Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 50: Chương 50




Diệp Lý tạo một quả cầu kết giới, rộng mấy chục thước, bao bọc đám oán khí ở bên trong.

Trầm Tử Thiêng bây giờ mới thấy tận mắt chứng kiến chân nguyên của hắn dồi dào tới mức nào.

Thanh Trúc cũng chẳng khác gì nàng, ngạc nhiên tới mức cằm sắp rơi xuống đất, may mà nàng kiềm chế được, không để lộ ra vẻ mặt quá khó coi.“Bay giờ làm thế nào nữa?” Diệp Lý quay đầu lại hỏi, nâng thanh kiếm ngang tầm mắt, giống như đang nghiên cứu thứ gì say sưa lắm, “Sao ta không biết có chuyện biến kiếm thành linh vật nhỉ?”Thanh Trúc nói: “Đó là kiếm linh, chủ nhân thôi động chân nguyên, tùy theo công lực của bản thân mà tạo ra một kiếm linh tương tự.

Ừm...!trong sách nói, dẫn khí nhập thể, sau đó để cho kiếm linh tự động đưa vào tiềm thức mình, nhập làm một với nó, cuối cùng ngài chỉ cần để cho kiếm linh tự có hình thể, nó cảm nhận được chủ nhân không có ý niệm, tuyệt đối không được có ý niệm bất kỳ nổi lên, phải vào trạng thái định.

Bấy giờ kiếm linh sẽ thành.”“Ồ?” Diệp Lý gật gù, hắn cắm thanh kiếm xuống đất, “Vậy ta thử xem sao?”Thanh Trúc không ngờ hắn tin tưởng lời nàng nói, một chút vui vẻ len lỏi chạy nhảy trong lồng ngực nàng.

Vốn dĩ nàng cứ nghĩ hễ là làm một cao nhân, ít có đối thủ thường dễ sinh ngạo mạn, nào có ai chấp nhận nghe một nữ tu tầm thường như nàng.

Không ngờ Diệp Lý chân nhân cao cao tại thượng tưởng chừng độc lai độc vãng này lại có cái tính cách khác xa như vậy.Trầm Tử Thiêng chỉ nhớ rằng hắn và Thanh Trúc gặp nhau cũng không được mấy lần, mà khi gặp nhau không kẻ này bị thương thì kẻ kia có vấn đề, cả hai kẻ xa lạ vô tình tương trợ cho nhau.

Nàng không biết trên thế gian này càng trèo lên vị trí cao càng dễ sinh lòng ngạo mạn, lại chẳng dễ dàng nhờ ai đó giúp đỡ.


Nếu ta giúp ngươi, ta phải có một lợi lạc gì đó, đâu thể giúp mà không cần gì được.

Thanh Trúc cứ nghĩ rằng giúp người không cần báo đáp là nghĩa hiệp.

Nhưng giang hồ cho rằng đấy là ngươi đang cố tình có âm mưu nào khác.Một thể xác hai linh hồn này có lẽ chưa nhiễm bụi trần nhiều, chỉ nghĩ theo ý mình, bởi vậy đâu biết Diệp Lý có suy tính gì, cũng thấu không nổi.

Thực chất Diệp Lý chưa hẳn đã tin lời nàng, chỉ là muốn thử xem mình bị lừa đến đâu, nếu như bị tẩu hỏa nhập ma, tan xương nát thịt thì cũng phải làm mới biết.Diệp Lý ngồi đả tọa, Thanh Trúc tự giác ở bên cạnh hộ pháp cho hắn.Kiếm khí ban đầu mỏng manh như sợi chỉ, lát sau càng ngày càng dồi dào, linh khí của đất trời cuồn cuộn chạy dọc theo thân kiếm, bị nó hút sạch, như thể bên trong thanh kiếm kia là một hang động không đáy.

Diệp Lý thật sự có thể nhập định ngay, Thanh Trúc tự thấy vậy mà xấu hổ.Khi cả hai luồng linh khí đã nhập vào làm một, từ thanh kiếm phát ra một ánh sáng chói lóa, không nhắm mắt lại sẽ bị mù.

