Nhìn dáng vẻ kiêng dè của hai người, Yến Bắc Thần: “Làm gì thế?”
Yến Bắc Thần hỏi xong, hai người kia đều chỉ nhìn anh, chứ không nói gì. Mà sau khi hỏi xong, Yến Bắc Thần dường như tự nhận ra, nở nụ cười trước, nói: “Tôi biết rồi là vì lần chuyện lần trước ở gara à?”
Nói xong, Yến Bắc Thần dang hai tay, cười nói: “Cho dù là thế thì các người cũng không cần phải như vậy đâu, bây giờ tôi không lái xe mà.”
Yến Bắc Thần nói dứt lời, Uông Gia Thần nhìn dáng vẻ cười tươi rói của anh, cuối cùng vẫn cảm thấy mình đề phòng thái quá. Anh ta giơ tay đẩy người vệ sĩ ở bên cạnh ra, nhưng trợ lý Trương ở một bên lại thì thầm nhắc nhở một câu.
“Sếp nhỏ Uông.”
Khi anh ta nhắc nhở, Yến Bắc Thần đã tới gần.
Dáng người của Yến Bắc Thần cũng được coi là cao lớn trong đám đàn ông con trai, cho dù là hai người vệ sĩ lúc này thì cũng kém hơn hoàn toàn. Bây giờ không có vệ sĩ ngăn cản, thoáng cái Yến Bắc Thần đã xuất hiện trước mặt hai người kia, sức ép bỗng tăng lên.
Nhưng dẫu có áp chế về hình thể thì vẻ mặt của Yến Bắc Thần lại hoàn toàn thân thiện, anh hơi cúi đầu xuống, nhìn hai người đang đứng đối diện, vẫn cười như cũ.
“Thật ra hôm nay tôi tới đây, chủ yếu là để xin lỗi chuyện hôm trước. Lâu rồi tôi không lái xe, lúc ấy tốc độ xe nhanh quá nên không kiểm soát được phương hướng, đâm vào tường dọa sợ hai người, xin lỗi nhé.”
Yến Bắc Thần nói xong, Uông Gia Thần và trợ lý Trương: “...”
Những lời này của Yến Bắc Thần lấp li3m chuyện hôm trước một cách mập mờ mơ hồ, anh trần thuật lại sự việc hôm đó, thái độ áy náy thiện chí như vậy, làm cứ như thể chuyện đúng là như vậy thật ấy.
Yến Bắc Thần làm thế, việc hôm đó rốt cuộc là như thế nào đã không còn quan trọng nữa. Anh là chủ tịch của một tập đoàn, mà lại xin lỗi bọn họ ngay trước mặt nhiều cấp dưới như này, coi như đã nể mặt bọn họ lắm rồi. Nếu bọn họ còn bám lấy chuyện đó không tha, vậy thì đúng là hơi hẹp hòi.
Cho nên sau khi Yến Bắc Thần nói xong, vẻ mặt của trợ lý Trương rất khó coi, Uông Gia Thần cũng hơi khó chịu, nhưng ngay sau đó, anh ta đã phản ứng lại, lạnh nhạt nói:
“Sếp Yến đang nói gì thế? Nếu là chuyện ngoài ý muốn, vậy cũng là chuyện không ai muốn xảy ra. Hơn nữa, hôm ấy, tôi và trợ lý Trương cũng không có việc gì, nhưng mà xe anh, không sao chứ?”
Uông Gia Thần tỏ ra quan tâm tới xe của Yến Bắc Thần, cũng hào phóng không coi chuyện hôm đó có gì to tát. Nghe anh ta nói xong, Yến Bắc Thần cười càng tươi hơn, nói: “Không sao, chỉ đâm hỏng đầu xe mà thôi, sửa một chút là được. Xe ấy à, dù sao tôi cũng có tiền, hỏng rồi thì lại mua mới, không sao hết.”
Đây là tác phong phá sản của con cháu nhà giàu bình thường, Yến Bắc Thần vừa dứt lời, Uông Gia Thần và trợ lý Trương đã liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không có ý kiến gì.
