Mai Lâm cùng Lăng Tử Hàn nắm rõ như lòng bàn tay bố trí của bộ tư lệnh bộ đội đặc chủng, hai năm trước, bọn họ từng nhiều lần tiến hành trinh sát ở đây, để thuận lợi lẻn vào “Ám sát” Lôi Hồng Phi. Lúc này, bọn họ cũng quang minh chính đại đi vào, đến thẳng mảnh đất trống ở trước tòa cao ốc công tác.
Một phi cơ trực thăng đang chờ ở đây, Lôi Hồng Phi mang đủ vũ trang, đứng ở trước máy bay.
Lăng Tử Hàn cùng Mai Lâm xuống xe, bước nhanh chạy tới, leo lên phi cơ trực thăng.
Lôi Hồng Phi cũng chạy tới, đóng cửa lại.
Phi cơ trực thăng lập tức bay đến hướng nam.
Lôi Hồng Phi đã chuẩn bị 2 trang bị của bộ đội đặc chủng.
Lăng Tử Hàn cùng Mai Lâm đều mang theo vũ khí của mình, nhưng lần này là hiệp đồng tác chiến, nên bọn họ liền thay tác chiến phục màu đen của bộ đội đặc chủng, mặc vào áo chống đạn, cầm lấy súng trường đột kích, súng lục cùng mã tấu rồi kiểm tra qua 1 lần.
Lăng Tử Hàn đã từng ở đại đội Dã Lang, nên làm chuyện này khá quen thuộc. Mà Mai Lâm cũng biết rõ những việc này nên cũng khá thành thạo.
Lôi Hồng Phi nhìn động tác của bọn họ, cũng lập tức nói chuyện với Lăng Tử Hàn: “1 tiểu đội bên Thiểm Điện cùng bên anh đã tập hợp tại không vực số 5. Anh đã ra lệnh trú quân ở Thạch Gia Trang đợi lệnh, tùy thời chuẩn bị xuất kích, chặn vòng ngoài.”
Lăng Tử Hàn gật đầu, nhìn trang phục của y, bình thản hỏi: “Anh làm gì vậy? Anh là tướng quân, là quan chỉ huy, không nên ra mặt trận.”
“Vậy còn em?” Lôi Hồng Phi cợt nhả. “Quan chỉ huy là Lâm Tĩnh, anh không còn là chỉ huy của bọn họ nữa rồi. Lần này anh mang thân phận tham chiến cá nhân, hy vọng em phê chuẩn.”
Lăng Tử Hàn có chút bất đắc dĩ: “Nếu em không phê chuẩn thì sao? Có phải có thể đem anh ném từ máy bay xuống không?”
“Anh không có mang theo dù nhảy đâu.” Lôi Hồng Phi đanh đá cười. “Em muốn ném cứ ném đi.”
Bị y chọc, tâm tình trầm trọng của Lăng Tử Hàn cũng thoải mái hơn, điều này khiến cho gánh nặng đè trên vai cậu có chút giảm bớt, tâm tình càng thêm lãnh tĩnh, cảm giác càng nhạy cảm, tư duy cũng càng mẫn tiệp.
Cậu cùng Mai Lâm đều sử dụng hệ thống trò chuyện mà bộ đội đặc chủng sử dụng điều chỉnh ra hai kênh, một cái là kênh chỉ huy chuyên dụng của cậu tại Bộ Quốc An, một cái là kênh bí mật của liệp thủ tổ 1.
Cậu thông qua kênh liệp thủ gọi Vệ Thiên Vũ, hỏi anh: “Có tình huống gì không?”
Thái độ Vệ Thiên Vũ rất lãnh tĩnh chuyên nghiệp: “Anh vừa phát hiện, ngoại trừ người bên cục Hà Bắc chúng ta ra, còn có người khác theo đuôi bọn họ, trước sau có 2 chiếc, thay thế theo dõi, mục đích không rõ.” Nói xong, anh lập tức chuyển hình ảnh của 2 chiếc xe đó tới chỗ cậu.
Lăng Tử Hàn nhìn màn hình trên đồng hồ đeo tay.
