Lý Ngang né cú đấm bên phải rồi đỡ lấy quyền trái của hắn, sau đó dùng móng thú vồ lấy đầu hắn, ném uỵch hắn lên tường.
Rầm, tường gạch chịu lực lõm xuống, hắn té lăn xuống đất, nhưng chẳng mấy đã nhảy bật lên ngay thức khắc, xông lên đợt hai, tung chân đá.
“Dừng tay!” Ngân Quang hét lên: “Hai người dừng tay lại mau!”
Song chẳng có ai dừng lại cả, họ đánh từ trong nhà ra tới ngoài sân, nàng tất tả chạy ra theo, chỉ kịp nhìn thấy Lý Ngang chặn lại mấy đòn tấn công của hắn, khóa lấy khớp xương của hắn, bẻ ngoặt cánh tay của hắn, móng thú quặp lấy gáy cổ của hắn, đè nghiến hắn lên tường gạch, rồi lạnh lùng nói.
“Ngươi không hóa thú thì không đấu lại ta đâu.”
Mặt hắn đỏ phừng lên, răng nghiến chặt, gồng sức muốn vùng thoát nhưng không làm được, cái móng thú quặp lấy cổ hắn như chiếc kiềm sắt kiên cố.
“Ngươi sợ để cô ấy nhìn thấy đến thế sao? Dù bị ta đánh ngã cũng cam lòng sao?”
Giọng khích tướng gần sát bên tai, nó lăng nhục hắn, khiến con dã thú núp trong cơ thể hắn điên tiết. Hắn cảm giác được cơ bắp của mình đang nổi gồ lên, xương cốt phình ra, móng vuốt cũng mọc dài ra mất kiểm soát —-
“Lý Ngang, thả huynh ấy ra!”
Ngân Quang quát lên giận dữ, nhào lên đập vào bả vai của Lý Ngang: “Thả ra mau!”
Lý Ngang khẽ híp mắt nghĩ ngợi giây lát, sau đó mới thả tay ra lui lại.
Bàn tay như vuốt sắt vừa nới ra một chút hắn đã quay phắt người lại ngay lập tức, thế mà còn chưa kịp thở dốc hơi nào đã nghe thấy nam nhân kia lên tiếng.
“Hắn chạy trốn là vì sợ có một ngày hắn sẽ mất khống chế mà ăn thịt ngươi.”
Tim co thắt mãnh liệt.
Trong phút chốc, hắn hoàn toàn không thể nào cựa quậy, thậm chí còn không thể hít thở.
“Đủ rồi!”
Nàng hét lên, trước khi Tri Tĩnh bùng phát lần nữa đã chen vào giữa hai người, che khuất hắn, nghiêm khắc nói với Lý Ngang: “Huynh ấy sẽ không làm chuyện đó, trước đây không, bây giờ không, sau này cũng không. Ngươi không được nói bậy nữa, nếu huynh ấy muốn ăn thịt ta thì đã ăn từ lâu rồi chứ chẳng đợi tới giờ này. Cũng như ngươi sẽ không đi ăn thịt người khắp nơi vậy, ngươi có thể khống chế mình thì A Tĩnh cũng có thể.”
“Ta có thể khống chế vì ta biết mình là thứ gì, ta không chống cự lại nó, ta tiếp nhận hình dáng vốn có của mình.”
Lý Ngang nhìn nàng chằm chằm, rồi nhìn sang hắn đã lộ ra chiếc răng nanh bén ngót.
“Ta là người mà cũng là thú.”
Y đưa bàn tay đã hóa thú ra, xòe móng nhọn, sau đó từ từ thu lại từng chiếc móng cứng trên ngón tay, để chúng lần lượt hóa từ móng thú thành ngón tay trắng ngần, co lại một cách vô cùng tự nhiên.
Y nhìn vị thiếu gia đang gắng sức vật lộn để duy trì hình người mà ung dung thu răng lại, mắt xanh như ngọc, lóe sáng tinh anh.
“Chúng ta cường tráng, nhạy bén, hơn nữa còn ghen đến rồ dại, con dã thú của ngươi chọn nàng nên mới không thể rời khỏi nàng, ngươi không thể nào chạy trốn được đâu, bản năng của chúng ta sẽ giục ngươi phải trở lại bên cạnh nàng, bảo vệ nàng, chiếm nàng làm của riêng, trông giữ nàng, đánh đuổi tất cả những tên khác phái nào ao nước nàng.”
