Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 74: Chương 74




Hôm nay nàng nấu ăn, Diệp Lý trở ra đã thấy Trầm Tử Thiêng lặng lẽ ngồi bên bếp lửa.

Hắn mon men tới gần, cậy không có ai nhìn thấy liền tận dụng cơ hội ngồi ngay bên cạnh, làm một tên ẻo lả ngả đầu vào vai nàng.Trầm Tử Thiêng xoa đầu hắn: “Tuyết Linh là hoa gì thế?”Diệp Lý giật mình, hắng giọng: “Sao vậy, em nghe ai nói đến hoa này à?”“Bạch Hổ nói hoa Tuyết Linh trăm năm nở một lần, mỗi khi tới mùa nở, cao thủ trên giang hồ tranh nhau sứt đầu mẻ trán.

Hôm trước ta thấy ngươi mang về một bông hoa, ngươi lấy về được rồi hử?”Diệp Lý thở dài, hắn cầm tay nàng, mười ngón đan xen, mang lên ngắm nghía hồi lâu mới đáp: “Em nghe thấy hết rồi ư?”Lát sau mới thấy nàng “ừ” một tiếng: “Ngươi có gì giấu ta sao?”“Nếu ta nói không thì mần răng?” Diệp Lý hôn lên mu bàn tay nàng, giọng nói hắn trầm lắng, cõi lòng Trầm Tử Thiêng đang vắng lặng, thế nên tiếng nói của hắn vang vọng cả trong tiềm thức lẫn bên tai nàng.“Ngươi nói vậy thì có nghĩa là vậy.” Trầm Tử Thiêng dằn đi nỗi xúc động, Diệp Lý không muốn nói, nàng cũng không ép hỏi.Hắn luôn có tính toán cho mình, nàng biết hắn sẽ chẳng bao giờ đẩy nàng vào thế nguy hiểm.

Tán Hồn chú của nàng quái ác, hắn nói muốn chữa thì chắc chắn phải chữa bằng được.

Diệp Lý chính là như vậy, lúc này nàng mới vỡ lẽ, hóa ra hắn cũng rất cứng đầu cứng cổ.“Hu hu, em đừng lạnh nhạt với ta được không?” Diệp Lý chẳng biết dở chứng gì, dụi đầu vào hõm cổ nàng, “Hỏi nữa đi mà, đừng không quan tâm ta như thế.”Trầm Tử Thiêng khó hiểu: “Là làm sao? Chẳng phải ngươi nói không giấu còn gì?”“Ta chỉ nói nếu như thôi mà.” Diệp Lý gân cổ cãi.Trầm Tử Thiêng đành hỏi lại: “Thế ngươi có chuyện gì giấu ta?”Diệp Lý thản nhiên đáp: “Không có.”“Cút!”“Đừng đừng, ta sai ta sai.” Diệp Lý bám dính như đỉa, ghé tai nàng nói, “Thật ra bệnh nàng chữa rất nhanh, không có gì trở ngại thì ngày mai sẽ bắt đầu.”“Sao không phải bây giờ?”Diệp Lý đáp: “Bây giờ thì chưa được, thân thể em còn đau mà.”Trầm Tử Thiêng cúi mặt, tai hơi đỏ: “Ngươi càng ngày càng thiếu đứng đắn, tối nay cút ra ngoài cho ta.”“Đừng vậy mà, để ta làm ấm giường cho em, em ngủ mới ngon hơn chứ.” Diệp Lý buông tay nàng ra, nhắc nồi đất xuống.Nhìn Diệp Lý nói cười như chẳng việc gì, nếu hắn đã không muốn nói, thì chắc chắn là chuyện hệ trọng.

Trầm Tử Thiêng nhớ lại một câu của người đàn ông kia, có bốn chữ “lấy mạng đổi mạng”.

Nàng thẫn thờ đi vào nhà, Diệp Lý thầm toát mồ hôi hột, thầm nghĩ: “Nếu lát nữa em mà hỏi tiếp, ta biết nói sao bây giờ.”Thế nhưng chuyện đã quyết, chắc chắn không thể thay đổi.

Hắn kiên định một điều, bắt buộc phải chữa lành cho nàng trước, mạng đổi mạng gì đó tính sau.Bạch Hổ lúc này hiện thân ra, Diệp Lý suýt bị nó ngáng chân, cái nồi trên tay hắn may rằng được hắn giữ lại thăng bằng kịp thời.


Định bụng chửi vài câu thì Bạch Hổ nói: “Ngươi đừng tưởng qua mắt hết bọn ta, nhất là Trầm Tử Thiêng, ngươi định bỏ của chạy lấy người, không thấy khốn nạn à?”Diệp Lý thản nhiên nói: “Ta khốn nạn đấy, làm sao?”Bạch Hổ: “Ngươi...!nếu cô ta gặp bất trắc gì, đỉnh Phương Vân mất chủ, thể nào cũng bị tranh chấp.

