Thiên thu cũng cúi chào tiễn biệtBậc hùng anh thương tiếc khóc thanTrách do thời thế đa đoanBốn phương chiến hữu đeo tang ngậm ngùi.
"Cả Bạch Vân cũng nghĩ ta điên sao?"
Câu hỏi của Trịnh Khinh Ái khiến không gian xung quanh như ngưng đọng lại, Thiên nữ nhìn vào đôi mắt bối rối của Bạch Vân, người kia mím môi, run rẩy nắm lấy tay nàng, giọng khẩn cầu.
"Nàng không sao cả, Trịnh Khinh Ái. Nàng chỉ là... quá mệt mỏi với những tà khí bên trong tòa tháp này thôi." Bạch Vân cố gắng trấn an Thiên nữ, cũng như trấn an chính mình. Nếu Trịnh Khinh Ái bị ảo giác quấn lấy thì Bạch Vân lại đang phải đối mặt với những góc khuất quá khứ quá đỗi tăm tối từ người nàng trân trọng. Những quá khứ không có nàng, nhưng vẫn đang ngày một nuốt chửng người trước mắt nàng.
"Chỉ cần rời khỏi đây thôi, Trịnh Khinh Ái. Xong rồi chúng ta sẽ trở về Bạch trung gia viên, chúng ta sẽ sống mãi ở đấy, không bao giờ rời đi nữa." Bạch Vân thổn thức, cầu xin. "Nên làm ơn..."
"Chúng ta sẽ rời khỏi đây. Ra được bên ngoài rồi, sẽ không còn ảo giác nữa. Sẽ không ai gây hại cho nàng được nữa."
Khoé môi Trịnh Khinh Ái hơi nhếch lên, nàng ta tiến tới một bước, rồi vùi đầu vào bả vai của Bạch Vân, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
Bạch Vân nói dối.
Xà yêu sẽ không biến mất. Ả ta sẽ không vì Trịnh Khinh Ái rời khỏi đây mà biến mất.
Nhưng chỉ cần Bạch Vân nói, nàng sẽ tin. Bạch Vân nói xà yêu sẽ biến mất, ả sẽ biến mất.
Bạch Vân bảo Trịnh Khinh Ái điên rồ, Trịnh Khinh Ái cũng sẽ vì nàng mà điên rồ.
Thiên nữ bật cười.
"Đây là điều mà Bạch Vân muốn sao?" Người kia khẽ hỏi, sau đó cẩn thận gỡ tay Bạch Vân khỏi tay mình.
"Để ta thành toàn cho người nhé?" Lời vừa dứt, Trịnh Khinh Ái chậm rãi lùi về sau, mất hút trong bóng tối.
"Không! Trịnh Khinh Ái!"
Ở một bên khác, Bạch Mặc Tử ngồi trên phi kiếm của Quỳnh An, vừa huých vai vừa khích lệ cô lao lên. Đằng xa, thiếu nữ áo đen vẫn đang chiến đấu cùng Sơn Trà quỷ, hai bên giao đấu vô cùng kịch liệt, không hề có dấu hiệu mệt mỏi.
"Sao cô không nhào lên trước?"
"Ngài giỏi thì ngài lên trước đi." Quỳnh An làm ra động tác mời, thấy Bạch Mặc Tử im lặng không nói, cô lại nhếch miệng, khích tướng.
"Ngài sợ nó à?"
Yêu vương "..."
Lý Liên Anh bám chặt lấy tay áo của Thất Tinh, khiến hắn phiền muốn chết. Thất Tinh giãy giụa một chút, cô ta lại bám càng thêm chặt, nếu không phải chủ nhân dặn hắn để mắt đến cô ta thì Thất Tinh đã mặc kệ từ lâu rồi.
Sinh Nhiên dõi mắt nhìn Sơn Trà quỷ cùng má đào áo đen phía sau, sau đó đến gần Khổng Khuynh Thành, nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng ta những lời nói đầy ám chỉ mà chỉ hai người mới nghe được. Thánh nữ nghe xong thì bật cười, tay nàng ta nâng lên cung ngọc, một tia linh lực màu xanh sẫm bắn tới phía trước, lao về hướng Sơn Trà quỷ.