Mắt Tri Tĩnh đỏ ngầu, trừng mắt khiếp sợ nhìn nam nhân tóc vàng, trong phút chốc không thể nào tiếp thu được lời y nói.
“Cho nên ngươi mới mất khống chế phá hủy Linh Lung các, chủ nhân nơi đó sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, kẻ đó có thể bắt được ta thì chắc chắn cũng có thể bắt được ngươi. Ngươi nên nhân lúc chưa quá muộn mà hóa thú hoàn toàn đi thì hơn, nghe theo bản năng, đạt được thỏa hiệp với một bản thân khác, ngươi phải phóng thích, phải chấp nhận bản thân, thì sau đó ngươi mới có thể nắm giữ được mọi thứ. Ngươi nhất định phải làm điều đó, không thì sớm muộn gì con dã thú trong ngươi cũng sẽ cướp lấy, tới lúc đó ngươi sẽ hóa điên vì nó.”
Lý ngang nhìn chằm chằm vào mắt hắn, gằn từng chữ: “Để cô ấy nhìn thấy hình dáng thật của ngươi đi.”
Nói rồi y bỏ đi.
Nhưng giọng nói của y vẫn quanh quẩn trong không khí.
Để cô ấy nhìn thấy hình dáng thật của ngươi đi.
Ngân Quang không động đậy mà chỉ đứng lặng trước mặt hắn, quay lưng về phía hắn.
Hơi thở nặng nề nóng hổi ngay sát bên tai, nhiệt độ cơ thể của hắn gần như ở sát sau lưng.
Nàng không muốn làm trái nguyện vọng của hắn nên mới không nhìn hắn, không nhìn kỹ hắn, nhưng nàng thật lòng rất sợ, sợ hắn cứ vậy mà bỏ đi mất, không bao giờ về nữa.
Dù Lý Ngang đã nói hắn không thể làm được, hắn không thể trốn đi được, nhưng nàng hiểu hắn ngoan cố cỡ nào, nàng biết nếu có quyền lựa chọn thì hắn thà hóa điên chứ không muốn tổn thương nàng.
Cho nên nàng hít vào một hơi thật sâu toan quay lưng lại, nhưng hắn chợt khàn giọng chặn lại.
“Đừng…”
Giọng nói đó rất trầm, khản đặc, hệt như cố nặn ra vậy.
Hắn rất đau khổ, nàng biết, nàng có thể cảm giác được sự run rẩy của hắn, vì vậy nàng không động đậy nữa mà chỉ nói.
“Huynh biết Lý Ngang nói đúng.”
Hắn cúi thấp đầu, siết chặt hai đấm, để móng vuốt găm sâu vào lòng bàn tay mình, bật máu.
“Không.”
Tiếng đáp lại rất nhẹ nhưng đầy kiên quyết, hệt như ngọn dao cắm phập vào lòng.
Nàng ôm lấy mình, cố nén cơn đau lòng: “Ta biết huynh là gì, ta đã từng thấy huynh bộc phát lúc bé, là ta chăm sóc cho huynh.”
Hắn biết, hắn nhớ, tất cả vẫn còn rõ như in.
Ban đầu hắn cảm thấy nàng là đồ rắc rối, chỉ coi đó là một thứ trách nhiệm, là một bản cam kết mà hắn không thể nào không tuân thủ.
Mãi đến hôm đó, Ngân Quang bé nhỏ của hắn lo lắng, sợ hãi vì hắn.
Đừng nói, đừng nói… đừng nói với những người khác…
Muội không nói đâu, muội sẽ không nói đâu.
Cũng không được… nói với lão gia phu nhân…
Được, muội sẽ không nói với cha mẹ, A Tĩnh không cho muội nói thì muội không nói.
Muội thề đi.
Muội thề, tuyệt đối không nói, tuyệt đối không nói với người thứ hai.
Hắn nhớ nàng giơ ngón tay lên trời thề thốt, nhớ nàng dùng bàn tay nhỏ bé ấm ấp đó lau mồ hôi cho hắn từng chút một, bận rộn tới lui vì hắn, nàng che tai hắn để chặn lại tạp âm, bảo vệ hắn suốt một đêm, giúp hắn giữ kín bí mật.
Lúc ấy hắn còn tưởng rằng có thể ở bên cạnh nàng như vậy mãi, lúc ấy hắn còn tưởng rằng có lẽ tất cả chỉ là ảo giác, chẳng qua hắn chỉ bị sốt thôi, hắn không khác người, hắn không phải sắp biến thành quái thú.
Cay đắng dâng lên cuống họng, xộc lên đầu.
