Lăng Tử Hàn, Lôi Hồng Phi cùng La Hãn ngồi ở bên cạnh bàn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
La Hãn nói không nhiều lắm, Lôi Hồng Phi thì rất vui, cười nói: “Tên khốn Frenando kia, mẹ nó, nhất định phải kêu em đích thân đi, còn đồng ý mình sẽ lộ diện, cuối cùng lại là rùa đen rút đầu. Lúc đó anh đã nghi là thằng đó sẽ không đến rồi mà, nó làm gì có cam đảm đó, đúng không, La cục?”
“Đúng.” La Hãn cười gật đầu. “Kỳ thực lão đại chúng tôi cũng định liệu được rằng gã sẽ không xuất hiện, gã cứ tưởng đã nắm được điểm yếu của chúng tôi nên cố ý chơi lão đại, lão đại liền cùng chơi với gã 1 hồi, cuối cùng đánh gã một đòn đột kích.”
Lôi Hồng Phi không bất ngờ, cười tủm tỉm nhìn về phía Lăng Tử Hàn: “Chuyện này tôi biết rõ mà, lão đại các anh sao lại mắc mưu gã được.”
“Được rồi, hai anh đừng khen tôi nữa. Chúng ta ai cũng đều rất thông minh, đâu ai kém hơn ai.” Lăng Tử Hàn ôn hòa cười nói. “Cơm nước xong tôi sẽ đi. Chuyện bên Thiên Vũ cũng rất quan trọng, tôi phải tới đó xem sao.”
“Ừ.” La Hãn tự nhiên không có ý kiến.
Lôi Hồng Phi có chút lo lắng: “Em cứ bôn ba vậy hoài, có mệt lắm hay không? Sức khỏe chịu nổi không?”
“Cũng được.” Lăng Tử Hàn cười cười với y, “Một năm qua, sức khỏe của em đã từ từ tốt hơn rồi, tốt hơn trước đây nhiều, sống cũng vui vẻ hơn.”
“Vậy là tốt rồi.” Lôi Hồng Phi thật cao hứng, nhìn nét mặt cậu quả thật không kém, lúc này mới yên tâm hơn.
Bữa cơm này còn chưa ăn xong thì ngọn đèn đỏ chỉ dùng để báo tình huống khẩn cấp liền sáng lên.
La Hãn buông chén chạy tới bàn điều khiển, chuyển tới kênh chuyên dụng của liệp thủ.
Ở đó có 2 người thuộc liệp thủ tổ 1 dẫn theo 2 tiểu tổ khác đang quan sát chăm chú những người khả nghi, do kế hoạch phái người hạ thủ ở Viêng Chăn, cho nên bọn họ vẫn chưa có hành động ở đây.
Virút này quá nguy hiểm, lại nằm trong tay bọn phân tử khủng bố không hề lý tính, chỉ cần vô ý, sẽ khiến sự tình phát sinh hỗn tạp. Hơn nữa, bọn họ cần một ít virút dùng cho nghiên cứu, nghĩ cách tìm biện pháp chế tạo vắc-xin phòng bệnh, do vậy không cần phải trao đổi toàn bộ virút có trong tay phân tử khủng bố.
Chỉ là, thế sự khó liệu, luôn có một sự việc nào đó phát sinh khiến con người khó mà khống chế, bọn Lăng Tử Hàn đều không nghĩ tới quân chính phủ Lào bỗng nhiên khởi xướng tiến công đội du kích ở đó, từ đó gây thành đại họa.
Nghe xong báo cáo khẩn cấp của liệp thủ, Lăng Tử Hàn lập tức nói: “Các cậu rút khỏi đó chưa, cảm giác cơ thể có gì khác thường không?”
“Sếp, chúng tôi đã dựa theo phương án khẩn cấp anh định ra trước đó mà chấp hành rồi.” Tổ trưởng phụ trách tổ kia bình tĩnh đáp. “Chúng tôi mặc dụng cụ phòng hóa, hẳn là không bị nhiễm. Hai người mà chúng tôi đang theo dõi bên “Kẻ hủy diệt” đang chạy tới Viêng Chăn.”