Chuyện sóng gió này cứ trôi qua như vậy, sau khi Yến Bắc Thần nói xong, Uông Gia Thần nói: “Nếu hôm nay sếp Yến đã tới công ty, vậy cùng nhau tham gia hội nghị đi. Hôm qua anh không đến, trợ lý của tôi có ghi chép lại nội dung của hội nghị, anh có thể xem qua một chút.”
Uông Gia Thần nói xong, trợ lý ở bên cạnh đã đưa tài liệu tới. Uông Gia Thần nhận lấy, đưa cho Yến Bắc Thần luôn. Nhưng Yến Bắc Thần chỉ nhìn thoáng qua tài liệu, nói: “Tôi không cần xem tài liệu đâu. Thật ra thì hôm nay tôi tới là có chuyện khác, tôi phải về Nam Thành.”
Từ trước đến nay, Yến Bắc Thần nghĩ gì làm nấy, lần làm việc vừa rồi, các lãnh đạo cấp cao của công ty chi nhánh đã không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Bây giờ anh vừa nói dứt lời, nhóm lãnh đạo cấp cao của công ty chi nhánh trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ.
Nhưng đám người tổng giám đốc Uông lại như thể hiểu rõ tác phòng làm việc của anh, sau khi anh nói xong, Uông Gia Thần chỉ hạ tay cầm tài liệu xuống, không nói năng gì. Mà trợ lý Trương ở bên cạnh cũng chỉ nhìn anh một cái.
“Sếp Yến, anh muốn về à? Có chuyện gì sao?” Tổng giám đốc công ty chi nhánh là người đứng đầu công ty chi nhánh, Yến Bắc Thần nói xong thì anh ta hoàn hồn đầu tiên, hỏi một câu như vậy.
Chuyến công tác này của Yến Bắc Thần, mục đích là quản lý và tái cơ cấu công ty chi nhánh. Nói thật, chiều hôm đầu tiên tới đây anh chỉ ngủ, ngày hôm sau thì trốn làm, ngày thứ ba thì đoàn người tổng giám đốc Uông đã tới, anh phủi tay làm sếp. Cho tới tận bây giờ, anh hoàn toàn không làm bất cứ điều gì để quản lý và tái cơ cấu công ty chi nhánh.
Rốt cuộc anh tới làm gì vậy?
Tổng giám đốc công ty chi nhánh hỏi xong, Yến Bắc Thần nhìn anh ta một cái, nói: “Không có việc gì thì không thể về à?”
Tổng giám đốc: “...”
Nói thì nói như vậy, nhưng dù sao anh ta cũng là tổng giám đốc, Yến Bắc Thần vẫn cho anh ta một lời giải thích.
“Thật ra thì chủ yếu là vì tôi ở đây cũng không có ích gì. Tổng giám đốc Uông sai đám người sếp nhỏ Uông đến đây, chuyện tiếp theo nên xử lý như thế nào, đám người bọn họ đã làm quen việc rồi. Tôi ở đây cũng không giúp được gì, ngược lại còn làm bọn họ bó tay bó chân, thà đi về còn hơn.”
Yến Bắc Thần nói xong, nhóm quản lý cấp cao công ty chi nhánh: “...”
Yến Bắc Thần nói như vậy cũng không phải là hoàn toàn không có lý, anh tới quả thật là không làm bất cứ cống hiến hay đưa ra cách giải quyết gì đối với vấn đề của công ty chi nhánh, suốt ngày chỉ ngủ với trốn làm. Nếu Yến Bắc Thần ở chỗ này, đoàn người của tổng giám đốc Uông không thể không để ý tới người chủ tịch này, nếu vậy, đương nhiên hiệu suất sẽ phải giảm đi, quả thật là không bằng anh không ở đây.