Con quái vật bị Lam và thiếu nữ áo đen làm cho phân tâm, lúc này không kịp đề phòng, liền bị mũi tên kia xuyên qua người, tạo nên một vụ nổ lớn. Đám côn trùng bị bắn tung toé ra đất, Lam cùng thiếu nữ áo đen kia nhanh trí dùng thuật pháp tạo ra lá chắn, bảo vệ chính mình khỏi đám trùng độc kia.
Cả cơ thể của Sơn Trà quỷ được cấu thành từ đám côn trùng độc địa, nay dù bị phân tách ra thì đám trùng độc kia cũng dần dần tụ lại với nhau, trở thành một bản thể Sơn Trà quỷ hoàn chỉnh.
Mọi người lập tức hiểu ra mọi chuyện. Con quái vật gọi là Sơn Trà quỷ thực chất cũng chỉ là một đám cổ trùng liên kết với nhau mà thôi, nay chỉ cần đem đám côn trùng đó diệt hết, Sơn Trà Quỷ cũng sẽ theo đó mà tử vong.
"Giờ thỏa thuận như này, hai đứa mình không cần lao lên nữa, đứng từ xa bắn nó thôi ha?" Quỳnh An cười nói với người bên cạnh mình. Yêu vương đồng tình gật đầu.
Khổng Khuynh Thành kéo cung một lần nữa. Quỳnh An cùng Bạch Mặc Tử phía sau cũng bắt đầu yểm trợ.
Trái lại, Sơn Trà quỷ không để họ thực hiện hành động của mình dễ dàng, nó lại thả ra một đàn trùng độc, lao về phía họ nhằm cản trở các đòn đánh từ phía xa.
Đúng lúc này, Trịnh Khinh Ái đột nhiên xuất hiện, lao về phía trước. Phía sau lại vang lên tiếng gọi hoảng hốt của Bạch Vân.
"Trịnh Khinh Ái!"
Thế nhưng mặc cho nàng có gọi thế nào đi nữa, bóng dáng Trịnh Khinh Ái vẫn biến mất trước mặt Bạch Vân. Nàng hoảng hốt kiếm tìm, lại thấy Trịnh Khinh Ái đứng trước Sơn Trà quỷ, đang cùng Lam và thiếu nữ áo đen giao đấu với nó. Khi con quái vật vung tay, Thiên nữ lại lần nữa biến mất, hệt như chưa hề tồn tại.
Bộ pháp có thể đạt đến mức độ thần sầu như thế nào sao? Bạch Vân từng đọc hết tất cả sách bên trong phòng mình, nhìn thấy những tuyệt học diệu kỳ, nhưng cũng chưa bao giờ trông thấy thứ gì huyền diệu như thế này cả.
Thiếu nữ áo đen chợt lùi về sau, phóng ra ba lá bùa nổ, ghim vào người của Sơn Trà quỷ, Lam cùng Trịnh Khinh Ái đứng ở khoảng cách quá gần, dễ bị ảnh hưởng, lúc này đành phải miễn cưỡng lùi về sau, tránh khỏi vụ nổ kia.
Đám côn trùng trúng phải bùa nổ, chết đi khá nhiều, khiến cho kích thước của Sơn Trà quỷ cũng dần nhỏ lại.
Bạch Vân trông thấy Thiên nữ bị vụ nổ làm cho choáng váng, muốn nhân lúc này chạy đến gần nàng ta, nhưng Trịnh Khinh Ái lại quát lên.
"Đừng đến đây!"
Lam bật lên tiếng cười đầy khinh bỉ.
"Ngươi sợ nàng bị thương sao? Hay ngươi sợ nàng ở cạnh ta sẽ nhớ lại những chuyện trước đây?"
Trịnh Khinh Ái nghiến răng, không đáp lại.
Lam nâng lên linh kiếm, hắn miết ngón tay lên lưỡi kiếm, khiến cho một ấn chú hiện lên bên trên.
"Như Lai ấn kiếm, khởi!"
Mũi kiếm đâm về trước, hóa ra hàng trăm ngàn lưỡi kiếm khác, với mỗi lần đâm, một lỗ hổng sẽ xuất hiện trên người Sơn Trà quỷ. Đến khi chiêu thức kết thúc, khắp người con quái vật kia đã tràn đầy lỗ thủng. Nhưng rất nhanh, đám côn trùng kia lại lần nữa hàn gắn cơ thể của nó, làm cho nó lành lặn trở lại.