Cao tốc Kinh Châu xe chạy nườm nượp, hầu hết đều là xe vận tải, một số xe chở quá tải nên phải trốn kiểm tra, thông thường đều chạy ban đêm. Trong nhiều chiếc xe vận tải đang chạy hỗn loạn, còn có thêm xe việt dã, xe minibus, xe buýt, xe vận tải loại nhỏ, số lượng rất ít, từ hình ảnh vệ tinh trên cao nhìn xuống quay chụp thì có thể nhìn thấy khá rõ. Vệ Thiên Vũ đã đánh dấu hai chiếc xe kia, để Lăng Tử Hàn vừa xem hiểu ngay.
Đó là một chiếc xe hộp nhỏ cùng một xe việt dã, cứ tuần tự mà tiến lên, nhưng luôn theo sát chiếc xe xe vận tải kia.
Người bên cục Quốc An tỉnh Hà Bắc lần lượt chạy xe minibus, xe tải cùng xe việt dã, vẫn bất động thanh sắc theo sát.
Lăng Tử Hàn nhìn vài phút, hỏi: “Bọn chúng đã có phát sinh tiếp xúc với xe vận tải hay chưa?”
“Không có, xe vận tải lớn kia chạy suốt trên quãng đường đó, bọn chúng chưa hề dừng lại, cũng không có hành động gì, 2 chiếc xe kia trong lúc đó cũng không có liên lạc gì.” Vệ Thiên Vũ lập tức phát hình ảnh tới cho cậu. “Đây là phát hiện của anh tại khu số 87, có vài người trong đó khá khả nghi, anh đã đem mặt của bọn họ tiến hành so sánh với kho số liệu tội phạm đặc thù trên thế giới, phát hiện trong đó có hai tên có khả năng là nồng cốt phụ trách hành động trong ‘Founder’. Nếu như bọn chúng tới để khảo sát đường đi của xe vận tải, để tiếp ứng hoặc là phục kích, thì xe vận tải có khả năng sẽ tới trước cửa khẩu, cách vị trí hiện tại của nó khoảng 15km.”
Lăng Tử Hàn nhìn hình vẻ không ngừng biến hóa trên màn hình, lãnh tĩnh hỏi: “Chúng ta có thể nhân lúc bọn chúng hội họp mà chạy tới được không?”
30s sau, Vệ Thiên Vũ liền nói: “Có thể. Đường hàng không của bên em cần điều chỉnh, anh sẽ truyền số liệu tới. Với tốc độ bay của bên em hiện tại, 18′ sau có thể tới. Cho anh thêm 2 phút, anh sẽ cung cấp địa điểm đáp xuống tốt nhất.”
“Được.” Lăng Tử Hàn truyền số liệu phi hành thu được cho Lôi Hồng Phi.
Lôi Hồng Phi lập tức hạ mệnh lệnh, muốn phi cơ điều chỉnh hướng đi của phi cơ trực thăng, bảo trì tốc độ, đội đột kích chuẩn bị xuống.
Phía sau bọn họ có thêm 2 phi cơ trực thăng vũ trang khác nữa, cả 3 cái đều là tĩnh âm, tạo thành hình tam giác, trong bóng đêm lặng yên không một tiếng động phi hành.
Rất nhanh, Vệ Thiên Vũ truyền hai địa điểm để đội viên nhảy xuống tốt nhất cùng kinh độ và vĩ độ của hai địa điểm được lựa chọn.
Lôi Hồng Phi lập tức truyền tin qua hệ thống hướng dẫn phi cơ trực thăng, đồng thời hạ lệnh với đội viên đột kích: “15′ sau máy bay đáp, chuẩn bị chiến đấu.”
Lăng Tử Hàn nhìn y mỉm cười, lập tức hỏi Vệ Thiên Vũ: “Tổ 2 bên kia tình hình thế nào?”
“Tất cả bình thường.” Vệ Thiên Vũ nhìn ba người bọn Du Dặc trà trộn vào bệnh viện 643, lãnh tĩnh trả lời, “Ổ kiến có động tĩnh, 20s trước, ‘Hắc Thuẫn’ cùng ‘Xích Mâu’ song song khởi động.”
