Sau hôm đó, tình trạng của nàng bắt đầu chuyển biến tốt.
Hắn và nàng tạm ở lại trong nơi đơn sơ đó, hắn phụ trách chuyện tìm lương thực và nấu nướng, cũng làm cho nàng một cái giường trúc đơn giản.
Hắn chăm sóc bảo vệ nàng rất chu đáo, nhưng chẳng hề nhắc nhở gì tới những chuyện khác, ví như tại sao mũi tên gãy lại nằm ngổn ngang trên đất, hay tại sao nàng và hắn lại ở đây.
Ngày đó Lý Ngang nói hắn không nhớ được gì lúc hóa thú, hắn lập tức thẹn quá hóa giận.
Từ đó suy ra, sau khi hóa thú có lẽ hắn sẽ không nhớ gì.
Nhưng nếu như hắn không nhớ thì tại sao không hỏi? Hắn không nhớ tất cả, hay chỉ nhớ một phần? Tại sao hắn không hỏi nàng những chuyện đã xảy ra? Không hỏi nàng tại sao lại bị thương? Tại sao hắn chưa bao giờ nói về chuyện hóa thú? Nếu không muốn nói, thì tại sao hắn lại cho nàng thấy nó biến thành hắn? Và nếu hắn không muốn thừa nhận thì có thể chờ nàng ngủ mê rồi biến hóa lại, hoặc thậm chí tiếp tục làm hổ, chờ nàng hết bệnh rồi lại chạy đi, dù sao nàng cũng không biết cơ mà…
Có rất nhiều vấn đề nàng muốn hỏi hắn, nhưng nàng không dám, vì nàng sợ phá hủy quãng thời gian quý giá ở riêng với hắn, được hắn chăm sóc tỉ mỉ này.
Những năm qua hắn đã dựng lên một bức tường vô hình giữa hai người, ngăn nàng ở ngoài, bất kể nàng làm gì thì cũng không tới gần được.
Dù hắn có trở lại và ở ngay trước mặt thì nàng cũng luôn cảm thấy hắn rất xa cách, tâm cũng ở nơi nào đó rất xa.
Hắn chẳng bao giờ nhìn nàng một cách nghiêm túc, lúc nào cũng núp sau bức tường đó, đeo khư khư chiếc mặt nạ nhìn thì có vẻ gần gũi, nhưng sự thật là hời hợt lạnh nhạt, quyết tâm có chết cũng không chịu tháo xuống.
Song hôm nay, bức tường dầy cộp cao ngất khiến nàng ghét cay ghét đắng đó hình như đã đột nhiên biến mất.
Chẳng hiểu sao sự thay đổi này của hắn lại khiến nàng có hơi bất an.
Mấy hôm nay, hắn không còn giữ vững cự ly ngàn dặm với nàng nữa, hắn rất dịu dàng, từ trước đến giờ đều vậy, hắn chưa bao giờ cư xử thô lỗ với nàng, nhưng hôm nay thì rất khác, cảm giác đó nàng không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả nữa.
Cứ như có thứ gì đó đã thay đổi vào lúc nàng không hề hay biết.
Nàng thường phát hiện hắn nhìn mình, còn thường xuyên hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ.
Hắn không còn trốn tránh tầm mắt của nàng nữa, không còn giả ngơ như không thấy nàng nữa, cách mà hắn nhìn nàng rất thẳng thắn, rất lộ liễu, rất… hoang dại.
Có khi còn giống như… giống như lột trần nàng ra rồi nhìn vậy.
Dĩ nhiên nàng đã bị hắn nhìn hết sạch từ lâu rồi, nàng biết chứ.
Lúc nàng hôn mê, hắn dùng miếng trúc nẹp xương sườn cho nàng thì đã nhìn thấy cả rồi, nhưng đó là tình thế bắt buộc, nàng không nghĩ chỉ vì nhìn thấy nàng không mặc quần áo mà đủ sức khiến hắn đập bỏ cái mặt trát tường đó đâu.
Nếu như lôi hắn lên giường mà có thể giữ chân hắn được thì nàng đã làm từ đời nảo đời nào rồi.
