Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 65: Chương 65




Đại hội tỷ võ diễn ra hôm nay và ngày mai, hôm nay là vòng loại, mai mới quyết định ai là bá chủ võ lâm trẻ tuổi, có thể có cơ hội tỷ thí với một trong ba vị Tam Giác Đạo.

Diệp Lý không phát hiện ra Trầm Tử Thiêng, hằng ngày tỏ vẻ lười biếng đã quen, nay đột nhiên làm người trọng yếu, trông hắn cũng rất ra dáng một bậc chân tu.

Mắt mũi nghiêm trang, Tam Độc không biến thành mèo con, nằm yên vị bên cạnh chỗ ngồi của hắn.Lần tỷ võ này không biết là diễn ra với mục đích gì, chỉ thấy người chủ trì là Công Nguyên, đứng dậy dõng dạc hô: “Công Nguyên phái Giao Long, xin cảm tạ các vị vì hôm nay đã tới dự đại hội tỷ võ.

Như thường lệ, mỗi năm chỉ mở một lần, riêng năm nay quy định có một số điều cần cải đổi.

Thứ nhất, dùng thực lực, không dùng chiêu trò mánh khóe, tất cả đều không thể qua mắt được ba vị Tam Giác Đạo ở đây.

Thứ hai, lần này là tỷ võ sinh tử.”Vừa nghe tới hai chữ “sinh tử”, cả đoàn người ồn ào bàn tán, dị nghị nổi lên như một làn sóng.

Trầm Tử Thiêng cũng phần nào thấu hiểu, có vẻ lần này cải đổi thành đấu một mất một còn, dùng chính sinh mạng của mình để đổi lấy danh bá chủ.

Mà có Tam Giác đạo ngồi đây, há có ai dám xưng danh? Cho dù là kẻ cuối cùng sống sót cũng chẳng thể làm bá chủ, mà có lẽ quy định lần này đã khiến cho dân chúng bàng hoàng.Mỗi năm diễn ra cũng chỉ dừng lại ở mức phân cao thấp, ai rơi xuống võ đài coi như thua.

Sao lần này lại đấu sinh tử?Thực ra Công Nguyên đã thông báo rõ ràng cho các thí sinh dự thi, trận đấu này là trận đấu sinh tử, nếu đổi thủ chết, cũng không hề có vấn đề gì cả.

Chỉ là hắn không muốn nói với Tam Giác Đạo, bởi thế nào cũng bị ngăn cản.Diệp Lý ngồi trên kia cũng nhìn hai vị còn lại, dùng ánh mắt trao đổi với nhau.

Công Nguyên là một kẻ thế nào, bọn họ rất hiểu.

Chính điều cải đổi này cũng là hôm nay mới nói, trước đó chưa hề bàn với ba người họ.

Phía sau bốn vị chân nhân là một đám vệ sĩ bao vây, kiếm đeo bên hông, có thể rút kiếm bất cứ lúc nào.

Còn có cả Nguyễn Linh đứng một góc, âm thầm quan sát cả võ đài.Nguyễn Linh còn trẻ tuổi, nhưng sắc mặt đã âm trầm quyết đoán, ấn đường hơi tối, môi mím thành đường thẳng.


Hắn là một kiểu tuấn tú nhưng kén người ưa.Trận đấu đầu tiên bắt đầu sau một khắc, đó là hai đệ tử phái Vĩ Cầm và Vị Thử.

Vĩ Cầm phái ra một nữ đệ tử liễu yếu đào tơ và một kẻ khá khôi ngô, Trầm Tử Thiêng thấy gã khá quen, thế nhưng nhất thời không nhớ rõ là ai.

Gã cảm nhận được ánh mắt của nàng, tinh ý đối diện thẳng thừng, gã cười nhếch miệng.

Trầm Tử Thiêng thầm nghĩ: “Sao mấy người này hay cười méo mồm thế nhỉ? Sư phụ ta ngầu hơn.”Hai người thi đấu vừa đặt chân lên võ đài mới biết không gian trên võ đài và người đứng ngoài nhìn vào vô cùng khác biệt.

Mặt đất trải dài như vô tận.

