Ngân Hà Rơi Xuống

Chương 47: Chương 47:



Chuyện xảy ra trong phòng chứa đồ của trường ngày đó, mấy ngày nay Tống Vãn Chi cũng không dám nhớ lại.
 
Đối với một đóa sơn chi yên tĩnh quy củ sinh trưởng trong một hoàn cảnh quá trong sáng quá sạch sẽ mà nói thì đó thật sự là cơn “ác mộng” - theo một nghĩa nào đấy. Mỗi lần cô nhớ tới đều xấu hổ đỏ mặt đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
 
Vì vậy mà kế hoạch thẳng thắn thổ lộ ban đầu của cô lại chết non một lần nữa.
 
Lần này vẫn là do Giang Tứ.
 
Đây là cái giá cho việc quá quá phó.ng đã.ng, Giang Tứ hưởng thụ đãi ngộ của học kì một một lần nữa, đó chính là mỗi lần bạn học Chi Chi nhìn thấy anh cũng né tránh trăm mét.
 
Mà đối với Tống Vãn Chi mà nói, còn có một chuyện khiến cô phiền lòng hơn thế, thậm chí còn ghê tởm đến mức buồn nôn...
 
Đó là chuyện Vu Thiên Bái “quấy rầy” cô.
 
Thứ Bảy, tám giờ bốn mươi phút sáng, tầng dưới ký túc xá nữ.
 
Một chiếc xe thể thao hình giọt nước màu xanh sáng lớn dừng trước tầng, một người đàn ông chừng hai mươi mấy tuổi đứng trước xe, anh ta mặc một bộ âu phục có sọc dọc khoa trương, trên mặt còn mang kính râm lớn như chế giễu ánh mặt trời cuối thu này.
 
Mà so với cái dáng làm bộ làm tịch kiểu cách đó thì thứ nổi bật hơn là bó hoa hồng đỏ tươi trong ngực anh ta.
 
Ngó qua một cái cũng đoán là trên trăm bông, ai đi ngang cũng ngoái lại nhìn hết.
 
Các cô gái ra vào ký túc xá đều bàn tán đùa giỡn, nói đây là bạn trai nhà ai đến đón bạn gái mà khua chiêng gõ trống như vậy, những từ ngữ như “phú nhị đại*”, “xe sang” xuất hiện xen kẽ.
 
*Thế hệ nhà giàu thứ hai.
 
Mà sau khi các cô ấy đi qua chỗ rẽ, Tống Vãn Chi đang đứng đó nghe thế cũng nhíu mày.
 
Trên thực tế, nếu không phải dưới lầu có chiếc Land Rover cản đường thì mười phút trước cô đã đi ăn sáng với Vương Ý Huyên và Khang Tiệp rồi, tới trước cửa thì phanh gấp rồi kéo hai cô nàng kia về phòng lại… Còn Hình Thư thì chơi game xuyên đêm nên còn ngủ thẳng cẳng trên giường.
 
“Chi Chi, cậu xác định thằng bên ngoài là thằng khăng khăng theo đuổi cậu hai tuần nay à?” Vương Ý Huyên ghé vào chỗ rẽ, lò đầu ra ngoài hỏi.
 
“Ừm, là anh ta.”
 
“Chà, kiên trì dữ.” Vương Ý Huyên gãi gót chân: “Được phú nhị đại theo đuổi dữ dội như vậy, chí ít cũng được nhiều người hâm mộ lắm.”
 
Khang Tiệp ôm cánh tay đứng bên cạnh, nghe thế thì cười quyến rũ: “Huyên Huyên này, nếu cho bé cái phúc khí này, bé có muốn không nha?”
 
Vương Ý Huyên nghe giọng điệu đó của Khang Tiệp thì run run, lập tức đầu hàng: “Được được được, tớ nói sai rồi, đối với cái thứ mặt dày vô sỉ lì lợm la liếm quấn chặt không buông này thì chúng ta phải chiến đấu với anh ta! Đánh bay anh ta!”
 