Nhưng mà, hắn thật sự rất khác.
A Tĩnh này có gì đó xa lạ, không giống cái người luôn cứng đầu giữ rịt thân phận huynh trưởng, trái lại càng giống với một…
Nam nhân.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân, dõi theo từng cử chỉ của nàng, có lúc chẳng cần phải ngoái đầu thì nàng cũng biết hắn đang nhìn mình, ánh nhìn của hắn luôn đủ sức khiến nàng nóng bừng hết cả người.
Trừ chuyện đó ra, hắn cũng không còn che giấu cảm xúc của mình nữa, cứ như hắn đã chán phải đeo chiếc mặt nạ giả tạo kia rồi, hắn bây giờ trở nên tự do đến lạ, mà cũng có gì đó rất kỳ.
Có nhiều lần, nàng thậm chí còn thấy hắn giống như, giống như là muốn, hôn mình.
Nhưng không, hắn vẫn không làm, trừ chăm sóc nàng, ôm nàng ngủ ra thì hắn chẳng làm gì nàng nữa.
Có lúc, nàng cảm giác như hắn đang đợi gì đó.
Đợi gì nhỉ?
Nàng không biết nữa, vì nàng không dám hỏi, nàng sợ ép hắn bỏ đi mất.
Haizz!
Nàng thở dài đi về hướng thác nước, đã mấy ngày nàng chưa tắm rồi, bây giờ người nàng bốc mùi hôi rình ấy.
Sáng ra hắn đã đi săn thú, hai ngày đầu nàng còn lo hắn sẽ không quay lại, nhưng lần nào hắn cũng về, sau đó nàng đoán rằng chắc là do nàng đang bị thương.
Biết đâu hắn đang chờ nàng hết bệnh là sẽ đưa nàng xuống núi, sau đó hắn có thể được tự do thì sao.
Nghĩ đến đây, nàng thật tình muốn cố ý té thêm cái nữa, kéo dài thời gian bị bệnh cho rồi.
Suy nghĩ kiểu này rất ngu, nàng biết mà, nếu hắn biết không chừng sẽ vứt nàng đi luôn cũng nên.
Nhưng nàng đã hết cách thật rồi, ngay cả khi biết nàng muốn thành thân mà hắn còn không chịu quay về, trái lại còn chạy đi gây chuyện với mấy con yêu quái kia, tới giờ này nàng thật lòng không biết phải làm sao mới giữ hắn lại được nữa.
Đi vào rừng, nàng vòng qua một tảng đá lớn chẳng biết đã sạt xuống từ năm tháng nào, bước tới gần mé nước rồi cởi y phục, tháo cả miếng trúc nẹp trên ngực ra.
Nàng chạm thử vào chỗ đau, nơi đó đã đỡ hơn rất nhiều, tuy ấn mạnh vào vẫn thấy đau, nhưng nếu nhẹ tay thì không sao cả, thậm chí lúc nàng hít thở vết thương cũng không làm ngực nhói lên nữa.
Nàng sắp lành hẳn rồi, không biết nó được coi là tin tốt hay tin xấu đây.
Nàng đặt miếng trúc xuống rồi đi vào nước, ai ngờ mới đi chưa đầy hai bước thì đã nhìn thấy A Tĩnh mình trần ngoi lên từ đầm nước ở con thác đằng trước.
Vì không ngờ hắn sẽ ở đây, hơn nữa hình ảnh trước mắt lại quá giật gân làm nàng đứng hình ngay tại chỗ, thậm chí quên béng cả chuyện phải núp đi, chỉ ngơ ngác nhìn hắn đi tới bờ bên kia, khom lưng cầm quả bồ hòn chẳng biết tìm ở đây ra, xoa ra bọt rồi chà lên mình.
Nàng tức tốc phóng mắt tới vị trí đã mất đi mảnh vẻ che của hắn, nhưng trừ mái tóc dài ướt đẫm xõa lên bờ mông cao cùng bắp thịt rám nắng và giọt nước tỏa sáng lóng lánh ra thì chả còn gì nữa.
