Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 57: Chương 57




Trầm Tử Thiêng còn là một cô bé, thường thích trèo đèo lội suối, trên núi không có chỗ nào mà nàng chưa từng chui qua, thành ra nhiều khi còn rành đường hơn cả mấy chị em lớn tuổi khác.

Hôm nay lại như thường lệ, lên cây tranh làm khỉ.Mẹ nàng là Lan Anh, không có ngày nào là không hóa thành mụ bà la sát, chui vào bờ này bụi nọ để tìm đứa con gái út.

Nay may sao Trầm Tử Thiêng không chui vào hang hốc nữa mà leo cây ngắm chim non, bà Lan Anh đứng chống nạnh ở dưới nhìn lên, nghiêm giọng: “Tử Thiêng, công dung ngôn hạnh đâu, mau trở về học hành ngoan ngoãn cho ta.

Nữ nhi mà lại thích vân du tứ hải cơ à?”Công dung ngôn hạnh vẫn dùng cho hồ ly tinh được hả?Trầm Tử Thiêng không biết sợ, còn vươn tay bắt một con chim non, đưa cho bà xem: “Đây là chim gì vậy mẹ?”Bà Lan Anh chăm chú ngắm một lát rồi sờ cằm nói: “Đây là chim Vàng Anh...!Khoan, đừng có đánh trống lảng, xuống ngay cho ta!”Trầm Tử Thiêng: “Sao chim Vàng Anh lại gọi là Vàng Anh hả mẹ?”Bà Lan Anh: “Vì nó có màu vàng.”Trầm Tử Thiêng: “Vậy sao quạ lại không được gọi là đen anh mà gọi là quạ?”Bà Lan Anh: “Vì nó kêu Quạ quạ đấy...!được rồi, đã xuống được chưa? Mẹ rung cây nha, ngã tự chịu.”Trầm Tử Thiêng bị ngã từ trên cây xuống một vài lần rồi, giờ bị ngã cũng là cộng thêm một lần thôi, không phải sợ.

Thế là bà Lan Anh đành phải rung cây thật, Trầm Tử Thiêng trước khi phó mặc bản thân cho quỷ dữ, nàng vẫn kịp thời đặt chim non trở lại về tổ, còn nói nhỏ với chúng: “Lần khác ta lại tới thăm nha, hôm nay quỷ dữ lại tới tìm ra rồi.”Bà Lan Anh: “Ê con bé kia, đừng tưởng ta không nghe thấy gì nhé!”Sau đó Trầm Tử Thiêng được bà “quỷ dữ” dùng đuôi hứng lấy.Bà ta vừa bế nàng trên tay, vừa đánh vào mông nàng: “Này thì Vàng Anh, nữ nhi đi nhẹ nói khẽ cười duyên, dơ chân nhấc tay cũng phải uyển chuyển kín đáo, không được chạy nhảy tứ tung như thế, quá xoàng xĩnh sẽ dễ bị đàn ông lường gạt đấy.”Trầm Tử Thiêng: “Không phải mẹ dạy các chị đi lừa đàn ông à? Nếu có ai lừa con thì con không cần phải làm gì cả, họ cũng tự theo rồi.”Bà Lan Anh không hiểu bao nhiêu năm qua mình dạy con gái út có chỗ nào không đúng: “Các chị khác, con khác.

Con không được đi quá xa, cũng không cần đi tìm gã đàn ông nào cả, hiểu chưa? Im miệng, còn phân bua nữa ta đuổi con xuống núi cho hổ ăn thịt.”Trầm Tử Thiêng bị đánh cũng không kêu, chỉ hỏi lại: “Đường xuống núi có xa không hở mẹ?”“Hỏi để chạy đi chơi hả?”“Để phòng trước ngày mẹ đuổi con đi á mà.”Bà Lan Anh tức tới mức không thèm đánh nàng nữa, về tới sơn động thì thả nàng xuống.

Trầm Tử Thiêng được thả ra thì mừng vô cùng, nhảy ton tót.Tứ Nương lướt qua, đột nhiên thấy nàng lao tới, giật hết cả mình: “Ôi ôi con nhóc này, làm gì mà nhảy như ngựa thế?”“Ngựa là con gì vậy?” Trầm Tử Thiêng chạy qua, nghe Tứ Nương nói vậy thì dừng lại hỏi.Bà Lan Anh theo sau: “Ngựa là con vật xấu xí, chân cong tay cong, tóc tai bù xù.