“Ổ kiến” chính là danh hiệu mật thất trong chỗ Đặc Biệt Y Liệu bên bệnh viện 643, còn “HẮC THUẪN” chính là hệ thống phòng vệ mà La Hãn lắp đặt, “Xích Mâu” cính là vũ khí công kích mà Vệ Thiên Vũ lắp đặt.
Lăng Tử Hàn nhìn một loạt số liệu giám sát truyền tới màn hình, lập tức nói: “Báo cảnh sát bên kia, dựa theo kế hoạch mà thực thi, không được tự ý hành động.”
“Yes, sir.” Vệ Thiên Vũ nói, chuyển tới trung đội trưởng đội cảnh sát được phái tới túc trực ở bệnh viện 643, hạ lệnh cho ông.
Trong lúc đó, chiếc xe vận tải kia đã chạy ra khỏi đường cao tốc, dọc theo đường cái bình thường chạy tới phía Tây, hiển nhiên phán đoán của Vệ Thiên Vũ chuẩn xác.
Phi cơ trực thăng của bọn họ không đổi hướng đi, nhanh chóng chạy tới địa điểm dự định, chậm rãi đáp xuống một đồi núi thấp bé.
Lôi Hồng Phi mở cửa, nhảy xuống cabin trước, Lăng Tử Hàn cùng Mai Lâm cũng nhảy xuống theo sau.
Khoang cửa của hai phi cơ kia mở ra, đội viên đột kích nhảy xuống, nhanh chóng chạy đi.
Bọn họ dựa theo chỉ thị của Lôi Hồng Phi lúc trên máy bay, ngay ngắn có thứ tự mà chia làm 4 tổ, chạy nhanh về phía trước.
Lăng Tử Hàn cùng Lôi Hồng Phi đều nhìn hình ảnh hiện ra trên hệ thống mũ giáp của mình.
Chiếc xe vận tải kia đang chạy về phía họ, chiếc xe theo đuôi bọn chúng vẫn duy trì cự ly thích hợp, thỉnh thoảng vượt qua, nhưng không lâu sau lại lùi, nhìn qua rất bình thường, không khiến ai hoài nghi.
Bọn Lăng Tử Hàn thông qua kính nhìn đêm, rất nhanh phát hiện những người mà Vệ Thiên Vũ nói.
Tại một chỗ hẻo lánh bên đường, có 2 chiếc xe chở hàng lớn đang đậu, vài người vây ở đó, bận rộn sửa xe, nhìn qua không có chỗ khả nghi.
Đội viên đội đột kích mai phục.
Đêm nay mây đen đầy trời, không trăng không sao, bóng tối dày đặc, thỉnh thoảng có côn trùng kêu vang, càng tôn lên sự yên tĩnh nơi đây.
Không lâu sau, xe vận tải ù ù chạy ra, hai chiếc đèn trắng chiếu thẳng phía trước, chiếu rõ bọn người đang sửa xe.
Đây là chuyện bình thường vào buổi tối, những người đó cũng không để ý, tiếp tục sửa xe.
Đợi khi xe vận tải chạy đến bên cạnh họ, ngừng lại, người ngồi ở ghế phó nhô đầu ra, thân thiết kêu lên: “Cần giúp không?”
Tài xế thiên hạ đều là 1 nhà, nhất là ban đêm, tại vùng hoang vu gặp người đang kẹt lại, phần lớn tài xế đều sẽ hỏi 1 tiếng như vậy. Người chạy đường dài, đều phải gặp qua loại chuyện này, nên coi như tích đức cho chính mình.
Có 1 người đang sửa xe ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Phanh bị đứt, anh có đồ thay không?”
“Có.” Người trên xe vận tải cười nói. “Các anh đúng là may nha, tôi mới mua hôm trước luôn.”
“Người anh em à, tôi tăng thêm tiền, anh bán cho tôi đi.” Người đứng bên cạnh xe cao hứng mà nói.
Người trên xe vận tải đẩy cửa nhảy xuống, hào sảng nói: “Có lấy tiền hay không để tôi xem rồi tính.”
