Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 67: Chương 67




“Nâng chén nào!” Ba người cùng cạn chén, Trịnh Huy ít khi uống rượu, tửu lượng rất kém, vừa uống hai chén đã đỏ mặt tía tai, mắt hơi lờ đờ.Trầm Tử Thiêng lần đầu uống còn thấy cay, uống xong mới sực nhớ lời dặn của Diệp Lý: “Không bao giờ được uống rượu, rất hại thân.”Bạch Hổ khua tay múa chân: “Đại hội tỷ võ lần này tuyên bố đấu sinh tử, đúng là dân kéo đến đông gấp đôi.

Biết thế ta cũng đặt cược mấy ván, có khi lại phát tài.”“Mạng người như cỏ rác vậy sao? Đến phiên ngươi cược chắc?” Trầm Tử Thiêng đưa chén cho Trịnh Huy, “Ê ngươi rót ra ngoài rồi.”Trịnh Huy ngừng tay: “Trên giang hồ, chuyện sinh tử chỉ là thường tình, mạnh được yếu thua thôi, ừm...!Bạch Hổ à, con nít không nên uống quá nhiều.”“Ta không phải con nít, ta nhiều tuổi hơn ngươi đấy.”Trịnh Huy nghĩ nó say, cười ha ha: “Được thôi, nhiều tuổi hơn thì nhiều tuổi hơn.

Hôm nay không có cô Trầm, chắc cô Thảo ở bên kia đã đi đời rồi.

Trường Kiệt mới đây là nhân tài trong giang hồ, nếu Diệp chân hân không ra tay can thiệp, cô có cầm chắc phần thắng không?”Trầm Tử Thiêng lắc đầu, nàng chống cằm, hai mắt díp lại như sắp ngủ: “Ta không biết đánh nhau.”Bạch Hổ: “Nói dối, cô chả đánh nhau với Diệp Lý suốt à?”Ba kẻ này vật và vật vờ, chẳng có đứa nào là có tửu lượng kha khá cả, thế nhưng may sao Trịnh Huy vẫn nhớ đường về.Trước khi về Giao Long, hắn còn dừng lại mua một ít bánh hoa, Trầm Tử Thiêng chìa tay xin, Trịnh Huy hiếm hoi tỏ ra bủn xỉn, đập tay nàng: “Ta mua cho sư phụ.”Bạch Hổ say tí bỉ, hóa vẹt chui vào tay áo Trầm Tử Thiêng, ngủ thẳng cẳng.Trời về đêm, Trịnh Huy vừa về đã bị Nguyễn Linh lôi đi, bên ngoài canh cẩn nghiêm ngặt, nàng không thể dạo chơi như ở nhà, tự do thoải mái gọi Diệp Lý tới được.

Thế nhưng một kẻ say chắc chắn sẽ không làm ra được trò gì hay ho, Trầm Tử Thiêng hóa thành rắn, vứt Bạch Hổ vào lùm cây, trườn lung tung.

Nàng đến trước một gian phòng còn bật đèn, quấn lên cột nhà, rồi trườn vào bên trong.Chỉ thấy Trịnh Huy đang bị Nguyễn Linh bắt bóp chân.“Đúng rồi, ngươi đứng yên, ê, đừng có bóp lên trên, ta bị đau ở bắp chân thôi!” Nguyễn Linh cậy thế làm sư phụ, ngằm trên giường, vắt chân như ông tướng.Trịnh Huy quỳ bên giường hắn, đầu gật như gà mổ thóc, bị mắng nhưng vẫn không tỏ thái độ gì, hệt như mọi sự nhẫn nại từ hắn chẳng bao giờ là giả tạo cả.

Người này từ sâu trong tiềm thức đã luôn có thái độ như thế, khiến cho Nguyễn Linh cảm thấy bản thân mình mới là kẻ xấu xa.Có lẽ chính vì ai ở bên cạnh Trịnh Huy cũng có cảm giác bản thân tồi tệ nên mới ghét gã đến thế.Nguyễn Linh nằm một hồi cũng không yên, vùng dậy đập văng tay gã ra, Trịnh Huy ngớ người, nhìn Nguyễn Linh chằm chằm.

Nguyễn Linh quát: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Chiều giờ ngươi đi đâu?”“Không phải sư phụ đuổi ta đi à?” Trịnh Huy mơ màng cười, thấy sư phụ giận, bèn dỗ một câu, “Con nghe lời sư phụ mà, sư phụ đừng giận nữa.