Thanh Trúc không dám cố chấp, chốc lát sau, khi ánh sáng kia tan đi, hai người mới cùng mở mắt ra.“Meo...”Một chú mèo con ngồi chồm hỗm trên đất, mở to đôi mắt sáng ngời nhìn nhân loại.Thanh Trúc: “...”Kiếm linh của một trong Tam Giác Đạo là con mèo màu xanh lè to bằng bàn tay?Thanh Trúc hắng giọng, đưa mắt thăm dò Diệp Lý: “Diệp chân nhân, hay là có gì đó nhầm lẫn...”Vừa dứt lời, nàng cũng tự thấy mình nói sai, nói một bậc cao nhân như hắn bị nhầm lẫn, khác gì cười nhạo hắn?Diệp Lý lại thản nhiên đến lạ: “Thì ra thanh kiếm là được mài từ thứ quái thai này.

Ta còn nghĩ rằng ít ra cũng phải là nanh cọp.”Chú mèo nhỏ vẫy đôi cánh nhỏ, bay dập dờn trước mặt Diệp Lý, sau đó bay đến chỗ Thanh Trúc.

Nàng ngửa tay nâng nó lên, không biết con mèo này có giống với chủ nhân của nó, thấy sắc không động lòng hay không.Chú mèo liếm ngón tay Thanh Trúc một cái.Diệp Lý: “...”Súc sinh này là cái thứ gì đây?Diệp Lý chau mày, hắn vẫy tay, bấy giờ nó mới dập dờn bay trở về.Trầm Tử Thiêng thầm nghĩ: “Ta cứ tưởng đó phải là thần thú ở cõi Trời, nào ngờ là một thứ để trấn oán linh thật.”Diệp Lý lên tiếng: “Đi làm việc của ngươi đi.”Mèo nhỏ nhìn thấy đám oán khí trên cao, mắt mở to hơn, ra vẻ thích thú.


Đám oán khí kia biến thành muôn hình vạn trạng, khi thì hóa thành cây búa, khi thì thành một thanh kiếm, cố hết sức hòng phá kết giới của Diệp Lý.Hắn để mèo con bay ra xa rồi mới búng tay mở kết giới.Trước sự ngạc nhiên của Thanh Trúc, chú mèo nhỏ ngoác miệng ngáp một cái, hệt như thiếu ngủ lâu ngày, sau đó dang đôi cánh, “bùm” một tiếng hóa thành một chú hổ vằn lớn gấp mấy lần Bạch Hổ ở đỉnh Phương Vân, tiếng hổ gầm vang dội, rúng động cả đất trời.

Dân làng thi nhau chỉ trỏ, có người còn cúi rạp người xuống, bái lạy “thần tiên”.Răng nanh nó dài ngoẵng, sắc nhọn, há miệng một cái, đám oán linh ấy hệt như bị chọc giận, ào ào lao tới.

Hổ ta ngửa đầu, thét dài một tiếng, linh khí trời đất trong phạm vi một dặm đều chui vào miệng nó hết.

Đám oán khí ấy mới đầu còn hùng hổ lao đến, bấy giờ hối hận chạy tán loạn, muốn rút quân nhưng không kịp, hệt như bị ai đó túm chặt đuôi, càng chạy càng bị hút vào.Thanh Trúc tự nhận bản thân đã quá dễ dàng khinh thường con mèo ban nãy, xấu hổ không dám lên tiếng.Diệp Lý bấy giờ mới hỏi nàng: “Cô Trúc thấy sao? Nó có xứng làm kiếm linh không?”Bỗng nhiên khi nhìn thấy ánh mắt hắn, Thanh Trúc lại cảm thấy hắn đang mong chờ điều gì đó, có lẽ nàng không nói không được: “Kiếm linh...!ừm, đúng là kiếm linh chân chính rồi.

