Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 8 - Chương 2



Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Vệ Thiên Vũ đưa Lăng Tử Hàn tới “Thứu tháp”, trực tiếp chạy vào gara.

Hiện nay, quan hệ hai người bọn họ vẫn chưa công khai, trong hệ thống Quốc An cũng có khá ít người biết. Nhưng đây là thói quen của họ, dù là việc gì cũng không thích nói nhiều cùng người khác. Mà người của hệ thống Quốc An cũng có thói quen này, dù biết chuyện gì cũng sẽ không nói, không biết cũng sẽ không hỏi, mà thái độ của hai người bọn họ trong cơ quan cũng không có gì khác thường, Lăng Tử Hàn luôn lạnh lùng nghiêm nghị, Vệ Thiên Vũ luôn luôn ôn hòa, lúc họp hoặc bố trí công tác, hai người họ đều chỉ nói việc chung, khiến người khác không nhìn ra có gì đặc biệt.

Bình thường, hai người thường tự lái xe riêng cả lúc đi lẫn lúc về, chỉ có khi sức khỏe Lăng Tử Hàn không tốt nhưng kiên trì muốn đi làm thì mới ngồi xe của Vệ Thiên Vũ. Bất quá, “Thứu tháp” có hơn 1000 nhân viên, các đồng nghiệp quan hệ tốt với nhau cũng thường đi chung về chung với nhau, nên chuyện này cũng không khiến người khác chú ý.

Bọn họ cùng nhau xuống xe rồi vào thang máy cao tốc, văn phòng Vệ Thiên Vũ tại tầng 30, Lăng Tử Hàn thì ở tầng 38.

Thang máy đến lầu một, có rất nhiều người tiến vào thấy bọn họ, lập tức cười chào hỏi: “Lăng bộ trưởng, Vệ cục.”

Lăng Tử Hàn chỉ gật đầu, một chữ cũng không nói.

Vệ Thiên Vũ mỉm cười, lần lượt chào lại tất cả bọn họ. Trí nhớ của anh rất tốt, với tính danh cùng chức vụ của ai cũng đều nắm rõ trong tay, khiến người khác cảm giác anh rất coi trọng họ, nên cảm tình với anh càng lúc càng tăng.

Lăng Tử Hàn đứng ở trong góc, nhìn Vệ Thiên Vũ hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nên không ai chú ý tới mình nữa. Dù trên mặt cậu không hiện cảm xúc gì, nhưng trong lòng rất vui vẻ.

Dọc theo đường đi không ngừng có người đi ra, sau đó Vệ Thiên Vũ cũng đi ra. Thang máy trở nên an tĩnh, người trong đó cũng dần thưa. Tầng 38 là văn phòng của 4 bộ trưởng cùng trợ lý các bộ, Lăng Tử Hàn ra thang máy thì có 2 cảnh vệ lập tức nghiêm chào, cậu gật đầu chào họ, rồi trầm ổn đi qua hành lang vắng lặng, tới văn phòng của mình.

Ở đây rất an tĩnh, Lăng Tử Hàn ngồi xuống, mở máy vi tính, kiểm tra lịch công tác hôm nay, lập tức bắt đầu xử lý các văn kiện cấp A.

Sau khi bố trí vài ba chuyện ổn thỏa, thư ký Phùng Vũ Giang của cậu thông qua hệ thống nội bộ báo cho cậu biết: “Interpol, Mr.Feldman Blatherwick tới rồi.”

Lăng Tử Hàn lập tức nói: “Mời vào.”

Rất nhanh, cửa văn phòng mở ra, Phùng Vũ Giang cùng một người phương Tây đi vào. Người đàn ông mang âu phục giày da, tóc và mắt nâu, vóc người cao gầy, phong độ. Y chính là người do bên Interpol phái tới thẩm vấn Heinz, tổ trưởng tiểu tổ đặc biệt, Feldman Blatherwick.

Lăng Tử Hàn lễ phép đứng dậy đón chào.

Feldman mỉm cười bắt tay với cậu: “Minister, my pleasure.” (Ngài bộ trưởng, hân hạnh)

Lăng Tử Hàn chỉ cười nhẹ, mời y ngồi xuống rồi cùng y hàn huyên hai câu.

Phùng Vũ Giang bưng trà vào, đặt trước mặt Blatherwick rồi ngồi xuống bên cạnh.