Con mua bánh cho sư phụ nè.”Nguyễn Linh hừ lạnh: “Ngươi đừng tưởng nói vậy thì ta sẽ tha cho ngươi.”Trịnh Huy nghe vậy, cái tay đang lấy bánh hoa ra ngập ngừng thu lại.“Hôm nay sao không thấy Thu Trang đâu? Lão Công Nguyên không đề cập gì sao?”Gã phải mất một lúc lâu mới biết hắn hỏi về chuyện gì, bèn đáp: “Cô Thu Trang không đăng ký dự thi, con thấy cũng lạ, nhưng sư phụ cứ quan tâm như vậy...!không sợ bị hiểu lầm nữa sao? Lần trước sư phụ đến cảnh cáo sơn chủ canh chừng Kha Hoàng, đồn ra ngoài lại thành sư phụ có mưu tình riêng.”Những lời này thông thường gã không dám hỏi thẳng, nay mượn men rượu, cũng lì đòn hơn, đành hỏi những trăn trở sâu bên trong lòng.

Nguyễn Linh kinh ngạc, lát sau nắm cằm Trịnh Huy, nheo mắt nói: “Chà, xem ra ngươi biết cũng hơi nhiều.

Thường ngày trông ngươi im hơi lặng tiếng, vậy mà đào được tới tận đây rồi cơ à?”Trịnh Huy mãi không nói, Nguyễn Linh còn tưởng gã chuẩn bị nghĩ ra vài câu đối phó như mấy kẻ khác.

Mỗi lần Nguyễn Linh hù dọa ai, kẻ đó cũng phải sợ hãi cúi rạp đầu, thật ra bọn họ ghen tỵ với hắn, cũng khá sợ hãi trước tư chất của hắn, sợ hắn nổi giận đem kẻ đó đi tế sống.

Thanh danh của Nguyễn Linh chẳng tốt dẹp gì, hắn tận dụng cơ hội đó để bớt đi mấy kẻ thích nịnh bợ.Nguyễn Linh là kẻ bợ đít Công Nguyên.

Là kẻ thầm thương trộm nhớ vợ sơn chủ.

Vợ sơn chủ xơi không được, giờ nhắm vào con gái sơn chủ.Mấy lời này, hắn lạ gì nữa.Lúc này Trịnh Huy mấp máy, Nguyễn Linh ghé tai lắng nghe, chỉ nghe gã nói nhỏ: “Sư phụ, con tin người mà...”Nguyễn Linh sững lại, hai mắt hắn nhìn Trịnh Huy chằm chằm.

Trầm Tử Thiêng từ ngoài nhìn vào chỉ thấy hai gã đàn ông đang kề sát nhau, một kẻ đang quỳ dưới đất, một kẻ ngồi chễm chệ trên giường nắm cằm đối phương, nói chuyện gì đó mà nàng không hề hiểu nổi.

Nàng có nghe Bạch Hổ phổ cập kiến thức về câu “nam nữ thọ thọ bất thân”, nhưng chưa nghe có câu “nam nam thọ thọ bất thân” bao giờ, chỉ thấy Nguyễn Linh nhìn chằm chằm gã một hồi lâu, sau đó hắn làm hành động rất kỳ lạ với Trịnh Huy.Hai tay hắn bóp miệng gã, Trịnh Huy cảm thấy buồn ngủ díp mắt, không nhìn ra là ai đang phá quấy, chỉ ngọ nguậy một chút rồi hẹo đầu ngủ quên mất.“Này, bánh của ta đâu?” Nguyễn Linh đạp vào mặt gã.Trịnh Huy nghẹo đầu qua một bên, hai mắt nhắm nghiền.Nguyễn Linh cụt hứng, “hừ” một tiếng, tức quá lại bóp miệng gã lần nữa, vẫn không thấy phản ứng.


Hắn đạp một phát vào ngực Trịnh Huy, gã ngã lăn quay, thế nhưng có vẻ đã rất mệt mỏi, ngủ luôn trên sàn.

Bấy giờ Trầm Tử Thiêng mới rục rịch bò đi, Nguyễn Linh nhìn lên trần nhà, tung người bay ra khỏi cửa.Trầm Tử Thiêng như tỉnh rượu, vận hết công lực chạy mất.