Ngươi nỡ đi ư?”Bấy giờ Diệp Lý mới giật mình, thật ra hắn không hề có ý định bỏ nàng đi.

Bạch Hổ thường ngày toàn nghĩ xấu về hắn, hôm nay nghe trộm được mấy câu liền đoán bậy đoán bạ.

Hắn không bỏ đi, nhưng cũng cần một khoảng thời gian mới có thể trở về.Dùng nguyên thần chia năm xẻ bảy, lấy mấy phần tạo kết giới là được.“Ngươi cút đi, ta tính cả rồi, khỏi lo.” Diệp Lý nghiêm túc nói, “Còn bép xép nữa coi chừng ta vặt lông ngươi.”Kha Hoàng ló đầu ra từ tảng đá, cười khằng khặc: “Hóa ra Diệp chân nhân mà dân gian đồn đại đây sao? Nếu tuồn ra tin tức Diệp Lý đồi bại, ra tay với cả đồ đệ của mình sẽ ra sao nhỉ?”Diệp Lý nhìn Kha Hoàng, mỉm cười trìu mến.Chiều hôm ấy, Diệp Lý mới làm một bộ lông, lấy làm thảm lót mông.

Trầm Tử Thiêng ngạc nhiên hỏi: “Lông dê à? Sao nhìn quen thế?”Diệp Lý cười: “Đâu có, ta thấy mùa đông sắp tới sẽ lạnh nên mang cho em bộ lông chó sói này cho em ngồi nè.

Ấm lắm.”“Ồ.” Trầm Tử Thiêng sờ thử, “Mềm đấy.”“Hôm nay ngủ sớm lấy sức ngày mai chữa bệnh nha.” Diệp Lý kéo tay nàng, để nàng ngồi trên đùi mình.Trầm Tử Thiêng: “Ngươi chữa bằng cách gì?”“Bí mật.” Diệp Lý đáp, “Thiên cơ mất khả lộ, nói ra rồi sẽ không linh nghiệm nữa.

Nào há miệng nào...”Trầm Tử Thiêng nghiêng đầu né tránh, y như rằng mắt Diệp Lý đỏ lên như sắp khóc, nàng “chậc” một tiếng, cướp lấy bát cháo trên tay hắn, nói: “Ta ăn được mà, ừm...!không phải không phải, ta muốn giúp ngươi ăn, không phải ta từ chối đâu.”“Ồ.” Diệp Lý nhìn nàng đưa thìa cháo lên môi, nhẹ nhàng thổi vài hơi rồi ghé đến miệng hắn.Mặt mũi Trầm Tử Thiêng luôn giữ nguyên trạng thái bình hòa, rất ít khi để lộ hỷ nộ ái ố, nhưng nhìn qua cũng biết gương mặt nàng bình thường luôn tươi vui.

Gần đây không bị Tán Hồn chú làm khó, thế nên da thịt vẫn hồng hào như thường.


Diệp Lý nhìn nàng một cái, ăn một thìa, hệt như là dùng nhan sắc người ta làm thức ăn vậy.Cuối cùng người bệnh là Trầm Tử Thiêng, mà Diệp Lý lại trở thành kẻ được chăm nom.Tối hôm ấy nàng nghe lời Diệp Lý răm rắp, thật sự đi ngủ sớm.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy đã chẳng thấy Diệp Lý bên cạnh, hơi ấm cũng không có, hệt như là hắn chưa hề đi ngủ vậy.

Nàng trở ra thì thấy Diệp Lý ngồi đả tọa trên mỏm đá gần cửa động.Nàng nhặt hòn đá lên, ném vào đầu hắn.Diệp Lý mở bừng mắt, viên đá vừa tới gần đã tan thành bột mịn.

Hắn nhập định từ hôm qua tới giờ, không ngờ tỉnh ra đã thấy trời sáng, thở dài một hơi: “Tử Thiêng à, mới sáng sớm có chuyện gì không vui hả?”Nàng không đáp, lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn, bâng quơ hỏi lại: “Ngươi đã bàn bạc với người ta rồi nhỉ? Bệnh khó chữa chắc chắn phải đánh đổi, ngươi định đổi cái gì?”Diệp Lý cũng biết chuyện này khó giấu được nàng, nhưng vẫn cười hề hề: “Tu vi của ta đó, dù sao thì công phu tu luyện gần ngàn năm, bị mất đi một khoảng nào đó thì vẫn lấy lại được.