Lúc này Khang Tiệp mới quay lại: “Chỉ có điều đúng là lần này Vu Thiên Bái kiên trì thật, hai tuần rồi mà con chưa từ bỏ, nếu như là trước kia thì anh ta không kiên nhẫn như vậy đâu.”
 
“Hả?” Vương Ý Huyên cũng quay đầu lại.
 
Tống Vãn Chi cũng nghe hiểu gì đó: “Chị Khang, cậu có quen anh ta sao?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 

“Cũng không hẳn, là mấy ngày trước cậu nhắc tên anh ta, tớ nghe thấy quen quen nên hỏi người trong nhà thôi.” Chị Khang ôm cánh tay dựa tường: “Nhà anh ta với nhà Giang Tứ cũng trong một vòng luẩn quẩn nhưng mười năm nay xuống dốc quá, chỉ là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*, không phải nhà bình thường có thể so được.”
 
*Dù lạc đà có gầy gò nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn ngựa. Ý nói: Dù có sa sút thành nhà bình thường đi chăng nữa thì so ra vẫn hơn nhà bình thường.
 
Vương Ý Huyên nghe ngồi lê đôi mách* thì hào hứng hóng hớt: “Ồ, nói vậy vẫn là cao phú soái sao?”
 
*Hay nghe ngóng chuyện vặt vãnh riêng tư của người này nói lại với người khác.
 
“Nhục phú soái thì có, người như anh ta mà tính là cao phú soái thì học trưởng Giang Tứ là người trong mộng của cậu thì tính là gì?”
 
“Í, Chi Chi còn đây mà, cậu đừng vạch trần lịch sử đen tối của người ta chứ.” Vương Ý Huyên che mặt giả vờ thẹn thùng, sau đó sửa lại cho đúng: “Đương nhiên là học trưởng Giang Tứ không bao giờ là cao phú soái rồi, mấy từ này quá bôi nhọ anh ấy.”
 
Khang Tiệp buồn cười: “Chậc chậc, cậu đúng là thổi phồng người ta quá rồi, Chi Chi này, về sau cậu bảo anh cậu cách xa cô ấy một chút, đỡ phải bại lộ cái đồ mê trai này, đem mặt mũi phòng chúng ta vứt ra ngoài đường.”
 
Vương Ý Huyên: “Hừ!”
 
Khang Tiệp trêu ghẹo cô ấy thêm mấy câu rồi quay về chủ đề chính của cô: “Cái tên Vu Thiên Bái này ăn chơi bừa bãi lắm, phụ nữ bên cạnh anh ta đổi một lần một tuần, quanh năm ra vào quán bar hộp đêm đủ thứ. Mấy năm trước, anh ta bị bố mẹ ném đi nước ngoài đánh bóng tên tuổi, gần đây mới về nước, không hiểu vì sao mới về mà đã đâm đầu vào trường chúng ta rồi.”
 
“…”
 
Cô ấy nói xong câu cuối thì thâm sâu ý vị nhìn cô.
 
Tống Vãn Chi hơi chột dạ. Khang Tiệp tận tâm tận lực điều tra những chuyện này vì cô nhưng cô lại không thể tiết lộ bất cứ nguyên nhân Vu Thiên Bái đuổi tới Đại học S cả. Bởi vì, dù sao chuyện này cũng liên quan đến khúc mắc của Giang Tứ, cô không muốn nhắc tới những người không liên quan cả.
 
Còn Vương Ý Huyên thì không phát hiện ra dòng nước ngầm này bắt đầu hoạt động, cô ấy nghe Khang Tiệp nói xong thì hào hứng vỗ tay: “Chắc chắn là do đã gặp Chi Chi ở chỗ nào đó rồi “yêu em từ cái nhìn đầu tiên” nên mới đuổi tới trường chúng ta đấy!”
 
Khang Tiệp: “Ôi dào, cất cái não yêu đương của cậu lại đi, chịu thiệt chưa đủ nữa hả? Nói chuyện yêu đương với mấy tên này, có ngày anh ta ăn cậu không nhả xương đấy.”
 
