Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 51: Chương 51




Hậu viện được trồng cây cảnh xanh tươi vô cùng, hoa lá rợp trời, chủ yếu được trang trí đẹp cũng chỉ là để khách quý đến chơi ở lại cảm thấy vui tai vui mắt.

Diệp Lý nằm vùng ở đây suốt mấy ngày trời, buổi sáng đến hàn huyên với Tư Gàn, nói chuyện trên trời dưới đất, không kể chuyện thì ngồi uống trà ngắm các nam thanh nữ tú – đệ tử lão Tư Gàn luyện công.

Thỉnh thoảng Diệp Lý xen vào dạy dỗ vài câu, mà toàn là chủ yếu để châm chọc Tư Gàn, khiến lão già này khó giữ sức tuổi già.Các nữ đệ tử thỉnh thoảng chạy lại thì thầm to nhỏ với Thanh Trúc, khiến ban đầu nàng không hiểu chuyện phong tình cũng phải đỏ mặt tía tai.“Nè nè em Trúc, không ngờ cũng gặp may đó nha, đi ra đường lớ ngớ lại đưa về một cao nhân, hí hí, còn được người ta đưa đi đón về, hay là nhân cơ hội này làm thân với người ta, đặng có cơ hội tăng thêm cảnh giới.”Thanh Trúc không hiểu: “Ngài ấy không phải sư phụ ta, tuy dạy dỗ cho ta nhiều đạo lý, nhưng tu luyện để tăng cảnh giới vẫn là do tự thân vận động lấy chứ, ôi không được, sao chị lại xui em làm thân để được lợi, không được đâu.”Có người lại nghĩ nàng quá cứng nhắc, nghe vậy liền ngừng đả tọa, lăng xăng chạy tới: “Ai bảo làm thân để được lợi là không tốt? Dù sao thì em cũng cần giỏi hơn nè, mà người ta còn cố ý ở lại đây lâu nữa, chẳng phải là cũng muốn quan tâm em à?”Có người phụ họa theo: “Đúng đúng, em không biết đấy thôi, chị thấy Diệp chân nhân nhìn em suốt cả buổi trời, không có ý thì là gì? Ôi cơ hội ngàn năm có một, nếu là chị ấy hả, chị sẽ mặt dày mày dạn chạy theo xin “bí kíp”.”Thanh Trúc càng nghe càng thấy hồ đồ: “Không được, tuyệt đối không được.”“Này này, mấy chị em tụm năm tụm ba lại làm gì đấy?” Tân Hợi thay Võ Sang lên làm anh cả, thấy mấy nữ tử tập luyện giải đãi liền đi tới giáo huấn, “Thanh Trúc nữa, bình thường em chăm chỉ lắm cơ mà, sao hôm nay cũng lơ là vậy.

Mọi người mau trở về chỗ đi.”Mấy chị em bĩu môi một cái, lẳng lặng trở về.

Thanh Trúc không cãi, âm thầm thở phào.

Tân Hợi trở về so võ với Cu Tí – đệ tử mới nhập môn một năm.


Thân thể Cu Tí lại không như tên, khỏe mạnh rắn chắc, đứng còn cao hơn cả Tân Hợi nửa cái đầu, thế nhưng được cái mặt mũi chất phác thật thà, ngũ quan đoan chính.Diệp Lý thấy đường quyền của Cu Tí hơi chậm, hắn nhặt một đống sỏi bỏ lên bàn, Tư Gàn vừa nhìn là biết hắn muốn làm gì: “Ngươi ăn no rửng mỡ hả? Đỉnh Phương Vân không phải nhà ngươi sao, cứ ở đây phá phách là giỏi.”Hắn búng tay một cái, viên sỏi phóng ra, chân Cu Tí đột ngột chuyển hướng, lại vô tình hóa giải được một chiêu của Tân Hợi.

Tân Hợi sửng sốt, mặt đanh lại, ra chiêu quyết đoán hơn.Diệp Lý càng chơi càng thấy thích thú, trêu cho Tân Hợi tức sầm mặt, khiến Cu Tí phải cúi đầu giải thích xin lỗi mãi.Diệp Lý nói với Tư Gàn: “Tu luyện không nên quá nghiêm khắc làm gì, chẳng cần thiết phải có khuôn khổ, ngươi đi theo lối mòn cũ rích, thảo nào đệ tử chả có lấy đứa nào lợi hại.

À có cô Thanh Trúc đạo tâm cũng khá kiên cố, Tân Hợi thì quá tâm cơ, không tốt cho tu đạo.