Nguyễn Linh hóa ra nhạy bén tới mức có thể biết được vị trí chính xác của nàng.

Nhưng may sao hai chân của hắn không nhanh bằng kẻ không có chân.Nàng thấy đằng xa có một thư phòng đang hé cửa, bèn chui vào luôn.

Vào bậy vào bạ mà cũng tìm được đúng Diệp Lý.

Trầm Tử Thiêng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, bèn không ngần ngại nữa, trườn lên giường của người ta.Diệp Lý còn đang nhắm mắt đả tọa, hòng át đi lửa giận trong người, ấy vậy mà đột nhiên có một con rắn đen trườn vào chăn.

Diệp Lý định bụng tung một chưởng, nào ngờ cái chăn bỗng nhiên phồng lên, Trầm Tử Thiêng từ trong chăn chui ra, vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với gương mặt bàng hoàng của Diệp Lý.“Sư phụ.” Trầm Tử Thiêng nhào tới, Diệp Lý còn định mở miệng mắng vài câu, bỗng nhiên bị một cái ôm làm cho trong lòng ngứa ngáy.Ban đầu hắn còn mềm lòng, lát sau bỗng nhận ra có gì đó không đúng lắm, hắn bèn đẩy nàng ra, nhìn từ trên xuống dưới, hai má Trầm Tử Thiêng còn hồng hồng.

Hắn giận dữ hỏi: “Hay lắm, còn giấu ta đi uống rượu à?”Trầm Tử Thiêng phản bác: “Ta không tự đi uống, ta được mời uống.”“Ai mời?”“Đệ tử Nguyễn Huy.”Diệp Lý: “...”Nguyễn Huy là kẻ nào?Trầm Tử Thiêng lú lẫn tới mức đọc sai họ tên người ta, Diệp Lý cũng không muốn truy cứu, bèn lay nàng dậy: “Khoan đã, con không thể ở đây được, ai chỉ đường con đến đây hả?”Trầm Tử Thiêng dựa vào lòng sư phụ, theo bản năng tìm chỗ ấm để nằm, mắt khép hờ: “Không muốn ở nhà, sư phụ đi đâu ta đi theo đó.”Diệp Lý hít sâu vài hơi, hai tay hắn không dám ôm Trầm Tử Thiêng, bấu chặt lên đầu gối.


Trong lòng lại bị câu nói vừa rồi của nàng làm cho hỗn loạn.

Diệp Lý thầm nhắc đi nhắc lại như niệm kinh trong đầu: “Đây là đệ tử của ta, do ta nuôi lớn.

Đây là đệ tử của ta, do ta nuôi lớn.

Đây là đệ tử của ta, do ta nuôi lớn.”Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.

Diệp Lý nói: “Ai đấy?”Đoạn nói nhỏ với Trầm Tử Thiêng: “Con không thể để người khác thấy dáng vẻ thế này được, biến thân thành thứ gì đó đi, nếu không sẽ bị bắt đi đấy.

Trời ơi đừng nhìn nữa, con cứ như thế không chỉ bị bắt đi thôi đâu, ta không được gặp con nữa đấy.”Trầm Tử Thiêng mơ màng, nhưng vẫn rất nghe lời, hóa thành một con hồ ly trắng tinh, to gần bằng con hổ bình thường, choán hết cả cái giường rộng rãi của hắn.Người bên ngoài nói: “Ta là Nguyễn Linh, vừa rồi có kẻ đột nhập, thấy hắn chạy về hướng này, xin hỏi Diệp chân nhân có bắt gặp không?”“Ôi trời ơi không được, hóa thành thứ gì dễ thương chút...” Diệp Lý lại nghiêm giọng nói vọng ra, “Ta không thấy ai chạy qua đây cả.”Nguyễn Linh ở bên ngoài cười một tiếng: “Thông thường khi nghe hỏi có thấy ai không, người ta thường hỏi lại là “thấy ai”, hình như Diệp chân nhân có điều giấu ta thì phải, có thể cho phép ta vào thăm không?”Trầm Tử Thiêng hóa thành “bé Hoa” dễ thương, to kềnh càng, suýt nữa đã đè cho Diệp Lý lòi ruột, Diệp Lý thều thào: “Nhỏ lại nhỏ lại...”Đoạn lớn giọng: “Ta đang đả tọa, vốn dĩ chẳng phát hiện ai ngoài ngươi cả, thế thì cần gì phải hỏi là ai? Ta quan tâm sao?”Bên ngoài im lặng một lúc rồi nói: “Nếu vậy thì Diệp chân nhân không phiền ta vào rồi.”Diệp Lý “hừ” lạnh.