Vương Ý Huyên oan ức mà suy sụp cụp mắt.
 
Khang Tiệp nhìn dưới lầu, nhìn mà nhức đầu: “Tên này đúng là thuốc cao bôi trên da chó, cậu không xuống anh ta cũng không đi, chắc anh ta không định ngồi xổm chờ cậu một ngày chứ?”
 
Cô càng đau đầu: “Nếu không thì hai cậu đi ăn sáng trước đi.”
 
“Bữa sáng thì dễ rồi, chúng tớ mang về cho cậu cũng được. Nhưng không phải hôm nay bên trường còn có việc sao, cũng không thể không đi ra được.” Khang Tiệp lắc lắc điện thoại: “Bằng không tớ gọi cho bảo vệ nha, để họ “mời” tên ấy ra ngoài?”
 
Tống Vãn Chi khẽ thở dài: "Tuần trước tớ đã hỏi phòng bảo vệ. Bên kia nói, chỉ cần không gây phiền phức cho cuộc sống bình thường của một số lượng sinh viên nhất định, không có khuynh hướng hay hành vi quá khích có khả năng gây thương tích vậy thì họ cũng không tiện trực tiếp đưa người đi đâu.”
 
“Vậy phải làm sao...”
 
“À, có cách rồi.” Đột nhiên Vương Ý Huyên lò đầu ra: “Tìm Giang Tứ á!”
 
“...”
 
Khang Tiệp nhanh tay lẹ mắt, bịt miệng rồi kéo cô ấy tới người mình.

 
Vài giây sau, có nhóm sinh viên nữ đi từ cầu thang bên cạnh ra, đi qua mí mắt các cô.
 
Khang Tiệp buông tay ra: “Cậu gào nhỏ quá nhỉ!”
 
“À, tớ quên mất, Chi Chi với giáo thảo Giang còn chưa công khai.” Cô ấy đuối lý nói nhỏ: “Chỉ có điều, Chi Chi cậu thật là, vả mặt tớ quá, đầu học kì tớ đã nói có cô gái nào tỏ tình thành công với Giang Tứ mà không khua chiêng gõ trống đâu… Ai dè mới hai ba tháng, cậu đã dùng hành động chứng minh… Cậu có thể thu phục người ta, lại còn thu phục trong im lặng nữa chứ, tại hạ bội phục rồi!” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Tống Vãn Chi bất đắc dĩ: “Lúc này là lúc nào mà cậu còn lôi chuyện cũ nữa hả?”
 
Vương Ý Huyên: “Thế cậu đã nói với học trưởng Giang là có tên này quấy rầy cậu chưa?”
 
“…Không nói.”
 
“Hả, thật hả? Hèn gì tớ nói, sao mà hai tuần rồi mà giáo thảo Giang còn chưa có động tĩnh gì hết, hoá ra là không biết.” Cô ấy nói tiếp: “Sao cậu không nói thế? Để Giang Tứ tới thì tên kia sẽ biết khó mà lui thôi.”
 
“Gần đây Giang Tứ đều bận nhiều việc ở phòng thí nghiệm và Hội sinh viên, tớ không muốn làm phiền anh ấy, hơn nữa…”
 
Tống Vãn Chi im lặng mấy giây, vẫn nói tiếp: “Hơn nữa, nguyên nhân chính của việc Vu Thiên Bái quấy rầy tớ cũng có liên quan tới anh ấy, tớ không muốn anh ấy bị cuốn vào đấy, như vậy sẽ làm tên đó đắc ý vừa lòng thôi.”
 
Vương Ý Huyên nghe xong thì khiếp sợ.
 
Còn Khang Tiệp thì ngược lại, không bất ngờ gì nhiều, chỉ nhướng máy: “Nhưng Chi Chi này, cậu có nghĩ tới lúc trước Giang Tứ không biết là vì Vu Thiên Bái kia chỉ nhắn tin gọi điện rồi lấy thời khoá biểu quấy rầy cậu… Chứ không giống hôm nay, anh ta đánh trống khua chiêng như thế này.”
 