Lý Sang chểnh mảng, nếu quá khuôn khổ cũng sẽ dễ theo con đường tà đạo, Cu...!Cu gì nhỉ...”“Cu Tí.” Tư Gàn có lòng tốt nhắc.“À à Cu Tí, kẻ này cũng dễ lên được vị trí cao trong thiên hạ, nhưng nếu gặp “sắc” cũng khó bước qua.

Chậc, chẳng ai nên hồn.

Ôi có mỗi Thanh Trúc, này, nếu sau này đạo quán của ngươi bị sập, ngươi để lại cho ta Thanh Trúc đi.”Nghe hắn có ý trù cho phái Côn Sơn của lão, Tư Gàn tức tối trợn mắt: “Nói nhăng nói cuội!”Lão già vừa nãy chê Diệp Lý ăn no rửng mỡ, bây giờ cũng nhặt sỏi lên thi nhau búng, chân Tân Hợi bước hụt, tay hắn hơi thừa thãi, vậy mà lại vô tình thụi một cái vào mạn sườn Cu Tí.

Hắn đấu thắng Cu Tí nửa chiêu.


Hai tên đệ tử tuổi còn trẻ, không hiểu sở thích của người già, ngơ ngơ ngác ngác tỷ thí với nhau mà chẳng hiểu chiêu thức mình đang dùng là gì.Tư Gàn bỗng hỏi: “Chân nguyên ngươi bị thương tổn nhiều quá, sao không về Phương Vân dưỡng thương? Chê mạng mình quá dài à?”“Ta thích ở đây, làm sao?” Diệp Lý tỉnh bơ nói, thật sự khiến người khác cảm phục về chuyện mặt mũi, “Hay là phái Côn Sơn các ngươi nghèo quá, một miệng ăn của ta cũng không nuôi nổi?”“Đúng là không nói được tiếng người hẳn hoi mà.” Tư Gàn chịu thua, “Sắp tới ngươi độ thiên kiếp, Côn Sơn của ta lãnh không nổi.”“Ôi ngươi tóc bạc đầy đầu rồi, lo thừa thãi làm gì, ta có chết cũng đâu có sao, cùng lắm là đi học lại.” Diệp Lý không để ý lắm, hắn vươn vai, từ bỏ thú vui lấy đá trêu chọc đệ tử nhà người ta, uể oải dựa vào ghế như người không xương, “Thiên hạ ấy à, làm gì có duy ngã độc tôn.

Kẻ càng cầu người càng không được toại nguyện, cuối cùng khi biết được thế gian chẳng kẻ nào khiến ta dừng chân lại, ta tìm một chỗ chết rục xương.”Tư Gàn hiếm hoi thở dài trước mặt hắn, đừng trông lão và Diệp Lý hay đấu đá nhau mà hiểu lầm lão và hắn không có ý tương giao.

Chỉ là hai con người này đã đạt tới mức chẳng cần nói ra cũng nghe thấy, chẳng cần tận mắt chứng kiến cũng đã tỏ rõ tường tận.“Nhân chi sơ tính bổn ác và lẫn thiện, không có thiện cũng chẳng có ác.” Tư Gàn già thật rồi, râu lão run run, giọng hơi khàn, “Ta làm con của thiên địa, nói không cầu trường sinh có chó tin.

Nói không cầu duy ngã độc tôn quỷ cũng không tin.

Ngươi bôn ba lâu ngày, cũng nên trở về nghỉ ngơi thôi.”Diệp Lý chẳng biết có hiểu hay không, bật dậy vỗ đùi: “Ta quyết định rồi!”“Cái gì?” Tư Gàn sửng sốt.Diệp Lý đứng dậy, phủi tay nói: “Không thèm nói cho ngươi!”Tư Gàn: “...”Chẳng biết ai chiều hắn lớn lên mà có cái thói hư thân mất nết này!Một hòn sỏi xé gió lao tới, Diệp Lý cắp đít nhảy lên ngọn cây, nửa ngày trời làm khỉ.Phòng Thanh Trúc không gần hậu viện cho khách lắm, nàng cũng không hay lui tới làm gì, bởi vậy cũng ít khi thật sự giáp mặt Diệp Lý, cùng lắm là nhìn từ xa.

Mấy lần Diệp Lý rảnh rỗi nằm vắt vẻo trên ngọn cây, từ chỗ đó nhìn xuống là thấy toàn bộ khoảng sân rộng lớn, nơi các đệ tử thường xuyên đứng tấn.


Lão Tư Gàn bị hắn chê dạy dỗ theo lối mòn cũng có lý, ngoài đứng tấn, đả tọa và thỉnh thoảng xuống núi giúp dân ra thì chẳng cho học một công pháp đặc biệt nào.