Chỉ là ta không biết nó là hổ hay mèo.”Diệp Lý bật cười, tiếng cười của hắn trầm thấp, có lẽ trời sinh cho hắn cái thói cà lơ phất phơ, thế nên giọng nói hắn khiến tai nàng tê rần, tâm không được tịnh cho lắm: “Nó là mèo thôi, cô thấy nên đặt tên gì cho nó thì hợp? Trúc Diệp được không?”Thanh Trúc còn tưởng “trúc” mà hắn nói là nghĩa trên mặt chữ, bèn đáp: “Diệp chân nhân thấy hợp thì đặt, nhưng vì sao lại là “Trúc Diệp”? Diệp thì ta còn hiểu được, thế nhưng mèo không ăn trúc, trúc là thức ăn của loài gấu sống ở nước láng giềng, hay là Diệp chân nhân muốn biến kiếm linh thành gấu trúc?”Trầm Tử Thiêng không am hiểu về động vật cho lắm, nên hoàn toàn không động não về vấn đề này.

Nàng không thể đạt mức tu luyện bằng Diệp Lý, thế nhưng vẫn có thể tùy ý tắt đi dòng suy nghĩ.Khóe miệng Diệp Lý dằn xuống, nhưng nhịn không được, vẫn phải cười tủm tỉm: “Không ngờ giữa thiên hạ đại loạn này lại có một Thanh Trúc tâm không tạp niệm.

Hay lắm, vậy cô nói xem, ta đặt tên gì mới hợp?”Thanh Trúc ngẫm nghĩ giây lát, cảm thấy từ chối cũng không được, về vấn đề đặt tên này nàng không có khiếu.

Thế nên chẳng biết là có phải đầu óc đã mệt mỏi hay không, nàng nhìn con mèo màu xanh lè trên kia, nhả ra hai chữ: “Bạch Miêu.”Trầm Tử Thiêng: “...”Bây giờ rút lại lời nàng đã từng mắng kẻ nào đó bị mù màu còn kịp không?Vậy mà Diệp Lý tưởng chừng sáng suốt này lại gật đầu khen: “Tên hay lắm.”Thanh Trúc gượng cười, nàng rất ít khi để lộ cảm xúc vui vẻ, bình thường không đóng vai hán tử thì cũng là một đệ tử nghiêm túc, bấy giờ cười lên trông cũng rất ra dáng một thiếu nữ mềm yếu.


Bên môi nàng còn dính chút máu, da mặt nhợt nhạt, đứng trước gió chỉ sợ bị thổi bay, thật sự là một cô gái chân chính rồi.Sau một khắc, khi Bạch Miêu giải quyết xong xuôi, nó trở lại nguyên hình, thế nhưng cái bụng lại to kềnh càng, không bay được.

Nó đành trở lại hình dạng thanh kiếm.

Thanh Trúc vẫn miễn cưỡng đứng dậy, thế nhưng ngự kiếm thì lại khó khăn.

Diệp Lý hệt như chờ thời khắc này vậy, hắn vui vẻ nói: “Cô Trúc, ta thấy cô đừng vận chân khí nữa, ta đưa cô về...!đừng sợ, ta có làm gì đâu, dù sao ta cũng hứa với sư phụ cô, mượn người đi thì phải trao trả tận tay chứ.”“Ừm...!Thanh Trúc vẫn tự đi được, để Diệp chân nhân phải lo lắng rồi.” Có vẻ trong tâm trí nàng đã quá coi trọng Diệp Lý, vậy nên những lúc hắn ra vẻ cợt nhả hay đùa giỡn, nàng không hề mảy may suy nghĩ, vẫn một lòng liêm trinh nói, “Diệp chân nhân đừng chê cười, lẽ ra ta phải giúp ngài, thế nhưng lại vô tình ngáng đường ngài, lần sau nếu ngài có việc gì cần, đừng ngại gọi Thanh Trúc một tiếng.

Nếu không có ngài thì Thanh Trúc không biết xử lý thế nào, mạn phép hỏi ngài có đệ tử chân truyền không?”Diệp Lý không để lộ cảm xúc gì, vẫn rặt một vẻ thâm tàng bất lộ, vừa ngồi xuống vẽ pháp trận vừa nói: “Ta giúp cô là có mục đích, hừm...!Diệp Lý ta không giống cô Trúc đâu, lần này để ta ghi vào sổ nợ vậy.

