Hắn dùng tất cả sức lực để chống cự, nhưng vẫn cảm thấy răng nanh trong miệng đã chìa ra bên môi, lông thú trải khắp thân thể cường tráng, hắn nằm trên đất, cảm giác xương tủy đang nổi lên cuồn cuộn, cơ bắp căng lên, càng lúc càng to lớn, càng lúc càng lực lưỡng, cuối cùng xé toạc lớp vải đen còn sót lại.
Không!
Hắn định chặn đứng những thứ đang xảy ra như trước đây, nhưng không thể nào khống chế được sự biến hình của thân thể, hoàn toàn không thể kiềm chế được nữa.
Khoảnh khắc đó, hạt mưa rơi xuống trở nên rất lớn, rất rõ, rất chậm, từng hạt đang ở ngay trước mắt, trong suốt óng ánh như hạt đậu.
Nước bắn lên tung tóe, văng lên mặt hắn, hắn hít vào thở ra đầy thống khổ, nhưng hàng loạt âm thanh rối loạn vẫn xô tới ầm ầm, đủ loại mùi vị xộc vào khoang mũi.
Tai hắn biến nhọn, xương mặt lồi ra, lông lá trên mặt và trên người cũng mọc dài ra rậm rì còn lốm đốm đen, cái đuôi dài ngoằng mạnh mẽ mọc ra, tay và chân cũng không thể giữ lại hình dạng con người mà đã hóa thành móng quái thú.
Ánh chớp lại nhá lên.
Hắn nhìn thấy rõ bóng đen to lớn phản chiếu lên tường.
Không —-
Hắn cong người lên, thử biến về hình người nhưng không làm sao được, đầu óc của hắn trở nên mơ hồ, gần như chẳng thể nào suy nghĩ được nữa, có bóng tối đáng sợ nào đó đang trói chặt lấy hắn.
Không —-
Hắn há miệng phát ra tiếng gầm thịnh nộ đầy tuyệt vọng, nhưng chỉ nhìn thấy bóng đen kia há miệng, nghe từ miệng mình phát ra tiếng gầm rung trời hệt như dã thú.
“Hì hì hì… ha ha ha…”
Hắn quay đầu sang, nhìn thấy ả nữ nhân tà ác kia đang che miệng cười khẽ.
“Bây giờ thì ai mới là yêu quái đây?”
Tiếng gầm lại thoát ra cổ họng một lần nữa, dù biết rõ không nên, phải đề phòng ả yêu nữ này, nhưng cơn thịnh nộ khó kiểm soát vẫn xúi giục thân thể nhào về phía cô ta, còn suy nghĩ thì đã bị cơn cuồng nộ man dại nhấn chìm hoàn toàn —-
Trong sấm chớp chói lòa, tiếng rống rung trời.
Con dã thú to kềnh mà non trẻ nọ vọt về hướng cô ta, cô nương hắc y bèn điểm mũi chân, bay lên tường cao.
Đúng như cô ta đoán, nó vừa mới thành hình nên vẫn chưa biết cách điều khiển bản thân, lực ra đòn cực mạnh chỉ khiến bức tường bị chọc thủng, nó lăn một vòng rồi nhanh chóng quay vụt người lại, tìm bóng dáng của cô ta.
“Nói cho ngươi biết một chuyện, kết giới này bị ngươi đập hỏng rồi.”
Cô ta đứng trên bờ tường chưa sụp đổ, kề ngón trỏ lên môi khiêu khích nó: “Ngươi nên nhỏ giọng lại chút đi.”
Nó trừng cô ta đầy thù hằn, đồng tử ánh kim hừng hực ngọn lửa căm thù điên dại, nó ngoác miệng để lộ hàm răng bén ngót, vào thế chuẩn bị nhào tới lần nữa.
“Ái chà, dữ ác không, ta sợ quá đi mất.” Cô ta vỗ bộ ngực trắng như tuyết, nhìn con thú hùng mạnh non trẻ nở ra nụ cười duyên dáng, sau đó mở miệng thốt ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
“Ối —- yêu quái —-“
Cô ta bay lên bầu trời đêm, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi, tiếp tục vờ vịt thét la.
“Có ai không! Cứu mạng với! Có yêu quái —-“
Nó còn muốn nhào về phía cô ta, nhưng tiếng hét này đã thu hút sự chú ý của khách điếm liền kề, trong phút chốc, đèn đuốc sáng choang, vệ binh canh gác trắng đêm nghe thấy tiếng thét bèn hợp lại thành đội giơ cao ngọn đuốc tẩm dầu chạy rầm rập tới.
“Yêu quái! Có yêu quái thật!”
Khi trông thấy con dã thú to lớn đó ai nấy đều hít ngược vào một hơi, vừa lui xa chín mươi dặm vừa kêu lên thảng thốt, rối rít rút đao kiếm bên hông ra, trong cơn hoảng loạn còn đâm trúng phe mình.