“Không… Muội không biết… đã… khác rồi…”
Nàng chỉ nhìn thấy mỗi lần đó, chỉ biết mắt hắn sẽ đổi màu, biết lông hắn sẽ dài ra, sẽ phát sốt, nhưng nàng không biết càng về sau thời gian giữa những lần bộc phát càng rút ngắn lại, mỗi lần bộc phát hắn cũng biến đổi càng nhiều hơn, màu lông sặc sỡ, cơ bắp nổi cộm, mọc nanh vuốt, mặt mũi rúm ró nhăn nhúm —-
Khiến hắn dù muốn lừa dối bản thân cũng không thể.
Hắn không dám cho nàng nhìn, hắn không muốn cho nàng nhìn.
Cho nên hắn phải đi.
“Ta không quan tâm huynh có dáng vẻ gì.” Lệ nóng chực trào lên hốc mắt.
Gió nổi lên lần nữa lay lay mái tóc của nàng, khiến cho sợi tóc đen nhánh phất qua gò má hắn, mê hoặc hắn, khiến hắn không nhịn nổi phải đến gần thêm, gần thêm nữa.
Hắn nhắm mắt cảm thụ mùi tóc của nàng, hít lấy mùi hương trên mái tóc của nàng, khắc họa nàng vào trí nhớ.
“Ta biết… đã tổn thương muội…”
Hắn dựa vào rất gần, gần hơn, giọng khàn khàn kia đã vang nhẹ ở bên tai nàng.
Nàng nói chắc nịch: “Không, huynh không có, hãy để ta giúp huynh đi.”
Nàng cứng đầu, vững tin như vậy, hắn cũng muốn tin nàng, khát vọng tin tưởng nàng biết bao.
Nhưng hắn không dám tin vào bản thân mình, tên đó nói không sai, mấy lần gần đây hắn đã bắt đầu không nhớ nổi mình đã làm gì, thời gian mất trí nhớ càng lúc càng dài ra.
Mà đêm hôm đó, khi hắn lấy lại hình người ở bờ sông, trên người hắn quả thật có máu.
Là máu người.
Thịt sống, rất tươi.
Ngay lập tức hắn rất muốn quay lưng đi, đi thật xa, nhưng hắn biết đây là lần cuối cùng hắn có thể trở về Phượng Hoàng lâu, lần cuối có thể ngắm nàng thật kỹ, lần cuối có thể dựa vào nàng thật gần.
Hơn nữa, hắn gần như đã bước vào thành Dương Châu rồi.
Vì vậy, hắn trở về để gặp nàng.
Hắn tưởng đâu có thể gặp một lần nữa là đủ rồi, chỉ mấy ngày thôi cũng tốt rồi, nhưng nào biết được —
Lời lẽ khàn đục thô ráp lẩn quẩn bên tai đầy thống khổ, níu chặt lấy lòng nàng.
Nàng vừa tức giận vừa đau lòng, rưng rưng cắn môi: “Vậy tại sao huynh lại hôn ta? Tại sao?”
Cô gái nhỏ đang đứng trước người hơi run rẩy, cổ họng hắn thắt lại, muốn gánh mọi trách nhiệm cho nàng, muốn ôm nàng vào lòng, thậm chí hắn đã giơ tay lên.
Nhưng tay hắn đã hóa thành móng thú, màu lông dài sặc sỡ và móng nhọn sắc bén.
Làn da nàng mịn màng không tỳ vết như thế, hắn có thể nhìn thấy nước mắt long lanh trong khóe mắt nàng chỉ chực rơi xuống.
Nàng là ánh sáng mà hắn không thể nào chạm vào.
Hắn không nên chạm vào nàng, không nên hôn nàng, không nên mất khống chế làm ra chuyện đó, nhưng khi nàng nhìn hắn với ánh mắt đầy khát vọng, hắn vẫn không thể kháng cự lại ham muốn chạm vào nàng. Nhân lúc hắn còn có thể, nhân lúc hắn còn là người, nhân lúc nàng còn coi hắn là một nam nhân mà khát vọng hắn…
Nàng là ánh sáng của hắn, là ánh sáng duy nhất dẫn hắn trở về mỗi lần hắn rơi vào bóng tối hỗn độn.
Nhưng sự tồn tại của hắn chỉ để tổn thương nàng thôi.
Hắn đã không còn khống chế được mình nữa, thậm chí hắn còn không thể dễ dàng biến tay mình về lại hình người được nữa, không thể nào lau nước mắt cho nàng, không thể nào ôm nàng.