Cô gái chắp tay hành lễ: “Lê Thảo xin được chỉ dạy.”Gã cũng chắp tay: “Trường Kiệt, mời cô xuất chiêu.”Nữ nhi tên Lê Thảo này vừa nghe đối thủ nói đã biết mình bị xem thường, thế nhưng có vẻ tính cách nàng rất tốt, không thèm chấp nhặt, nếu đã nhường thì nàng xin tận dụng.

Kiếm khí xuất tới, Trường Kiệt phóng phi tiêu.

Trầm Tử Thiêng nhìn thấy phi tiêu của hắn, bỗng nhận ra hắn và gã ăn mày ban nãy có chút giống nhau.Nàng nghĩ thầm: “Thế gian cũng lắm kẻ kỳ lạ, không làm người sạch sẽ mà đi làm ăn mày.”Lê Thảo và Trường Kiệt chỉ mới đánh vài chiêu đã biết thực lực ai hơn ai.

Lê Thảo chắc chắn không có cửa thắng, một cô gái yểu điệu bỏ mạng nơi đây, quả là đáng tiếc.Lê Thảo bị phi tiêu cứa rách vai, tên Trường Kiệt này đúng là hung hãn, mặt mũi sáng sủa mà chẳng hề câu nệ, ra tay không thương xót, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Phi tiêu của gã thoắt ẩn thoắt hiển, Lê Thảo bị bước hụt, gã thừa cơ tung người lên, đá bay nàng rơi xuống võ đài.

Trận đấu chẳng có gì đặc sắc, vốn dĩ phái Vĩ Cầm giỏi y thuật, chỉ giỏi cứu người, không giỏi dùng đao giết người.Trầm Tử Thiêng đỡ Lê Thảo, ôm ngang nàng ta đáp xuống đất.

Diệp Lý trố mắt.Nàng buông Lê Thảo ra, chưa để Công Nguyên kịp công bố, Trầm Tử Thiêng đã ngang nhiên xông lên võ đài, nói: “Ta cũng muốn chơi.”Trường Kiệt cười rộ lên, không hề thấy chuyện này có gì buồn cười: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là người quen.

Hân hạnh cho ta quá.”Dân chúng dị nghị: “Ê ê cô ta là ai vậy?”“Không biết, chưa thấy bao giờ, hay là đệ tử mới của phái Vĩ Cầm chăng?”Lê Thảo sững sờ nhìn lên, chỉ thấy Trầm Tử Thiêng chắp tay sau lưng, chẳng biết học ai mà cũng toát ra vẻ không nhiễm bụi trần.


Lê Thảo ném kiếm lên võ đài, Trầm Tử Thiêng bắt lấy, nàng gật đầu với Lê Thảo.Chuyện đột nhiên xông lên võ đài mà không báo danh này là lần đầu tiên dân chúng được chứng kiến.

Tuy nhiên, Trầm Tử Thiêng cũng có phong thái của bậc tu chân, thế nên mọi người bận đoán già đoán non thân phận của nàng.

Diệp Lý như ngồi lên bàn chông, trận chiến sinh tử không phải nói đùa.

Ban nãy Trường Kiệt không giết Lê Thảo đã là nhân nhượng lắm rồi, nếu Trầm Tử Thiêng lên, với tính cách của nàng, chắc chắn không dễ dàng thoái lui.Công Nguyên lại chỉ cười nói: “Cô gái trẻ, chẳng hay cô là môn phái nào? Đệ tử của ai? Chưa báo danh thì không thể lên võ đài, đây là luật lệ, cô Lê Thảo vẫn chưa tẫn mạng, cho dù rơi khỏi võ đài nhưng không tính là thua, mời cô trở lại sàn đấu.”Trầm Tử Thiêng nghiêng đầu nhìn Công Nguyên, hai người chạm mắt chốc lát, Trầm Tử Thiêng chẳng để tâm lắm, hờ hững đáp: “Trầm Tử Thiêng, đệ tử của...”Nàng ngửa đầu nhìn Diệp Lý, chỉ thấy hắn chau mày nhìn cô, vẻ mặt bức bí vô cùng.

Tâm tình nàng bỗng thấy khoan khoái.