Nguyễn Linh là kẻ đa nghi, vốn dĩ Diệp Lý lười tham gia chuyện tranh đấu, thế nên không muốn rước thêm một kẻ thù nguy hiểm như vậy.

Hắn giấu Trầm Tử Thiêng đi, lạnh lùng nói: “Vào đi, cho toại ý ngươi.”Nguyễn Linh lập tức mở tung cửa, thấy Diệp Lý ngồi trên giường, hướng mặt ra cửa, trong ngực có gì đó đang ngọ nguậy, hắn nhìn xung quanh một lát rồi nói: “Ta vừa nghe thấy Diệp chân nhân nói chuyện với ai thì phải, người đó đi rồi à?”Một chiếc đầu rắn chui ra từ ngực Diệp Lý, trong lòng Diệp Lý thầm than, ngoài miệng lại hỏi: “Ý ngươi là con rắn này hả? À, cô đơn tịch mịch nên làm bạn với vài con vật nhỏ, ngươi thấy sao?”“Thú vui rất bổ ích.” Nguyễn Linh nhìn chằm chằm con rắn nọ, chỉ thấy nó ngọ nguậy chán chê rồi trườn lên, quấn quanh cổ Diệp Lý, “Xem ra Diệp chân nhân là người có tấm lòng lương thiện, động vật cũng rất thích chơi với ngài.”Con rắn trườn đến đâu, xương sống của Diệp Lý cứng ngắc như pho tượng đến đấy, làn da rắn lành lạnh.

Sự cọ sát da thịt thế này vẫn khiến cho trái tim của Diệp Lý lửng lơ trên đầu.

Hắn thầm nghiến răng nghiến lợi, trong đầu niệm kinh mấy lần.Có vẻ hắn sẽ không đi vội, dạo vài bước rồi hỏi: “Con rắn này có vẻ rất có linh tính, sáng nay không thấy Diệp chân nhân mang bên người, sao bỗng nhiên giờ mới xuất hiện vậy?”Diệp Lý lạnh giọng: “Sao? Ngươi nghi ngờ ta?”Nguyễn Linh mỉm cười: “Nào dám, chỉ là thấy lạ, ta tò mò thôi.”“Rắn này ta nuôi từ nhỏ.” Diệp Lý xoa đầu con rắn nhỏ, nó thuận thế dụi đầu vào tay hắn, tay Diệp Lý thoáng dừng lại, “Nó không thông minh cho lắm, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy có tà khí, nó sẽ cắn người.”“Ồ.” Nguyễn Linh cười, “Chưa từng nghe Diệp chân nhân có nuôi vật sủng, không ngờ… ha ha.”“Ngươi cười cái gì? Ta làm sao?” Diệp Lý hất hàm.Nguyễn Linh không ngờ vị chân nhân này lại cư xử chẳng khác gì kẻ thiểu năng, miệng hắn giật nhẹ: “Diệp chân nhân cứ tự nhiên.


Nửa đêm đến làm phiền Diệp chân nhân rồi, xin thứ lỗi.”Diệp Lý phất tay: “Ra ngoài đi, ngươi cảnh giác cũng được, nhưng cũng phải biết phân biệt ai với ai.

Đừng được đằng chân lân đằng đầu.”Sắc mặt Nguyễn Linh trầm xuống, hắn cười nửa miệng, cúi đầu một cái rồi sải bước ra ngoài.Cánh cửa vừa đóng lại, Diệp Lý đã thò tay lên lôi Trầm Tử Thiêng xuống.

Thế nhưng chưa kịp làm gì thì nàng đã hóa lại thành người, tay ôm cổ hắn, kéo Diệp Lý ngã sấp.

Diệp Lý nhanh ý chống tay xuống, Trầm Tử Thiêng cười nói: “Sư phụ sợ ta à?”Diệp Lý nghiến răng: “Hay lắm, ta nuôi cho lớn, sau đó báo đáp ta thế này hử?”Trầm Tử Thiêng chẳng biết còn tỉnh hay mê, mơ hồ nói bằng giọng mũi: “Sư phụ cũng đâu còn yêu thương ta nữa đâu...”Giọng nói của nàng hệt như gãi vào cõi lòng hắn, ngứa ngáy không chịu được.