Một đàn bướm độc lao tới trước, Trịnh Khinh Ái thu lại kiếm, lùi về phía sau né tránh, nàng xoay người tránh khỏi đàn bướm kia, thế nhưng vẫn để lọt một con bướm đỏ.
Cánh bướm lao về phía nàng như một ngọn lửa nhỏ, ngay khoảnh khắc Thiên nữ nghĩ rằng mình sẽ bị trúng phải đòn tấn công này thì đột nhiên có một con rắn xanh lao đến, chuẩn xác cắn lấy cánh bướm đó, cứu Trịnh Khinh Ái một lần.
Thế nhưng vẻ mặt Thiên nữ lúc này lại trắng bệch, so với trúng đòn còn khó coi hơn.
"Ả ta ở đây?" Trịnh Khinh Ái bất chợt hỏi, Lam thừa biết là nàng đang chất vấn mình, vì vậy mỉm cười không nói.
Nàng hoang mang dõi mắt nhìn xung quanh, lại không thể tìm ra được bất kỳ bóng dáng nào. Trịnh Khinh Ái cắn chặt môi, dần biến mất khỏi trận quyết chiến.
Khổng Khuynh Thành cùng Quỳnh An cuối cùng cũng thoát khỏi sự bao vây của đám trùng độc, nay lần nữa sử dụng thuật pháp, từ đằng xa tấn công Sơn Trà quỷ.
Con quái vật bị đẩy đến giới hạn, cuối cùng bộc phát ra tất cả trùng độc mà nó có, muốn đem đám người ở đây chết cùng.
Còn trùng tản ra bên ngoài, hệt như một cơn gió lốc, bao nhiêu người của Khiên Vũ môn bị nó bám lấy, lập tức chỉ còn lại xương trắng.
Bạch Vân vừa dùng khinh công né tránh lốc xoáy côn trùng đó, vừa tìm bóng dáng của Trịnh Khinh Ái. Thế nhưng Thiên nữ hệt như đã biến mất khỏi tầng này, không hề tìm thấy được nàng ta. Lúc này, đằng sau vang lên tiếng gọi quen thuộc của Thiên nữ.
"Ta sẽ đưa người rời khỏi đây."
Bạch Vân hoảng loạn quay đầu lại, Trịnh Khinh Ái lại lần nữa biến mất dạng.
Trịnh Khinh Ái định làm gì? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Những câu hỏi quẩn quanh trong tâm trí khiến Bạch Vân như muốn phát điên. Nàng cắn chặt môi, lại vô tình nhìn thấy Trịnh Khinh Ái đang lao vào giữa lốc xoáy kia.
Nàng ta nâng lên Bát diện vô sắc kiếm, lưỡi kiếm sắc bén cắt một đường trên cổ tay, khiến máu tràn ra ngoài, rơi lên nền gạch, mùi hương ngọt lịm quẩn quanh cánh mũi khiến Bạch Vân rợn cả gai oc. Đám côn trùng vừa ngửi thấy mùi huyết dịch của nàng, lập tức như phát điên mà lao đến, bâu vào từng giọt máu đỏ thẫm dưới sàn. Rồi dường như vẫn cảm thấy không đủ, chúng hợp lại, tiến về phía Trịnh Khinh Ái, chui vào vết cắt trên cổ tay nàng.
Đám côn trùng cử động bên dưới lớp da trắng xanh, lần lên bắp tay, gần như muốn đem huyết dịch trên cả người nàng hút cạn.
"Cô ta đang làm gì vậy?" Khổng Khuynh Thành đột nhiên lớn tiếng hỏi. "Cô ta điên rồi sao?"
Cả thiếu nữ áo đen và Lam đều không ngờ Trịnh Khinh Ái sẽ làm như vậy, lúc này đều đứng sững ra, không biết phải phản ứng lại thế nào.
Bạch Vân nhìn hành động liều lĩnh của nàng ta, đôi chân như tự di chuyển, liều mạng lao về phía Thiên nữ.
Thế nhưng trước khi nàng kịp chạm đến được người mà mình yêu thì Trịnh Khinh Ái lại một lần nữa mất dạng.
Đám côn trùng bên trong cơ thể Thiên nữ một lần nữa điên cuồng náo loạn, chúng phá đi lớp da trên cánh tay nàng, chui ra bên ngoài. Rồi đột nhiên lại giãy giụa dưới nền gạch, cuối cùng toàn bộ đều tử vong.