Yến Bắc Thần tự mình nói vậy, nhưng đoàn người tổng giám đốc Uông lại không thể đồng ý ra mặt. Yến Bắc Thần nói xong, Uông Gia Thần nói: “Sếp Yến, anh nói gì thế, anh chỉ không tham dự, nhường cơ hội làm việc cho chúng tôi mà thôi.”
Uông Gia Thần tỉnh bơ tâng bốc Yến Bắc Thần, sau khi anh ta nịnh nọt xong, Yến Bắc Thần: “Không không, tôi không biết thật mà.”
Uông Gia Thần: “...”
Thôi bỏ đi.
Cho anh bậc thang mà anh không xuống, Uông Gia Thần cũng lười phải nói nhiều. Đám người cấp dưới im lặng, Yến Bắc Thần cũng không dài dòng, nói luôn: “Nếu không có việc gì, thì tôi về luôn đây.”
Yến Bắc Thần nói xong, đám người cấp dưới: “...”
Nói tóm lại, anh tới là để thông báo anh muốn đi về à.
Yến Bắc Thần đúng là tới vì mục đích này.
Đã đạt được mục đích, anh cũng không có dong dài, xoay người đi về phía cửa thang máy luôn. Vừa nãy xảy ra chuyện như vậy, thậm chí còn không có ai dùng thang máy, anh bấm một cái, cửa thang máy đã mở ra luôn.
Yến Bắc Thần dáng cao chân dài, đi thẳng vào luôn, xoay người lại, ấn nút đóng cửa thang máy. Cửa thang máy đóng lại cũng cần một chút thời gian, trong lúc thang máy đóng cửa, sếp Yến ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười với các cấp dưới đứng ở ngoài cửa thang máy, dùng khẩu hình nói một câu.
“Cố lên.”
Sau đó, cửa thang máy đóng lại.
Từ lúc Yến Bắc Thần xuất hiện cho đến khi biến mất, chỉ có mấy phút mà thôi. Mà nửa phút sau khi anh khuất bóng, mọi người ở đây vẫn không có bất kỳ động tác nào. Nhưng Uông Gia Thần nhìn con số mà thang máy đi xuống, rồi quay đầu liếc mắt nhìn nhau với trợ lý Trương.
Sau khi liếc mắt nhìn nhau, Uông Gia Thần nói: “Bắt đầu họp đi.”
Bây giờ Yến Bắc Thần rời đi rồi, cấp trên cao nhất trong đám người chính là Uông Gia Thần. Uông Gia Thần nói xong, mọi người rối rít gật đầu, sau đó cùng nhau đi vào phòng họp.
-
Yến Bắc Thần rời đi với trợ lý Dương, không bao lâu sau, đã về tới nhà mình. Khi nghe thấy tiếng xe ở ngoài, An Hạ vừa mới dọn dẹp nhà bếp xong. Lúc cô ra khỏi phòng bếp, Yến Bắc Thần đang mở cửa đi vào.
Yến Bắc Thần vẫn mặc quần áo đi làm, sau khi vào nhà, anh ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của An Hạ. Nhìn thấy An Hạ, Yến Bắc Thần cười một cái, nói:
“Cô bé giúp việc, chúng ta về đi.”
An Hạ: “...”
Yến Bắc Thần nói về là về Bắc Thành. Dứt lời, anh đứng dậy đi lên phòng làm việc ở tầng hai. An Hạ hiểu ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trước đó, Yến Bắc Thần chưa từng nhắc tới chuyện muốn đi về, nói rời đi cũng rất đột ngột. Nhưng An Hạ đã được Yến Bắc Thần huấn luyện đến vô cùng được việc, sau khi anh nói xong, An Hạ cũng không hỏi nhiều. Không đến một tiếng, cô đã dọn gần xong hành lý.
Đợi cô dọn hành lý xong, Yến Bắc Thần mới ra khỏi phòng làm việc, trên tay anh cầm theo máy tính trong phòng làm việc. Lái xe đã chờ ngoài cửa từ lâu, An Hạ cầm hành lý rời khỏi biệt thự cùng Yến Bắc Thần.