Hắn nhìn chằm chằm Trầm Tử Thiêng, ngắm nhìn gương mặt đã thấy vô số lần trong giấc mộng, hắn bỗng hỏi: “Tử Thiêng, nếu ta mãi mãi biến mất khỏi mắt con, con thấy thế nào?”Câu hỏi này cứ luẩn quẩn trong đầu Diệp Lý hệt như tâm ma, không dễ gì đoạn nổi.

Nếu không hỏi nàng cho ra lẽ, có lẽ mấy đêm sau này sẽ ngủ không yên.Diệp Lý âm thầm nghĩ ra một chuyện cực kỳ điên rồ, từ trước đến nay hắn giấu nàng đi hệt như một thứ gì đó rất nguy hiểm, chôn chặt dưới đáy mồ, cùng với cả thất tình lục dục.Trầm Tử Thiêng đáp: “Nếu sư phụ đi, ta cũng đi, còn sư phụ không muốn, thì ta đành ở một mình vậy.

Dù sao thì sư phụ cũng có hai chân hai tay, tự do mà, ta đâu phải sợi dây, kéo sư phụ mãi mãi buộc bên mình được.”“Vậy là...!có vẻ như sư phụ trong mắt con, có cũng được, không có cũng chẳng sao nhỉ?” Diệp Lý nâng tay bóp má nàng.Hai tay nàng cũng chẳng có sức bá vai vá cổ hắn nữa, buông thõng xuống, Trầm Tử Thiêng nói năng khó khăn: “Ư ụ, ó ư ụ ì ui, ông ó ì ôi, ư ụ ại ên ơn à?” (Sư phụ, có sư phụ thì vui, không có thì thôi, sư phụ lại lên cơn à?)Diệp Lý gật đầu: “Được lắm, được lắm.”Giọng nói hắn hệt như đang cay cú điều gì đó.Trầm Tử Thiêng định hỏi “được cái gì”, bỗng thấy hắn cúi đầu xuống.Bạch Hổ bay ào vào, nhảy từ trên trần nhà xuống: “Ê ê ta nói này, Nguyễn Linh bí mật luyện ma pháp...!hai người các ngươi làm gì đó?”Chưa kịp chạm thì Diệp Lý và Trầm Tử Thiêng đã tách nhau ra, hắn ngồi ngay ngắn trở lại, thầm toát mồ hôi hột: “Suýt nữa ta phạm tội tày trời rồi.”Trầm Tử Thiêng cũng ngồi dậy, dáng vẻ rất nghiêm chỉnh.

Bị hắn làm cho bất an lây.

Bạch Hổ nhảy lò cò trên đất, nhìn kẻ này rồi nhìn người kia, nheo mắt nói: “Thì ra các ngươi...!các ngươi...!Thật không thể ngờ...”Trầm Tử Thiêng không biết vì sao mình cũng phải thấp thỏm, tự hỏi: “Vừa nãy sư phụ muốn làm gì thế?”Diệp Lý hắng giọng: “Ngươi muốn nói chuyện gì?”Bạch Hổ lao lên, mổ lên đầu tóc Trầm Tử Thiêng: “Các ngươi dám lét lút giấu ta ăn cái gì đúng không? Mau nhè ra cho ta! Khốn nạn! Đã là người một nhà phải có cùng chí hướng, có ăn cùng ăn, có chết cũng không lôi kéo nhau chết chung, vậy mà các ngươi dám đối xử thất đức với ta thế hả?”Diệp Lý tát văng Bạch Hổ: “Đừng có suốt ngày giả bộ làm con nít, có tin ta cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn không!”Trầm Tử Thiêng nâng Bạch Hổ trên tay: “Đều là người một nhà cả, không nên mất hòa khí.”“Cút ra ngoài!” Diệp Lý thấy cái tay của Trầm Tử Thiêng ôm nó không buông, bèn chụp lấy nó ném ra cửa, rồi khóa chặt cửa lại.“Ta hy sinh thân mình vì ai hả? Diệp Lý, ngươi mở cửa cho ta!” Bạch Hổ gào lên, “Hai người các ngươi dám cấu kết với nhau làm chuyện xấu, cứ đợi đấy!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.