Thế nhưng hắn cũng biết dụng ý của Tư Gàn, lão không muốn đệ tử mình cầu trường sinh, bởi leo càng cao, tham vọng càng lớn, có thể sẽ giúp sức cho việc tu hành, nhưng thời nào thời nấy nếu đã có sinh, tất có diệt.Tư Gàn từng nói với hắn: “Côn Sơn không trụ nổi năm mươi năm nữa.”Bởi vậy Diệp Lý cũng không phản đối cách dạy của Tư Gàn, chỉ tu phẩm hạnh, không tu tới mức cao sang làm Thần làm Thánh này nọ.Mùa màng ở Côn Sơn này rất tốt, bởi vậy cây Kèn Hồng trước đạo quán rất tươi tốt.

Diệp Lý rảnh rỗi thích nằm trên cây chơi, thỉnh thoảng ngắt vài bông hoa ném lên tóc Thanh Trúc, khiến nàng bị các chị em khác trêu cho đỏ mặt cả ngày trời.

Còn hắn thì bị Tư Gàn mỗi lần bắt gặp hắn trêu ghẹo đệ tử mình là muốn tháo giày ra ném.Buổi chiều còn bắt gặp các chị em khác túm tụm lại, Thanh Trúc vừa lúc tới xem, hóa ra là chẳng biết kiếm đâu ra bí pháp “song tu”, ngồi to nhỏ với nhau.

Tư Gàn đi tới, các chị em tốt biết Thanh Trúc sẽ không tố cáo mình, bèn nảy ra ý định tồi tệ, cứu cánh bằng cách nhét cuốn bí pháp ấy vào tay áo nàng.Tưởng chừng Tư Gàn phát hiện ra, nào ngờ lại thả lỏng cho mọi người, bấy giờ Thanh Trúc muốn trả lại thì chẳng ai nhận là của mình.Mỗi tối đến Thanh Trúc có thói quen ngồi đả tọa dưới gốc cây Kèn Hồng này, thế nên hôm nay cũng chẳng phải ngoại lệ.

Thân cây to bằng hai vòng ôm, lá rụng hết, chỉ có những nụ hoa nở chúm chím trên cành.

Từ khi nàng còn nhỏ đã thấy nó được sư phụ trồng từ lâu đời rồi.


Thanh Trúc không biết hắn còn ở trên cây, yên lặng đả tọa suốt một canh giờ.

Thế nhưng nếu Diệp Lý còn ở đây, nếu hắn ngồi yên thì hắn chắc chắn đã bị quỷ nhập.Thanh Trúc nghe thấy tiếng bước chân, vừa mở mắt định rút kiếm, nhưng thấy người tới là ai, thế nên nàng vội vàng thu liễm lại sát ý.Dường như nàng đã quên mấy lần bị hắn chọc ghẹo, vẫn kính cẩn gật đầu chào hắn: “Diệp chân nhân, ngài hóng gió sao?”“Hóng gió?” Diệp Lý cười một tiếng, không biết là có cảm xúc gì, hắn đứng tựa bên gốc cây, đứng cách nàng chỉ một bước chân, thấy nàng vẫn ngồi yên, dường như có ý định đả tọa tiếp, hắn nghiêng đầu nhìn xuống, hôm nay hắn không cột tóc, buông hờ hững bên vai, trông có chút phong lãng đặc biệt, “Ta hóng người, không hóng gió.

