Ngàn Năm - Vạn Năm

Chương 1: Dị thế thời không



Dương Lâm Nhạc – một sinh viên của học viện âm nhạc Maria, cô đang trên đường từ lớp luyện thanh trở về, đã quá 8 giờ tối, trên con hẻm vắng tanh, Lâm Nhạc rảo bước nhanh về nhà. Đang đi quá nửa đường bổng một tiếng chớp bất ngờ chói tai hướng Lâm Nhạc đánh tới, tiếp theo một đạo bạch quang chói sáng cả một góc đường vắng lặng, quỷ dị đến lạ thường…

Ánh sáng biến mất, con đường trở lài một mảnh yên ắng như chưa có chuyện gì xảy đến, bóng dáng nhỏ bé của Lâm Nhạc cũng biến mất như cô chưa từng xuất hiện, tiếng mèo hoang đột nhiên vang lên làm xung quanh xao động, dự báo cho một hiện tượng bất ngờ, một bước ngoặc lớn trong cuộc đời cô gái trẻ.

Tấn Khang Minh Triều

Hiên Viên Tử Hạo và Hiên Viên Văn Hạo đang đi dạo quanh khu suối Lưu Thuỷ mới được tìm thấy gần kinh thành, sở dĩ khu suối này được gọi là Lưu Thuỷ vì tương truyền nơi này mặc dù không có vật liệu gây cháy, nhưng nhiệt độ nước luôn luôn nóng ấm, thích hợp cho việc thư giản thân thể, ngoài ra còn giúp chữa ngoại thương và một số nội thương vô cùng hiệu quả. Hiên Viên Văn Hạo quanh năm chinh chiến, nơi này quả là địa phương thích hợp để y dưỡng thương, Tử Hạo tuy bộn bề triều chính nhưng lâu nay vẫn luôn quan tâm người huynh đệ ruột thịt này, nên đã dụng tâm tìm ra con suối thần kì để Văn Hạo dưỡng thương. Ai nói nhà đế vương thì không thể có tình thâm, ai nói đế vương luôn coi mạng người như cỏ rác, Tử Hạo và Văn Hạo lâu nay luôn nổi tiếng trong dân gian về huynh đệ tình thâm. Ở Văn Khánh đại lục đâu đâu cũng lưu truyền Tấn Khang Minh Triều có một Chiến Thần Nhị vương gia Văn Hạo chiến công hiển hách, bách chiến bách thắng, luôn làm địch nhân sợ mất mật khi nghe tên, một Minh Đế Tử Hạo uy vũ sáng suốt, con dân Minh Triều luôn đạt cực thịnh ấm no, từ kinh thành tới thôn quê biên ải, chẳng nơi nào có tiếng khóc than oán trách. Minh Triều trở thành địa phương mà muôn dân trên Văn Khánh đại lục thầm ngưỡng mộ. Hơn hết Chiến Thần Vương Gia Văn Hạo luôn trung thành cẩn cẩn với Hoàng Đế của mình, còn Tử Hạo cũng muôn vàn ân sủng với y. Tương truyền có lần Lạc Nhạn Đế Quốc Tướng Quân muốn mua chuộc Chiến thần trong cuộc chiến giành biên ải phía Bắc, đó là nơi giàu khoáng sản đồng, một loại nguyên liệu cực kì quan trọng thời bấy giờ, nhất là đối với Lạc Nhạn và Minh Triều, hai quốc gia này lâu nay luôn ngang sức với nhau, lại có chung đường biên giới nên có thể nói, ai chiếm được quyền khai phá quặng đồng này sẽ trở thành đại lục đệ nhất cường quốc. Lạc Nhạn tướng quân vì muốn đánh thắng trận nên đã không tiếc lời khuyên Lạc Nhạn Hoàng Đế dâng ra Tam công chúa Hàm Yên như hoa như ngọc, nổi tiếng là đại lục đệ nhất đại mỹ nhân, đồng thời kèm theo đó là vạn lượng hoàng kim, châu báu để giành quyền khai phá quặng đồng, nhưng chỉ đổi lại cái liếc mắt khinh thường của Chiến Thần Minh Triều, cùng một câu nói của y “Mỗi một con dân Tấn Khang Minh Triều cũng sẽ không bao giờ vì vinh hoa phú quý mà bán đứng quốc gia dân tộc. Thân là Vương gia Minh Triều lạ càng không, chẳng lẽ Lạc Nhạn tướng không thể hiểu cái lý đó hay sao?”