Còn đệ tử chân truyền gì đó thì ta không cần.”Nàng bước tới nhìn xem hắn đang làm gì, giọng điệu ngạc nhiên: “Ngài không thu nhận đệ tử thật sao?”Sau đó nàng như sực nhớ ra điều gì đó, thầm nghĩ: “Nghe nói chàng ấy xưa nay luôn cô độc một mình, suốt cả ngàn năm không theo một danh môn chính phái nào, vì sao thế nhỉ?”Diệp Lý ngưng lại, ngẩng đầu nhìn nàng, cười tủm tỉm: “Hay là cô Trúc muốn rời khỏi Côn Sơn đi theo ta? Thật ra ta cũng không ngại đâu, hôm nay ta và cô về bàn chuyện với sư phụ cô được không?”“Thứ lỗi cho Thanh Trúc, điều này thật sự không thể.” Nàng nghĩ lời nói của hắn là thật, vội nghiêm trang nói, “Ta thật lòng ngưỡng mộ ngài, nhưng kiếp này cũng chỉ nhận một sư phụ...”Nghe câu ngưỡng mộ của nàng, Diệp Lý hơi sượng sùng.Một kẻ như hắn đi đến đâu cũng nghe mấy câu khen ngợi, tâng bốc đến tận trời, đã phát ngấy đến mức chẳng muốn lui tới với bất kỳ kẻ nào nữa.

Thế nhưng khi Thanh Trúc mở miệng nói câu “ngưỡng mộ” lại khiến cái mặt già của hắn...!ngượng.Thế là hắn lại giở thói cũ: “Ha ha, ta nào có tài đức gì đâu, ôi cô đừng khen ta như vậy, dễ tổn thọ.”Hắn vẽ xong một truyền tống trận, phủi tay một cái rồi bước vào trước: “Cô Trúc tới đây nào...!ha ha, cô không sợ ta dẫn cô đi đến một nơi tối tăm nào đó à, sao cô Trúc tin tưởng ta thế?”Ngay lúc nàng vừa bước vào, đầu Trầm Tử Thiêng đã bị nhuộm đen, cũng có lối suy nghĩ giống Diệp Lý: “Cô không sợ thật à? Cái ngữ này trông thật thà ở chỗ nào?”Thanh Trúc đáp: “Ta tin rằng Diệp chân nhân là người đáng tin cậy, nếu không có một đạo tâm vững chắc thì không thể nào tu luyện đạt tới mức Thần được.”“Cô chưa nghe câu “đạo cao một thước ma cao một trượng” à?” Ánh sáng từ truyền tống trận hắt lên, Thanh Trúc vô tình chạm phải ánh mắt hắn, không hiểu rõ ý hắn nói là gì, Diệp Lý khoanh tay trước ngực, gật gù nói, “Nếu có kẻ làm Thần, thì cũng có kẻ làm Ma chứ.

Thần và Ma chưa chắc có thân xác khác nhau, cũng có thể khôi ngô tuấn tú, cũng có thể ra vẻ cứu người độ đời, làm sao cô nhận ra được?”Thoáng chốc hai người đã đứng trên mặt đất trước thư phòng của lão Tư Gàn, Thanh Trúc đáp lời hắn: “Ta tin vào ngài, cũng là tin vào ta vậy.”Diệp Lý thoáng ngây người.Tư Gàn tai thính như không phải người, vội mở cửa ra, lão thấy Thanh Trúc trở về nguyên vẹn, tuy vui mừng nhưng không để bản thân quá lộ liễu, lão hắng giọng một cái, nghiêm trang chỉnh đốn lại y phục, bấy giờ mới bước ra khỏi cửa.Thanh Trúc cúi đầu: “Sư phụ, yêu quái ở sông Mã là có thật, không phải lời đồn.

Tất cả là nhờ có Diệp chân nhân giải quyết, có vẻ đã ổn thỏa rồi ạ.