Gió chẳng cần ta hóng vẫn tới tìm ta thôi.”“Chẳng hay có ai lại khiến ngài phải đứng hóng vậy ạ?” Thanh Trúc có cảm giác mình cứ bị hắn trách, nhưng lại không hiểu rõ vì sao, thế nên chỉ định hỏi thăm cho phải phép, không hề có ý định tìm hiểu, “Nếu chờ không được thì sao? Gió có lúc đến lúc đi, không cần người níu giữ mới ở lại, cũng chẳng cần ai ghét bỏ mới đi, hóa ra Diệp chân nhân cũng có thói quen tao nhã này.”Trầm Tử Thiêng ngắm nhìn Diệp Lý, bỗng nhiên lúc này mới thấu được cái gì gọi là “tài mạo song toàn”.Diệp Lý nhìn nàng chăm chú, như thể trong mắt chỉ có một người, khoanh tay cười nói: “Ta chờ cô Trúc đó.”“Sao cơ ạ?” Thanh Trúc ngớ người, dường như phản ứng không kịp, buột miệng nói, “Ngài chờ ta làm gì? Khoan đã...!Thanh Trúc làm gì khiến người buồn lòng ạ?”Trầm Tử Thiêng thầm hốt hoảng: “Ôi cô cuống làm gì, bình tĩnh!”Diệp Lý bỗng ngồi xuống, nắm cổ tay nàng: “Sao cô không đến tìm ta? Chẳng phải cô nói là ngưỡng mộ ta à?”Mặt Thanh Trúc đỏ bừng, vẫn nhớ lời dạy của sư phụ, giữ đạo tâm vững chắc, không để tà ma quấy phá, thế nhưng vẫn quên phải giật tay ra, bị động mà nói: “Diệp Diệp chân nhân, ta thấy không thích hợp lắm, Thanh Trúc cũng phải luyện công tu tập, nhưng dù sao cũng là do Thanh Trúc vụng về, không tiếp đón ngài chu đáo...”“Ta nghe các chị em của cô nói rằng đây là cơ hội tốt để cô có cơ hội tăng cảnh giới, sao cô không làm theo?” Diệp Lý miết nhẹ lên động mạch nàng, trông hắn như đang cười đùa tùy ý, thế nhưng lại khiến Trầm Tử Thiêng và Thanh Trúc có chút áp lực.Trầm Tử Thiêng thầm nghĩ: “Sao hắn và Trần An hiện tại khác nhau một trời một vực thế? Tà ma ngoại đạo!”Bấy giờ Thanh Trúc mới hiểu Diệp Lý muốn nói gì, nàng điều tức lại hơi thở, rụt tay lại nhưng Diệp Lý dùng sức hơi mạnh, nàng đành bất động, nhưng cũng nghiêm túc nói: “Không biết Diệp chân nhân đã nghe thấy gì, nhưng Thanh Trúc chỉ tin vào chính thực lực của mình, cho dù Diệp chân nhân thật lòng muốn giúp Thanh Trúc thì cũng chỉ giúp được phần nào đó, làm gì có chuyện gia tăng cảnh giới chỉ vì ở cạnh ngài được ạ?”Khoảng cách hai người hơi gần, nàng có thể nghe thấy nhịp đập của chính mình, cũng cảm nhận được mùi hoa quế trên tóc hắn.

Hơi thở Thanh Trúc thoáng nén lại.Thấy Diệp Lý không trả lời, chỉ nhìn mình chằm chằm, nàng đành dịu giọng nói: “Diệp chân nhân...!ừm, ngài có thể buông tay ta được không?”Tiếng cười hắn trầm thấp, khiến nàng hơi hoang mang, từ trước đến nay nàng vẫn không bao giờ đo lường được lòng dạ con người này.

Nàng chỉ nhận định rằng người giúp mình chắc chắn là người đáng tin cậy, thế nên Thanh Trúc cũng có một nhược điểm, đó là không hề đề phòng người mà nàng toàn tâm toàn ý đặt lòng tin.Thấy hắn không có ý định buông tha, nàng giật mạnh tay một cái, nào ngờ cuốn bí tịch màu nâu sẫm trong tay áo bị rơi ra.Thanh Trúc: “...”Trầm Tử Thiêng tò mò muốn mở ra xem: “Đó là gì thế?”Nàng toan nhặt lên nhưng Diệp Lý nhanh tay hơn, tim Thanh Trúc đập nhanh như trống dồn, vội nói: “Đây là cuốn hồi chiều các chị đồng tu dúi vào tay ta, ta chưa kịp mang đi thiêu hủy...”Diệp Lý nhìn tên ở bìa sách, biết nó là gì nhưng vẫn giở ra xem.Trầm Tử Thiêng: “Cho ta xem với.”Ngón tay hắn thon dài, sạch sẽ, từng khớp xương rõ ràng, chậm rãi lật từng trang một.

Mỗi lần tiếng soàn soạt vang lên là tim Thanh Trúc bị treo lên cao hơn.

Nàng không hiểu vì sao mình phải sợ hắn hiểu lầm, nén không được, đành phải thất lễ đứng dậy giành lấy.Diệp Lý để cho nàng lấy đi, chỉ cười một tiếng: “À, thì ra là thế.”Trầm Tử Thiêng: “Thì ra là thế cái gì?”Thanh Trúc: “Diệp chân nhân hiểu lầm ta rồi, ta đang định tiêu hủy, ừm...!thôi, ngài cứ hóng gió đi ạ, Thanh Trúc về phòng trước.”Nói xong, nàng chạy đi, vội vàng như nhịp đập trong lồng ngực..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.