Nàng sửa lại: “Trầm Tử Thiêng, môn phái ta chỉ có một mình là ta thôi, thế nên không muốn đặt tên.”Công Nguyên lại như nghe chuyện cười: “Làm gì có chuyện đứng một mình cũng tự lập môn phái, cô gái trẻ, nơi dây không phải chuyện đùa.”Nàng lười phân bua, hướng đến Trường Kiệt: “Ngươi, có đấu hay không?”Trường Kiệt còn đang ngẩn người, không ngờ cô gái này có cả bản lĩnh tự lập môn phái một mình, gã chưa kịp trả lời đã thấy nàng đằng không lao tới.

Trường Kiệt vội tung phi tiêu, bay lượn xung quanh hắn, nhìn còn giống mấy bông hoa đang nở rộ.

Trầm Tử Thiêng tò mò, dừng bước: “Ê, nhìn hay thế? Ngươi dạy ta đi.”Trường Kiệt: “...”Diệp Lý: “...”Đệ tử cái khỉ gì? Chắc chắn là tới chọc tức hắn.Trầm Tử Thiêng mô phỏng lại chiêu thức của Trường Kiệt, chưa vội xuất kiếm, nàng kết thủ ấn, hai tay chụm lại, ngón tay mảnh mai, thon dài kết thành đóa hoa sen, nàng đặt tay trước ngực, khí tụ lại xung quanh nàng, năm cơn lốc nho nhỏ bay chập chờn.

Trầm Tử Thiêng mỉm cười.

Diệp Lý thấy cảnh này, tức điên nghĩ: “Còn cười nữa!”Năm cơn lốc ấy hóa thành năm đóa hoa sen trong suốt.

Trường Kiệt mới nãy còn coi thường nàng, giờ này cũng phải giật mình.

Gã là đại đệ tử dưới một người, trên mấy chục người, trên giang hồ cũng mới nổi danh.

Gã thường lang thang làm ăn mày, ghét nhất những kẻ tỏ ra đạo mạo, thế nên bắt gặp Trầm Tử Thiêng giấu mình, cứu Trịnh Huy một mạng, đoán thầm chắc hẳn là cùng một phe với Nguyễn Linh.


Thanh danh của Nguyễn Linh thì khỏi nói, bê bối đến cùng cực, ấy vậy mà Công Nguyên vẫn giữ lại, cũng chẳng có một lời giải thích rõ ràng.Lần này gặp Trầm Tử Thiêng, hắn còn nghĩ rằng nàng là người quen của Trịnh Huy, dưới trướng Nguyễn Linh, nhưng vừa nãy nàng còn cố tình che giấu thân phận, gã tới lui mấy lần với Công Nguyên nhưng chưa từng nhìn thấy mặt mũi nàng từng xuất hiện.

Chắc chắn là một kẻ không tầm thường.Trầm Tử Thiêng chỉ có một lòng đi lôi cổ Diệp Lý về, không sâu xa như Trường Kiệt nghĩ.

Tâm tư trống rỗng, không bị loạn động, bởi vậy mỗi bước chân của nàng nhẹ nhàng như đi trên mây.

Nhờ công dạy dỗ của Diệp Lý, Trầm Tử Thiêng phóng những đóa hoa sen, chống chọi với phi tiêu cứng như thép của Trường Kiệt.

Cánh hoa sen nhìn thì mềm mại, hóa ra đao kiếm chặt không đứt, phi tiêu còn bị dội lại mấy lần.Mọi người trầm trồ không ngớt, bận xì xào đoán thân phận của nàng.

Trầm Tử Thiêng tới không phải để phô trương thanh thế, cũng chẳng tỏ ra thần bí, nàng thấy có trò vui, tâm tính hồ ly chưa lớn, mới mọc ba đuôi, thế nên cảm thấy thú vị, nhìn còn tưởng nàng không nghiêm túc đấu kiếm cho lắm.Trường Kiệt bị chọc tức, gã dồn chín phần công lực, năm phi tiêu của hắn bỗng tách ra, số lượng nhân lên gấp đôi.