Trận chiến đó Minh Triều giành thắng lợi vẻ vang, thuận lợi đưa người đi chiếm đóng khai phá quặng đồng, Minh Triều trở thành cực thịnh quốc gia, các nước chư hầu mỗi năm đều xu nịnh tiến cống vô số châu báu, mỹ nhân chỉ mong được sự bảo ban của Hoàng Đế Minh Triều. Đồng thời sự tín nhiệm của Hoàng Đế với vương gia cũng vì thế mà không ngừng gia tăng, Tấn Khang Minh Triều không ai không biết, với bào đệ của mình, Hoàng Đế thường rất ít dùng từ “Trẫm”

“Tử Hạo, việc triều chính dạo gần đây vẫn ổn cả chứ?” – Văn Hạo ôn tồn mở miệng

“Ừ, đệ vừa mới từ biên ải trở về cứ hảo hảo mà nghỉ ngơi, ta vừa cho người tìm được con suối này, nghe đồn có thể chữa thương, đối với thương tích của đệ hẳn là có công hiệu. Ta ban nó cho đệ, khi nào rãnh rỗi đệ cứ đến đây”

Văn Hạo chắp tay thi lễ “Tạ hoàng thượng ân điển”

“Đệ không cần đa lễ, hoàng đệ vì Minh Triều vào sinh ra tử, ta thân là Hoàng Đế, chẳng lẽ không thể làm gì hay sao, huống chi đệ còn là bào đệ của ta” – Tử Hạo mắt nhìn những trận khói nghi ngút bốc lên từ dòng suối.

Văn Hạo xếp nhẹ quạt giấy trên tay, đôi mắt đăm chiêu “Năm đó mẫu thân vì sinh đệ nên lâm bệnh qua đời, phụ thân quá đau lòng nên đối đệ sinh tâm chán ghét, huynh đệ tỉ muội cũng vì lấy lòng long nhan mà ức hiếp đệ, duy chỉ có huynh là đối tốt với đệ, mặc kệ bị các huynh muội khác khinh thường, phần ân tình này, suốt đời Văn Hạo ghi tạc trong lòng, chỉ cần huynh còn một ngày làm Hoàng Đế, đệ sẽ còn cúc cung tận tuỵ với Tấn Khang Minh Triều”

Tử Hạo thở dài “Ta không cần đệ bán mạng vì hoàng vị của ta, cũng không mong đệ có mệnh hệ gì, ta chỉ mong đệ có được con đường riêng, lý tưởng riêng của đệ. Ta mong đệ một ngày nào đó có thể tìm được người mà đệ thật tâm vì người đó mà làm hết thảy”

“Không phải hoàng huynh cũng vậy sao?”

“Ta ư? Cuộc sống đế vương là không có tình cảm, ta thật sự không mong đệ dính líu vào quan trường, chốn cung đình đầy rẫy âm mưu, đệ sẽ không biết được ngày nào mình bị hạ độc thủ. Kể cả ta, thân là đế vương, một lời nói mang quyền sinh sát, bọn họ lúc nào cũng đối ta cúi đầu, nhưng thật sự có mấy ai không nhòm ngó hoàng vị này? Mỗi ngày ta đều đối mặt với muôn ngàn sự giả tạo, mỗi một lời họ nói ra, ta cũng phải suy sét xem đó là lời thật hay dối trá. Kể cả đối với những huynh đệ khác, ta cũng phải bày ra nét mặt giả tạo…” Tử Hạo thở dài, thu liễm ánh mắt hướng về phía đàn chim nhỏ chao liệng “Tự do, đối với ta chỉ là hư ảo, một ngày còn sống, ta sẽ phải vì Minh Triều suy nghĩ, vì con dân Minh Triều làm việc, họ tin tưởng ta, ta không thể phụ lòng họ”