Tu vi thôi mà, không đáng lo.”Trầm Tử Thiêng cuối cùng cũng không nhịn nổi, từ hôm qua tới giờ rõ ràng là đang gồng lên, hai hàng nước mắt lăn dài: “Ngươi đừng dối gạt ta.”“Ôi, sao lại khóc thế này?” Diệp Lý vội nâng tay gạt nước mắt cho nàng, “Được rồi được rồi, ta nói thật mà, chuyện này rồi sẽ ổn thỏa hết, em tin ta được không?”“Ta tin ngươi, nhưng mà dùng một mạng đổi một mạng, ta thà không cần nó.” Nàng gạt tay Diệp Lý qua một bên.“Làm gì có một mạng đổi mạng, ta vẫn sống sờ sờ, sẽ về với em.” Diệp Lý hôn lên khóe mắt nàng, “Ta thề với em, không hề gian dối.”Trầm Tử Thiêng: “Vậy tại sao hôm qua kẻ đó lại nói với ngươi như thế?”“Có nhiều thứ nghe vậy chứ không phải vậy.” Diệp Lý giải thích, “Rồi rồi, thật ra mấy câu nói đó vào trường hợp em nghe thấy không phải đúng như sự thật, em cứ chữa rồi sẽ biết.”Trầm Tử Thiêng ho khù khụ, rốt cục Tán Hồn chú đã sắp ăn đen quả tim của nàng rồi, máu tuồn ra từ kẽ tay, nàng khó khăn nói: “Diệp Lý à, ta biết ngươi thương ta, chỉ xin ngươi...!đừng, đừng chịu đau đớn bất kỳ thêm lần nào nữa.

Ngươi sống cả gần ngàn năm rồi, cuộc dời còn lại...!hãy, hãy sống thật thảnh thơi, đừng lo lắng nhiều nữa được không?”Diệp Lý sững sờ, hắn vuốt tóc nàng: “Ừ, ta biết, ta nghe lời em.”Hắn cắn răng, nuốt đi nỗi đau trào lên cổ họng, nhân lúc nàng không đề phòng, hắn điểm huyệt đạo.

Trầm Tử Thiêng định mở miệng, phát hiện huyệt đạo câm cũng bị hắn khống chế.

Nàng thầm gào lên: “Cả đời này chỉ có ta vô lo vô nghĩ, ngươi lại chịu cực hình rồi buông tay ta.


Vì sao vậy?”Diệp Lý thủ thỉ: “Thật ra em vui vẻ, sống an nhiên là một liều thuốc cho cả cuộc đời ta rồi.”Hắn không chậm trễ nữa, ngồi đối diện với nàng, một pháp trận xung quanh hai người đã được vẽ từ lâu.

Những hàng chữ chạy xung quanh hai người.

Pháp trận này úp xuống hai người, nhìn như một cái chuông, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Trầm Tử Thiêng trân trân nhìn gương mặt Diệp Lý, chỉ thấy hắn vô cùng an tĩnh, bất động như pho tượng.Nàng thẫn thờ chẳng biết qua bao lâu, cho đến khi bản thân mình bị cuốn vào một cơn chấn động dữ dội, bóng đêm bao trùm, nàng mới giật mình tìm kiếm hình bóng Diệp Lý.

Thế nhưng sờ so.ạng hồi lâu cũng chẳng thấy gì cả, chỉ vốc lên được nắm đất.Bên trong thức hải của nàng tối đen như mực.

Diệp Lý chẳng thấy đâu, nhưng luồng chân nguyên của hắn lại chia năm xẻ bảy, như đóng gạch ở ngay trong thức hải của mình.Trầm Tử Thiêng trơ mắt nhìn ký ức của mình bị phong lại, đầu nàng đau dữ dội.

Trầm Tử Thiêng lăn lộn trên đất, cả thân xác như thể bị xé toạc, từ trước đến nay chưa cảm nhận được cơn đau nào như vậy cả.

Tiếng gió ầm ầm bên tai, át đi tiếng gào khàn giọng của nàng, hai chữ “Diệp Lý” cuối cùng cũng chẳng được thốt lên một cách trọn vẹn khi nàng mất đi ý thức.Cuối cùng, bầu trời thức hải sập xuống, hệt như chôn vùi quả tim nàng vào trong.Trầm Tử Thiêng vừa mở mắt đã thấy Bạch Hổ và Kha Hoàng ngồi chồm hỗm trong phòng, nàng ngẩn người hỏi Kha Hoàng: “Ngươi là...!hừm, hình như trước đây ta chưa gặp ngươi.”Kha Hoàng và Bạch Hổ nhìn nhau, Bạch Hổ tranh miệng nói: “Là sư phụ ngươi mang về đó, quên rồi à?”Trầm Tử Thiêng sực nhớ ra: “À ừ nhỉ.