Cô nghĩ đến gì đó, sắc mặt khẽ biến.
 
Khang Tiệp dứt khoát chỉ ra: “Tớ dám cam đoan, chắc chắn lúc này diễn đàn trường đã đăng bài hóng hớt rồi.”
 
“…!”
 
Nếu để anh thấy thì nhất định anh sẽ đến…
 
Nhớ tới dáng vẻ tức giận của Giang Tứ trong phòng họp ngày đó, cô cũng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.
 
“Các cậu đi ăn sáng trước đi, không cần chờ tớ.”
 
Tống Vãn Chi nói xong thì đi xuống bên ngoài lầu.
 
Vương Ý Huyên vẫn còn ngẩn người tại chỗ, nhìn trái nhìn phải: “Ủa? Chuyện gì thế này? Này, cậu nói gì mà Chi Chi đổi ý nhanh thế?”
 
Khang Tiệp cười tủm tỉm chọt chọt trán cô ấy: “Không có gì đâu, cậu không cần hiểu.”
 
“Chị Khang, cậu kéo tớ đi đâu thế?”

 
“Đương nhiên là đi cổ vũ cho Chi Chi nhà mình rồi.” Khang Tiệp kéo Vương Ý Huyên đi theo sau, nhìn bóng lưng cô gái phía trước, không nín cười nổi: “Nhìn đi, nhìn Chi Chi nhà mình thì nhu nhược nhưng trong xương cốt vẫn ẩn chứa sức mạnh chiến đấu ghê gớm lắm, chẳng qua là điều kiện kíc.h th.ích tương đối đặc biệt thôi.”
 
“…?”
 
Bên ngoài lầu.
 
Tống Vãn Chi nhìn cái người thay đổi hình thức theo đuổi cô trong hai tuần nay, cô bước xuống bậc thang rồi đứng ở đó, mặt vô cảm nhìn Vu Thiên Bái ôm bó hoa hồng đang đi tới chỗ cô.
 
“Cuối cùng cũng chờ em đến được rồi, Vãn Chi.” Vu Thiên Bái tháo kính râm, đưa bó hoa cho cô: “Em thích không? Tôi cho người đặc biệt…”
 
Ánh mắt cô lãnh đạm chậm rãi lùi về sau hai bước, đi lên bậc thang, giữ một khoảng cách nhất định rồi nói chuyện với nhau: “Tiên sinh Vu, tôi không quen anh, mong anh tự trọng.”
 
Vu Thiên Bái dừng lại: “Tôi cho rằng em đổi ý rồi chứ, kết quả vẫn chấp mê bất ngộ*. Tôi nói rồi, quan hệ giữa Giang Tứ và người nhà rất căng thẳng, thứ hắn cho em chưa chắc đã nhiều hơn thứ tôi cho em, sao em lại…”
 
*Chấp mê bất ngộ là cứ giữ sự mê muội mà không tỉnh ngộ, ý nói cứ giữ sự sai quấy của mình, không chịu sửa đổi. 
 
“Tiên sinh Vu.” Cô cắt ngang lời anh ta nói: “Tôi không quen biết anh, các mối quan hệ xung quan tôi cũng không liên quan tới anh. Nếu anh vẫn còn quấy rầy tôi thì tôi cũng chỉ đành báo cảnh sát.”
 
Biểu cảm Vu Thiến Bái lạnh xuống, anh ta đánh giá Tống Vãn Chi một lát, hỏi lại: “Vậy, em vẫn chọn hắn đúng không?”
 
“Không liên quan tới anh.”
 
“Sao lại không liên quan chứ? Tất cả mọi chuyện, mọi người có liên quan tới Giang Tứ thì đều liên quan tới tôi.” Vu Thiên Bái cười rộ, ánh mắt anh ta làm người anh liên tưởng tới con rắn lạnh lẽo trơn nhẵn, anh ta bước lên từng bước: “Dẫu sao, một trong những nguyện vọng của tôi chính là nhìn cả đời hắn không được yên ổn.”
 