Nàng hít vào một hơi, hình như hắn nghe thấy tiếng thở của nàng nên quay phắt người lại, hành động này khiến nàng trố hết cả mắt.
Nàng để ý thấy hắn đã cạo sạch râu, nhưng cái bụng dưới rắn chắc của phái nam mới là nơi hấp dẫn ánh mắt nàng nhất.
Nam nữ thụ thụ bất thân, lẽ ra nàng nên tránh đi mới phải phép, nhưng nàng đâu chạm vào hắn, huống chi hắn cũng thấy nàng hết sạch rồi đấy thôi, cơ mà nói vậy cũng không phải, vì hắn là bất đắc dĩ, còn nàng bây giờ thì không!
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, phi lễ không được nhìn —-
Đủ loại ý nghĩ rối loạn vụt qua trong đầu, rõ ràng nàng đã dặn mình ba lần bốn lượt rằng không được nhìn, nhưng nàng không làm được.
Càng hỏng hơn chính là hắn quay lưng lại nhìn nàng, chứng tỏ hắn đã nghe thấy tiếng hít vào của nàng rồi.
Nhưng hắn ở bên kia đầm nước thấy nàng đang đứng ở đầu bên này trợn tròn mắt hạnh mà chẳng có phản ứng gì cả, hắn không cản nàng, không nổi giận, thậm chí còn không dừng tắm.
Chẳng những không cản mà hắn còn để cho nàng nhìn.
Hắn chỉ hướng mắt nhìn nàng, sau đó cho nàng thấy hắn từ từ nâng cánh tay cường tráng lên dưới ánh mặt trời, tiếp tục xoa thứ bọt trơn trượt đó lên người.
Đầu tiên là ngực, rồi dưới nách, sau đó là cơ bụng chắc nịch, tiếp theo là về lại bờ vai, chà lên cánh tay, bên ngoài rồi bên trong, tiếp đó trượt dọc theo bên thân xuống tới bắp đùi, bắp chân, cuối cùng là bụng và ngực.
Đôi bàn tay ngăm đen chậm rãi dao động khắp nơi, mơn trớn tất cả những nơi mà nàng tơ tưởng.
Nàng có thể nhìn thấy dục vọng đứng thẳng hiên ngang dưới ánh mặt trời đang run lên theo từng động tác của hắn.
Tim nàng đập lên như hóa rồ, toàn thân nóng bừng lên, miệng khô lưỡi bỏng, chẳng tài nào nhích được một ly, chỉ có thể đỏ rần mặt nhìn theo từng hành động của hắn.
Nàng không biết hắn đang làm gì, ờ, trật rồi, dĩ nhiên là nàng biết hắn đang làm gì, hắn đang tắm, nhưng cũng không phải tắm, không phải, đương nhiên là hắn đang tắm…
Hắn nắm lấy… dục vọng đang ngẩng cao đầu hiên ngang đó.
Trời cao ơi!
Nàng nín thở, hắn không nghịch ngợm gì cả, hắn chỉ đang tắm thôi, nhưng cặp mắt cách một đầm nước đó cứ nhìn xoáy vào nàng mà chẳng chớp lấy một lần.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt nóng như lửa đó lóe lên màu hổ phách sáng quắc.
Trong tích tắc đó, nàng xác dịnh, hắn đang tắm, đồng thời cũng đang dụ dỗ nàng.
Nam nhân này là A Tĩnh, nhưng cũng không phải hắn.
A Tĩnh không hoang dại, không thẳng thắng như vậy —-
Hoặc là có?
Nàng không biết, nàng không chắc được nữa rồi, vì bây giờ hắn đã tháo chiếc mặt nạ đeo quanh năm trên mặt xuống.
Ngân Quang nhìn hắn bước lại vào đầm nước, lặn xuống đầm sâu và bơi về phía mình mà chỉ thấy nhũn hết cả chân, chóng mặt hoa mắt. Nàng thấy hơi hoảng, nhưng cũng không phải quá hoảng, có một phần nào đó trong nàng muốn bỏ chạy, còn một phần khác thì lại thấy hưng phấn.