Nói con xấu như ngựa nếu còn trốn nhà đi đấy.”Tứ Nương che miệng cười: “Xinh như em út sao lại ví với ngựa.”Bà Lan Anh: “Ừ, không phải ngựa, là con loăng quăng.

Chậc, đi vào nhà, hóng hớt cái gì, coi chừng ta đánh gãy chân.”“Lần sau mẹ tìm con muộn chút nhé?” Trầm Tử Thiêng bị xách áo lên vẫn dẩu môi nói.Tiếng bà Lan Anh vang vọng từ bên trong, khiến Tứ Nương cũng phải chạy đi chỗ khác, tránh vạ lây: “Còn dám dặn mẹ đi tìm muộn hơn à? Láo toét!”Bà Lan Anh có đánh có mắng cũng chẳng làm gì được, mới mấy lần đầu nàng còn khóc quấy, về sau mấy phương pháp đó vô hiệu.


Trầm Tử Thiêng nghĩ: “Đánh rồi thì sao nữa? Còn gì không?”Thế là không quan tâm thân xác đau bao nhiêu, chẳng đoái hoài màng nhĩ bị mấy câu mắng chửi của mẹ nàng làm thủng hay không, nàng vẫn bền chí với thú vui làm bạn với chim chóc.Ở gần sơn động có một gian phòng đơn sơ, mở cửa đá ra thì có một mật thất khác, nơi đó nàng chưa đến lần nào, mẹ cũng cấm không cho nàng đến.

Có mấy lần Tứ Nương rủ rê, thế nhưng vừa bước tới cổng nàng đã bịt mũi chạy đi, mùi tà khí, xú uế bốc ra nồng nặc, Trầm Tử Thiêng chịu không nổi, suýt nữa còn nôn ra mật xanh mật vàng.

Mẹ nói đó là nơi chỉ dành cho các chị đã trưởng thành, hồ ly tinh bẩm sinh phải sống bằng máu thịt, nàng là ngoại lệ, thế nên không cần vào đó.Lần đầu nàng gặp Diệp Lý là vừa tròn sáu tuổi, trí thông minh còn kém, thế nên bị Diệp Lý lừa ăn kẹo và tặng hoa mấy bận đã muốn đi theo người ta.

May sao Diệp Lý không cầm thú đến mức ấy, thỉnh thoảng đến ghé chơi, mà toàn là những chỗ cách sơn động nàng ở khá xa.Có hôm nàng tới chỗ cũ, chờ mãi mà Diệp Lý không tới, thế là lại trèo lên cây, tìm chỗ thoải mái, ngồi ngắm hoa Tử Đằng một hồi rồi ngủ mất.

Chỗ bí mật của hai kẻ này là giữa sườn núi, nơi hoa Tử Đằng nở rợp trời.

Cánh hoa rơi lên mũi nàng, Trầm Tử Thiêng mơ màng, hắt xì một cái rồi thức giấc, hóa ra bị tay Diệp Lý dùng cánh hoa chọt lỗ mũi.Trầm Tử Thiêng trách: “Ngươi tới muộn, mẹ ta sắp đi tìm rồi.”Diệp Lý bế nàng nhảy xuống, hắn thong thả nói: “Gọi ta một tiếng sư phụ đi rồi lần sau dẫn ngươi đi chơi chỗ khác vui hơn.

À, hôm nay ta ngủ quên, chậc, ngươi còn con nít, sao lại dùng ánh mắt khinh bỉ ấy nhìn ta hả? Ai dạy ngươi thế?”Trầm Tử Thiêng lườm hắn vài cái, chợt nhớ lời mẹ dặn phải công dung ngôn hạnh, nhẫn được chuyện gì thì nên nhẫn.

Nghĩ vậy, bèn nói: “Không được, mẹ ta nói nếu ta muốn bái sư, phải đi theo người ta luôn.

Ta không theo ngươi được, mẹ đi tìm mà không thấy ta, thể nào cũng đốt rừng cho mà xem.”Trong mắt Trầm Tử Thiêng, bỗng nhiên Diệp Lý có suy đoán, thì ra bà mẹ hồ ly tinh này không biết dạy con cho lắm.Diệp Lý không dụ dỗ nàng nữa, bèn lấy Tam Độc ra gọt mấy khúc gỗ, sau đó chẳng biết kiếm đâu ra một sợi dây thừng, làm cho nàng một chiếc xích đu chơi.