“…”
 
Rốt cuộc cô cũng có vẻ mặt khác.
 
Cô nhìn người đàn ông kia, lần đầu tiên cô không thèm che giấu cảm xúc chán ghét căm hận đối với một người. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Vu Thiên Bái bị ánh mắt cô đâm một cái, anh ta hơi dừng lại, nhíu mày: “Cô có ý gì? Cô nhìn rõ đi, người làm sai là Giang Tứ, không phải tôi.”
 
“Nói như vậy sẽ giúp lương tâm anh thanh thản thêm sao?” Tống Vãn Chi nhàn nhạt dừng lại một giây rồi nói tiếp: “Ồ, tôi quên mất, tiên sinh Vu làm gì có lương tâm chứ.”
 
Vu Thiên Bái cứng đờ: “Cô cho rằng mấy lời này có thể khuyên tôi thấy khó mà lui sao?”
 
“Tôi không có ý định khuyên anh, anh biết mình không thể động tới Giang Tứ nên mới đến đây ý muốn lợi dụng tôi để đả kích anh ấy, tôi đã biết thì còn đi lãng phí thời gian với anh làm gì chứ?” Biểu cảm của cô khôi phục lại vẻ hờ hững: “Tôi cảm thấy anh vừa đáng thương vừa đáng cười, học trưởng Nguyên Hạo nói với tôi là anh ghen ghét đố kị với Giang Tứ nên mới huỷ hoại anh ấy… nhưng mà tôi lại cảm thấy chưa chắc.”
 
Sắc mặt Vu Thiên Bái khẽ biến: “Cô biết là tốt rồi, hắn có gì để tôi ghen ghét…”
 
“Ý của tôi là, hình như anh Vu đây yêu Giang Tứ thì phải.”
 
“…?!”
 
Biểu cảm của Vu Thiên Bái giống như ăn cả chén ruồi, anh ta nghẹn đến mặt xám xanh mới rặn hai chữ: “Cái gì?!”
 
Tống Vãn Chi bước xuống một bậc thang, giọng nói im lặng: “Không ngừng kiên trì, lì lợm la liếm nhiều năm như vậy, giống như trung tâm cuộc đời anh chính là Giang Tứ vậy. Nếu bây giờ anh Vu đây nằm xuống thì chắc chắn rằng, người mà anh nhớ tới nhiều nhất, muốn chửi bới nhiều nhất là Giang Tứ phải không? Bởi vì biết không chiếm anh ấy được nên muốn huỷ hoại chăng?”
 
“Cô câm mồm.” Bó hoa và kính râm trong tay đều bị anh ta vứt hết, cuối cùng Vu Thiên Bái cũng lấy lại tinh thần, tức giận đến mức giãy đành đạch: “Tôi, đó là tôi…”
 
Tống Vãn Chi lại bước xuống một bậc nữa: “Nếu như có yêu cầu, tôi có thể thay mặt anh Vu chuyển lời yêu thương của anh đến cho anh ấy. À, có cần tôi đưa bó hoa này tặng cho Giang Tứ luôn không? Hoa hồng có ngụ ý là…”

 
“Giỏi lắm, Tống Vãn Chi đúng không, tôi nhớ cô!!”
 
Cuối cùng Vu Thiên Bái cũng không nghe nổi nữa, tức hộc máu nhìn cô một cái rồi xoay người chạy trốn.
 
“…”
 
Nhìn bóng dáng chiếc xe chạy vội vàng, cô cũng ngừng tại chỗ, bây giờ bả vai mong manh mới hoàn hồn thả lỏng được.
 
Sắc mặt cô hơi trắng bệch, thở phào nhẹ nhõm.
 
“Má, ha ha ha…”
 
Mấy tiếng cười sau cầu thang theo xuống dưới.
 