Tính ra, hai người ở biệt thự chưa tới một tuần, nhưng một tuần này, dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện. Bây giờ mới hơn 10 giờ sáng, gió biển ẩm ướt thổi ào ào ngoài bờ biển, ánh mặt trời chói chang. Mơ trân châu lay động theo gió, so với hôm qua, hình như chúng lại nở rộ hơn một chút.
Mơ trân châu chỉ mới nở được hai ngày, An Hạ chưa nhìn thấy cảnh chúng nó nở hết hoàn toàn, cô vẫn hơi hơi tiếc nuối. Nhưng so với tiếc nuối thì cô lại thấy thỏa mãn và vui sướng hơn. Trong thế giới của cô nhóc giúp việc, dù sao thu hoạch cũng quan trọng hơn tiếc nuối nhiều.
Sau khi An Hạ thu dọn đồ đạc xong, Yến Bắc Thần cầm lấy vali hành lý trong tay cô. Hai người ra khỏi sân nhà, lái xe để vali vào cốp xe. Lúc mở cửa xe, Yến Bắc Thần giơ tay cản lại.
“An Hạ.”
Yến Bắc Thần gọi An Hạ một tiếng, An Hạ quay đầu nhìn anh một cái. Yến Bắc Thần vẫy vẫy tay với cô, ý bảo cô đuổi theo anh, An Hạ vội vàng chạy theo sau, Yến Bắc Thần dẫn cô quay ngược vào nhà.
“Để tôi chụp cho em một bức ảnh nhé.” Yến Bắc Thần nói.
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ ngửa đầu lên nhìn về phía anh. Sau khi anh nói câu đó, ánh sáng chói mắt phản chiếu ánh nắng ban mai trong mắt cô dường như còn sáng hơn cả ánh mặt trời.
Vẻ mặt của cô bé giúp việc bỗng sáng bừng lên, nụ cười tươi rói của cô tràn ra khỏi khóe mắt, sau đó gật gật đầu.
Gật đầu xong, cô không hề lề mề, đi thẳng tới chỗ cô thích nhất, đứng phía trước những bông hoa mơ trân châu nở rộ kia.
Sau ánh nắng chói chang là mặt biển cuồn cuộn, mơ trân châu lay động theo gió biển, cô bé giúp việc mặc quần áo giản dị, buộc tóc sau gáy. Trên mặt cô chứa nụ cười vui vẻ điềm tĩnh, mái tóc đen nhánh bay bay trong gió cùng với mơ trân châu, tựa như một bức tranh phong cảnh tĩnh lặng nhất bờ biển.
Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, nhìn hoa mơ trân châu tươi tắn tràn đầy sức sống đằng sau cô, bỗng nhiên anh hơi mơ hồ không biết đây là đâu. Anh cười in bóng cô giúp việc nhỏ vào trong mắt, sau đó, cầm điện thoại chụp ảnh cho cô.
Chụp xong, Yến Bắc Thần nói: “Được rồi.”
An Hạ đã đi tới, sau khi đến đây, Yến Bắc Thần cho cô nhìn thoáng qua di động. An Hạ cầm điện thoại của Bắc Thần, nâng cánh tay lên, nói:
An Hạ: Cậu có muốn chụp một bức không?
Yến Bắc Thần: “...”
An Hạ nói xong, thậm chí còn dùng cánh tay mảnh khảnh chạm nhẹ vào anh.
Thật ra Yến Bắc Thần không có thói quen chụp ảnh, chụp cho An Hạ chẳng qua là vì nhìn ra cô thích nơi này, hơn nữa, còn có tình cảm với hoa mơ trân châu mà bọn họ tự trồng.
Cô vừa nói như vậy xong, Yến Bắc Thần không đồng ý ngay, anh nghĩ một lát, nói: “Chúng ta chụp cùng nhau đi.”
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nhìn anh, nâng cánh tay lên, nói:
An Hạ: Chúng ta chụp cùng nhau thế nào được?
