Ngân Quang Lệ

Quyển 2 - Chương 12



Edit: Yunchan

Tiếng vó ngựa cồm cộp vọng lại trên con đường lát đá.

Chiếc xe mui bồng một ngựa kéo lộc cộc đi theo đội ngũ vào thành, đánh xe là một đại hán hắc y mày kiếm mắt sáng, đi chân trần, bảo y đánh xe âu cũng là nói quá, vì y chẳng hề nắm dây cương mà chỉ bắt chéo hai chân, để mặc con ngựa tự bám theo thương đội đằng trước để vào thành.

Qua khỏi cổng thành, hàng xe dồn lại tắt nghẽn một hồi mới vãn bớt.

Mãi tới lúc này, y mới chịu kéo dây cương, giục con ngựa rẽ vào con phố.

May mà con ngựa già chuyên nghề làm ruộng này mấy hôm nay cũng đã quen với kiểu chỉ thị lười biếng của chủ nhân mới, nên vòng vào cua quẹo rồi tự đi một cách linh hoạt.

Y không vội vã, dọc đường đi chẳng hề dùng tới ngọn roi, nó thích nhanh thì y cho nó đi nhanh, nó mệt thì y cũng chẳng giục, một người một ngựa trông ra cũng khá là ăn ý.

Trong thành nhộn nhịp người qua lại, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra tới giờ con ngựa già trông thấy nhiều người như vậy, nhưng nó vẫn hết sức tập trung công tác, miệt mài kéo chiếc xe mui bồng chạy lộc cộc tới, cho đến khi chủ nhân kéo khẽ dây cương, ra hiệu cho nó đỗ lại trước một đại viện cổng kín tường cao bên bờ sông.

Chân trước của nó vừa ghìm lại, thì đằng sau cánh cổng đã có người hối hả chạy ra.

“Sao lâu thế hả? Người ta phái tới đón đâu rồi?” Hán tử độc nhãn tất tả chạy ra, vừa tới gần đã nói nhỏ.

“Cửa Tây đông người qua, ta thấy hàng người dài ngoằng nên mới vòng đường xa, vào từ cửa Nam.” Đại hán đánh xe làm lơ màn lải nhải lê thê của hắn, chỉ nhảy xuống rồi bước ra đằng sau xe.

Nhưng người bên trong xe chưa đợi y vén màn lên đã tự bế cô nương trong lòng xuống xe.

Cô nương nọ trông có vẻ hơi tham ngủ, đã tới nơi rồi mà còn dựa lên vai của nam tử.

Nam tử bế cô gái nhỏ nhìn đại hán độc nhãn đang bước tới gần, nói: “Nàng ấy mệt rồi, ta mang nàng ấy về phòng trước.”

“Nhưng còn lão gia…”

“Lát nữa ta sẽ qua đó.” Hắn che mặt nàng lại không cho ai nhìn thấy, bước nhanh vào cửa.

A Vạn giơ tay ra còn lời muốn nói, nhưng lại chẳng biết làm sao, đành phải thở dài, thả tay xuống, còn Sở Đằng làm nhiệm vụ đánh xe thì vỗ vai hắn một phát, nói: “Chuyện nên nói cậu đã nói hết rồi chứ?”

Mới bảnh mắt ra y đã cho A Vạn về trước cũng là vì chuyện này đây.

“Nói hết rồi.” A Vạn nhìn thiếu gia đã bước vào cửa, rồi liếc qua người đàn ông bên cạnh: “Ta phái người đi đón là muốn các người không cần xếp hàng, có thể vào thành nhanh hơn, ngươi làm gì lượn hơn nửa vòng cho xa thế hả?”

Sở Đằng ngó hắn, hỏi ngược lại: “Cậu biết trong thành có yêu quái chứ?”

A Vạn nghe mà rét run: “Ngươi thấy sao?”

“Chúng cũng không xếp hàng.” Y nói tiếp.

A Vạn sững sờ: “Ngươi nói thật hay đùa thế?”

“Từng chiếc xe ngựa lần lượt tiến vào thành.” Y vừa nói với A Vạn vừa quay lại đầu xe: “Kể ra ít nhất cũng trên trăm tên, đường chúng đi đều không phải là đường xe chạy.”