Trầm Tử Thiêng “ồ” lên: “Còn có thể làm thế được à?”Trường Kiệt mắt thấy Trầm Tử Thiêng định mô phỏng theo, gã đỏ mặt tía tai, chưa bao giờ bị bẽ mặt như thế này.

Rõ ràng là chiêu thức truyền thừa lại của sơn chủ, giáo phái riêng biệt, ấy vậy mà tùy tiện nhìn qua có thể học theo được, chắc chắn không phải là trò gì hay ho.

Gã bực bội nói: “Ngũ Hoa Tiêu của ta không phải là cái trò mèo vờn chuột đó, đỡ lấy.”Diệp Lý đỡ trán.

Nguyễn Linh thấy hết từng nhất cử nhất động của mọi người, nhìn Trầm Tử Thiêng rồi nhìn Diệp Lý, hắn nheo mắt lại, chẳng biết đang suy nghĩ gì.Tuy rằng chiêu thức của Trầm Tử Thiêng như nước chảy mây trôi, thế nhưng cái nàng chiếm ưu thế không phải là kinh nghiệm, nàng bận phòng thủ.

Trường Kiệt thoắt ẩn thoắt hiện, liên tục xuất chiêu.

Giác quan nàng nhạy bén, thế nhưng tốc độ của Trường Kiệt không thể dùng mắt thường để thấy được.

Diệp Lý âm thầm tính toán, nếu Trầm Tử Thiêng tiếp tục đấu, chưa chắc sẽ thua, mà nàng ngang nhiên xông lên võ đài đã phản lại phép tắc, thà nhận thua còn hơn là để hại về sau.Nhưng hắn cũng không muốn Trầm Tử Thiêng thua, bèn nghĩ: “Thôi, muốn chơi thì chơi đi, cùng lắm thì ta bỏ thi, trốn về nhà với nhau cũng được.”Hắn nhìn Trường Kiệt, trong lòng mắng một câu: “Ngươi dám làm đệ tử ta sứt mẻ thử xem.”Sống lưng Trường Kiệt ớn lạnh, gã bớt thì giờ nhìn xung quanh, chỉ thấy rùng mình, hệt như có một đôi mắt nào đó lặng lẽ nhìn từng cử chỉ của gã.

Trầm Tử Thiêng vẫn chưa xuất chiêu trí mạng, liên tục phòng thủ, lớp phòng thủ của nàng rất vững chắc, không dễ gì để lộ khe hở cho gã lọt qua.

Càng lúc gã càng mất kiên nhẫn, Trầm Tử Thiêng lại thấy như vậy cũng hay, xem như mượn gã để rèn luyện phản ứng của mình.Trường Kiệt bỗng vươn tay, thu lại toàn bộ phi tiêu, mười chiếc phi tiêu tụ lại, xoay tròn trên lòng bàn tay gã.

Phi tiêu tụ lại rồi bung ra, lần này không bay lòng vòng nữa, nhắm thẳng cổ nàng lao tới.


Trầm Tử Thiêng không ngờ kẻ này có ý định lấy đầu mình, không hề nhớ mình đã đắc tội gã chỗ nào.Nàng rút kiếm, lần đầu được cầm kiếm quả thật rất khó khăn, hơi nặng, nàng hoành kiếm đỡ mấy phi tiêu liên tiếp, cổ tay bị chấn mạnh tới mức tê rần.

Diệp Lý cũng đoán được phần nào, hắn không hề có ý định dạy Trầm Tử Thiêng cầm kiếm, một phần cũng do ngông cuồng, tự nghĩ đã có bản thân mình đứng chắn cho nàng rồi, nàng không cần thiết phải động đến thứ nguy hiểm đó làm gì.Bỗng nhiên hắn mới sực nhớ ra mấy ngày trước còn có ý nghĩ để nàng tự do, giờ lại tự mắng mình: “Chậc, khua môi múa mép cho lắm vào.”Kiếm không phải là vũ khí mà Trầm Tử Thiêng nên dùng, bởi thế Trường Kiệt đã chiếm được thế thượng phong.

Lê Thảo đứng ở dưới thấp thỏm lo lắng.

Cổ tay Trầm Tử Thiêng dần mất cảm giác, thế nhưng vẫn không chịu buông xuống.

