông ngoài cửa sổ đã hiện ra, tuy rằng ba người mệt, nhưng đều ngủ không được, liền vừa uống trà vừa nhẹ giọng thương nghị.

Đồng Duyệt nói với Lăng Nghị: “Gần đây Tử Hàn quá mệt mỏi rồi. Nó gần như 1 tháng mới nghỉ được 2 ngày, như vậy sao được chứ? Sức khỏe của nó không thích hợp để tiến hành công tác trường kỳ áp lực cao không gián đoạn, giờ cần phải nghỉ ngơi đầy đủ.”

Lăng Nghị gật đầu: “Anh sẽ đề nghị, xem có thể cho Tử Hàn không cần phụ trách nhiều bộ môn như vậy hay không?”

Vệ Thiên Vũ nói: “Con nghĩ, nếu như để Tử Hàn phụ trách mấy bộ môn này, tập trung thống nhất chỉ huy những khâu chuẩn bị trước khi hành động, hỗ trợ kỹ thuật cùng hỗ trợ phía sau, toàn bộ đều do em ấy chỉ huy toàn diện, như vậy sẽ thống nhất hơn, cũng tăng xác suất thành công, giảm thiểu nhân viên thương vong. Nếu như chia ra cho từng người riêng lẻ, để một chỉnh thể chia làm hai ba, có thể sẽ gây tổn hại hệ thống chính, nếu đến thời khắc quan trọng lại phản ứng chậm chạp thì sẽ khiến cho nhân viên đang tiến hành hành động gặp nguy hiểm không cầ thiết..”

Lăng Nghị hiểu rõ việc này, vì vậy lúc trước mới đồng ý để Lữ Hâm giao hết toàn bộ các bộ môn này cho Lăng Tử Hàn phụ trách. Tuy rằng Đồng Duyệt không rõ nội tình, nhưng vừa nghe Vệ Thiên Vũ nói đã hiểu lợi hại trong đó. Hắn suy nghĩ một chút, liền nói: “Công tác bên hai người em không can thiệp, em chỉ đứng ở lập trường bác sĩ nêu ra kiến nghị, hai người có thể không tiếp thu. Bất quá, lần này Tử Hàn phải ở nhà tĩnh dưỡng 1 tuần. Thiên Vũ, chờ nó tỉnh, con dẫn nó đến bệnh viện làm kiểm tra.”

“Dạ.” Vệ Thiên Vũ lập tức gật đầu

Lăng Nghị không có dị nghị, hỏi hắn: “Tình huống hiện tại của Tử Hàn rốt cuộc thế nào? Anh nghĩ gần đây có một khoảng thời gian khá lâu nó không phát bệnh nữa, bệnh tình có phải chuyển biến tốt đẹp hay không?”

“Có thể.” Thần sắc Đồng Duyệt kỳ dị, suy tư nói. “Trải qua quan sát mười năm, bọn em phát hiện, hai năm trở lại đây, mỗi lần bệnh tình nó phát tác xong, không chỉ hệ thần kinh xảy ra biến hóa mới ngoài dự đoán mọi người, toàn bộ cơ năng trên các bộ phận khác của cơ thể đều được phát triển. Trải qua quan sát cùng nghiên cứu thời gian dài, bọn em suy đoán, việc bệnh tình phát tác có thể là do thân thể đang tiến hành tự mình chữa trị, đồng thời mỗi lần đều sẽ nỗ lực đột phá cực hạn. Do bộ phận tổn thương nhiều nhất của nó là hệ thần kinh, vì vậy việc tự mình chữa trị ở đây nhanh hơn các bộ phận khác, các bộ phận khác cũng có thay đổi, nhưng không nhanh bằng. Nếu thật là vậy, thì từ nghiên cứu y học đơn thuần mà nói, thì quả thật kích động, có thể trở thành sự kiện quan trọng trong lĩnh vực này. Hai năm qua, khoảng cách bệnh tình Tử Hàn phát tác càng ngày càng dài, độ chấn động đã yếu bớt, em nghĩ đó chính là nguyên nhân.”