“Không cần theo nữa, các cậu lập tức đi đường vòng qua Thái Lan rồi trở về.” Lăng Tử Hàn quả đoán mà nói. “Đi tới ngọn núi không người, lập tức dựa theo những gì mà Chu bác sĩ dạy, dùng máy cùng các dụng cụ tiêu độc trên người mình, sau đó mới đi tiếp, bảo đảm không mang theo virút đi vào chỗ có người.”
“Yes, sir.”
Lăng Tử Hàn giao micro lại cho La Hãn, lập tức đưa tay phát ra cảnh báo đỏ, cậu có quyền hạn rằng nếu gọi điện cho người lãnh đạo thì toàn bộ điện thoại đều là cấp bậc ưu tiên đệ nhất.
Năm phút đồng hồ sau, mấy người lãnh đạo liền song song xuất hiện trên màn hình, mở hội nghị internet, Đàm Như Thủy là chuyên gia y học được Lăng Tử Hàn đặc biệt mời, đang ngồi ở máy vi tính hàng đầu bàn hội nghị.
Lăng Tử Hàn rất lãnh tĩnh, giản đơn chuẩn xác mà kể lại sự tình phát sinh vừa rồi, lập tức mời Đàm Như Thủy giới thiệu huống liên quan tới loại virút này.
Khi các lãnh đạo nghe thấy rằng loại virút này có tính lây lan rất mạnh, tỉ lệ tử vong 100%, hiện nay vẫn chưa có thuốc chống, sắc mặt đại biến.
Đàm Như Thủy lập tức nói: “Hiện tại, đối với các bệnh nhân xuất hiện bệnh trạng ho khan, phát sốt đều phải lập tức cách ly, còn những người đã từng tiếp xúc qua những bệnh nhân này đều phải lập tức cho họ ngủ say, như vậy có thể ngăn được bệnh tình phát tác, kéo dài thời gian ra, để chúng tôi có thể nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh.”
Mấy người lãnh đạo đều mặt nhăn nhíu chặt lông mày.
Lăng Nghị trầm giọng nói: “Luang Phabang chỉ có 1 bệnh viện, là do nước ta viện trợ, tên là bệnh viện Hồng Thập Tự Trung Quốc. Thế nhưng, bệnh viện đó các thiết bị phương tiện đều không đủ để ứng phó với bệnh truyền nhiễm đại quy mô, bác sĩ và y tá nước ta công tác ở đó cũng sẽ nguy hiểm sinh mạng.”
Thủ tướng Thạch Định Quốc lập tức đưa ra kiến nghị: “Chúng ta cần lập tức thông báo cho chính phủ Lào, phái ra đội cứu viện chữa bệnh.”
Đàm Như Thủy nói: “Tôi đồng ý tham gia.”
“Không được.” Lăng Tử Hàn nói. “Anh rất quan trọng với chúng tôi, tuyệt không thể đi.”
Đàm Như Thủy đang muốn nói, nhưng mấy người lãnh đạo đồng loạt gật đầu.
Lăng Tử Hàn nghiêm túc mà nói: “Hiện tại là chiến tranh, anh cũng là chiến sĩ, phải tuân theo mệnh lệnh.”
“Nói rất đúng.” Phương Quốc Cơ tán thành gật đầu. “Chu bác sĩ, cậu cứ ở phía sau chỉ huy là được. Mọi việc đều phải xem nặng nhẹ, cậu ở đây lãnh đạo nghiên cứu chế tạo vắc-xin phòng bệnh so với đi qua bên kia chữa trị bệnh nhân thì càng có nhiều ý nghĩa hơn.”
Đàm Như Thủy thừa nhận lời ông nói có lý, chỉ phải đáp ứng: “Được rồi”
Lăng Tử Hàn khách khí nói với anh: “Cám ơn anh, Chu bác sĩ, anh cứ tiếp tục làm việc đi. Chúng tôi sẽ liên tục thông báo tình hình ở đó cho anh biết, khi mời dự họp hội nghị thì sẽ mời anh tới phát biểu ý kiến. Hiện tại, tình hình bệnh dịch đang sắp bạo phát, rất nhiều người đang chờ anh cứu mạng.”
