Ngàn Năm - Vạn Năm

Chương 6: Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi



Chương này mình lấy tên này theo một bài thơ của Vương Hàn_Một nhà thơ thời Thịnh Đường. Bài “Lương Châu Từ” mà mình rất thích.

“Bồ đão mỹ tửu dạ quang bôi

Dục ẩm tì bà mã thượng thôi

Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu

Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi”

Nghĩa là rượu ngon(bồ đào) chứa trong ly quý

muốn uống thì kèn xuất quân(tiếng đàn tỳ bà) bắt mình phải lên ngựa

vậy nếu tôi phải say sưa ngòai mặt trận xin bạn đùng chê cười

vì xưa nay có mấy ai đi chinh chiến mà trở về đâu …

(Cười… ^^!!! Mình cũng có tâm hồn thơ văn đó chứ???)

Tử Hạo nhìn Văn Hạo đang trầm mặc nhìn ly trà chỉ lắc nhẹ rồi thở dài.

“Đệ đang có tâm sự?” Hắn nhấp một hớp trà rồi hỏi nhưng cũng là khẳng định.

“Tình hình biên ải lại có biến! Tử Long mới cho Thuý Điểu (một loại bồ câu đưa tin cơ mật đã được quân đội huấn luyện) hồi báo tộc Ngoã Man phía bắc có động tĩnh, hằng ngày không ngừng đưa quân đến các trấn quanh biên ải cướp bóc, quấy phá, thậm chí còn hống hách bắt người.” Văn Hạo chậm rãi đáp.

“Đệ dự định trở lại biên ải? Việc ở đó cứ giao cho Tử Long, đệ cũng chỉ mới về kinh thành được ba tháng” Tử Hạo nhíu mày, đặt tách trà xuống bàn.

Văn Hạo chậm rãi lắc đầu: “Tộc Ngoã Man tuy là một tiểu quốc phía Bắc, lấy du canh du cư làm trọng điểm, nhưng người dân Ngoã Man lại anh dũng thiện chiến, có kinh nghiệm quanh năm trên lưng ngựa. Lại nói, tuy dân số Ngoã Man ít, nhưng đất đai chủ yếu là thảo nguyên rộng lớn, cuộc sống phóng khoáng, vốn không quan trọng việc tranh giành, nay bổng nhiên lại nổi loạn, đệ thấy trong việc này nhất định có điều bất ổn, không loại trừ có thế lực xúi giục, li gián, nên đệ muốn đích thân điều tra. Chỉ lo có bàn tay của Đông Thục quốc, nếu xử lý không đáng, chỉ sợ chiến tranh lại nổ ra, lúc đó người khổ chỉ là bá tánh”

“Đệ vẫn còn việc bận tâm? Là việc Tam công chúa Hàm Yên hai ngày sau sẽ đến nước ta làm đặc sứ?”

Văn Hạo gật đầu: “Nàng ta tính tình ngang ngược, lại không thích người khác hơn mình, có lần nàng có một thú nuôi là hồ ly trắng, nàng ta cực sủng ái nó, nhưng khi Tiểu công chúa Hàm Nghi từ đâu tìm về một tiểu hồ ly xinh đẹp, lại có đôi mắt long lanh hai màu một lam một vàng cực đáng yêu…Huynh có biết nàng ta đã làm gì? …Nàng đem con hồ ly của mình giết chết rồi treo phía trước cung điện của Tiểu công chúa, khiến nàng hoảng sợ đến nằm liệt giường ba ngày, sau đó tiểu hồ ly có đôi mắt hai màu cũng biến mất. Nàng ta năm đó hướng ta cầu thân bị từ chối, ta chỉ nói không muốn cưới nàng và bỏ đi…”

Tử Hạo cười cười: “Thế nên nợ đào hoa giờ đã đòi đến cửa? Đệ giải quyết thế nào a?”