Trong ánh đao lắc lư chớp lóe, đầu óc của nó nhòe nhoẹt, chỉ đánh hơi được mùi của sợ hãi.
Những người này sợ nó, nó bèn gầm khẽ để cảnh cáo bọn họ.
Nhưng ngay lúc này, một mũi tên nhọn chợt bắn vụt ra từ lầu hai, đâm xuyên qua cơn mưa thảm gió sầu, găm chính xác vào vai phải của con dã thú.
Dã thú bị trúng tên, lông khắp người xù lên, há mồm rống về phía tên kia.
Tiếng động vang trời làm lòng người khiếp sợ, khiến mọi người phải chùn bước.
Thế nhưng người nam nhân mặc khôi giáp, tay cầm trường cung vẫn đứng ở lan can lầu hai trừng xuống nó chẳng chút e dè, rút mũi tên trong ống tên đeo sau lưng ra, hùng dũng cao giọng ra lệnh.
“Bộ binh tiến lên, Lục Hoa Khúc trận, bày khiên! Cung nỏ thủ, chuẩn bị lên!”
Nghe thấy tiếng chỉ huy tỉnh táo, những người này dù sao cũng là quân binh được huấn luyện, dù có kinh hãi thì các thủ vệ vẫn lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cầm đao kiếm và khiên tiến lên dàn trận theo lệnh, bao vây con dã thú hung mãnh lại, cung nỏ thủ thì đã chiếm hết các nơi cao từ sớm, giương cung kéo tên đợi lệnh.
“Bắn!”
Cô nương hắc ý đứng trên nóc của tòa khách điếm cao chót vót, lạnh lùng nhìn mọi người lấy nhiều địch ít vây bắt con dã thú kia trong cơn mưa, nhìn nó va vào tường rào thủ vệ hết lần này tới lần khác, nhìn từng mũi tên bén ngót bắn trúng nó.
Cho dù nó nhờ sức mạnh cường đại mà né thoát được năm lần bảy lượt, dằn nén được cơn xúc động đả thương người, chưa từng cắn ai bị thương, vậy mà họ vẫn tổn thương nó vì nỗi sợ của bản thân.
“Đây chính là con người.”
Cô ta nói nhẹ bẫng, nhoẻn miệng cười lạnh lùng.
“Là con người.”
Cô ta biết rõ con thú cao ngạo trước mắt này sớm muộn gì cũng sẽ mất khống chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Bản năng tự vệ của dã thú sẽ cao hơn hết thảy, nó bao giờ cũng vượt lên tất cả, chút ý thức con người còn sót lại của hắn sẽ bị thú tính thôn tính rất nhanh thôi.
Trước hết cứ để bọn người ngu ngốc này vui đùa với nó một chút đã, vờn nó mệt rồi, điên rồi, sụp đổ rồi, thì cô ta sẽ tới thu phục nó.
Đến lúc đó, cô ta có thể thu nó cho mình dùng rồi.
Nhìn con thú và những binh linh đó vờn nhau trong mưa thật là buồn cười làm sao.
Một hai ba bốn, năm sáu bảy tám —-
Cô đếm số mũi tên trên người nó, đánh cược sau mũi tên thứ mười thì tên kia sẽ bắt đầu ăn thịt người.
Bờ tường cao của phường dệt bên cạnh, cô liếc nhìn chỗ bị đổ sụp, biết rõ nó chỉ là tổn thất nhỏ nhặt chẳng đáng kể.
Hai ngày trước, cô được tin những cửa tiệm ở Dương Châu liên tiếp xảy ra chuyện, đối với cô ta mà nói những thứ đó chỉ là hạt cát giữa sa mạt, nhưng vì quá buồn chán nên cô ta mới tới đây dạo chơi.
Sau khi đánh con yêu quái vô dụng bị đạo sĩ thu phục lần trước, cô ta đã có ý định thu một con yêu quái để bảo vệ mình, và con bán yêu này tới đây thật đúng lúc.
Chẳng qua là có xài tốt tới đâu thì cũng kém hơn Dạ Ảnh, tiếc là hắn đã phát điên triệt để, đã vậy còn không thể nào khống chế.
Thật là tiếc quá.
Con thú bên dưới đã đập vỡ một bờ tường khác, đào thoát khỏi vòng vây.
Nói lại thì tại sao con thú này lại biết người của cô ở đây chứ?
Cô biết nó gây phiền phức cho mình khắp nơi, nhưng rõ ràng cô đã hạ cấm chế, loại bán yêu như nó sao lại tìm được cô?
Mà tên đó vừa mắng cô câu gì nhỉ? Phải rồi, nó nói cô xúi giục yêu quái ăn thịt người.
Hừ, cô không tin người, cũng chẳng tin yêu.
