Ngay sau buổi tối của một tháng nào đó bé cưng Kim Tinh sinh ra, bé cưng mất tích ly kỳ trong phòng. Đợi tới hôm sau khi Tuyết Cầu tỉnh lại, mới phát hiện ra không thấy bé cưng nữa. Tiếp đó, chuyện này đã huyên náo khiến cả tộc Bồ Lao bàng hoàng, Bồ Lao Vương Thổ Thân phát động toàn tộc đi tìm, nhưng cũng không tìm được. Khắp cả vườn Bách Lí này, sao lại vậy? Không thấy bóng cục cưng đâu.
Mãi cho tới khi Tuyết Cầu khóc sưng cả mắt, Vân Cảnh và Khô Vinh đã lật tung cả lãnh địa phía nam lên vài lần rồi, lúc này mới có một thị vệ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, thất kinh báo có khách cầu kiến, chỉ đích tên Tuyết Cầu.
Tuyết Cầu nghe nói, đứng bật dậy, kéo luôn cả Vân Cảnh vẫn an ủi nàng bên cạnh đi thẳng tới cung điện Phù Ngọc. Đợi khi họ đi tới đại điện, bỗng phát hiện ra người đứng ở đại điện đó chính là Thanh Phong người đã dâng Thất Thải Hàn Linh Thiền trên thọ yến Côn Lôn ngày đó. Tuyết Cầu trong nháy mắt tỉnh ngộ sáp lại, tức giận không kìm được nắm chặt tay, chẳng quản xem bên trong đại điện có những ai, tiến thẳng một bước tới níu chặt cổ áo Thanh Phong cất giọng khàn khàn giận dữ hỏi, “Có phải yêu nghiệt nhà ngươi cướp bé cưng của ta đi không, mau mau mang trả Quá Nhi cho ta!”
Tuyết Cầu nói năng hơi lộn xộn hướng Thanh Phong phát tiết cơn giận của mình, Vân Cảnh thấy thế lập tức kéo Tuyết Cầu ra, ôm chặt vào lòng mình. “Tuyết Nhi, nàng đừng kích động, hãy nghe hắn nói hết lời đã rồi mới định đoạt” Nói xong mắt bạc hắn lóe lên tia lạnh sát ý, hàn khí ẩn chứa ấy quét thẳng về phía Thanh Phong, mang theo khí lạnh khiến người ta thấy sợ.
Thanh Phong trước khi đến đã nghe Huyền Mặc dặn dò rồi, tuy bị ánh mắt Vân Cảnh chấn định, song rốt cuộc cũng là người bên cạnh Huyền Mặc. Giờ phút này hắn lập tức khống chế cơn hoảng loạn trong lòng, không nóng nảy bực tức cúi người hành lễ về phía Thổ Thân và Vân Cảnh, cất cao giọng nói, “Thanh Phong lần này tiến đến đúng là chịu gửi gắm của đại nhân tộc trưởng Huyền Mặc của chúng ta, đặc biệt đến nói một câu với Bồ Lao Vương một tiếng, Thất Thải Hàn Linh Thiền của tộc ta đã được quý tộc mượn một thời gian rồi, xin đặc biệt trả lại”
Thổ Thân nghe ra, trên mặt bất giác chất đầy hối lỗi, không ngờ con mình trộm chí bảo nhà người ta, người ta cũng rất có lễ tới dùng một từ có thể thay thế cho chiến tranh biến thành tơ lụa và vàng ngọc, người khác chủ động đưa thềm ra, khiến hắn không thể không nổi lên lòng kính nể với khí phách của tộc giao long. “Không dám, bản vương tự biết xấu hổ, nếu sứ giả Thanh Phong đã đến, bản vương dĩ nhiên sẽ dâng trả lại ngay” Nói xong, Thổ Thân liền sai người hầu đi mang Thất Thải Hàn Linh Thiền tới.
Mà Vân Cảnh và Tuyết Cầu đứng bên nghe, trong lòng lại thấy buồn bực hẳn lên. Nếu Thanh Phong là vì chuyện Thất Thải Hàn Linh Thiền mà tới, chẳng lẽ bọn họ lại hiểu lầm tộc giao long, thực ra bé cưng Kim Tinh cũng chẳng liên quan gì tới tộc giao long. Nếu thế vì sao không tìm thấy tung tích bé cưng chứ.