Feldman uống nước xong lập tức vào thẳng vấn đề: “Bộ trưởng, bộ cảnh sát quý quốc báo cho bên tôi biết, chuyện liên quan tới Heinz cùng Antinogen đều do ngài quyết định, cùng toàn quyền phụ trách.”

“Phải.” Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu, thái độ bình thản ôn hòa. “Heinz có thể đưa cho bên ngài phỏng vấn, nhưng chỗ tiến hành thẩm vấn phải do bên tôi sắp xếp, cũng phải có nhân viên bên tôi cùng đi. Còn về Antinogen, gần đây hắn đang bệnh nặng, tạm thời không thích hợp tiến hành thẩm vấn.”

Feldman nhất thời có chút không vui: “Bộ trưởng, trình tự công tác bên tôi không phải như thế, tôi hy vọng ngài có thể tôn trọng chúng tôi.”

“Mr.Blatherwick, tôi rất tôn trọng các ngài.” Lăng Tử Hàn bất động thanh sắc mà nói. “Heinz là do bên tôi bắt, dựa theo pháp luật liên quan cùng luật pháp lệ quốc tế, thì y phải tiếp nhận sự chế tài của quốc gia chúng tôi. Lần này bên ngài tới yêu cầu thẩm vấn, cũng không phải là đưa người đi, nên chúng tôi mới dựa theo yêu cầu của bên ngài mà tiến hành sắp xếp phù hợp. Nếu vậy thì các ngài có thể tự mình chọn 1 nơi nào đó ở nước tôi tiến hành thẩm vấn, người bên tôi có thể không tham gia, nhưng việc giám sát vẫn phải theo lẽ thường, đây cũng là trình tự công tác của bên ngài mà phải không?”

Feldman dường như vẫn đang mất hứng, nhưng lại có chút khó xử. Lăng Tử Hàn có lý của cậu, y cũng không thể phản đối. Người ngồi trước mặt y tuy rằng nhìn qua rất tuổi trẻ, thân thể yếu đuối, sắc mặt tái nhợt, là bộ dáng của người mang bệnh, nhưng trên người lại tản ra uy nghiêm không thể kháng cự. Feldman biết cha của vị bộ trưởng tuổi trẻ này thanh danh hiển hách, mà bản thân cậu lúc còn ở B quốc cũng có biểu hiện không tầm thường, hiện tại lại là người lãnh đạo của bộ môn tình báo, khẳng định không thể dễ dàng bị thuyết phục.

Y đang ngồi tự ngẫm thì Lăng Tử Hàn từ tốn nói: “Theo tôi được biết thì Interpol lúc trước cũng từng nhiều lần đến nước tôi đề cập tới việc thẩm vấn tội phạm, lần nào cũng chủ động đưa ra yêu cầu để người bên tôi với bên ngài cùng thẩm vấn. Mr. Blatherwick, dù sao chúng tôi cũng giữ Heinz hơn 10 năm, so với bên ngài thì chúng tôi hiểu rõ y hơn, điều này cũng có lợi với công việc của bên ngài mà thôi, đúng không?”

Feldman nghe đến đó, cũng biết không thể nói gì hơn, liền sảng khoái cười nói: “Được, nghe theo bộ trưởng sắp xếp vậy. Thế nhưng, chúng tôi vẫn muốn gặp Antinogen, có chút chuyện quan trọng muốn hỏi hắn. Nếu bệnh của hắn xác thực không thích hợp vào phòng thẩm vấn thì chúng tôi có thể đến bệnh viện gặp hắn.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Được, tôi sẽ liên hệ với bác sĩ của hắn, nếu như người đó cho rằng bệnh tình Antinogen có chuyển biến tốt đẹp, có thể cùng người khác nói chuyện, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho bên ngài.”

Feldman chỉ phải gật đầu, lập tức hỏi hắn: “Vậy hôm nay chúng tôi có thể thẩm vấn Heinz không?”

“Đương nhiên có thể.” Lăng Tử Hàn quay đầu, dùng tiếng Trung dặn. “Tiểu Phùng, cậu đi sắp xếp, dựa theo phương án bố trí của tôi hôm qua, dẫn Heinz ra giao cho Mr. Blatherwick thẩm vấn.”