Sau đó, hắn ngoi lên mặt nước lần nữa, lần này là gần ngay trước mắt, ngay tại bờ bên này của đầm nước.
Từng bước chậm rãi, hắn bước lên bờ, giọt nước trong suốt tụ lại rồi nhỏ xuống trên người hắn, trượt qua thân thể cường tráng, lăn qua vòm ngực, bụng cùng bắp đùi, và dĩ nhiên cả nơi nam tính đang run run đó nữa.
Trên người hắn không còn bị bọt che khuất bất kỳ nơi nào nữa.
Thác nước bên cạnh xối xuống ầm ầm, vậy mà nàng chỉ nghe thấy tiếng thở của hắn. Mặt trời trên cao chót vót đang tỏa ra sức nóng, nhưng nàng chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hắn.
Hắn dừng lại trước mặt nàng, ở nơi có thể với tay tới được, gần đến mức nàng có thể nhìn thấy giọt nước trượt xuống trên người hắn, sau đó đọng lại lấp lánh trên nụ hoa đang đứng thẳng trên ngực hắn.
Hẳn là nàng nên mở miệng nói gì đó, nhưng nàng không moi ra được một từ nào cả, cái đầu xưa nay luôn nhanh nhạy giờ đây lại ngổn ngang hỗn độn, thứ còn lại chỉ là người nam nhân trần trụi hoang dại và vô cùng quyến rũ trước mắt thôi.
Hắn cúi nhìn nàng bằng đôi mắt màu hổ phách sâu hút, sau đó hắn giơ tay lên, dùng bụng ngón tay vuốt ve xương ngực bên phải của nàng thật chậm rãi.
“Còn đau không?”
Hắn hỏi, giọng nặng và trầm.
Ngón tay của hắn lạnh buốt mà lại bốc lửa, cái đụng chạm chân thực này khiến nàng hít vào một hơi, bấy giờ mới sực nhớ ra mình cũng không mặc y phục, mặt bỗng dưng đỏ lựng, thở gấp, nhưng nàng không tài nào lui ra, thậm chí còn không biết phải rời khỏi cặp mắt đong đầy dục vọng của hắn bằng cách nào.
Một giọt nước lạnh buốt chảy dọc theo ngón tay chai sần của hắn thấm lên da nàng, chảy xuống eo, làm nàng bất giác run lên.
Nàng muốn nói dối, muốn lừa hắn, nàng còn bị thương nặng lắm, đó vốn là ý định ban đầu của nàng, nhưng khi hắn nhìn nàng như vậy, vuốt ve nàng như vậy, thì đầu óc nàng đã gần như trống rỗng.
“Ta… ta không biết…”
Hằn nhìn sâu vào mắt nàng, ngón tay ngăm đen trượt lên, phủ lên bên ngực nàng, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy nơi trắng trẻo đẫy đà đó.
Nàng nóng tới co rụt lại run rẩy, cảm giác ngón tay thô ráp đó xoa lên nụ hoa mềm mại, nghe mình bật ra một tiếng rên rỉ kỳ lạ từ cổ họng.
“Có đau không?”
Đầu hắn cúi thấp hơn, hầu như đã gần ngay trước mắt nàng, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt nàng.
Hắn tựa vào rất sát, rất sát, ngón tay tà ác của hắn còn miết nhẹ qua lại ở nơi nhạy cảm trên ngực nàng, nàng không tài nào nói dối nữa, cũng không còn khả năng suy tính nữa.
“Không… không đau…” Nàng nghe mình thừa nhận bằng chất giọng khàn khàn run khẽ, hơi thở mong manh: “Không đau lắm…”
Trong tích tắc đó, dường như nàng nghe thấy hắn thở dài.
Một giây sau, bàn tay tà ác của hắn đã nâng lên, áp lấy mặt nàng, dùng ngón tay cái vuốt ve nhẹ nhàng cánh môi đang run rẩy của nàng.
Sự đụng chạm đầy mê hoặc này khiến nàng run bắn, và ngay sau đó, hắn chợt cúi đầu xuống, hôn nàng.