“Tôi hiểu rồi.” Sắc mặt Đàm Như Thủy ngưng trọng, kết thúc trò chuyện, liền chạy về phòng thí nghiệm.
Lăng Tử Hàn nói với các người lãnh đạo: “Tình thế hiện tại nghiêm trọng, chúng ta không chỉ cần phải lập tức thông báo cho chính phủ Lào, còn phải thông báo các quốc gia Đông Nam Á khác, đưa ra kế sách ứng phó rồi báo cho bọn họ biết, đồng thời còn phải phong tỏa tin tức, tránh để việc này làm toàn cầu khủng hoảng, tạo cơ hội cho “Kẻ hủy diệt” cùng “Founder” gây ra tổn thất lớn hơn nữa. Thế nhưng, với thân phận của tôi, không đủ ảnh hưởng đề cập với lãnh đạo các quốc gia khác, cần các vị lãnh đạo đưa ra một người có thể toàn quyền phụ trách xử lý việc này.”
Phương Quốc Cơ vô cùng thích người thanh niên này, các lãnh đạo khác nghe vậy đều gật đầu.
Thạch Định Quốc nhìn về phía Lăng Nghị: “Lăng chủ tịch, chuyện này phiền anh đảm nhận rồi.”
Các người khác đều gật đầu: “Đúng, để Lăng chủ tịch phụ trách hay nhất.”
Lăng Nghị cũng biết mình là người thích hợp nhất, liền việc đáng làm thì phải làm: “Được, từ giờ trở đi, thành lập tiểu tổ ứng đối khẩn cấp, do tôi đảm nhiệm phụ trách. Lăng Tử Hàn, kế hoạch nhằm vào ‘Kẻ hủy diệt’ cùng ‘Founder’ vẫn do cậu phụ trách, tiểu tổ do cậu chỉ huy vẫn tiếp tục do cậu chỉ huy.”
“Yes, sir.” Lăng Tử Hàn nghiêm túc đáp.
Lăng Nghị nhìn về phía các lãnh đạo khác: “Việc liên hệ với tổ chức tình báo cùng quân chính phủ các quốc gia Đông Nam Á, do tôi tự mình xử lý. Quá trình nghiên cứu của Chu bác sĩ cũng do tôi giám sát. Hành động cứu viện chữa bệnh bên Lào, tôi sẽ lập tức tìm bộ trưởng bộ vệ sinh, chỉ cần chính phủ Lào đồng ý, lập tức phái ra đội chữa bệnh. Khu biên cảnh phía nam nước ta cần phải phòng bị đặc biệt, song song phải nghiêm ngặt bảo mật, cái này cần phải nhờ Thạch thủ tướng phụ trách …”
Cả đời này ông đã ứng phó qua vô số tình huống đột phát, trong nháy mắt liền nghĩ được đối sách, từng cái nói rõ ra.
Các người lãnh đạo khác đều không có ý kiến, hội nghị lập tức kết thúc, các hành động lập tức triển khai.
Lôi Hồng Phi, La Hãn cùng Lâm Tĩnh đang ở Tân Cương dùng máy bay quân dụng bay trở về đang nghe hội nghị, Lăng Tử Hàn cũng không cần nhắn lại với họ. Cậu xoay người lại, hỏi La Hãn: “Bọn Marcus vẫn còn trong tầm nhìn của chúng ta chứ?”
La Hãn lập tức đáp: “Đúng vậy, người của chúng ta vẫn theo bọn họ.”