Lăng Nghị cùng Vệ Thiên Vũ nghe xong, nhưng không hề hiện thị vui mừng ngay mặt. Bọn họ đều là người cẩn trọng, với suy đoán của Đồng Duyệt cũng không dám tin hẳn. Bọn họ chỉ tin tưởng sự thực, tin tưởng số liệu nghiêm mật cùng kết luận có tư liệu rõ ràng. Bất quá, Đồng Duyệt là chuyên gia y học nổi danh quốc tế, nếu hắn nói bệnh tình Lăng Tử Hàn phát tác không phải chuyện xấu, mà là phương hướng phát triển mới, thì bọn họ cũng tin tưởng, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn.

Vệ Thiên Vũ nhìn đồng hồ 1 chút, thân thiết mà nói: “Chú Lăng, chú Đồng, hai người nghỉ ngơi một chút đi, lát còn phải đi làm, đừng để mình quá mệt.”

Đồng Duyệt cùng Lăng Nghị đều gật đầu, thấy Lăng Tử Hàn ngủ rất ngon, liền đứng dậy rời đi.

Vệ Thiên Vũ ngồi vào bên cạnh Lăng Tử Hàn, nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn mặt cậu, lẩm bẩm: “Tử Hàn, nếu như em thật sự hoàn toàn khôi phục, đó chính là kỳ tích. Em luôn là người sáng tạo kỳ tích, lần này đừng để anh thất vọng.”

Anh vừa dứt lời, Lăng Tử Hàn đang ngủ say bỗng nhiên cười rộ lên, nhẹ giọng nói: “Có anh ở bên em, kỳ tích nhất định xảy ra.”

Vệ Thiên Vũ ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn hỏi: “Sao lại tỉnh vậy?”

Lăng Tử Hàn trở mình, mở mắt nhìn về phía anh, vô cùng thân thiết nói: “Không biết nữa, cảm giác có anh ngồi bên, hình như rất sầu lo, nên tỉnh”

“Cảm giác của em cũng quá linh mẫn rồi.” Vệ Thiên Vũ thở dài. “Hiện tại em cần phải tĩnh dưỡng nhiều, ngủ thêm chút nữa đi.”

Lăng Tử Hàn cả người vô lực, nhưng cười vui vẻ: “Sợ rằng ngủ không được, ba nhóc quỷ sắp chạy tới đây rồi.”

Vệ Thiên Vũ lập tức đưa tay nhìn đồng hồ, không khỏi thở dài.

Tiếng thở dài của anh còn chưa kịp biến mất thì cửa phòng liền bị mở ra. Đồng Húc cùng Lăng Tiêu, Lăng Diêu tiến đến. Hôm nay không có Vệ Thiên Vũ chặn lại, tụi nhỏ đều vô cùng cao hứng, thấy Lăng Tử Hàn đã tỉnh, lập tức hoan hô rồi xông lên giường.

Vệ Thiên Vũ vội vã đưa tay ngăn bọn nhóc, lập tức nói: “Ba tụi con đang bệnh, anh em đang bệnh, đừng chạm vào.”

Ba nhóc vừa nghe lập tức dừng lại động tác, cẩn thận nhìn Lăng Tử Hàn.

Lăng Tiêu khờ dại hỏi: “Ba, ba bị cảm hả?”

Đồng Húc đưa bàn tay bé nhỏ đặt lên trán Lăng Tử Hàn, sau một lát mới nghiêm túc mà nói: “Không có phát sốt.”

Lăng Diêu nằm úp sấp bên cạnh Lăng Tử Hàn, hưng phấn mà hỏi: “Ba, vậy ba có phải không cần đi làm không?”

“Phải đi.” Lăng Tử Hàn cười nói. “Tụi con cũng phải đến trường, đừng nghĩ tới việc trốn học.”

Đồng Húc năm nay sáu tuổi, Lăng Tiêu cùng Lăng Diêu cũng đã 5 tuổi, ba đứa đều đã học tiểu học. Bất quá, Lăng Tiêu cùng Lăng Diêu luôn luôn oán giận tiến độ chương trình quá chậm, không muốn đến trường lãng phí thời gian. Lăng Tử Hàn kiên trì muốn con mình đến trường tiếp nhận nền giáo dục bình thường, không muốn tụi nó như mình hồi trước, bị cha nhốt lại tự mình dạy dỗ. Vệ Thiên Vũ tất nhiên không phản đối quyết định của cậu. Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt càng không có dị nghị.