Chỉ là con vẫn hơi thắc mắc...”Tư Gàn lưng gù phất tay: “Về được là tốt rồi, có gì thắc mắc con cứ nói.”“Diệp chân nhân nói rằng người đời bị quả như vậy là do có nhân từ trước, bọn họ bị trời trừng phạt, đó là luật trời, nhưng con không hiểu thực sự bọn họ đã làm gì để đến nông nỗi này ạ? Oán khí đã được giải quyết rồi, sau này...!còn có gặp lại không?”Diệp Lý đứng ngáp một cái rồi chạy ra sân chơi với Bạch Miêu.

Con mèo nhỏ kia mới ăn no kềnh càng, không thích bị trêu chọc, thấy ngón tay Diệp Lý thò tới liền há miệng ngoạm một cái.Nghe Diệp Lý hừ một tiếng, Thanh Trúc thoáng bị phân tâm, vì thế lời của Tư Gàn nói thốt ra, nàng không nghe rõ câu đầu: “Đạo Trời, không phải từ miệng phàm phu mà nói.

Diệp chân nhân nói đúng, nhưng con tu chưa đắc, bởi vậy chưa cần tìm hiểu nhiều làm gì.

Con cứ giữ vững đạo tâm mình cho ngay là được.

Còn về thôn Mường kia...!ài, họ gây ra nông nỗi này chính là do hơn hai mươi năm trước đã tin lời một tà sư, phỉ báng thánh thần, không tin vào Nhân Quả nghiệp báo, bởi vậy mới bị Trời phạt.

Bọn họ đều là những kẻ ngông cuồng, trước kia cũng có phúc lộc, làm ăn giàu có, thôn dân cũng có chút hiểu biết, ấy vậy mà không biết tin vào lẽ phải, gặp đại nạn cũng không phải là chuyện lạ.

Sở dĩ con và Diệp chân nhân đến đó cứu giúp họ, cũng coi như là để họ tỉnh ngộ ra một chút.

Tất nhiên là có kẻ tỉnh, có kẻ không.

Cái đó...!nên để tùy duyên đi.”Phải mấy hôm sau dân làng thôn Mường mới thấy một con quái vật nổi lềnh bềnh trên mặt sông, hình thù như một con sâu béo, màu trắng bệch, giữa bụng có một vết chém, suýt cắt nó thành hai nửa.Lúc này Diệp Lý không chơi với Bạch Miêu nữa, bị nó cắn cho tay bầm hết, quay lại hớn hở nói chen vào: “Ê lão già, ngươi để cho đệ tử ngươi thở cái đã, chưa gì đã đổ lên đầu con gái nhà người ta một đống chữ vậy...!Ta đói quá, nhà có gì ăn không?”Thanh Trúc không ngờ hắn tự nhiên như ruồi, cảm thấy rất mới lạ: “Hình như...!có đồ chay, Diệp chân nhân...”Tư Gàn cắt ngang: “Con bị thương sao không nói? Mau trở về phòng dưỡng thương cho ta, quan tâm đến người khác làm gì? Còn ngươi, ngươi không thấy bẽ mặt hay sao mà đến xin ăn?”“Tư sư phụ, xin sư phụ bố thí cho ta chút cơm ăn.” Diệp Lý cười ha ha, “Công đức vô lượng, ngươi lườm ta thì được gì? Đồ đệ ngươi sắp ngất rồi kia kìa, nhân tiện ta không có chỗ để về, sư phụ cho ta tá túc vài hôm được hông?”Thanh Trúc: “Ở phía hậu viện có một phòng trống cho khách...”Tư Gàn: “Đi về phòng mau lên.”Thanh Trúc biết điều im lặng, lén nhìn Diệp Lý một cái, thấy hắn cười với mình liền chạy nhanh hơn.“Các ngươi...” Tư Gàn há hốc, chòm râu rung rung, lão vừa thấy đệ tử yêu dấu của mình “liếc mắt” với gã cáo già Diệp Lý, lập tức quát, “Ngươi ngươi ngươi dám làm trò gì với nó rồi hả?”“Ta có làm gì đâu.” Diệp Lý tỉnh bơ nói, “Phòng trống ở hậu viện hả, cảm ơn nhé, ta đi ngủ một lát, tỉnh dậy sẽ hàn huyên với lão sau.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.