Mấy người đó nhiệt tình hút thuốc, nói chuyện, cũng không có động tác gì khác.
Xe đi theo phía sau bọn họ để tránh khiến họ hoài nghi, không thể dừng lại, chỉ có thể bảo trì nguyên tốc độ, chạy vượt qua bọn họ.
Chính là lúc này, Lăng Tử Hàn nghe được từ kênh bí mật của liệp thủ truyền đến thanh âm hưng phấn của Du Dặc: “Lão đại, chúng tôi tìm thấy Đồng viện trưởng rồi, chú ấy bị giấu ở gian phòng nhỏ trong tầng hầm ngầm, xem ra là bị gây tê, không có ngoại thương, cũng không có dấu hiệu nguy hiểm sinh mạng.”
“Rất tốt.” Lăng Tử Hàn thở dài một hơi.
Lăng Tử Hàn nói với Lôi Hồng Phi: “Đã xác nhận, con tin không ở trong xe vận tải kia, chúng ta có thể không cần đuổi sát, thế nhưng, tốt nhất nên bắt sống được người.”
“Được.” Lôi Hồng Phi lập tức hạ lệnh mới cho đội viên đột kích.
Lăng Tử Hàn nói với Mai Lâm: “Chúng ta bắt 2 tên nồng cốt trong ‘Founder’.”
Nhưng Lôi Hồng Phi nói: “Tử Hàn, chiến tranh là chuyện của bên anh, em cứ đứng 1 bên nhìn là được, không cần tự mình ra tay.”
Mai Lâm lập tức gật đầu “Đúng vậy, lão đại, cậu nghỉ ngơi đi, Đồng viện trưởng không ở trong xe, đây chỉ là chuyện động thủ đơn thuần. Trách nhiệm cậu nặng nề, sau này còn khá nhiều chuyện cần cậu chỉ huy, hiện tại không cần động thủ.”
Lăng Tử Hàn nghe thấy đã tìm được Đồng Duyệt, liền hoàn toàn khôi phục sự lãnh tĩnh, nghe bọn họ nói xong, cậu lập tức gật đầu: “Được, tôi ở đây nhìn. Mai Lâm, anh cũng không nên đi, bọn họ đều có phong cách cùng trình tự của riêng mình, đã thành thói quen rồi, một mình anh đi vào có thể quấy rầy bọn họ, Hồng Phi, việc này giao cho bên anh vậy.”
“Em cứ đứng xem là được.” Lôi Hồng Phi hài lòng. Toàn thân y căng thẳng, tùy thời chuẩn bị lao ra.
Lăng Tử Hàn cùng Mai Lâm cũng không nói gì thêm, tránh quấy rối phán đoán cùng chỉ huy của y. Hai người chỉ là ngưng thần nhìn tiền phương, bên tai nghe liệp thủ khác trò chuyện.
Triệu Thiên cùng La Y tránh được hệ thống quản chế nghiêm mật, đã tới được trước cửa mật thất bên Đặc Biệt Y Liệu của bệnh viện 643, đang chuẩn bị lẻn vào.
Lúc này, trên đường cái ngoại trừ xe vận tải chở hàng cùng xe thùng đang đậu kia, hai bên không có xe chạy qua, xa xa cũng không thấy đèn xe, không nghe thấy được tiếng động cơ.
Tài xế xe vận tải lập tức cùng vài người bên xe thùng chạy tới thùng xe của mình, mở rộng cửa chính thùng chở hàng của mình, bò vào bên trong. Không lâu sau, bọn họ lấy ra một cái túi lớn, hình dạng như đang bọc người bên trong. Bọn họ nhanh chóng đi tới xe thùng, chuẩn bị bỏ túi vào trong.
Đúng lúc này, vài tiếng súng nặng nề tiếng vang lên, một tên không mang túi rên một tiếng, té trên mặt đất.
Vài người khác lập tức đặt túi xuống đất, nhanh chóng trốn đằng sau xe, nổ súng bắn trả.
Lăng Tử Hàn nói với Lôi Hồng Phi: “Chờ một chút, bắt gọn hết người cả hai phe.”