Tuy rằng Đồng Húc ưu tú, vẫn so ra kém hai đứa cháu trai sinh đôi này của mình, nhưng bé không hề chống lại việc học, chỉ là do bị hai thằng nhóc suốt ngày cứ nói nhao nhao, nên cũng ồn ào theo. Đồng Duyệt căn bản không để ý tới oán giận của bé, chỉ kiên trì bắt bé phải đến trường học.

Lúc này nghe Lăng Tử Hàn nói phải đi làm, ba đứa nhỏ cũng chỉ có thể mếu máo nhưng không dám nhiều lời.

Hai người lớn cùng ba đứa nhỏ trên giường đùa giỡn 1 hồi, hai con chó cũng chạy vào, trực tiếp nhảy lên giường, nệm giường rộng lập tức trầm xuống.

Vệ Thiên Vũ lo lắng thân thể Lăng Tử Hàn, liền đứng dậy dẫn hai con chó ra ngoài, trở lên đưa ba nhóc đi, nhìn tụi nhỏ ăn sáng, rồi dẫn tụi nhỏ ra ngoài, đưa cho nhân viên công tác dẫn tụi nhỏ đi học, sau đó mới trở về.

Trở lại gian phòng, anh liền lấy làm kinh hãi. Trên giường đã không có ai nữa, Lăng Tử Hàn đang ở trong phòng tắm rửa mặt. Anh không vào, chỉ ngồi yên chờ cậu ra.

Lăng Tử Hàn thấy anh, mỉm cười, liền mở tủ quần áo, chuẩn bị thay quần áo.

Vệ Thiên Vũ thấy thân hình gầy gò của cậu, sắc mặt tái nhợt, nhịn không được đi qua ôm lấy cậu, nhẹ giọng năn nỉ: “Hôm nay nghỉ ngơi tại nhà được không?”

Lăng Tử Hàn quay đầu hôn anh, ôn hòa mà nói: “Hôm nay không được, em có chuyện quan trọng, phải tự mình xử lý.”

Vệ Thiên Vũ không hỏi là chuyện gì, nhưng không chịu buông cậu ra.

Lăng Tử Hàn nở nụ cười, đơn giản dựa vào lòng ngực anh, trầm mặc một lát, nhẹ nhàng mà nói: “Interpol yêu cầu thẩm vấn Heinz cùng Antinogen, việc này khẳng định phải do em phụ trách. Em chỉ có thể giao Heinz cho bọn họ, Antinogen tuyệt đối không thể giao. Sự việc quan trọng, em phải tự mình đi xem.”

Vệ Thiên Vũ vừa nghe là việc này, lập tức nhớ tới hình ảnh kinh tâm động phách năm xưa, nhớ tới Lăng Tử Hàn dùng hết hơi thở cuối cùng, kêu anh phải giết Antinogen, nhưng bản thân lúc đó cũng bị trọng thương, lực bất tòng tâm, không thể làm được. Lăng Tử Hàn đã sớm biết Antinogen còn sống, 10 năm chưa từng nhắc lại. Giờ này khắc này, anh hoàn toàn lý giải lo lắng Lăng Tử Hàn. Antinogen nắm giữ thứ có thể mê hoặc rất nhiều người, cũng là thứ mang lại nguy hiểm cao với con người, cậu không muốn để bất kì ai biết về ma trảo từ cái tên bác sĩ điên cuồng kia.

Nếu như là chuyện này, có thể hiểu được sự lo lắng của Lăng Tử Hàn. Trên thế giới này không ai có thể hiểu rõ được sự đáng sợ của Antigonen bằng cậu, chuyện này cần để để tâm đến, có thể tự nhiên cho phép Interpol thẩm vấn hắn, nhưng Lăng Tử Hàn thì tuyệt đối không cung cấp cho bất kì kẻ nào có được cơ hội này.

Vệ Thiên Vũ suy nghĩ, rốt cục yên tâm, ôn nhu mà nói: “Vậy em đừng lái xe, anh đưa em đi.”

Lăng Tử Hàn cười hôn anh, vui vẻ gật đầu: “Được.”

HẾT CHAP 01

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.