“Hoàng huynh, đó là gì?” Văn Hạo chỉ tay về phía đốm đen dang từ tên không rơi xuống hướng họ với vận tốc chóng mặt.

“Đến xem…” Tử Hạo thi triển khinh công đến giữa hồ, Văn Hạo lập tức đuổi theo.

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa …….

Lâm Nhạc rơi xuống với cực nhanh, giờ ba hồn bảy vía đã bay mất hơn nữa, chỉ biết nhắm mắt chờ đợi cơn đau cực hạn tiến đến.

1….2…3…

Tại sao lại không đau? Tại sao vẫn chưa tiếp đất? Rõ ràng là sắp đo đường rồi mà??? Hay là nàng đang mơ nhỉ?

Lâm Nhạc khẽ hé hai ngón tay, thông qua khe hở nhìn ra ngoài. Quái, rõ ràng đã ngừng rơi mà. Cũng không có cảm giác gì đi, hình như có ai đó đỡ nàng. Lâm Nhạc mở to mắt, nam nhân? Có hai người nam nhân, ăn mặc cổ trang quái dị, họ đang nhìn nàng, một người vận áo vàng kim thêu hình rồng đơn giản, ngoại bào trắng, gương mặt anh tuấn được phóng cực đại phía nàng, hắn là người đã đỡ nàng khi nàng rơi xuống đây đi. Một người nữa vận một thân trường bào xanh nhạt, chân đi hài trắng thêu chỉ vàng hình chim ưng.

“Ngươi còn không mau xuống?” Nam nhân áo vàng hướng nàng nhíu mày, nét mặt tựa hồ khó chịu.

Lâm Nhạc mở to mắt. Nàng…nghe không hiểu…hắn, đang nói gì??? Lam Nhạc vội vội vàng vàng nhìn quanh rồi bước xuống khỏi vòng tay nam nhân áo vàng.

“Cho ta hỏi, đây là đâu?” Nàng nhìn quanh, khu này đâu phải đường về nhà nàng. Rõ ràng mới mấy phút trước nàng đang trên đường, còn đang lẩm bẩm bài hát yêu thích, vụt một cái đã thấy mình đang rơi tự do xuống cái địa phương xa lạ này. Còn họ là ai? Đang diễn cổ trang hay sao? Còn dùng cổ ngữ, nàng mập mờ không thể hiểu nổi…Có ai nói với nàng, chuyện này hết thảy là sao hay không?

Lâm Nhạc vô thanh vô thức níu tay áo nam nhân đỡ mình, nàng đột nhiên rơi xuống thế giới nào đây? Nàng chỉ mới mười bảy tuổi, vừa mới theo đuổi ước mơ âm nhạc của mình, còn chưa thành hiện thực, còn ba mẹ nàng đang ở đâu, bạn bè nàng, quê hương của nàng, cái nơi xa lạ này nàng thậm chí còn không nghe hiểu tiếng nói của họ thì làm sao có thể tìm đường trở về? Nghĩ tới đây trong lòng Lâm Nhạc chợt rối loạn thành một đoàn, nước mắt vô thức lưng tròng.

