Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 35: Chương 35




Tứ Nương ôm con cóc, nước mắt rơi lã chã.

Trầm Tử Thiêng không hiểu, nàng nói: “Chị Tứ Nương, phàm là ai, dù là Thần, là người, hay là yêu thì cũng khó tránh khỏi sinh ly tử biệt.”Tứ Nương vẫn không buông tay, hốc mắt nàng chảy ra hai dòng lệ màu đỏ, Trầm Tử Thiêng chau mày, cảm nhận được tà niệm của Tứ Nương ngày càng tăng vọt.Lão đạo sĩ sợ hãi cùng cực, lão tháo lá bùa trấn yểm xuống rồi ba chân bốn cẳng chạy trốn.

Trần An nhìn Bạch Miêu một cái, bọn họ giao tiếp bằng ánh mắt, Bạch Miêu như đã hiểu, chặn đường lui của lão đạo sĩ.Lão đạo sĩ sợ đến mức sắp tè ra quần, vội quỳ xuống dập đầu tạ lỗi, miệng kêu la: “Đại Thần tha mạng, tiểu nhân chỉ là kẻ kiếm ăn bên đường, không dám đắc tội, nguyện từ nay sám hối, không dám làm bừa, hại dân hại chúng, xin đại nhân tha...”Chưa kịp nói hết câu, lão đã cảm thấy thân hình bị nhấc bổng lên, hóa ra chiếc răng nanh của Bạch Miêu ngoắc vào, xuyên qua mạn sườn lão.

Lão không kịp kêu lên tiếng nào đã bị Bạch Miêu tung lên cao, há miệng đớp lấy, chẳng cần nhai, nuốt sống lão vào bụng.Tiếp theo đó, với sự cộng hưởng của Bạch Miêu, Trần An nhìn thấy cuộc đời của lão.Lão đạo sĩ này từ nhỏ đã am hiểu bùa chú, theo học một ông thầy trong làng.

Lão thông minh hơn người, có tư chất nhất trong đám học trò.

Cha mẹ lão làm ăn bất chính, quen thói lừa gạt người khác, dụ dỗ dân làng mua trang sức giả, cho vay tiền với lãi thuế quá cao, thành ra lão cũng bị nhiễm cái thói ấy.

Tuy thông minh nhanh nhạy nhưng chẳng có một chút thiện cảm nào.Thời niên thiếu, cha mẹ lão chết vì bị xử chém, do ham ăn lợi lộc quá nhiều, một lần lừa phải vị cao nhân, bị phanh phui sự thật trước bàn dân thiện hạ.

Thời bấy giờ quan tại vùng đó là một vị quan vô cùng liêm trinh, rất biết đối nhân xử thế, thấy chuyện tày trời của cha mẹ lão khiến bao nhiêu người dân tan nhà nát cửa, lừa lọc xảo trá muôn người, không thể thông cảm được.Lão đạo sĩ ta ghim thù oán trong lòng.

Lão cố gắng mày mò học được cách vẽ lá bùa trừ ma từ tà, không những thế còn sai được cả ma quỷ, âm binh.

Sau khi lão học thành tài, âm thầm trở lại làng quê, tiếp cận vị quan liêm trinh đó, sai âm binh đến quấy phá, cướp đoạt tính mạng.Từ đó về sau, danh lão đồn xa, nhất là những kẻ muốn ham danh đoạt lợi, tham lam muốn tước đoạt những thứ không thuộc về mình.

Lão cũng giàu lên, nhưng có lẽ vì sợ oan gia trái chủ tới tìm nên hành tẩu khắp nơi, nay đây mai đó, chẳng một kẻ thân thích, một thân một mình cô độc với lũ âm binh và cô hồn dã quỷ.Một lần lão đem lòng si mê vị cô nương là con gái của một điền chủ.

Nàng ấy ngây thơ xinh đẹp, đáng tiếc mang lòng tin trao cho nhầm người.