“Chậm đã” Thanh Phong thấy Thổ Thân định đi lấy Linh hồn thiền, lập tức cất lời ngăn lại, “Bồ Lao Vương chậm đã, Huyền Mặc đại nhân nói, ông ấy còn có một điều kiện hy vọng Bồ Lao Vương có thể đáp ứng”
“Mời sứ giả cứ nói”
“Huyền Mặc đại nhân nói, nếu muốn lấy lại Linh Hồn Thiền, nhất định phải tự Tiểu Cầu Nhi của ngài ấy mang tới Cánh đồng Tuyết hoang tìm ngài ấy, ngài ấy mới nhận. Đại nhân còn nói, Bồ Lao Vương nếu không để ý chuyện này dèm pha ra ngoài, tộc ta dĩ nhiên cũng không để ý mang chí bảo này chắp tay nhương cho quý tộc đâu”
“Ngươi!” Thổ Thân vốn còn nghĩ tộc giao long không đáng giận như lời đồn, ai ngờ nghe được câu nói khinh thường đầy uy hiếp của Thanh Phong kia mà thẹn quá thành giận. Tuyết Cầu vốn là người của Vân Cảnh, ông một trưởng bối sao dám mở miệng, đi cầu xin một tiểu bối vì danh dự tộc Bồ Lao mà hy sinh bản thân mình chứ, hơn nữa lại đi tới chỗ đúng là nơi ở Cánh đồng Tuyết Hoang của tộc Giao Long hung ác nữa.
Vân Cảnh biết Thổ Thân nhất định khó xử, hắn nhìn thấy Tuyết Cầu cả trái tim đã đặt lên hết trên người bé cưng không rõ an nguy, trong lòng dù phẫn nộ với hành vi ti tiện của Huyền Mặc, nhưng cũng thương Tuyết Cầu một thân một mình đi tới Cánh Đồng Tuyết Hoang, thật khó có thể chọn.
Thanh Phong thấy không có ai trả lời, than thầm một câu Huyền Mặc liệu sự như thần. Hóa ra Huyền Mặc đã sớm đoán được loại tình cảnh này, từ lâu đã nghĩ xong kế sách vẹn toàn, hơn nữa còn dặn dò hắn, khiến hắn chỉ có thể dưới tình hình thế, nói ra toàn bộ, “Đại nhân Huyền Mặc nói, Nhị điện hạ Vân Cảnh tộc Phụ Hý nếu không yên tâm cũng có thể đi cùng. Nhưng Tiểu Cầu Nhi của ngài ấy không thể không đi, vì đại nhân Huyền Mặc vẫn còn có món quà mừng cần tặng, đợi khi nào tới Cánh Đồng Tuyết Hoang tất cả sẽ rõ”
Lời này vừa ra, Tuyết Cầu bỗng ngẩng đầu lên, đáp lại chẳng chút do dự, “Được, ta đi! Ngươi về nói với yêu nghiệt kia, nếu hắn dám thiếu một mảnh vẩy rồng của Quá Nhi nhà ta, ta sẽ nhổ sạch vảy rồng của hắn”
Vân Cảnh biết chắc chắn Tuyết Cầu sẽ đồng ý, cũng không cất tiếng ngăn lại, chỉ là trong lòng thoáng xoẹt qua cảm giác bất an, chuyện này khả năng đều không thể thuận lợi như họ vẫn nghĩ.
Thanh Phong thấy Tuyết Cầu đồng ý, liền mỉm cười hạ thấp người, đúng lúc mọi người đang căng như dây đàn thì lướt gió mà đi.
“Tuyết Nhi, Huyền Mặc có mục đích mà đến, Cảnh lo lắng cho nàng đi” Vân Cảnh nhíu mày than nhẹ, tộc giao long luôn luôn hung bạo và giảo hoạt, mà tạo ra cảnh này liên tiếp chính là tên đầu sỏ đó gây ra, càng khiến hắn sao thấy yên tâm chứ.
“Nhị điện hạ, xin phép Anh Chiêu đi cùng ba vị để trả ơn lớn với tộc Bồ Lao của ta” Đứng bên đại điện, Anh Chiêu cung kính đi ra, quỳ một gối xuống trước đám người Vân Cảnh. Qua hơn một tháng tu dưỡng, vết thương của hắn và Hồn Độn triền đấu đã gần khỏi hẳn. Trên cánh do được Thổ Thân dùng cấm thuật đã khôi phục như bình thường, thậm chí còn xinh đẹp chói mắt hơn trước.
“Cảnh Nhi, thúc phụ thẹn với các cháu, nên để Anh Chiêu đi theo đi” Mặt Thổ Thân lộ vẻ hổ thẹn, nói xong liền sai người mang hộp đựng Thất Thải Hàn Linh Thiền ra, trịnh trọng giao vào tay Vân Cảnh.
Ngay lúc Thanh Phong rời đi Phù Ngọc phía nam một ngày, Vân Cảnh cũng trịnh trọng cáo từ với Thổ Thân, mang theo Tuyết Cầu, Khô Vinh có thêm Anh Chiêu đi cùng, chuẩn bị kịp thời chạy tới nơi tộc giao long ở là Cánh Đồng Tuyết Hoang.