Lôi Hồng Phi lập tức truyền hạ mệnh lệnh, muốn mọi người chờ lệnh, tra tìm người đang nổ súng bí mật gần đó.
Không được 3 phút, đã có hai tiểu tổ báo cáo, đã tìm ra người nổ súng.
Những tên đó chia nhau mai phục tại hai bên đường cái, một bên bốn người, tấn công rất mạnh, hỏa lực lớn.
Lôi Hồng Phi nghe xong, lập tức nói: “Tổ 1, tổ 2, các cậu lên, bắt giữ bọn chúng, cố gắng bắt sống. Tổ 3, tổ 4, cho xe nổ, đuổi cái bọn trốn dưới xe ra, đánh thẳng tay cho tôi, chừa vài tên sống là được.”
“Yes, sir.” Bộ đội đặc chủng nghe xong, đều là khí tráng như ngưu, thiếu chút nữa gào to, lập tức triển khai hành động.
Lăng Tử Hàn nghe cách dùng từ cùng khẩu khí của y lúc ra lệnh, mỉm cười. Mai Lâm cũng cười thầm. Y luôn có thiện cảm với vị tướng quân tính tình hào sảng, dũng mãnh thiện chiến này, lúc này tận mắt thấy Lôi Hồng Phi chỉ huy chiến đấu, càng thêm tán thưởng phong cách của Lôi Hồng Phi.
Rất nhanh, có 2 quả lựa đạn từ hai bên bay thẳng về phía xe thùng, liên tục nổ 2 tiếng, khiến xe thùng bị nổ tung bay cao lên, hiển nhiên bên trong không có xăng, bằng không chỉ sợ những tên trốn phía dưới sẽ bị nổ chết hơn nửa.
Xe dùng để trốn bị nổ tung, bọn họ không có trốn được nữa, chỉ có thể vừa trốn vừa chạy tới chỗ xe vận tải.
Hai bên đường cái lập tức có làn mưa đạn thẳng tới, đạn bay vừa chuẩn vừa độc, đợt tập kích này còn mạnh hơn đợt trước, con người dưới sức mạnh của mưa tên lửa đạng quả thực bé nhỏ đến không đáng kể.
Lôi Hồng Phi mi phi sắc vũ, cười nói: “Tử Hàn, thấy binh của anh thế nào?”
“Rất giỏi.” Lăng Tử Hàn mỉm cười tán thưởng. “Không hổ danh binh do anh cùng Lâm Tĩnh huấn luyện ra, như lang như hổ.”
“Đó là đương nhiên.” Lôi Hồng Phi rất đắc ý. “Tử Hàn, em ở đây đi, anh tới đó đánh chút, luyện tập cho đã ghiền.”
“Được.” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Cẩn thận một chút.”
“Được.” Lôi Hồng Phi nói, liền chạy ra ngoài.
Lúc này, La Hãn qua kênh liệp thủ báo cáo với Lăng Tử Hàn “Lão đại, bọn Triệu Thiên tại ổ phát hiện 7 con ruồi, tất cả đều đã vào trung tâm.”
Nét mặt Lăng Tử Hàn không đổi, thái độ ôn hòa: “Cứ theo phương án ban đầu mà làm.”
“Yes, sir.” La Hãn đã sắp xếp tốt từ trước, lập tức dựa theo kế hoạch mà làm.
Rất nhanh, rất nhiều cảnh sát cùng cảnh vệ chạy tới Đặc Biệt Y Liệu, bao quanh chỗ đó, thực hành giới nghiêm. Không lâu sau, vài chiếc xe cảnh sát rú lên.
Các bác sĩ, y tá cùng các bệnh nhân đến đây khám bệnh, người nhà của họ đều lặng lẽ đứng ở xa xa hoặc là cửa sổ trên lầu nhìn xuống, tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng biết là có chuyện lớn.
Lăng Tử Hàn nhìn cảnh chiến đấu trước mắt, vừa nhìn hiện trường tình hình thực tế ở bệnh viện 643, nét mặt rất trầm tĩnh.
Chỉ trong vòng mấy tiếng, sự tình xảy ra liên tiếp kinh thiên động địa, nhưng toàn bộ, chỉ mới là bắt đầu.