Nàng nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của lão, cũng vì lúc trẻ lão cũng khôi ngô hơn người, thích nói lời hoa mỹ, khua tay múa chân kể về những thành tựu của lão.

Nàng thiếu nữ mang trái tim để trên đầu, tin lời hắn, ăn nằm với hắn và mang thai.


Khi biết nàng mang thai, lão ta chạy trốn mất dạng.Nàng ta sinh tâm thương nhớ khôn nguôi, lại vì tình cầu không toại nên nặng lòng thù hận.

Nàng tự sát khi mang thai, oán khí ngút trời.

Nửa đêm đều tìm đến lão đòi mạng, lão ta tuy sợ hãi nhưng tinh thông bùa chú, vẽ bùa trấn yểm, diệt trừ nàng.

Từ đó về sau, chẳng bị quấy nhiễu nữa.

Nhưng lão đâu có biết, lão diệt được cả vong hồn nàng, nhưng hận thù và nghiệp chướng chưa trả, làm sao tiêu tan.Cả đời lão chỉ biết chạy trốn khỏi khổ nghiệp, đi tìm hoan lạc để sống.

Trước khi chết, lão sợ hãi vô cùng, cận tử nghiệp nhìn thấy vong hồn nàng thiếu nữ mà lão từng đem lòng yêu mến si mê, lão thấy cả cha mẹ lão khóc lóc tang thương, thấy vị quan liêm trinh nọ thở dài nhìn lão, mà cũng chỉ có một vị quan liêm trinh ấy đưa tay ra, ngửa lòng bàn tay đón chào lão.

Trong sát na đó, lão thống khổ vô cùng, chút tình yêu nhỏ nhoi bị chôn giấu dưới hàng ngàn hàng vạn lớp ganh tỵ, ghen ghét, si mê, tham lam, cầu khẩn...!dần dần hiện lên.

Nhưng đã muộn rồi, lão bị nàng thiếu nữ ấy cắn xé, hận thù lôi đi, lão đưa tay ra với vị quan ấy nhưng chưa kịp chạm vào đã vội tan biến, có lẽ lão cũng mong muốn có được một người chào đón lão, nhưng lão cũng chỉ đành chấp nhận để mình tiêu tan...Trần An chỉ lặng yên đứng nhìn, lúc này lại không mở miệng nhiều lời như mọi khi.Hắn bỗng kinh ngạc, chút tình cảm nhỏ nhoi ấy vậy mà tồn tại, khiến lão được đầu thai thành ung nhọt, dòi bọ...Khi Trần An và Bạch Miêu cảm nhận được sự tiêu biến của lão, cũng là lúc Tứ Nương bộc phát sức mạnh.

Nàng ta ngửa cổ gào thét, sự thống khổ ngút trời như núi lửa phun trào.

Xung quanh nàng hiện lên một ngọn lửa đỏ rực, nàng ở trong lửa mà chẳng cảm nhận được.

Cũng không bị thiêu đốt.“Cô ta và lửa hận đã hòa vào làm một, không còn trở về được nữa.” Trần An nói.Khi mọi tham cầu đều không được như ý nguyện, chút hy vọng còn sót lại ở trong lòng người ta cũng tan thành mây khói.Trầm Tử Thiêng vẫn ôm lấy vết thương, từ đáy lòng nàng hiện lên một chút thương xót.

Nàng buồn rầu nhìn Tứ Nương đang đắm mình trong ngọn lửa ấy mà chẳng thể thoát ra.Tứ Nương nhìn Trần An và Trầm Tử Thiêng bằng ánh mắt thù hận, hai mắt nàng đỏ ngầu, máu từ hốc mắt tuôn như mưa.

Móng tay nàng ta dài ra, nhọn hoắt và sắc lẹm.