Thổ Thân sai người mang ba con tọa kỵ có thể đảm đương bay được ngàn dặm, còn Khô Vinh tạm thời thu lại bảy người nhỏ của hắn, để tránh giữa đường phát sinh tình huống khó đoán trước được.
Vì thế, Anh Chiêu hóa thân thành thiên mã Anh Chiêu, Vân Cảnh, Tuyết Cầu và Khô Vinh bốn người liền mang theo Thất Thải Hàn Linh Thiền, đi theo yêu cầu của Huyền Mặc, hướng về ngàn dặm bên ngoài, xuất phát về Cánh Đồng Tuyết Hoang nằm ở nơi cực bắc lạnh vô cùng.
Cánh đồng Tuyết Hoang, là phía bắc của tám phương đại lục, mà nhóm Vân Cảnh đi ngang qua lãnh địa phía nam và lãnh địa phía bắc mới có thể tới nơi. Một đường đi về phía Bắc, nhiệt độ càng ngày càng lạnh, Vân Cảnh biết Tuyết Cầu sợ lạnh, lợi dụng pháp thuật biến ra màn hào quang trong suốt không chịu ảnh hưởng của khí lạnh bên ngoài, bảo bọc Tuyết Cầu bên trong, cũng ngăn cản không khí lạnh bên ngoài, cũng có thể ngăn cản cả thú dữ rình mồi bất ngờ công kích.
Hóa ra, Cánh đồng Tuyết Hoang nguy hiểm không những ở đó rét lạnh khác thường, mà lại càng bởi có nhiều loại thú ăn thịt người tồn tại phần đông, loại mãnh thú này bị tám phương đại lục đuổi ra đều là loại rất hung ác, tuyệt đối không vật nào sánh bằng. Chẳng hạn như Thổ Đế, Cùng Kỳ, Minh Dũ, Bụng Ngựa, con nào con nấy đều là mãnh thú răng nanh dài sắc nhọn, rất thích hành động thành đàn, để mắt tới con mồi nào thì con nấy không may mắn thoát được, đều tan xương nát thịt.
Mà chỗ tộc giao long ở lại là chỗ duy nhất Hồng Nghê còn lại trên Cánh Đồng Tuyết Hoang có hoa tươi cỏ lạ nở rộ, cây cối nẩy mầm đầy kỳ tích. Những thú dữ kia e ngại lực lượng của tộc giao long, nên toàn bộ cánh đồng tuyết hoang cũng chỉ có mỗi Hồng Nghê là ít có mãnh thú tới.
Xuất phát từ suy tính lần này, sau khi họ tiến vào Cánh đồng Tuyết Hoang, thì sẽ tự giác bảo vệ Tuyết Cầu vào giữa là người dễ bị công kích nhất. Anh Chiêu đi trước dẫn đường, Vân Cảnh và Khô Vinh một phải một trái đều nín thở thu thần lại.
Cỏ cây Cánh đồng Tuyết Hoang quanh năm bị băng sương làm đông lại, vì thế mãnh thú cũng vì muốn lấp đầy bụng mà điên cuồng cướp đoạt thức ăn, quanh năm suốt tháng nơi này không còn là chim muông hay dã thú tầm thường nữa. Mà mãnh thú ăn thịt người thì thường kết thành đàn đi lại, thường thường hai phe gặp nhau thì một trận ác đấu xảy ra, máu thịt nát vụn.
“Nhóc quỷ Phụ Hý, lão tử đã lâu không được hoạt động gân cốt rồi, đợi đến lúc phải tận hứng mà chơi đùa cho đã, cái con thỏ ngốc kia giao cho ngươi bảo vệ chắc không sao chứ” Khô Vinh liếc nhìn trộm Tuyết Cầu ngáy khò khó trong lòng, đôi môi mỏng cong lên vểnh ra, đôi mắt xếch đầy thần thái lóe lên, rất hưng phấn chờ mong.
“Khô Vinh đại nhân yên tâm đi, những tên kia sợ là tới gần người Tuyết Nhi cũng không được đó” Biểu hiện trên mặt Vân Cảnh không đổi, giọng điệu cũng vẫn bình tĩnh như thế. Đây cũng là lần đầu tiên hắn bước chân vào lãnh địa của tộc giao long, đằng trước có gì đợi họ, hắn cũng không biết, chỉ đành cảnh giác gấp trăm lần. Nghĩ đến đây, hắn liền cao giọng sai Anh Chiêu, “Anh Chiêu, ngươi cứ việc dẫn đường, đừng cố kỵ chúng ta nhá”
Anh Chiêu cũng không quay đầu lại mà đáp rõ, “Vâng” Rồi vung hai cánh ra bay, lướt nhanh về phía trước.