“Được.” Lăng Tử Hàn hai tay chống đỡ mặt bàn, suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu nói với Lôi Hồng Phi: “Kế hoạch đã sớm được đưa ra, tôi sẽ lập tức đi, trợ giúp Thiên Vũ gặp Heinz. Hồng Phi, anh cùng Lâm Tĩnh và La Hãn thương lượng một chút, tiểu tổ hành động đã được kết nối, tùy thời chuẩn bị xuất kích. Chỉ cần người bên em phát hiện ra được doanh địa của ”Kẻ hủy diệt’ hoặc ‘Founder’, các anh lập tức tới đó, phát động tiến công. Bất quá, người các anh phải nhất định chú ý, cẩn thận virút của bọn chúng. Trong tay ”Kẻ hủy diệt’ khẳng định có nó, còn ‘Founder’ hiện tại có hay không, bọn em vẫn chưa chắc được, nhưng tuyệt không thể phớt lờ. Ngoài ra, các anh cùng người bên bọn em phải cùng hợp tác hành động, dùng hết sức mang đồ trong phòng thí nghiệm bọn chúng trở về, giao cho chuyên gia y học nghiên cứu. Hồng Phi, hành động lần này không chỉ có diệt trừ phân tử khủng bố phát rồ này, mà còn là vì cứu người.”
“Anh hiểu rồi.” Nét mặt Lôi Hồng Phi rất nghiêm túc. “Tử Hàn, em yên tâm, anh sẽ đi bố trí.”
“Được, vậy em đi trước đây.” Lăng Tử Hàn xoay người đi ra cửa.
Cậu dùng máy bay vận tải vận chuyển hàng hóa công ty của Nhật Nguyệt Đảng B quốc bay đến thủ đô Khê La B quốc. Tổng thống Chu Tự B quốc cùng người bạn đời của mình Lạc Mẫn biết cậu chỉ muốn ghé ngang qua, cần nhờ bọn họ hỗ trợ sắp xếp, từ con đường đặc biệt rời đi, đến một khu thuộc Ấn Độ Dương.
Chu Tự không có hỏi nhiều, toàn quyền giao cho Lạc Mẫn đi làm.
Lạc Mẫn thiết lập chuyện này tự nhiên là thành thạo. Hắn đã cùng Tôn Cạnh, chủ tịch Nhật Nguyệt Đảng hiện tại sắp xếp 1 con thuyền buôn lậu hắc đạo, mang Lăng Tử Hàn rời khỏi B quốc.
Tại địa điểm dự định trên vùng biển quốc tế, Lăng Tử Hàn mặc áo lặn lặng lẽ từ đáy thuyền xuống nước, bơi vào tàu ngầm mini dưới biển, nhanh chóng chạy thẳng ra Hải Tinh Đảo.
Đi vào phòng chỉ huy, cậu lập tức nhìn thấy 1 người rất giống Tinos. Anh có con mắt hơi hơi phiếm lam, mái tóc hơi quăn, vóc người cao to ưu mỹ. Anh chắp tay sau lưng, sắc mặt âm trầm, không cười không nói, mang khí thế lạnh lùng, hăm dọa người.
Lăng Tử Hàn nhìn anh ta một lúc lâu, nét mặt không hề thay đổi.
Một lúc lâu, Lăng Tử Hàn hơi hơi mỉm cười, chỉ nói một chữ: “Đẹp.”
Người đối diện cậu cũng mỉm cười, tiến lên ôm lấy cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng mà nói: “Một tiếng nữa anh sẽ xuất phát.”
“Anh biết.” Vệ Thiên Vũ ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà nói. “Phẫu thuật xong anh có ngủ mấy tiếng, giờ rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng gật đầu. “Nào, chúng ta sẽ bàn bạc lại lần nữa kế hoạch hành động.”
“Được.” Vệ Thiên Vũ cùng cậu ngồi xuống trước màn hình máy vi tính.
Một giờ sau, Vệ Thiên Vũ leo lên du thuyền, Chu Khải Minh mang theo 50 người đàn ông mang vũ trang hạng nặng mặc trang phục lính đánh thuê cùng anh lên thuyền, còn 10 người lưu lại, bảo vệ đảo, nếu gặp tình huống khẩn cấp, trợ giúp Lăng Tử Hàn cùng Tinos rút lui khỏi đó.
Lăng Tử Hàn cùng Tinos ngồi ở bên bến tàu trong sơn động, nhìn du thuyền chậm rãi chạy đi, rất nhanh chạy ra khỏi cửa động, tung bọt về phía trước, càng chạy càng xa.
Đến tận khi du thuyền biến thành 1 điểm đen, bọn họ mới rời khỏi bến tàu, đi tới phòng chỉ huy.