An Hạ nói xong, Yến Bắc Thần: “Chú Trương ơi!”
Lái xe xuống xe.
-
Hai người chụp chung một bức ảnh đơn giản, chụp xong, Yến Bắc Thần và An Hạ lên xe.
Sau khi chụp ảnh chung xong, lái xe là chú Trương trả điện thoại lại cho Yến Bắc Thần, mà Yến Bắc Thần thì đưa điện thoại cho An Hạ. Sau khi lên xe, An Hạ cầm di động, vẫn luôn xem lại ảnh.
Ảnh chụp chung của cô và Yến Bắc Thần rất đơn giản, hai người đứng cách nhau một đoạn ngắn, An Hạ ngẩng đầu nhìn về phía máy ảnh rồi cười, Yến Bắc Thần cũng thế.
Dưới ánh mặt trời, sắc mặt của cậu chủ vẫn tái nhợt như trước, nhưng trước bụi hoa mơ trân châu rậm rạp, dường như anh cũng có sức sống hơn. Ánh mắt của An Hạ dừng trên người cậu chủ, chưa từng rời đi.
Sau khi Yến Bắc Thần lên xe, anh tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Xe chạy vù vù, rời khỏi nơi bọn họ sinh sống mấy ngày nay, chạy về chỗ ở của bọn họ.
Xe tiến về phía trước, phong cảnh ngoài cửa kính xe đang nhanh chóng lùi ra sau. Yến Bắc Thần nghỉ ngơi trong chốc lát, mở mắt ra, quay đầu sang nhìn về phía cô giúp việc nhỏ ở bên cạnh.
Cô bé giúp việc vẫn đang xem ảnh như trước, cũng không biết chỉ có hai bức ảnh như vậy thì có cái gì để xem. Nhưng khi bé giúp việc xem ảnh, ánh mắt và vẻ mặt đều là thỏa mãn và vui vẻ.
Nhìn dáng vẻ này của cô, khóe môi của Yến Bắc Thần cũng vô thức cong lên.
“Bé giúp việc.”
Yến Bắc Thần gọi An Hạ một tiếng.
An Hạ đang tập trung xem ảnh, cậu chủ đột nhiên mở miệng gọi cô một câu, An Hạ hơi giật mình, quay đầu sang nhìn anh. Khi cô ngoảnh đầu sang, ánh mắt vừa hay chạm vào đôi mắt hẹp dài sâu hun hút của cậu chủ.
“Chúng ta phải về Nam Thành rồi.” Yến Bắc Thần nói.
An Hạ gật gật đầu.
“Còn nhớ lời tôi nói không?” Yến Bắc Thần hỏi.
Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ chớp chớp mắt, như thể không rõ Yến Bắc Thần đang chỉ cái gì.
“Tôi nói chúng ta về Nam Thành thì lén bỏ nhà đi ấy.” Yến Bắc Thần nói.
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ: “...”
Trong xe là một không gian kín, không chỉ có cô và cậu chủ, mà còn có tài xế đang lái xe ở đằng trước. Yến Bắc Thần nói xong, vẻ mặt của An Hạ hơi lúng túng, nhìn về phía lái xe ở phía trước.
“Thật ra thì tôi không nên nói chúng ta muốn lén bỏ nhà đi.”
Khi An Hạ nhìn về phía lái xe ở đằng trước, Yến Bắc Thần ngẫm nghĩ một chút, rồi nói một câu như vậy.
Yến Bắc Thần vừa dứt lời, An Hạ quay đầu sang nhìn anh, gật đầu tán thành.
Nói gì thì nói, lén bỏ nhà đi vẫn hơi đen tối.
“Đến lúc đó, chúng ta dọn đến ở cùng nhau, sao có thể tính là lén bỏ nhà đi được.” Khi An Hạ gật đầu, Yến Bắc Thần nhìn về phía cô nói một câu như vậy.
Sau khi nói xong, Yến Bắc Thần cười với cô bé giúp việc, sửa lời cho đúng.