Phùng Vũ Giang lập tức nói: “Yes, sir.”

Feldman vẫn cùng Lăng Tử Hàn dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau lưu loát, kỳ thực cũng có nghe được chút tiếng Trung, nghe được câu này của cậu liền cao hứng đứng dậy, dùng Hán ngữ có chút đông cứng nói: “Cám ơn bộ trưởng.”

Lăng Tử Hàn cười đứng dậy, lễ phép nói: “Mr. Blatherwick quá khách khí, hỗ trợ công tác cho bên ngài là điều chúng tôi nên làm, đả kích phạm tội quốc tế, đều là trách nhiệm của mỗi người mà.”

Feldman liền cùng cậu bắt tay nói lời từ biệt, lập tức theo Phùng Vũ Giang rời đi, thẩm vấn Heinz.

Lăng Tử Hàn ngồi trở lại bàn làm việc, liền lập tức mở hệ thống quản chế, nhìn người trên màn hình.

Đã qua 10 năm rồi, nhưng cái người ngồi trên xe lăn kia vẫn không hề thay đổi, khi hắn nhìn vào máy móc khoa học vẫn toát lên sự cuồng nhiệt trong ánh mắt, lúc nhìn thấy động vật thí nghiệm thì nét mặt vẫn lạnh lùng.

Lăng Tử Hàn nhìn người đã gây nên thống khổ cực độ hành hạ cậu suốt 10 năm qua, trong mắt dần dần nghiêm túc.

10 năm qua, Antinogen vẫn bị giam trong một nơi bí mật, chỉ có Đồng Duyệt cùng 3 chuyên gia y học đáng tin cậy khác có thể tiếp xúc với hắn, có 2 trợ lý khác chăm sóc cuộc sống cho hắn, giúp hắn nghiên cứu.

Antinogen rất thoả mãn với tình trạng hiện tại, vì bọn Đồng Duyệt tạo đủ mọi điều kiện cho hắn, để hắn có thể tiếp tục công việc mà hắn cực kỳ yêu thích. Tuy rằng suy nghĩ của hắn bây giờ có chút khác với hắn lúc trước, hiện tại đang nghiên cứu phương thức chữa trị cho hệ thần kinh đã từng bị “Ma Trảo” làm tổn thương, nhưng niềm say mê điên cuồng của hắn vẫn không tự kìm hãm được, nhất là mỗi lần có được kết quả kiểm tra của Lăng Tử Hàn, thì hắn luôn mừng rỡ như điên. Tuy rằng bọn Đồng Duyệt cung cấp chỉ là số liệu tinh khiết, không có tên người bệnh, nhưng hắn lại có thể biết rõ người này là ai. Có thể thấy được thân thể người này từ sau khi bị “Ma Trảo” cải tạo thì dần biến chuyển từng ngày phát triển tiến hành theo chất lượng, là một chuyện khiến hắn rất hạnh phúc.

Lăng Tử Hàn đã sớm biết chuyện này, nhưng cậu chưa từng đề cập với ai về việc này, càng không hề biểu hiện tâm tình khác thường ra ngoài. Cậu chỉ một mực yên lặng quan sát, lúc biết được Lữ Hâm đã nắm quyền khống chế trong chuyện này, cậu mới tạm thời yên tâm.

10 năm trước, Jack sớm rời khỏi Cung Đảo, đến Âu Châu ẩn mình, hai năm sau liền xuất sơn, bắt tay trùng kiến “Founder”, đảm nhiệm thủ lĩnh. Hắn là người Mỹ, cũng không có lý tưởng cuồng nhiệt như Heinz, chỉ lãnh tĩnh bố trí hành động, tập hợp tài phú, tuyển mộ người, mở rộng thế lực, rất nhanh đã đem “Founder” biến thành một tổ chức phạm tội quốc gia không hơn không kém.

Hai năm gần đây, thành viên “Founder” bắt đầu thực hiện các vụ phạm án tại các nước Âu Châu, Interpol phát lệnh truy nã đỏ, cùng bộ cảnh sát Trung Quốc phối hợp, hy vọng có thể thẩm vấn Heinz cùng Antinogen lúc trước đã từng bị bộ đội đặc chủng Trung Quốc bắt được.