Nàng chống kiếm trên đất, tung người lên cao, tránh được mấy chục chiếc phi tiêu, nhào một vòng ngay trên không trung, sau đó tiện chân tung một cước, đá văng cả thanh kiếm, mũi nhọn lao về phía Trường Kiệt.

Trường Kiệt lách mình, lưỡi kiếm khí thế phóng nhanh, tuy né nhưng mấy lọn tóc của hắn bị cắt rơi.Trầm Tử Thiêng thu kiếm về, bấy giờ mới nhận ra Lê Thảo cũng là một cô gái, cầm được thanh kiếm vậy cũng quá khó khăn cho cô ấy rồi.Lúc này nàng mới nắn cổ tay, nhìn xuống mới thấy đã sưng lên một cục, xem chừng là bị trật khớp rồi.

Khi phát giác ra thì cơn đau mới kéo đến.

Diệp Lý không muốn ngồi xem nữa, bèn từ trên cao đáp xuống võ đài, ngăn hai bên lại.

Trường Kiệt đang hăng sức, nhíu mày nói: “Diệp chân nhân, ngài có ý gì đây?”Diệp Lý chắp tay, Lê Thảo bỗng thấy dáng vẻ Diệp Lý giống y chang Trầm Tử Thiêng ban nãy như đúc, chỉ nghe Diệp chân nhân nói: “Ta không có ý gì cả, chỉ là trận đấu nên dường lại đến đây là được rồi, vốn dĩ cô gái này không hề báo danh, cho dù các ngươi phân thắng bại, một mất một còn cũng chẳng được gì.

Không khéo còn mất mạng oan.

Để bớt thì giờ, ta thấy nên nhường võ đài cho kẻ khác.”Trường Kiệt thu phi tiêu lại, nhếch miệng nhìn Trầm Tử Thiêng một cái, thấy nàng nhìn Diệp Lý không chớp mắt, trong lòng có chút gì đó gai mắt, tuy rằng bất mãn nhưng người trước mặt gã là kẻ tính tình cổ quái, thiện ác bất phân, không muốn chọc giận, đành nhìn Trầm Tử Thiêng cười khẩy: “Diệp chân nhân nói rất đúng, xem như ta vừa nãy đắc tội với cô rồi.”Trầm Tử Thiêng: “Ngươi mà còn biết nhận lỗi cơ à?”Không nói thì thôi, vừa mở miệng lại khiến người ta sôi máu.

Diệp Lý thầm nghĩ bản thân mình không hề có vấn đề, chắc chắn hắn đã cẩn thận dạy dỗ nàng, chưa bao giờ nghĩ để cho nàng xông ra giang hồ, tung hoành tứ phương mà chẳng xem ai ra gì như vậy cả.

Rốt cuộc hắn đã sai ở chỗ nào?“Còn cô gái trẻ này...” Diệp Lý cướp lời Trầm Tử Thiêng, ngăn nàng mở miệng, “Ta thấy lần sau cô nên đến báo danh nhanh một chút, bây giờ chỉ có thể đứng xem thôi, mời cô nghiêm chỉnh về chỗ.”Trầm Tử Thiêng bèn nói: “Vậy cho ta ngồi cạnh ngươi đi, ở trên kia nhìn xuống mới rõ.”Diệp Lý: “...”Dân chúng: “...”Trường Kiệt há hốc mồm.

Một trong Tam Giác Đạo chẳng ai dám hớt lời, chưa ai dám mơ mộng xa vời, cô gái họ Trầm chẳng biết chui từ đâu ra, đột nhiên chẳng xem ai ra gì mà làm càn vậy.

Hết lần này tới lần khác khiến Trường Kiệt hoài nghi không biết cô là đứa trẻ bao nhiêu tuổi.Diệp Lý không thể tỏ ra mềm lòng, hắng giọng một cái rồi lạnh nhạt nói: “Chỗ của ta, cô không ngồi được, cô không chịu đi xuống, chẳng lẽ để ta dìu đi sao?”Trầm Tử Thiêng gật đầu: “Vậy được, mời.”Diệp Lý: “...”Còn thật sự chờ hắn dìu xuống kìa!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.