Tóc nàng ta bung xõa, gương mặt nàng ta chẳng còn yêu nghiệt xinh đẹp nữa, mà chỉ là đang đau khổ tang thương.“Các ngươi thì biết cái gì? Chánh đạo cái gì mà chánh đạo? Ta yêu chàng ấy có gì sai? Ta cứu chàng ấy có gì sai? Các ngươi lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo, nhưng lòng dạ còn hơn cả rắn rết.


Những kẻ như các ngươi mà thương hại ta, ta còn cảm thấy thương hại cho các ngươi mới đúng, sống trong chánh đạo, vô tâm như sỏi đá, có biết đâu là luyến ái, có biết đâu là tình trần? Trầm Tử Thiêng, ta cảm thấy ngươi vô cùng khổ sở, trong lòng luôn nhớ một người mà phải luôn chôn giấu như mèo giấu cứt, thật ghê tởm! Ngươi có biết vì sao mẹ chúng ta thù hận nam nhân không? Chính là do năm xưa bị lừa gạt bởi một kẻ chánh đạo.

Sống khổ không bằng chết.”Trầm Tử Thiêng chưa bao giờ nghe thấy mẹ kể về cha.

Sinh ra là một yêu hồ, vốn dĩ phải tắm trong máu nam nhân, lớn lên bằng lòng tham nhục d.ục, nào có ai nhắc về một tri kỷ nào đâu.

Hồ Ly Tinh, khi nhắc đến ba chữ này, nhân gian cũng phải ngượng mồm.

Nhân gian mở miệng ra là chửi Hồ Ly Tinh phá hoại gia đình người khác, nhưng thử hỏi xem, có kẻ nào không thích? Phàm là nam nhân, sống giữa đời phải gánh trên lưng cả gia nghiệp, mà muốn công thành danh toại phải hiểu rõ nhân sinh, có khi phải làm trái với lòng để có được một gia nghiệp ổn định.

Cõi lòng không được thảnh thơi, nằm ngủ cũng thấy ác mộng, thở thôi cũng thấy khó khăn.

Giữa bộn bề lo toan, bỗng nhiên có một bàn tay mềm mại đến xoa dịu cho ngươi, tóc mai chạm tóc mai, da thịt kề cận, lời nói nỉ non, tiếng cười đon đả, đưa nhau một ánh mắt tình tứ, khiến những mộng mị mà ngày đêm ngươi vác trên vai bỗng nhiên như biến mất tăm.Hỏi ai không thích?Thế nhưng ngươi cũng đáng thương thay, một chút tình tứ đó cũng chỉ là thoáng qua.

Ngươi tự lừa mình dối người, tham đắm những cái v.uốt ve gợi tình, cái giá phải trả là tan xương nát thịt.Làm một hồ yêu, được yêu được ghét, thế nhưng phải tắm máu ăn tim, sung sướng ở đâu?May sao Trầm Tử Thiêng có sở ngộ, được Diệp Lý mang đi, nàng cũng không phải sống bằng máu nam nhân.Tứ Nương hận nàng như vậy, phải chăng là do không cam lòng?“Nếu Diệp Lý không đưa ngươi đi, ngươi cũng giống như chúng ta, ta và ngươi chẳng khác gì nhau cả.” Tứ Nương căm hận nói.Trầm Tử Thiêng yên lặng không đáp.Thấy nàng im lặng, Tứ Nương cười khoái trá.Trần An nhìn vẻ mặt nàng khi Tứ Nương nhắc về Diệp Lý.“Người cũng đã chết rồi, chị à, đừng ngoan cố.” Trầm Tử Thiêng lên tiếng.“Kẻ như ngươi.” Tứ Nương buông con cóc ra, lẳng lặng đứng dậy, ánh mắt nàng ta như mũi dao, “Chẳng ai độ được, để ta độ.”Dứt lời, nàng ta xòe móng vuốt, răng nanh dài ra, sắc nhọn, đuôi nàng ta uốn lượn như rắn.

Trầm Tử Thiêng hiển nhiên không còn mạnh như ban đầu.