Quả thật là chưa bay được xa thì đống nham thạch bên cạnh đã xuất hiện mấy trăm Thổ Đế. Thổ Đế nhìn rất giống dê, trên đầu có bốn sừng, răng nanh sắc bén vô cùng, mà da cũng cứng dày như giáp sắt. Còn Trộm Chi hàng năm sinh hoạt tại phía nam ấm áp, giờ tới cánh đồng rét lạnh dị thường này, vốn sợ lạnh mà dần có chút vô lực, không cách nào bay cao đi được, tốc độ cũng chậm lại. Thời cơ này cũng để cho Thổ Đế có dịp chộp lấy, mấy trăm Thổ Đế đều tấn công đồng loạt, chỉ e sẽ có trận ác chiến xảy ra.
Vì thế theo suy tính của Khô Vinh, thủ thế trước Vân Cảnh, gọi Hồng Nhi ra ném ra phía sau Vân Cảnh, rồi lén thay đổi phương hướng, đi lẻ một mình để dụ toàn bộ Thổ Đế đi.
Vân Cảnh biết Khô Vinh nhất định sẽ không sẽ bị Thổ Đế làm cho bị thương, hơn nữa có Hồng Nhi trong tay, cũng không sợ đến lúc đó không hội hợp được, nên yên tâm, cùng Anh Chiêu tiếp tục đi về phía Hồng Nghê.
“Con bà nó chứ, lão tử này thời điểm tung hoàng trên tám phương đại lục, chỗ nào dung được con kiến hôi các ngươi kiêu mặt trước mặt lão tử chứ” Khô Vinh thấy Thổ Đế đều đổi hướng đi theo mình, TRộm Chi liền bay lên không lâu vỗ vỗ cánh sợ tới mức run lẩy bẩy, chỉ thị cho nó ngừng bay, lập tức tung người nhảy xuống đất.
Đúng vào lúc này, phía chân trời xanh thẳm bỗng xuất hiện từng bông tuyết nhỏ, khiến cho cả trời đất trắng xóa này càng thêm hiu quạnh tịch mịch. Từng mảnh bông tuyết trong suốt nhẹ phe phẩy khuôn mặt Khô Vinh, lưu lại trên áo dài xanh ngọc của hắn, xoay người hóa thành bọt nước long lanh có vết tích ảm đạm. Giống như nam tử thần tiên thủy tinh đứng trên mặt đất, có loại khoảnh khắc đẹp đến mê ly.
Đám Thổ Đế dĩ nhiên không biết Khô Vinh là loại người nào, những thấy chúng nó nhe răng gầm nhẹ thì đã chuẩn bị tấn công xong. Chỉ cần đợi thủ lĩnh ra lệnh tất sẽ tấn công ngay.
Quanh thân Khô vinh chậm rãi nổi lên màu sáng lam nhạt, từng bông tuyết trắng bay phiêu diêu xuống, từ từ chạm tới chóp mũi Khô Vinh. TRên mặt tuyết lấm chấm nhiều điểm đỏ dẫm cứ như đóa hồng liên nở rộ vậy, lan tràn khắp chung quanh, bốn phía đâu còn bóng Thổ Đế nào nữa.
Tóc đen như tơ lụa tung bay càng khiến kinh tâm động phách, tinh thần rạng rỡ trong mắt phượng kia giờ xuất hiện tia giễu cợt, hợp với cái môi nhếch lên, lại nhìn vô cùng thánh khiết. Quần áo sạch sẽ dù không dính chút đỏ tươi nào nhưng trong không khí lại tản ra một mùi khác loại, cứ như nơi này từng có sinh linh tồn tại vậy.
“Con bà nó chứ, ai ngờ cũng dám tới gần TRộm Chi chứ” Khô Vinh ngừng cười, lúc này mới phát hiện ra cả tọa kỵ của hắn cũng biến thành đóa hồng liên đỏ trên tuyết, chẳng còn tung tích gì. Hắn vỗ vỗ vạt áo chưa tan hết tuyết, lấy tâm linh cảm ứng chỗ Hồng Nhi, rồi cưỡi gió bay đi, một mình đi trước tụ họp với nhóm Vân Cảnh.
Dùng máu mà vẽ thành hồng liên đúng là cảnh sinh linh cuối cùng tuyệt diệu, tuyết càng rơi nhiều, bị mặt tuyết bao trùm. Cả vạn vật đều thành phần mộ tuyết, cũng giống như đóa hồng liên cuối cùng tàn rồi tan hết.