Con người toàn là loại thích dối trá, yêu thì tên nào cũng tham lam.
Thành Dương Châu bày ra trước mắt đang ngả nghiêng trong cơn mưa trắng xóa.
Có điều… yêu quái trong thành Dương Châu ăn thịt người sao?
Chỗ này là địa bàn của yêu vương Dạ Ảnh(*), cũng vì vậy mà cô mới lén lẩn trốn ở đây, kẻ nào lớn gan như vậy, chưa có sự cho phép của hắn mà dám động lên đầu thái tuế?
(*) Nam chính trong Quỷ Dạ Xoa.
Hàng mày xinh đẹp hơn nhíu lại.
Một cảm giác bất an chợt ngoi lên trong lòng.
Cô ta đột nhiên quay đầu, thấy một nam nhân mặc khôi giáp đã đứng sau lưng mình từ lúc nào chẳng hay.
Vừa thấy người nọ cô ta hoảng sợ muốn lui ra, nhưng gã đã đưa tay ra bắt được cô.
“Định đi đâu hả?”
Cô ta dằn cơn kinh hoàng xuống, lạnh mặt quát: “Xích Vĩ, buông ta ra! Ngươi dám động thủ với ta, chẳng lẽ ngươi không sợ Dạ Ảnh —-“
“Dạ Ảnh à? Hắn đi rồi, hắn chê chỗ này quá chán nên đi từ sớm rồi.” Gã nhìn cô, đôi đồng tử trở nên vừa nhọn vừa nhỏ hệt như thằn lằn, hắn thè chiếc lưỡi dài ra, liếm mép với vẻ thèm thuồng, cười nói: “Tiểu Vu nữ, lâu rồi không gặp, ngươi không thấy nhớ ta sao? Ta thì lại rất nhớ ngươi —-“
Vừa nói hắn vừa há cái mồm to đến tận mép tai ra, cắn phập về phía cô, cô định kết pháp ấn nhưng lại không kịp, gã hèn hạ đó đã liệu trước, cắn một phát đứt lìa tay phải của cô.
Máu đỏ nhất thời bắn lên ngợp trời, hòa vào trong mưa rồi rơi xuống.
“Á —-“
Cơn đau quen thuộc lại lan tới, dù kêu thét lên tới xé nát tim gan thì cũng chẳng cách nào xoa dịu được cơn đau đáng sợ kia, nhưng những gì trải qua trong quá khứ lại càng khiến cô hoảng sợ hơn.
Bây giờ chỉ có một phát cắn.
Một phát.
Nhưng sau này sẽ có nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Cắn xé nhiều hơn, gặm rỉa nhiều hơn, và cả đau đớn kéo dài vĩnh hằng.
Không muốn, cô không muốn bị giam lại, cô không muốn trải qua những đêm trăng điên cuồng đó nữa —-
Cô không muốn!
Nỗi sợ hãi vĩnh hằng và kinh nghiệm đã tiếp thêm cho cô sức mạnh, trong chớp mắt đó, cô dùng máu trào ra từ cánh tay cụt vẽ chú tự lên không trung.
Kim quang chớp lên, một tiếng nổ đùng, hất bay gã đó đi xa.
Cô chẳng buồn ngoái đầu nhìn lại mà quay lưng sải chân chạy điên cuồng, còn không quên điểm huyệt cầm máu trên cánh tay gãy cho mình, cô bay vút qua từng nóc nhà, phóng qua từng con kênh đang dâng cao, vừa xé quần áo băng lại cánh tay gãy đang mất máu.
Thế nhưng vô ích thôi, cô biết, ngay khi máu văng lên giữa không trung thì tất cả cũng đã bắt đầu.
Cô không ngoái đầu lại, cô không dám ngoái đầu nhìn lại.
Căm hận và kinh hoàng chất chồng trong lồng ngực.
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!
Cô biết, những tên khốn khát máu đó có thể đánh hơi được mùi máu của mình, có thể nếm được mùi máu của mình, chúng đã đuổi theo để tranh giành cấu xé máu thịt của cô, cướp đoạt bữa tiệc hiếm hoi.
Cô chỉ còn biết cắn chặt răng, chịu đựng kinh hoàng để chạy trốn, chạy bán mạng.
Mà bọn yêu ma ẩn nấp trong bóng tối, tên này nối tiếp tên kia bị mùi máu tươi ngon lành này hấp dẫn, lồng lộn lên túa ra từ khắp mọi nơi trong thành.
Là máu.
Máu của thần.
Theo truyền thuyết, máu của Vu nữ Bạch Tháp có thể trường sinh bất lão, tăng tiến yêu lực!
Trong cơn mưa rít gào, lũ yêu xuất đầu lộ diện, quần ma loạn vũ, bọn chúng mang theo đôi mắt đỏ ngầu, giương nanh múa vuốt, chen nhau xông lên —-