Tứ Nương lao tới nhanh như mũi tên, luồng sát khí mạnh mẽ khiến Trầm Tử Thiêng đứng đằng xa cũng cảm thấy nghẹt thở.Trần An đứng chắn trước mặt Trầm Tử Thiêng, nàng ôm ngực lùi lại.

Bạch Miêu lao tới Tứ Nương, mỗi bước chân của nó đến đâu, đất đá đổ nát đến đấy.

Nó gầm một tiếng, Tứ Nương biết mình yếu hơn, nhưng vẫn lao đến.“Ta có chết cũng phải đưa ngươi đi cùng.” Tứ Nương thét lớn, tiếng thét của nàng ta không còn mị lực nữa, nó cháy khét như thể muốn đâm thủng màng nhĩ của Trầm Tử Thiêng.Trần An tạo kết giới xung quanh hắn và nàng, để nàng dựa vào mình.

Trầm Tử Thiêng cũng biết mình sức cùng lực kiệt, không ngần ngại để hắn đỡ.Bạch Miêu giao đấu với Tứ Nương cực kỳ kịch liệt.


Trời long đất lở, Trần An phải tạo thêm một kết giới mới, mạnh hơn.

Vì kết giới của Trầm Tử Thiêng đã yếu đi đáng kể.Trần An âm thầm truyền chân khí cho nàng.

Hắn nhíu mày, thoáng lộ vẻ tức giận: “Em tự cắt chân nguyên?”Trầm Tử Thiêng không hiểu vì sao hắn giận, nhưng không có thời gian để lý giải.

Khi chân khí hắn xâm nhập vào nội phủ, nàng bỗng dấy lên một cảm giác quen thuộc, thân thiết cực kỳ, nhưng ý niệm đó hiện lên rồi biến mất trong chớp mắt, khiến nàng chẳng kịp nhìn nhận.Những chiếc đuôi dài của Tứ Nương vươn dài ra, quấn chặt lấy đầu Bạch Miêu.

Nó gầm mạnh một tiếng, há miệng toan cắn đứt đuôi của nàng, nhưng nàng phát giác được, biến hóa khôn lường, thoắt cái đã đứng trên đỉnh đầu của Bạch Miêu.

Có thể rõ ràng thấy được nhờ có tà niệm tăng lên mà sức mạnh của Tứ Nương vọt lên đáng kể.

Nếu Trầm Tử Thiêng giao đấu với nàng ta, chỉ sợ không chiếm được thế thượng phong.Tứ Nương xòe móng vuốt cào xước mép Bạch Miêu, nó né tránh không kịp nên vẫn bị thương một chút.

Thế nhưng Tứ Nương có là yêu hồ tu mười cái đuôi đi chăng nữa cũng chẳng đánh nổi một kiếm linh của Thần.

Bạch Miêu xòe cánh, chỉ mới vỗ nhẹ vài cái đã khiến Tứ Nương ngã bật về sau.

Nàng ta không thể tin nổi một con mèo biến lớn như vậy lại mạnh đến thế.“Thì ra là kiếm linh của Thần.

Ha ha.” Tứ Nương ngoác miệng cười điên loạn, “Ngươi có là thần thánh ta cũng giết.

Các ngươi đều đáng chết.”Tứ Nương cố chấp lao lên, nhưng bị đẩy lùi bởi gió mạnh.

Cơn gió từ cánh của Bạch Miêu mạnh như cơn lốc, thổi bay cả nhà cửa.

Đám người còn lại trong nhà Vương gia chẳng biết trốn đi đâu hết, chẳng thấy bóng dáng.

Nếu không cũng khó toàn thây.Tứ Nương bị gió lốc thổi bay sỏi đá, những viên đá nho nhỏ ấy thế mà làm Tứ Nương chảy máu, quần áo nàng ta bị cứa rách.