Nhưng...!sao lại trụi lông thế kia?”Kha Hoàng vừa bị hỏi liền sửng cồ, nhưng không tiện nổi nóng, bèn nói: “Lấy làm lót mông rồi.”Nàng bật cười, xoa đầu Kha Hoàng một cái.Nàng ngồi dậy vươn vai một hồi, lát sau mới lững thững ra ngoài.Ánh nắng ban mai chiếu vào tới, nàng khẽ nheo mắt, cảm thấy gió hôm nay hơi lạnh.


Nàng leo lên mỏm đá trước cửa động, bắt đầu đả tọa ngồi thiền.Bạch Hổ không nói gì, chỉ nằm sấp xuống như một con mèo cỡ lớn, Kha Hoàng cõng trên lưng một con thỏ còn đang ngủ say, nó đưa mắt nhìn xuống phía chân núi, khẽ nói: “Thời đại mới rồi, nên buông đi thôi.”Thiền trong khoảng một canh giờ, nàng uể oải ngồi dưới gốc cây kèn hồng, pha trà uống một mình.

Nàng nhác thấy ở đây có hai ly, đối diện là một ly trống không, cũng chẳng có người ngồi.

Thế nhưng trong cốc lại đọng một ít sương mai, bên ngoài ly rất sạch sẽ.Kha Hoàng chạy xuống núi hái nấm.

Bạch Hổ lại nằm ườn ra, mỗi ngày tẻ nhạt như vậy trôi qua, Trầm Tử Thiêng vô cùng tận hưởng.Nàng hỏi Kha Hoàng: “Ngươi biết ăn chay hả?”Kha Hoàng đáp: “Chủ nhân ăn gì ta ăn nấy.”Hình như trong giọng nói của con chó sói này đang ẩn nhẫn điều gì đó, nhưng nàng không phải kẻ nghĩ nhiều, thế nên xách nấm và cà rốt chạy vào nấu nướng.Bạch Hổ nói: “Diệp Lý để nồi trên chạn ấy.”Nàng thoáng sững lại vài giây, thò tay mò mẫm trong chạn, lôi ra chiếc nồi đất đã được rửa sạch sẽ, nàng hỏi: “Sao ta nhớ là hay bỏ bên ngoài chạn mà?”“Cô thường bỏ chứ Diệp Lý đâu có bỏ như thế, hắn cẩn thận lắm.” Bạch Hổ đáp.“À, không ngờ đó nha.” Trầm Tử Thiêng vui vẻ xách nồi đi nấu, thấy Kha Hoàng vờn nhau với thỏ ở đằng xa, lên tiếng, “Kha Hoàng, bạn ngươi tên gì thế? Diệp Lý mang về đấy à?”“Tiêu Thố.” Kha Hoàng lẩm bẩm, “Cái ngữ ấy thì nghĩ được tới đấy sao?”Nàng vô thức lấy ra thừa một cái bát, Bạch Hổ nói: “Ba người ăn thôi, con thỏ kia gặm cà rốt là được rồi.”“Chưa khai linh trí hả?” Trầm Tử Thiêng thò tay vuốt nhẹ lên đầu Tiêu Thố.Kha Hoàng: “Mới nở, còn lâu nữa mới mở linh trí.

À, Diệp chân nhân dặn dò phải đọc sách chăm chỉ đó.”“Hửm?” Trầm Tử Thiêng lơ đễnh hỏi, “Sách gì cơ?”“Diệp Lý để lại ba cuốn sách cũ rích ấy.” Bạch Hổ chen lời.“Lười lắm.” Trầm Tử Thiêng ung dung nói, nàng chỉ về phía xa, “Cũng lâu rồi chưa xuống núi, lát Bạch Hổ kiếm củi bán lấy bạc, đi chơi đi.”Kha Hoàng: “Chẳng phải không lâu trước mới xuống...”“Á ha ha, được được, lát nữa đi chơi.” Bạch Hổ vội bụm miệng Kha Hoàng, xách nó qua một bên, nói nhỏ, “Ngươi bớt mồm bớt miệng đi.

Chủ nhân tuy rằng không nhớ Diệp Lý nữa, nhưng tốt nhất vẫn là đừng nhắc đến cái gì cả.

Khi chủ nhân hỏi thì nói qua loa là được.”Kha Hoàng liếc nàng một cái rồi hỏi: “Quên luôn à?”Bạch Hổ lắc đầu: “Khó lắm, thấy lão bảo thế, nhưng mà sáng giờ thấy vẫn bình thường, chắc là không sao đâu.”“Ờ.

Sống là được rồi.”Một lần sống thảnh thơi này kéo dài hơn hai trăm năm.

Bãi bể nương dâu, giang hồ hiểm trở, nơi đào nguyên này lại có một cuộc sống yên ả chẳng lo được lo mất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.