“Chó chết!” A Vạn rủa khẽ một tiếng, đi theo sau lưng y: “Cứ tiếp tục thế này thì còn đâu chỗ cho người ở nữa?”

“Ít ra thì bên ngoài chúng còn ngụy trang làm người, không thì cậu nên lo đi là vừa.”  Vừa nói y vừa dúi dây cương vào tay A Vạn.

“Ngươi đưa ta cái dây cương này làm gì?” A Vạn hoàn hồn lại, lên tiếng thắc mắc.

“Dĩ nhiên là do ta phải đi nhà xí.” Y vỗ vỗ vai A Vạn, nói: “Con ngựa giao cho cậu, đừng đút cỏ khô cho nó, nó ăn không quen đâu, nó thích loại non một chút.”

Bỏ lại câu này xong, y cười cười bước lên bậc thềm, sải bước qua bậc cửa, lắc la lắc lư vào nhà.

Cái tên đó chả lẽ coi hắn là phu xe sao hả?

Mặt A Vạn nhăn nhó, mới định oán giận thì tiểu tử coi chuồng ngựa đã xông tới hỏi.

“A Vạn ca, con ngựa này huynh muốn tự trông sao?”

“Đệ thấy ta rảnh cỡ đó hử?” Hắn lừ mắt, nhét dây cương vào tay nhóc con, nhưng lại sợ Sở đại gia tìm mình gây phiền, đành phải bực bội bồi thêm: “Đừng đút cỏ khô nó ăn không quen đâu, nó chỉ thích cỏ non thôi, đệ trông chừng nó hộ ta, nhân tiện tắm cho nó giùm ta luôn.”

“Coi nó như bà nội tổ của đệ đúng không?” Nhóc con cười tít mắt hỏi.

“Đệ chỉ giỏi mồm mép lém lỉnh.” Hắn buồn cười cốc vào đầu nó: “Được rồi được rồi, đi nhanh lên, để lát nữa khỏi bị cha đệ nhìn thấy lại nhéo lỗ tai.”

Vừa nói hắn vừa quay lưng vén bào, nối gót theo vào cánh cửa mở rộng, vội vàng đi về hướng tòa lầu cao ngất tọa lạc bên bờ nước.

Mảnh sân nhỏ trang nhã đặt một ao sen xinh đẹp.

Những chiếc lá xanh mướt khua rì rào, rụng rơi theo làn gió mát rải bay đầy đất.

Hắn bế Ngân Quang băng qua hành lang, đi vào chiếc cổng hình bán nguyệt, tới căn phòng mà nhiều năm qua hắn đã bày trí vì nàng.

Trong phòng, cửa sổ sáng loáng mở rộng, đốt một loại hương thanh nhã có tác dụng an thần, khung cảnh được giữ nguyên vẹn như thể nàng vẫn luôn ở đây.

Hắn cẩn thận bế nàng lên giường, cho nàng nằm ngay ngắn xong mới đắp chiếc chăn mát lên cho nàng, bây giờ mới trông thấy trên chiếc giá gỗ bên cạnh treo một bộ y phục đỏ thẫm.

Màu đỏ thẫm vô cùng chướng mắt, đâm xoáy vào lòng.

Đó là giá y, là váy cưới của nàng.

Vạt nắng nhạt chiếu liu xiu trên mặt đất, cơn gió mát từ đâu lùa tới thổi lay chiếc váy đỏ thẫm trên giá, tơ mành lấp lánh sáng thêu bên trên.

Hắn nhìn hoa văn đó mà ngẩn cả người.

Giá y đỏ thẫm may tới mấy lớp, gấm lót trong, tơ che ngoài, lớp ngoài cùng là lụa mỏng xuyên thấu.

Sắc đỏ của mỗi lớp đều khác nhau, mà hình thêu trên nó lại không phải uyên ương, thậm chí còn không phải long phượng…

Hắn nín thở, bước tới trong vô thức, giơ tay lên chạm khẽ vào hình thêu.