Văn Hạo lại thở dài: “Năm đó nàng nói nếu nàng không thể tiếp cận ta thì mọi nữ tử đến gần ta nàng ta đều sẽ truy cùng giết tận”

“Đệ muốn nói đến nữ nhân tên Dương Lâm Nhạc?” Tử Hạo đôi mắt như phát ra một tia sáng, nhưng ngay sau đó lại giấu mất, từ hôm Dạ yến tại Trùng Khánh điện, nữ tử có đôi mắt trong suốt ấy thường hay xuất hiện trong đầu óc hắn. Có những lần hắn đến Vương phủ gặp Văn Hạo nàng đều chỉ gặp hắn nói qua loa vài câu không có nghĩa, sau đó thường “trùng hợp” cảm mạo, phong hàn, hoa mắt, nhức đầu mà xin lui xuống. Chỉ là nàng quá ngây thơ, hắn làm sao không biết nàng chẳng qua đang giả bệnh, chỉ vì hắn không muốn vạch trần nàng, nhìn nét mặt giả vờ thống khổ, nhăn nhó ôm bụng của nàng, diễn xuất thực sự rất tệ, nhưng thực rất đáng yêu a! Cứ như một con mèo nhỏ đang làm nũng, lăn qua lăn lại…thế là từ đó hắn cũng thường hay lui tới vương phủ xem nàng diễn trò, hắn làm sao không biết mỗi lần nàng “bệnh” xin cáo lui xong chân trước thì chân sau đã chạy tung tăng khắp nơi vui vẻ! Chỉ tội cho Nhạc Nhạc đáng thương của chúng ta, bị mang ra làm trò tiêu khiển như tiểu hầu tử mà còn vui vẻ nghĩ rằng mình gạt được Hoàng đế cơ đấy, nàng làm sao biết được mọi hành động ngốc ngếch của mình đều bị ai đó nắm tẩy, giờ vẫn đang vui vẻ buôn chuyện với đám tì nữ.

“Nàng ta có vẻ rất sợ ta” Tử Hạo mĩm cười, trong lòng không ngừng nghĩ tới dáng vẻ tức cười lúc nãy của nàng khi nói “ta bị trúng thực a!” mà tay lại ôm đầu, thật là không biết nói dối…

“Nàng không phải là một nữ tử bình thường, hay ít nhất, tư tưởng cùng những suy nghĩ của nàng đều vượt qua những người bình thường như chúng ta! Đệ biết nói như thế có vẻ kì lạ, nhưng thực chất trong những ngày nàng lưu lại Vương phủ, đệ cũng đã học được không ít điều từ nàng!”

Tử Hạo nhướng mày, vẻ mặt hiếu kì không thể che giấu: “Đệ nói thật? Chẳng lẽ trên đời lại có nữ tử khiến Chiến Thần Minh Triều coi trọng hơn cả bản thân?”

Văn Hạo không trả lời câu hỏi mà chỉ cười cười nói: “Nếu huynh có dịp trò chuyện với nàng thì huynh sẽ hiểu!”

Tử Hạo bổng bật cười: “Haha! Ta sẽ suy nghĩ. Đệ dự định khi nào thì xuất phát?”

“Càng sớm càng tốt, đêm dài lắm mộng, đệ sẽ cùng Hạn Trực âm thầm khởi hành sau ba ngày nữa. Chỉ có điều…” Văn Hạo lại thở dài

“Có chuyện gì đệ cứ nói”

“Về phần Dương cô nương, chỉ sợ sau khi Tam công chúa đến biết nàng đang ở trong Vương phủ của đệ thì sẽ gây khó dễ cho nàng, vì vậy đệ mạn phép thỉnh hoàng huynh cho nàng đến làm khách ở hoàng cung đến khi đệ trở lại.” Văn Hạo nói. Hắn không thể mang theo nàng ra chiến trường, nơi đó đao kiếm không có mắt, một nữ tử như nàng đến đó chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Tử Hạo gật đầu: “Chuyện này không thành vấn đề, ta sẽ sắp xếp cho nàng ta ở lại cung điện của Cửu muội, có người như Cửu muội làm bạn chắc chắn không ai dám động đến nàng”. Ngân Bình quận chúa tuy nổi tiếng tính cách cổ quái, thường làm những chuyện khác người, nhưng tâm tính lương thiện, lại thích giúp đỡ người khác. Trong hoàn cung, có thể nói Ngân Bình công chúa là người ai ai cũng yêu quý, để Lâm Nhạc chổ Ngân Bình quả là phương án tốt nhất.

“Vậy xin tạ hoàng huynh”. Văn Hạo thi lễ

Lâm Nhạc đang chơi cầu lông với Tiểu Thuý ngoài sân bỗng rùng mình một cái!

...Chuyện gì a!...Sao nàng lại có dự cảm bất an thế này???

“Dương cô nương, quả cầu rơi rồi” Tiểu Thuý vui mừng nói

“AAAA…Thua rồi!!!!!!!!!!” Lâm Nhạc thét lên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.