Trầm Tử Thiêng lần đầu thấy trò vui, chơi quên cả đường về.

Diệp Lý biết rất rõ, thế nhưng cũng chẳng tốt bụng nhắc nhở nàng, thành ra bà Lan Anh bắt đầu có ý nghĩ đốt rừng thật.Mấy lần sau càng thấy Trầm Tử Thiêng về muộn, bà Lan Anh mượn đôi mắt của chim Vàng Anh, dọc đường bay theo con đường nàng đi qua.

Tới nơi liền thấy một nam nhân cũng có dáng vẻ giống bậc quân tử, thế nhưng cõi lòng bà lại nóng như lửa đốt.Diệp Lý bện vòng hoa cho Trầm Tử Thiêng, nàng muốn học, cũng muốn làm một cái tặng lại cho Diệp Lý, thế nhưng có vẻ nàng học trèo cây thì được, còn bện hoa lại chẳng có năng khiếu.Diệp Lý lơ đãng lướt mắt qua, nhìn thẳng vào mắt con chim Vàng Anh đậu trên cây, bà Lan Anh giật mình, kẻ này hóa ra là một cao nhân, còn nhìn ra được cả chân thân của bà.Diệp Lý chỉ nhìn một cái rồi thôi, sau đó để cho Trầm Tử Thiêng tự chiến đấu với vòng hoa, hắn dùng Tam Độc gọt đẽo một khúc gỗ, lát sau trên tay hắn đã xuất hiện một cái mặt cáo méo xệ, làm chẳng ra hình ra dáng gì, Trầm Tử Thiêng ngắm nghía mãi, cuối cùng vẫn phải nói với chính chủ: “Con chim không có hai mỏ.”Diệp Lý ho khan một tiếng, hắng giọng: “Chậc, đây là con cáo, tai cáo này, đây là hai cái tai, không phải hai mỏ chim, ngươi chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả.”Trầm Tử Thiêng cầm khúc gỗ của Diệp Lý về, mở miệng chê mà chẳng chịu vứt đi.Diệp Lý thấy vậy, giật lại: “Xấu, ta làm cái khác cho ngươi.”Trầm Tử Thiêng thấy hắn vứt một bên, lát sau im hơi lặng tiếng giấu về.Mấy cái khúc gỗ hắn đẽo chẳng đẹp gì cả, hắn làm xong, tự thấy thẹn với lòng, bèn ném đi rất xa, Trầm Tử Thiêng thấy hơi tiếc, bèn nói: “Thôi, ngươi phá hoại thiên nhiên đó.

Mẹ ta dạy không được lãng phí.

Sao ngươi già rồi còn không hiểu đạo lý này thế?”Cái mặt già của Diệp Lý lần đầu tiên bị một đứa con nít lên mặt, hắn cảm thấy thú vị: “Chà, còn biết biện luận nữa đấy.

Mai sau đừng có khi sư diệt tổ nhé.

Ôi thả ra đi, con gái chơi nghịch đất là sao, bẩn hết rồi.”Bàn tay của Trầm Tử Thiêng vốn trắng nõn, nàng bốc đất nặn thành mấy hình thù kì lạ, hắn không nhìn ra, nàng để cho hắn lật mình lên, phủi hết đất.

Tay mẹ nàng mềm mại hơn tay hắn nhiều, nhưng bàn tay của hắn chưa bao giờ dùng để vỗ mông nàng.Nàng thầm nghĩ: “Hắn là thần, mẹ ta là quỷ dữ.


Chỉ có quỷ dữ mới đánh ta.”Sau hôm đi chơi đó, Trầm Tử Thiêng chính thức bị nhốt ở nhà, bà Lan Anh đưa nàng vào phòng mình, để nàng trong tầm mắt, đứng canh cửa, Trầm Tử Thiêng dù có nhiều chiêu trò đi chăng nữa cũng không tìm được cách ra ngoài.Nàng chẳng có mưu mẹo gì nhiều, thế nên chỉ nghĩ ra mấy trò như giả vờ xin ra ngoài thăm các chị, giả vờ đi thăm mấy bạn Vàng Anh, thế nhưng bà Lan Anh dù sao cũng là hồ ly gần năm trăm tuổi, sao có thể bị một đứa nhóc lừa.Cả một đời bà cũng không thể ngờ được, lần này bà lại tính sai rồi.