Đó là một con hổ, một con hổ trong mây, thêu ở mặt sau giá y, nó không giương nanh múa vuốt hay quẫy đuôi lắc đầu, nó chỉ ngồi cuộn tròn trong mây, đằng sau lưng nàng với tấm lông rối bù và đôi mắt lấp lánh, bảo vệ.

“Hình đó là do Tiểu Lâu thêu, dùng cũng nhiều năm rồi.”

Nghe thấy giọng nói này hắn lập tức quay đầu sang, thấy người đàn ông kia đã ngồi ở cạnh giường nhỏ từ lúc nào chẳng hay, nhìn cô nương trên giường, hiền hòa đưa tay vuốt tóc trên trán nàng.

Hắn không nghe thấy tiếng ông tới, thậm chí còn không nghe thấy tiếng hít thở của ông, nhưng trong chớp nhoáng ông đã ở đây rồi.

“Vậy là lão gia đã biết từ lâu?” Hắn hỏi, nghe giọng mình khản đặc.

Người đàn ông không đáp mà chỉ hỏi: “Thuở niên thiếu khi ta còn ở triều đình, chỉ cần giậm chân một cái thì tới Đô Đốc Thứ Sử ở xa cũng phải giật mình treo gan.”

Hắn tin người đàn ông này có khả năng đó.

Sau khi xác định bảo bối đã bình an, người đàn ông mới quay đầu lại nhìn hắn, nhếch mép cười khẽ, tự giễu: “Trong kinh thành ta cũng được coi là một nhân vật tầm cỡ, phong lưu hào phóng, hoa… tâm kiêu ngạo, chỉ vì luyện được công phu tuyệt đỉnh, cậy mình có chút khôn lỏi mà chẳng sợ hãi ai, cho tới khi ta gặp được Tiểu Lâu.”

“Có lẽ đó là báo ứng cho sự phong lưu thái quá của ta, năm xưa khi nàng còn chưa gả cho ta, ta đã bị người ta gán cho một đứa con trai, may mà nàng không ngại, cũng không quá để tâm.”

Ông dừng chốc lát, nụ cười bên mép lắng lại: “Nhưng trong lòng nàng thật ra vẫn để tâm, nàng không trách móc nhưng ta biết. Vả lại, rõ ràng là chuyện mình không làm, ta cũng không cam lòng để người ta vu tội, cho nên dù sau đó ta bị tiểu nhân hãm hại, bất đắc dĩ phải thay tên đổi họ, dời cả nhà đi, song ta vẫn cho người đi thăm dò lai lịch của đứa trẻ.”

Người đàn ông nâng mắt lên nhìn hắn, đôi môi như cười như không.

“Nhờ điều tra ta mới phát hiện, năm xưa để dẹp yên thế cục, tiên hoàng từng để các vị công chúa hòa thân với ngoại di, một vị trong số đó khi trên đường hòa thân thì gặp phải tai họa bất ngờ, rơi xuống vực và chết. Ít ra, lúc ấy bọn ta đều nghĩ rằng nàng ta đã chết.”

Lão gia Phong gia nhướng mày, nói tiếp: “Nhưng chuyện nào đơn giản như vậy, vị công chúa năm đó thật ra chưa chết, chẳng qua lúc đội hòa thân đi tới con đường mòn bên trên vách núi thì một con hổ lớn bất ngờ nhảy xổ ra, những binh lính khiêng kiệu thấy con hổ to như vậy thì sợ tới tè ra quần, để giữ mạng đã ném luôn kiệu loan, chân mềm nhũn đứng còn không nổi, còn tướng quân áp trận do đêm trước quá chén nên nằm trong một chiếc kiệu khác đánh một giấc ngon lành, tới khi chạy lại thì con hổ đã ngậm công chúa chạy mất từ đời nào rồi.”

Giọng nghiền ngẫm của ông rất nhẹ và khá thấp, nhưng lời kể thì hết sức sinh động.

“Bảo vệ chủ không chu toàn, lâm trận bỏ chạy, nếu truy cứu tới cùng thì chính là tội chém đầu, từ tướng quân tới tiểu binh đều không ai thoát nổi, do đó họ đã hợp tác với nhau nói dối, bịa thành công chúa không muốn gả nên đã nhảy vực tự vẫn.”

Khóe mắt Tri Tĩnh khẽ giật lên, bất giác nắm chặt quyền.