“Ta rất… xin lỗi…”
Giọng của hắn đã nhỏ đi, thân nhiệt của hắn đã không còn bao quanh lấy nàng nữa.
Hắn lui ra rồi, nàng biết.
Cơn hoảng loạn đột nhiên ập lên đầu.
Nàng quýnh quáng lên tiếng: “Huynh có đi cũng không thể thay đổi được gì hết, trong thành vẫn có yêu quái ăn thịt người, hơn nữa ta biết kẻ đó không phải là huynh. Họ vốn rất an phận, nhưng có chuyện gì đó dã khiến họ mất khống chế, huynh không thể đi được, chúng ta còn chưa biết nguyên nhân —-“
“…”
“Không! A Tĩnh —-“
Nàng xoay vội người lại định bắt lấy hắn, nhưng người sau lưng đã đi mất rồi.
Buổi chiều mùa hè, trong căn tiểu viện nhỏ, trừ phiến đá gãy đổ và chậu nước bị phá hỏng ra thì chẳng còn gì cả.
Hắn đi rồi, hắn bỏ nàng thật rồi.
Nàng biết hắn sẽ không trở lại nữa, không trở lại nữa, mãi mãi không trở lại nữa.
Hắn sẽ không quay lại Phượng Hoàng lâu, cũng không quay về nơi này nữa.
“Cái tên ngốc này…” Thẫn thờ nhìn vào cái nơi trống hoác đó, tiếng chửi rủa nghẹn ngào bật khỏi môi nàng, nàng nắm chặt quả đấm, cảm thấy tim mình đau đến nghẹt thở.
“Đồ ngốc!”
Nàng giận dữ mắng chửi, lệ nóng cứ lăn mãi xuống hai má rồi bay tan đi theo gió.
Sau cơn gió nổi lên là cơn mưa to như trút.
Vòm trời tối om nhá lên sấm sét, rạch qua ngoằn nghoèo.
Nàng được Thanh di đưa về nhà trong cơn mưa lớn, mẹ đã chờ sẵn ở nhà như đã biết trước chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt mẹ, nàng thử mỉm cười nhưng không cười nổi.
“Tri Tĩnh đâu?” Mẹ hỏi.
“Đi rồi.” Nàng đáp.
“Thật không? Đi rồi sao.” Trong mắt mẹ hiện lên đau thương nhàn nhạt.
Khoảnh khắc đó nàng chợt hiểu, mẹ cũng biết từ lâu rồi, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, biết là thế nào cũng có một ngày hắn ra đi.
Mẹ không nói thêm gì nữa mà chỉ giang tay ra với nàng, nàng nhào vào trong vòng ôm ấm áp của mẹ, nước mắt lại tuôn rơi.
Tiếng sấm đì đùng cứ nổi lên rền vang.
Nàng ôm chặt lấy mẹ, òa khóc thật lớn.
Kể từ lúc nàng có trí nhớ đến nay, hắn đã ở trong tầm mắt nàng.
Khi cha tái phát vết thương cũ, mẹ thức trắng đêm chăm nom cho cha, là hắn đã dạy nàng viết chữ, đút cơm cho nàng, dỗ nàng ngủ. Mỗi khi kẻ thù cũ của cha tìm tới cửa cũng là hắn bảo vệ cho nàng, chăm sóc nàng, chặn lại đao kiếm cho nàng.
Là hắn khiến nàng biết nói dối.
Cũng là hắn khiến cho nàng hiểu thế nào là động tâm, khiến cho nàng nếm trải thế nào là ghen tị và khát vọng.
Nàng thích hắn, sùng bái hắn, tưởng hắn là của nàng, tưởng hắn sẽ ở bên cạnh nàng trọn kiếp này, thuộc về nàng mãi mãi.
Nhưng tất cả mọi thứ đều là ảo giác, chỉ là ảo giác.
Nàng mất hắn rồi.
Nàng tưởng mình đã chuẩn bị rất kỹ, để dù hắn có ra đi thì nàng vẫn có thể chịu được, vậy mà đó chỉ là dối trá, tự lừa dối bản thân.
Nàng không muốn thấy hắn thống khổ như vậy, cho nên nàng mới lừa bản thân rằng nàng có thể chịu được.
Nhưng nó đau quá, đau cứ như bị moi tim móc phổi, như bị róc sống từng miếng da thớ thịt trên người vậy.
Nàng ngỡ là mình có thể, nhưng nàng không làm được, nàng không chịu được.