Trầm Tử Thiêng ở nhà ngoan ngoãn một tuần, để cho bà nghĩ rằng con gái mình đã bỏ cuộc, lơi là cảnh giác, nàng trộm Mị Dược từ các chị, uống một giọt sẽ mê man suốt một ngày một đêm, hơn nữa còn nằm mơ những giấc mơ không được tươi sáng cho lắm.

Thế nên nàng không thèm về ăn cơm luôn, Diệp Lý ngỏ ý đưa nàng về nhưng Trầm Tử Thiêng từ chối, nàng đuổi hắn đi rồi làm ổ trên cây mà ngủ.Nào ngờ sáng hôm sau tỉnh dậy, Diệp Lý lại chẳng chịu theo ý nàng, ngồi dưới gốc cây canh cho nàng một đêm.

Bà Lan Anh không mượn mắt Vàng Anh nữa, vừa tỉnh dậy đã hùng hùng khí thế chạy đến, khiến Trầm Tử Thiêng sợ mất mật, núp sau lưng Diệp Lý.Bà Lan Anh vừa nhòm mặt Diệp Lý đã không ưa: “Chẳng biết cao nhân từ phương nào tới, có nhã hứng với đứa trẻ hồ ly này vậy, xin ngài trả con lại cho ta, để ta về nhà dạy dỗ.

Cho chừa cái tật hễ gặp ai cũng xấn tới.”Diệp Lý cười nói, thái độ lại rất lịch sự khác thường: “Ồ, phu nhân hiểu lầm rồi, Trầm tiểu thư là đứa trẻ hiếu động, thích tìm tòi, vốn rất thông minh, thế nên phu nhân đừng lo lắng.

Tiện đây ta cũng có điều muốn nói với phu nhân.”Trầm Tử Thiêng nói nhỏ: “Mẹ ta là quỷ dữ, ngươi đừng chọc giận, đánh đau lắm.”Bà Lan Anh nhíu mày, bà rất hiểu con gái mình, khi nó đã để ai vào mắt, chứng tỏ người đó khiến nàng cảm thấy an tâm, thế nhưng hắn là đàn ông, hơn nữa còn là cao nhân, dáng vẻ trẻ tuổi sẽ giữ được rất lâu, bà lại không muốn Trầm Tử Thiêng thân cận với kẻ nào.

Nhiều lần thấy nàng vui vẻ chơi với hắn, tuy rằng hắn chỉ đơn thuần muốn giữ nàng làm đồ đệ, nhưng bà cũng không bao giờ dám chủ quan.

Trên đời này có thứ gì luôn đúng với ý người đâu.Bà Lan Anh trầm giọng nói: “Ngươi là ai?”“Diệp Lý.”Bà Lan Anh sửng sốt: “Ồ, thì ra đúng là một trong Tam Giác Đạo thật.

Thế nhưng cũng không phải cậy mình đạo hạnh cao thâm mà tùy ý muốn làm gì thì làm, mau trả lại con cho ta.”Diệp Lý nói: “Phu nhân à, không phải là ta không trả, nhưng phải hỏi Trầm tiểu thư có muốn về hay không thôi.”Trầm Tử Thiêng chạm phải ánh mắt lóe lên tia lửa của bà, có lì lợm đến mấy cũng phải lùi về sau một bước.Ngữ điệu bà Lan Anh dịu xuống: “Được rồi, ban nãy ngươi nói có điều muốn nói với ta, ngươi muốn gì?”Diệp Lý: “Ta muốn con gái phu nhân.”Bà Lan Anh hiện ra chín cái đuôi lớn màu đỏ, mắt bà đỏ rực, bà gằn giọng: “Diệp Lý, ngươi đừng tưởng bản thân mình là Thần mà muốn yêu cầu điều không tưởng như vậy, bước qua xác ta rồi hẵng nói.”Diệp Lý lại chẳng sợ gì, hắn dùng nội lực truyền âm đến tai bà: “Ta biết con gái bà bị hạ cấm chú, ta có cách giải.”Bà Lan Anh bấy giờ mới khựng lại, bà truyền âm lại: “Ngươi đừng hòng có mưu đồ với ta, mau trả con ta lại.”Thái độ Diệp Lý rất bình tĩnh: “Ta không có lý do gì khác cả, con gái bà từng là một tu sĩ, do phạm giới sát nghiệp nên mới đầu thai thành hồ ly.