Lão gia Phong gia đứng dậy, dừng bàn tay trái biến dạng để rót cho mình một chung trà xanh, rồi thả chậm giọng: “Khéo làm sao, vị công chúa nọ thật ra không phải con ruột của tiên hoàng, mà là một tiểu cung nữ bị ép gả thay. Tiểu cung nữ nghĩ quẫn muốn nhảy vực cũng chẳng phải chuyện không thể, ấy thế nên hoàng đế lão nhân nghe xong thì cũng chẳng thèm truy cứu thêm nữa, phất tay cho nó trôi qua.”

Lão gia ngồi xuống băng ghế hình bán nguyệt, nhìn hắn nói: “Người biết rõ chuyện hôm đó cũng nghĩ là nàng ta đã chết. Thế mà nàng ta lại không chết, chỉ vì con hổ đó không phải là một con hổ bình thường, mà là một nhân thú, tạm thời không bàn tới chuyện tại sao hắn lại có hứng thú với tiểu cung nữ, nói tóm lại hắn đã cướp hôn, hai người sống bên nhau trong núi sớm chiều, nên chuyện gì phải xảy ra cũng đã xảy ra.”

Nói tới đây Phong lão gia ngừng lại giây lát, nhìn hắn với vẻ ám chỉ.

Hắn giật nảy trong lòng, nhưng vẫn giữ im lặng.

Phong lão gia uống một hớp trà cho trơn cổ họng rồi mới tiếp tục: “Tóm lại, chẳng bao lâu sau, tiểu cung nữ đã hạ sinh một đứa con trai, vốn dĩ một gia đình sống qua ngày cũng tạm tính là yên ổn, nhưng ông trời đổi gió thay mưa chẳng thể lường, ta không biết rõ tình hình, chỉ biết thú nhân kia chết, tiểu cung nữ vì đau lòng quá đỗi mà cũng đoạn hồn theo, trước khi chết thì trùng hợp gặp phải vị sư phụ thích vân du tứ hải của ta, thế là người đã nhúng tay vào việc này.”

Ông lừ mắt, hậm hực nói: “Tổ sư gia của con trước nay luôn có sở thích kỳ quái, thích nhất là đùa giỡn đồ đệ, cho nên đã tiện tay đổ vạ đứa nhỏ cho ta.”

Nói xong ông đặt chung trà xuống, nhìn đứa con trai mà mình một tay nuôi lớn: “Đó là toàn bộ chuyện ta biết.”

Tri Tĩnh nhìn ông, hỏi: “Lão gia biết con là nhân thú, tại sao còn giữ con lại?”

Phong lão gia nhìn hắn, thản nhiên thừa nhận: “Thứ nhất, ban đầu ta vẫn chưa chắc con có biến đổi hay không, theo tổ sư gia của con nói thì đời sau của thú nhân và con người, khả năng trở thành thú nhân chỉ có một nửa. Thứ hai, Tiểu Lâu đã sớm xem con như đứa con mình sinh ra, dù ta có muốn bỏ đi nữa thì nàng cũng không chịu bỏ. Dĩ nhiên quan trọng nhất và cũng là chủ yếu nhất, đó là con chăm sóc cho Ngân Quang rất chu đáo.”

Lòng Tri Tĩnh căng lên, đôi mắt đen tối sầm xuống, trầm giọng nói.

“Không chu đáo chút nào.”

“Đã đủ chu đáo rồi.” Phong lão gia bật cười, nhìn nha đầu trên giường cảm khái: “Nếu là ta chăm sóc nó, thì có lẽ đã bị dày vò tới mất mấy cái mạng rồi.”

Gió lại nổi lên thổi lay bộ giá y trước mắt, con hổ thêu trên đó có màu lông óng ánh, nom rất sống động, cứ như người thêu ra nó đã từng tận mắt nhìn thấy.

Hắn đoán, có lẽ Tiểu Lâu phu nhân đã từng nhìn thấy nó vào đêm.

Hắn nghĩ, có lẽ lão gia cũng vậy.