Mùi máu tươi mỗi lúc một nồng đậm, đám côn trùng còn sống như thiêu thân mà lao vào cơ thể của Trịnh Khinh Ái, để rồi số lượng chết mỗi lúc một nhiều.
Trịnh Khinh Ái quay đầu nhìn Bạch Vân đang đứng chết trân ở kia. Khoé mắt nàng ửng đỏ, như thể vì quá đau xót nhưng vẫn cố gắng nín nhịn lại để không rơi nước mắt.
Thiên nữ xoay người, một lần nữa chạy lên tầng kế.
"Đuổi theo..."
Lời Khổng Khuynh Thành còn chưa kịp dứt, Bạch Vân đã phóng như bay theo Trịnh Khinh Ái, chạy đến tầng kế cùng nàng ta. Bàn chân nàng đạp lên đám côn trùng đã chết bên dưới nền gạch, khiến chúng phát ra âm thanh giòn tan. Huyết dịch nơi cầu thang mỗi lúc một nhiều, Bạch Vân ôm chặt con tim chẳng hiểu vì sao lại nhói lên của mình, cổ họng phát ra một tiếng nức nở nhỏ, đến cả bản thân nàng cũng chẳng nghe được.
Lam cùng lúc đuổi theo, hắn cưỡi trên phi kiếm, lúc này lao về trước chặn lại đường đi của Bạch Vân.
"Dừng lại, Bạch..."
Lời còn chưa nói hết, Lam đã bị Bạch Vân nắm lấy cổ áo của hắn, sau đó mạnh mẽ tung một cú đấm, khiến Lam mất đà ngã hẳn về sau.
"Mẹ kiếp! Anh đã làm gì nàng hả?"
Bạch Vân không có quá nhiều thời gian để có thể giằng co với hắn, vì vậy nàng cũng chẳng đợi hắn nói tiếp mà lặp tức buông ra, đuổi theo bóng dáng của Trịnh Khinh Ái đang chạy về trước. Nàng đuổi theo thực sự gấp, đến nỗi Bạch Vân cũng chẳng phân biệt được mình đang dùng bao nhiêu nội lực nữa.
Bạch Vân nhìn về khoảng trống phía trước, lúc này phát hiện ra Trịnh Khinh Ái đang giao đấu cùng với một con quái thú nửa rồng nửa rắn. Toàn thân nó được bao phủ bởi một lớp mây mù, lớp vảy màu xanh biển ẩn hiện sau màng mây. Lối đánh của nó cũng không trực diện như Lôi Thuỷ Dạ sư tầng một và Sơn Trà quỷ ở tầng hai. Đối thủ của các nàng lần này là Thiên Hải giao long, nó cứ liên tục núp vào lớp mây mù bao phủ người mình, rồi lại bất chợt lao ra tấn công, khiến cho Trịnh Khinh Ái dù có dùng bộ pháp cũng khó mà đối phó.
Chưa kể cả người Thiên nữ còn đang bị thương nặng, tay áo xanh sẫm đã bị đám trùng độc làm cho rách tươm, để lộ ra vết thương không ngừng tràn ra huyết dịch đỏ tươi, thậm chí có một vài vết cắt quá sâu, dường như nhìn thấy được xương trắng bên trong.
Thiên Hải giao long vốn là một thần thú bảo hộ thời tiết, nó không gây hại như các loại thần thú ở tầng khác, vì vậy sức tấn công cũng không cao. Trịnh Khinh Ái nhảy lùi về sau, né tránh đôi hàm sắc nhọn của quái thú, sau đó lại xoay người đâm mạnh Bát diện vô sắc kiếm vào cổ nó.
Thiên Hải giao long ăn đau vùng vẫy, muốn lần nữa trốn vào bên trong đám mây mù nhưng Trịnh Khinh Ái cũng chẳng để nó kịp làm vậy. Chỉ thấy nàng ta mạnh mẽ dậm chân xuống mặt đất, thủ thế giúp cho chính mình đứng vững, đồng thời ghim mũi kiếm xuyên qua cổ của nó.
"Bạch Vân! Dừng lại!" Lam vội đuổi theo, trên mặt vẫn còn chưa vơi đi vết bầm mà Bạch Vân tặng cho hắn. "Ả ta là ma nữ! Ả ta sẽ hại chết cô!"
Bạch Vân quay đầu lại nhìn hắn, mày ngài nhíu chặt, mắt phượng cũng chất đầy sát khí.