Vương Ý Huyên đỡ vai Tống Vãn Chi, cười đến đau bụng: “Trời đất ơi, Chi Chi này, tài ăn nói của cậu mà không vào đội biện luận thì quá đáng tiếc luôn, cái gì mà tự mở một con đường rồi bắt nhược điểm của đối phương rồi dồn sức đánh phủ đầu, tớ hiểu rồi, tớ hiểu rồi, tạ sư phụ Chi Chi nhé.”
 
Tống Vãn Chi đánh cái tay cô ấy, bất đắc dĩ nói: “Lòng bàn tay tớ đều là mồ hôi đây này, cậu đừng khen tầm bậy nữa.”
 
“Tớ làm chứng, đúng là đây không phải khen tầm bậy.” Khang Tiệp cũng đi chậm xuống: “Thật là không ngờ vũ trụ nhỏ của cậu lại có sức chiến đấu khủng khiếp, này Huyên Huyên, sau này không được nhìn mặt mà bắt hình dong nghe chưa, nhìn bên ngoài thì ngoan ngoãn yên tĩnh chứ bên trong đều là loại người lòng dạ độc ác.”
 
“Không sai!” Vương Ý Huyên gật đầu điên cuồng: “Chỉ có điều, chắc chắn là “trình độ” này phải nhờ công lao của học trưởng Giang Tứ “bồi dưỡng”, cách dùng từ kìa, chậc chậc, mới có mấy tháng mà Chi Chi nhà mình đều bị người ta dạy hư hết rồi.”
 
Khang Tiệp tiếc nuối nói: “Đáng lẽ là nên ghi âm cho Giang Tứ nghe mới được, sao tớ không đem điện thoại chứ, tức quá đi.”
 
“…”
 
Cô sa mạc lời với hai cô nàng này rồi, xoay người đi canteen ăn.
 
Canteen vào sáng thứ bảy là lúc ít người nhất, bởi vì cả tuần học tập căng thẳng nên hầu hết sinh viên đều chọn ngủ nướng vào thứ bảy, giảm bớt căng thẳng mệt mỏi trong học tập. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Sáng nay cũng không ngoại lệ.
 
Cả canteen lớn nhưng cũng chỉ thấy lác đác mấy sinh viên, ba người cô chọn đại một bàn xung quanh rồi ngồi xuống.
 
Ăn sáng tám chuyện, không thể tránh khỏi mà nói về Giang Tứ.
 
“Nghe cậu nói như vậy, vậy khoảng thời gian này cậu chưa gặp Giang Tứ lần nào hả?” Khang Tiệp nghi hoặc hỏi.
 
“Chỉ gặp mỗi khi họp họp thường kỳ hàng tháng thôi, thời gian còn lại lúc tớ đến phòng thí nghiệm thì anh ấy cũng không ở đấy.” Tống Vãn Chi nuốt một ngụm cháo: “Dự án U.AV đối với mình mà nói đã rất vất vả rồi, tính chuyên nghiệp rất cao, phải tự đọc rất nhiều sách chuyên ngành, dưới tình huống nền tảng của tớ không đủ thì anh ấy có giúp cũng như không, cho nên cũng không cần phải gặp mặt.”
 
Vương Ý Huyên nghe thế thì khóe miệng giật giật: “Thiên tài với học bá* yêu nhau thật đáng sợ quá đi.”
 
*Học bá = chăm chỉ học cho nên điểm cao.
 
“Không nên đâu, chẳng lẽ Giang Tứ….”
 
Giọng nói của Khang Tiệp dưới ánh mắt thân thiện của Tống Vãn Chi nhẹ nhàng thay đổi, cô ấy khéo léo trầm mặc, mỉm cười sửa lời: “Với cách làm thường ngày của học trưởng Giang Tứ khiến người ta ngửa đầu ngưỡng mộ không thôi thì đáng lẽ học trưởng phải bám chặt lấy cậu chứ, sao giống như trốn tránh cậu thế này?”
 
Vương Ý Huyên nghe thấy thì kinh hãi: “Không phải là…”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.