Nàng phải dùng đuôi quấn chặt vào chiếc cột chắc chắn để không bị cuốn bay.Hiển nhiên Tứ Nương không sánh bằng kiếm linh, Bạch Miêu lao tới, Tứ Nương không kịp trở tay, muốn chạy trốn nhưng đã bị nó bắt kịp, Bạch Miêu toan nhai nuốt nàng ta như đối với lão đạo sĩ, Trầm Tử Thiêng thấy vậy, liền vội ngăn lại.Nàng nói với Trần An: “Ta có chuyện muốn nói với chị ấy.”Trần An nhắc nhở: “Cô không khuyên nhủ nổi nàng ta nữa đâu.


Cô ta đã nhập ma hoàn toàn rồi.”Trầm Tử Thiêng nghe vậy, nét mặt nàng trầm xuống.

Trần An tưởng nàng sẽ tỏ ra điềm tĩnh, khi thấy nàng như vậy, hắn đành nói.“Ta chỉ có thể nhúng tay đến đây thôi, mọi chuyện còn lại là do cô định đoạt.

Nhưng nếu để một kẻ đã nhập ma chu du khắp thế gian, thể nào cũng gây nên đại họa.

Có độ, cũng chỉ có Phật độ.

Nhập ma trong chớp mắt, về chính đạo cũng chỉ trong sát na.”Trầm Tử Thiêng gật nhẹ đầu, nàng đến chỗ Tứ Nương.

Lúc này cả người nàng ta máu me be bét, nằm bất động như một xác chết.Trầm Tử Thiêng ngồi xuống bên cạnh Tứ Nương, Bạch Miêu cũng ngồi một bên nàng canh gác.

Tứ Nương khóc ra máu, môi mỉm cười mà mang nặng nét sầu muộn.

Trầm Tử Thiêng nhìn theo ánh mắt nàng ta, thì ra Tứ Nương đang nhìn cái xác của con cóc xấu xí xù xì.“Lý nào lại đến nước này?” Trầm Tử Thiêng cất giọng hỏi.Tứ Nương bật cười thành tiếng, nàng ta cựa mình ngồi dậy, Bạch Miêu nghĩ Tứ Nương muốn động thủ với Trầm Tử Thiêng nên dùng một chân dẫm nát nửa người dưới của nàng.

Tứ Nương thét lên một tiếng đau đớn.Trầm Tử Thiêng tức giận mắng: “Ngươi về với chủ của ngươi đi.”Bạch Miêu rên một tiếng, buồn rầu nghe lời nàng, lủi thủi quay trở về.Trầm Tử Thiêng muốn đỡ Tứ Nương, nhưng tay nàng chẳng biết đặt vào đâu, thân xác Tứ Nương đã chẳng còn toàn vẹn, máu thịt nát bấy.

Tứ Nương cười khổ, như thể quên đi cả đau đớn, nàng ta nói: “Tử Thiêng à, ta...!chẳng còn được chơi đùa với em nữa rồi.”Trầm Tử Thiêng yên lặng không đáp.

Không biết lời nói ày của Vũ Nương là châm chọc hay thật sự nuối tiếc.

Chị em họ đã nhiều năm rồi không có lấy một cái nắm tay thân thiết.

Mà đã không có tình cảm chân thành, thì bây giờ nuối tiếc cái gì đây?Tứ Nương vươn bàn tay về phía nàng, Trầm Tử Thiêng ngửa lòng bàn tay, để tay Tứ Nương đặt lên.

Nàng nhận ra tay Tứ Nương đã xơ xác như bộ xương.“Ta muốn em nhìn thấy.” Tứ Nương thều thào nói.“Thấy cái gì?” Trầm Tử Thiêng vội hỏi.Tứ Nương mỉm cười, nhìn Trần An đứng phía sau nàng.

Trầm Tử Thiêng chỉ thấy Tứ Nương vận toàn bộ chân khí còn sót lại, kéo nàng vào ảo cảnh.Lần này không phải là ảo cảnh như lần đụng độ Quảng Đức Quảng Công, lần này nàng nhìn thấy ký ức của Tứ Nương..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.