Bộ Cảnh sát lập tức phát tin cho Bộ Quốc An, yêu cầu trợ giúp. Heinz cùng Antinogen sau khi bị bắt thì luôn bị Bộ Quốc An quản chế, muốn giao cho Interpol thẩm vấn thì phải được sự đồng ý của Bộ Quốc An.

Lữ Hâm lập tức đem chuyện này giao lại cho Lăng Tử Hàn toàn quyền xử lý. Dù là xuất phát từ mục đích gì, thì các bộ môn liên quan cũng không muốn Antinogen tiếp xúc với bên ngoài, càng không hy vọng họ nói chuyện với nhau, việc này giao cho Lăng Tử Hàn, cậu nhất định có thể cản được đối phương đưa ra bất kì yêu cầu nào liên quan tới Antinogen. Lữ Hâm rất hiểu Lăng Tử Hàn, cho rằng cậu là người tốt nhất để xử lý chuyện này.

Từ sau khi Lăng Tử Hàn tiếp nhận chuyện này, đây là lần đầu tiên nói chuyện liên quan đến việc thẩm vấn Heinz cùng Antigonen.

Heinz đang bị giam giữ tại một ngục giam đề phòng sâm nghiêm. Tội phạm trong ngục này đều là cấp quốc tế, hầu như đều là thủ lĩnh của một tổ chức phạm tội nổi tiếng nào đó, sau khi bắt được sẽ không bị phán tử hình, chỉ phán tù chung thân rồi giam ở đây. Tuy rằng bắt được người đó, nhưng tổ chức của người đó vẫn còn tồn tại, thì người đó phải sống mới có thể tùy thời thẩm vấn.

10 năm qua, thái độ Heinz vẫn ác liệt. Khi chuyên gia thẩm vấn dùng đủ loại thủ đoạn cùng công nghệ cao phụ trợ, y vẫn sẽ nói ra vài chuyện, nhưng nếu như y thanh tỉnh thì đừng mong y hé miệng.

Lăng Tử Hàn chuyển sang màn hình quản chế y, nhìn phần tử Tân Đảng Quốc Xã ngoan cố này.

Heinz đang đọc sách trong tù, nét mặt chuyên chú. Ngũ quan của y cùng thân thể cường tráng vẫn như cũ, tóc nâu đã cắt xén, được cột lại phía sau, đôi mắt hơi lam rất bình tĩnh, đã mất đi nét lãnh khốc lúc xưa. Y mặc tù phục màu thâm lam sắc, nhưng tư thái ưu nhã, nhìn qua rất đẹp, giống như là một thân sĩ Âu Châu, chứ không phải là một thủ lĩnh tổ chức khủng bố số một quốc tế nhuốm đẫm máu tanh.

Chỗ thẩm vấn Heinz được sắp xếp ở ngoại thành Bắc Kinh, có máy giám sát, Lăng Tử Hàn thành lập một tổ chuyên môn, đảm bảo sự an toàn của buổi thẩm vấn. Cậu nhìn qua một lượt các màn hình trên tường, lập tức biết được tiến triển tình huống.

Dựa theo lịch trình thì sau khi cậu chủ trì xong hai cuộc hội nghị quan trọng thì đến giờ ăn trưa.

Vệ Thiên Vũ gọi điện thoại đi lên, nói với cậu: “Về nhà ăn cơm đi.”

Lăng Tử Hàn khống chế thời gian luôn luôn tinh chuẩn, cũng không cần tăng ca buổi trưa, liền gật đầu đáp ứng: “Được.”

Hai người lần lượt thu dọn tốt ở văn phòng mình, sau đó đi thang máy tới gara, hầu như song song đến hai bên của xe.

Vệ Thiên Vũ nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, khe khẽ thở dài: “Chú Đồng biết em đi làm, thiếu chút nữa phát giận. Chú ấy dặn anh buổi chiều phải dẫn em tới bệnh viện kiểm tra thân thể.”

Đồng Duyệt luôn luôn đối xử với mọi người ôn hòa, rất khó phát giận, trừ phi có việc khiến hắn không thể nhịn, khi đó dù là Lăng Nghị cũng chỉ có thể ăn nói khép nép mà dỗ dành. Nghe Vệ Thiên Vũ nói xong, Lăng Tử Hàn liền biết hôm nay không đi không được, chỉ phải gật đầu: “Được rồi, em đi.”

HẾT CHAP 02

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.