“Ngươi còn không mau buông tay” – Nam nhân áo vàng phất mạnh tay áo khiến nàng lảo đảo, nét mặt không khỏi lộ vẻ chán ghét của hắn nhìn nàng

“Ngươi là người phương nào? Ngươi không hiểu thế nào là nam nữ cách biệt hay sao, đừng nghĩ có chút tư sắc thì có thể giữa thanh thiên bạch nhật làm chuyện xằng bậy với nam nhân! Thậm chí trang phục cũng không chỉnh tề. Hừ! Từ khi nào Tấn Khang Minh Triều lại có thể loại nữ nhân không biết xấu hổ này?” – Tử Hạo nhíu mày nhìn nữ tử đang ngơ ngác trước mặt. Váy còn chưa dài quá gối, tay áo lại thật ngắn, để lộ hơn nữa cánh tay và đôi chân, làn da trắng nõn phơi bày trước mắt người khác, thật chẳng ra thể thống gì.

Hắn đang nói gì? Nàng thật sự nghe không hiểu, một chữ cũng không! Nhìn thái độ hắn thì hình như không thích nàng. Rơi xuống nơi này không phải lỗi do nàng, cũng không do ý muốn của nàng. Vì sao bản thân nàng như vậy còn bị nam nhân xa lạ này chán ghét nhìn…nàng rất sợ, thât sự rất sợ…bao nhiêu hàng rào nội tâm nàng giăng lên, bao nhiêu kiên cường nàng cố gắng đều trong giây phút hắn ngạo mạn chán ghét nhìn nàng mà sụp đổ. Lâm Nhạc oà khóc.

“Híc…ngươi…ta thật không biết vì sao ta ở chổ này, các ngươi nói gì ta cũng không thể nào hiểu nổi…híc…ta muốn trở về, các ngươi cấp ta phương pháp rời khỏi nơi này đi! Ta không muốn ở lại dù chỉ một khắc…” – Lam Nhạc nức nở.

Văn Hạo từ đầu chí cuối quan sát nữ nhân kì lạ trước mặt, nàng ta có đôi mắt trong veo màu hổ phách, màu mắt của nàng nổi bậc giữa chúng dân Minh Triều vốn sở hữu đôi mắt đen thuần tuý, làn da trắng hồng cùng với mái tóc thẳng dài đen nhánh cũng hoàn toán khác biệt với làn da có chút ngăm đen và tóc hơi xoăn truyền thống. Nử tử trước mặt khiến hắn có một cảm giác kì lạ, nàng ta không giống như đang nói dối, từ đôi mắt thanh khiết của nàng, hắn có thể nhìn thấy sự hoảng loạn, có thể nàng không thuộc người nơi đây? Nhưng tại sao nàng lại từ trên không rơi xuống? đó là điều mà hắn thật sự không thể lý giải.

Văn Hạo bước tới nữ tử đang run run khóc phía trước, thanh âm ôn nhu

“Nàng tên gì? Từ đâu tới?” – Hắn vừa nói vừa ra hiệu, vì trong một lần chinh chiến, hắn có hành quân qua một thôn trang kì lạ, bọn họ hầu như không thể nghe, chỉ có thể nói, hắn đã lưu lại nơi đó vài ngày nên phần nào cũng biết một vài phương thức giao tiếp cơ bản với những người không nghe được.

Lâm Nhạc nhìn hắn khoa chân múa tay một hồi cũng đại khái hiểu hắn muốn hỏi nàng tên gì, chắc hắn biết nàng không hiểu tiếng nói của hắn, những ngôn ngữ thân thể của hắn cũng có vài phần tượng tự thứ mà nàng đã học ở hiện đại.

“Ta…” nàng chỉ vào bản thân “ Lâm Nhạc” nàng chỉ nói đại khái tên của mình vì nói nhiều nàng biết hắn cũng không thể hiểu được.

Văn Hạo thấy nàng có thể hiểu được điều hắn nói thì cũng biết có thể trò chuyện với nàng theo phương thức này.