Dù cho nó lui tới không để lại dấu vết, nhưng Phượng Hoàng lâu nào phải nơi để người ta mặc sức tới lui, lão gia thông hiểu võ học, cũng thạo kỳ môn độn giáp, kinh dịch bát quái, chỉ sợ tới yêu quỷ cũng không tài nào đạp cửa lẻn vào, đừng nói chi tới nó.

Hắn mấp máy bờ môi khô khốc, hỏi lại.

“Sao lão gia có thể chắc rằng con sẽ quay lại?” Dù hắn từng trở về vào đêm khuya, song điều đó đâu đảm bảo rằng lần này hắn cũng sẽ quay về.

“Nếu con không về thì đó là số mệnh của con bé.” Phong lão gia mỉm cười ung dung, nói với hắn: “Nhưng ta nghĩ chuyện con không làm được thì ta cũng không làm được.”

Đúng, hắn không làm được.

“Tại sao bây giờ mới nói cho con biết?” Ngẩng đầu lên, Tri Tĩnh hỏi lại.

“Vì trước nay con chưa từng hỏi.” Lão gia nhìn hắn đáp nhạt: “Ta nói cũng chẳng thay đổi được gì, dưa cố hái sẽ không ngọt, có một số việc không thể cưỡng cầu, nếu con không muốn thì dù con bé có leo lên giường con thì cũng vô ích thôi.”

Hắn cứng đờ ra, cái mặt ngăm đen nóng rần lên.

Xem ra, lão gia đã biết hết mọi chuyện rồi.

Khi hắn nhìn vào người đàn ông đã nuôi mình khôn lớn thì chợt hiểu ra, trước đây ông không nói toạc ra, không thúc ép hắn, thật ra là đang cho hắn một con đường lui.

Phong lão gia yêu thương cưng chiều nữ nhi có tiếng, chuyện này ai ai cũng biết, vậy mà trong chuyện này ông lại chừa cho hắn một đường lui, tình nguyện để hắn được tự do.

Trong phút chốc, tim thắt lại, không nói nên lời.

“Chuyện tình cảm này, dù sao cũng phải do con với nha đầu tự giải quyết, người ngoài nhìn vào, dù có nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng thì cũng chẳng nhúng tay vào được.”

Lời đùa cợt vang vọng trong không khí, nhưng hắn biết ông vẫn nhúng tay vào, không thì đã không có hôn sự đó, mấy năm trước cũng sẽ không ám chỉ với hắn là muốn gả Ngân Quang cho Ứng Thiên.

Chứng tỏ ông đã hết nhìn nổi mới nhúng tay vào đẩy một cái.

Là ông dung túng cho Ngân Quang bám dính lấy hắn, là ông đổ thêm dầu vào lửa sau lưng Ngân Quang, là ông tung tin hắn không phải là con thân sinh của mình, có khi ngay cả tin đồn Tiểu Lâu phu nhân mang Ngân Quang đi tái giá cũng là giả nốt, tất cả đều do ông cử người đi dựng tin đồn.

Nhẹ nhàng, Tri Tĩnh vuốt lên bộ giá y đỏ thẫm của nàng, một khắc đó, hắn đã khẳng định tất cả đề đã sớm nằm trong kế hoạch của người đàn ông này, có lẽ ngay khi bắt đầu đã tính xong cả rồi.

Hắn muốn bảo vệ nàng, cam tâm tình nguyện bảo vệ nàng, không hề miễn cưỡng.

Trái tim, lúc này mới vững vàng lại.

“Không phải ép buộc.” Hắn ngước mắt lên nhìn người đàn ông đó, nói: “Con yêu nàng.”

Ánh mắt Phong lão gia ấm lại, dường như bên nửa gương mặt dữ tợn cũng ấm áp theo.

“Ta biết.”

Chỉ mấy chữ đơn giản đã nói lên tất cả, những thứ còn lại đều không cần phải nói nữa.

Phong lão gia đứng lên, phủi phủi áo khoác rồi mỉm cười nhìn hắn.

“Được rồi, bây giờ thì tới thư phòng kể cho ta biết rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ xử lý hết những chuyện còn lại.”

Ông quay lưng bước ra ngoài, Tri Tĩnh nhấc gót đuổi theo kể lại từ đầu.

~ Hết chương 31 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.