Với cả cấm chú này...!bà có chắc là bà không liên quan tới không? Tán Hồn chú tuy rằng có sức công phá khá mạnh, nhưng nếu hận thù của kẻ hạ chú không còn thì lại rất dễ xử lý.”Bà Lan Anh nghe đến ba chữ “Tán Hồn chú” đã bị chấn động.


Bà ta im lặng chốc lát, sau đó trở về hình dáng bình thường.

Dung mạo của bà không phải là không còn trẻ, chỉ là có nét mặn mà sầu muộn, không thường xuất hiện ở nữ nhân trẻ tuổi.Bà Lan Anh nói: “Được rồi, Tử Thiêng, mau về đây, ngày mai mời cao nhân đến nhà chơi nhé.”Trầm Tử Thiêng ló đầu ra: “Mẹ không lừa con chứ?”Bà thở dài, dịu giọng: “Ừ, mẹ lừa con làm gì.

Muộn rồi, về thôi.”Trầm Tử Thiêng nhìn Diệp Lý một cái, Diệp Lý gật đầu với nàng, bấy giờ nàng mới buông áo hắn ra, chạy về phía mẹ.

Nhìn thấy cảnh này, cọng gân trên trán bà Lan Anh co giật liên tục, nghĩ thầm: “Con với chả cái, thấy đàn ông là niềm tin với mẹ cũng mất luôn.

Có khốn nạn không cơ chứ!”Bà đón Trầm Tử Thiêng, nghiêm giọng nói với Diệp Lý: “Chuyện quan trọng ngày mai hẵng bàn, ta vẫn chưa tin lời ngươi đâu Diệp Lý à, nếu ngươi dám tổn hại đến một miếng da của con gái ta, có chết cũng liều mạng với ngươi.”Diệp Lý chẳng biết đã tốt tính từ bao giờ, cái thói ngông cuồng bị tước đi đâu mất, lúc này còn cúi đầu với bà: “Tất nhiên, Diệp Lý có nguyên tắc của Diệp Lý.

Xin phu nhân cứ an tâm.”Bà Lan Anh hừ lạnh, xách Trầm Tử Thiêng trở về.

Trầm Tử Thiêng vừa tạm biệt Diệp Lý đã quay sang nói với bà: “Mẹ ơi, hắn không phải kẻ lừa gạt đâu.”Mấy lời nói của Diệp Lý cứ như tâm ma, quanh quẩn lượn lờ trong đầu bà suốt, còn đang căng da đầu suy nghĩ đã nghe Trầm Tử Thiêng lên tiếng bênh vực cho người ngoài, liền gắt gỏng ỏm tỏi: “Câm miệng! Đàn ông là phù du! Ngươi thì tu đạo cái gì, thấy sắc đã động lòng rồi, đạo với chả hạnh!”Trầm Tử Thiêng không hiểu tu đạo là gì, còn cảm thấy thú vị: “Tu đạo là gì hở mẹ? Là giỏi giống hắn à?”Con dại cái mang, chẳng biết kiếp trước có giống như lời Diệp Lý nói không, thế nhưng bà cũng đã tin vài phần rồi.

Làm gì có hồ ly nào không ưa máu thịt, đến ngay cả bà tu luyện nhiều năm, thời gian gần đây mới thay thịt người bằng thịt thỏ, tuy rằng tinh khí nam nhân giúp tăng cảnh giới, nhưng từ khi có Trầm Tử Thiêng rồi, bà lại chẳng tha thiết gì nữa.Bà Lan Anh dịu giọng đáp: “Tu đạo là con đường chông gai, không bao giờ bằng phẳng.

Bây giờ con không hiểu, sau này...!sau này sẽ hiểu...”Bỗng nhiên Trầm Tử Thiêng cảm thấy lạ lùng, từ trước đến nay, bà chỉ dạy nàng sống với hiện tại, hãy luôn nghĩ cho giây phút này, đừng nghĩ đến mai sau.

Thế mà hôm nay dường như bà còn vạch sẵn một lộ trình cho nàng, chưa biết chông gai ra sao, nhưng Trầm Tử Thiêng sáu tuổi không sâu sắc tới mức sẽ hình dung đến một ngày thật sự rời xa vòng tay của mẹ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.