“Còn ta… Văn Hạo” Hắn chỉ về phía mình, sau đó hướng Tử Hạo “ Hắn… Tử Hạo”

Lâm Nhạc dời tầm mắt về phía nam nhân áo vàng đang chăm chú nhìn nàng khoa chân múa tay, đôi vai không khỏi run nhẹ, nàng có chút sợ nam nhân này, ánh mắt sáng ngời như thái dương của hắn, đôi mày kiếm không giận mà uy của hắn làm thâm tâm nàng thật sự giật thót.

“Đệ có hứng thú với nữ nhân này?” Tử Hạo nhíu mày dò xét nữ tử trước mặt, nhìn kĩ nàng ta có một đôi mắt to tròn, trong suốt màu hổ phách ánh lên nét ngây thơ như nước hồ thu không gợn sóng, nay được phủ một tầng sương mỏng càng thêm vẻ long lanh hún hồn người nhìn mãi khảm chặt trong đôi mắt ấy, làn da trắng hồng mịn màng, mái tóc đen chãy dài như thác đổ, nàng ta mang một nét đẹp hoàn toàn khác hẳn với những nữ nhân trên đại lục Văn Khánh này? Một nữ tử dị tộc?

“Đúng vậy! Đệ muốn tìm hiểu xem nàng ta từ đâu đến, vì sao có thể từ trên không rơi xuống đây. Hoàng huynh đã nói nơi này ban cho đệ, vậy mọi vật trong phạm vi này đệ hẳn cũng có quyền quản xét đi!”

Tử Hạo nhìn lướt qua nữ nhân tên Lâm Nhạc, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó hiểu rồi lập tức biến mất nhanh chóng sau đó. Hắn nhìn Văn Hạo, ôn tồn nói.

“Văn Hạo, đệ là Chiến Thần của Minh Triều, những nữ tử muốn tiếp cận đệ quả thực không ít, ta cũng đã nhìn thấy những người thậm chí vì đệ mà dùng mọi thủ đoạn…Đệ…làm việc gì cũng nên suy xét cẩn thận!”

“Thần đệ hiểu rõ! Tạ hoàng huynh quan tâm…về phần nữ nhân này, đệ sẽ điều tra và cho hoàng huynh một câu trả lời thích đáng”

Tử Hạo gật đầu, sau đó phất tay áo rời đi, không quên lưu lại câu nói.

“Tuỳ đệ vậy. À…đêm mai có yến tiệc tại Trùng Khánh điện mừng đệ khải hoàng trở về, đệ nên đến…còn nữ tử này…mang theo hay không do đệ.”

Văn Hạo thi lễ “Tạ hoàng huynh”

Lâm Nhạc nhìn theo bóng dáng nam nhân đang khuất dần, bóng lưng uy nghi hùng dũng nhưng cũng không kém phần cô tịch quạnh quẻ. Hắn, hẳn là người có quyền cao chức trọng ở nơi này, nhưng sao hắn lại có phần cô đơn đến vậy?

“Lâm Nhạc cô nương…mời” Văn Hạo ôn nhu hướng nữ tử trước mặt làm động tác mời.

Lâm Nhạc hoàn hồn nhìn về phía Văn Hạo mĩm cười

“Cảm ơn anh, Văn Hạo” Lâm Nhạc cuối đầu.

Văn Hạo thấy Lâm Nhạc cuối đầu đồng thời nghe thấy tên mình, chắc là đang cảm ơn hắn đi. Tiểu cô nương này thoạt nhìn tầm mười lăm, mười sáu tuổi nhưng lại mang theo một loại khí chất khác người làm cho hắn thật khó có thể dời tầm mắt. Đối với nữ nhân trước nay hắn luôn mang tâm bài xích, bọn họ cũng chỉ vì cái danh Chiến Thần của hắn, hay vì vinh hoa phú quý mà tiếp cận hắn. Còn nữ nhân trước mặt này, nàng ta mang theo nét trong thuần ngây thơ khiến hắn muốn che chở cho nàng dù chỉ mới gặp mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.