"Có thể!" Bác sĩ gật đầu, sau đó nói: "Dương tiên sinh, xin mời đi lối này" Dương Minh cùng bác sĩ đi ra ngoài, mà tướng quân Kars và Lý Cường cũng đi theo Dương Minh, Hoàng Nhạc Nhạc đương nhiên là lúc nào cũng kè kè theo Dương Minh rồi, hắn đi đâu thì nàng đi đó.
Từ phòng nghỉ đi ra, trực tiếp đi ra hội trường, sau đó đến một chiếc xe cứu thương quân dụng, tướng quân Kars và Lý Cường đều có xe riêng, nhưng mà nhìn thấy Dương Minh leo lên xe cứu thương, bọn họ cũng leo lên theo.
Bác sĩ vội nói với người lái xe vài câu, người lái xe lập tức lộ ra một vẻ kinh sợ, hắn chỉ là một người lái xe thông thường, cho đến bây giờ vẫn chưa nghĩ rằng sẽ làm lái xe cho tướng quân Kars và Lý Cường cả, hơn nữa trong xe còn có một đại nhân vật nữa, điều này làm cho tâm tình của người lái xe này vô cùng kích động.
Tướng quân Kars và Lý Cường không rõ, vì sao Dương Minh lại quan tâm Victoria như vậy, nhưng chỉ riêng Hoàng Nhạc Nhạc là từ đó đến giờ chưa từng quan tâm đến chuyện của Dương Minh, lúc nào cũng ở bên cạnh Dương Minh, Dương Minh làm cái gì, nàng chỉ cần tán thành là được.
Chiếc xe đi về hướng bệnh viện ở thủ đô, đây là bệnh viện duy nhất tại đây, cũng thuộc về quân đội, do Lý Cường quản lý, tuy rằng đã mở cửa cho dân chúng, nhưng ngoài cửa vẫn có thể nhìn thấy lính gác.
Chiếc xe chạy đến cửa, bị những người lính gác này kiểm tra.
"Tướng quân Kars và Lý Cường đội trưởng đang ở trong!" Người lái xe nhắc nhở đầy thiện ý, bởi vì anh ta sợ tướng quân Kars và Lý Cường bị quấy rối thì không tốt, hơn nữa trong xe còn có một đại nhân vật.
Hai người lính gác cửa nghi hoặc nhìn người tài xế, sau đó nhìn nhìn chiếc xe cứu thương của hắn, hiển nhiên là không tin rồi: "Tướng quân Kars và Lý đội trưởng có thể ngồi xe của mày sao? Xuống xe, mở thùng xe ra, tao thấy mày rất khả nghi!"
"Chờ một chút" Người lái xe cả kinh, vội nói.
"Thế nào? Sợ?" Người lính gác trừng mắt, bắt đầu nghi ngờ về thân phận của người lái xe: "Lấy giấy chứng nhận công tác của mày ra đây!"
"Được!" Người lái xe lấy giấy chứng nhận ra đưa cho tên lính.
Tên lính cẩn thận kiểm tra, phát hiện giấy chứng nhận không có vấn đề, nhưng mà cũng không chứng minh rằng chiếc xe này không có vấn đề, bởi vì thái độ của người lái xe rất khả nghi, còn nói tướng quân Kars và Lý đội trưởng đang ngồi trong xe nữa chứ?
Tướng quân Kars và Lý đội trưởng làm sao có thể ngồi loại xe này? Bọn họ đều có xe riêng, cho nên lính gác hiển nhiên là không tin lời của người lái xe rồi, thấy hắn ta không chịu phản ứng, đều đi đến phía sau xe, chuẩn bị mở thùng xe ra.
Bởi vì bên trong xe cứu thương bị che lấp, cho nên không nhìn thấy được tình hình bên ngoài, chỉ là xe đột nhiên ngừng lại, tướng quân Kars đợi nửa ngày cũng không thấy xe chạy lại, hơn nữa còn mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ, cho nên mở cửa ra, liền thấy có một người lính đang đứng phía sau, đang vươn tay về hướng cánh cửa!
"Mày muốn làm gì?" Tướng quân Kars sửng sốt, quát hỏi.
Người lính gác này muốn đưa tay mở cửa xe, nhưng thấy cửa xe đã mở, mà ngoài cửa đột nhiên xuất hiện tướng quân Kars! Người lính kinh hãi, vội vã nghiêm chào theo nghi thức quân đội: "Báo cáo tướng quân Kars, tôi đang chấp hành nghiệm vụ, kiểm tra xe, không biết người bên trong là ngài!"
Tướng quân Kars nghe nói người lính này đang chấp hành nhiệm vụ, tiến hành kiểm tra, cũng gật đầu, không nỗi giận, phất tay nói: "Mày làm tốt lắm, nhưng mà, tao có chuyện quan trọng, nhanh cho xe qua"
"Vâng!" Người lính vội nói.
Người lái xe có chút đắc ý nhìn người lính gác cửa, thầm nghĩ, không tin tướng quân Kars ở trong xe sao? Bây giờ thì thế nào? Coi bọn mày còn dám khinh người không?
Đương nhiên, đây chỉ là một chuyện nhỏ, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Dương Minh, khi hắn biết chuyện này, cũng chỉ cười nhạt mà thôi. Bởi vì tâm tư của hắn bây giờ đều đặt lên trên người của Victoria.
Dù sao tìm một vệ sĩ thích hợp là một chuyện không dễ dàng, Dương Minh cũng mong muốn Victoria có thể vượt qua cửa ải khó khăn, nhanh tỉnh lại. Nhưng mà, tất cả những cái này không phải Dương Minh nói là được.
Dương Minh đã được thượng đế sủng ái hơn người, cho nên hắn mạnh hơn người khác, nhưng mà, hắn cũng không thể chống lại được số phận, có một số việc không thể nào thay đổi, cũng không phải việc con người có thể thay đổi được.
Ví dụ như việc Victoria có thể tỉnh lại hay không, chỉ có thể dựa theo ý trời an bài thôi.
Dương Minh đi đến phòng bệnh do bác sĩ dẫn đường, liền thấy được Victoria đang nằm trên giường.
Vết thương trên người Victoria đã được rửa sạch, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ, nhưng mà không còn chút máu nào, thoạt nhìn rất tái nhợt, Dương Minh hơi thở dài một chút, nhìn nhìn những thiết bị xung quanh, sau đó hỏi: "Tình huống bây giờ thế nào?"
"Hô hấp bình thường, cũng là một dấu hiệu tốt, thật ra thì mọi thứ đều đã bình thường rồi, cho nên có thể tỉnh lại hay không, cũng chỉ dựa vào ý chí của người bệnh"
Dương Minh nghe bác sĩ nói xong, cũng gật đầu nói: "Có tin gì lập tức gọi cho tôi, mặc kệ là tin tốt hay tin xấu."
Dương Minh đương nhiên biết, mọi việc đều có hai mặc, không có khả năng chỉ mãi là chuyện tốt được, cũng không thể mãi là chuyện xấu, cái hắn đợi là một tin tức tốt lành, hoặc là Victoria mãi mãi rời xa thế giới này.
"Vâng, Dương tiên sinh" Bác sĩ vội nói.
"Chúng ta đi thôi" Dương Minh cũng không biết vì sao mình lại muốn đi thăm Victoria, có thể, Dương Minh biết, Victoria có khả năng đã đến giới hạn của cuộc sống rồi, cho nên mới đi nhìn một lần.
Dương Minh cũng không nghĩ rằng mình có thể giúp được gì cho nàng, chỉ cảm thấy thương cảm cho thân thể của nàng, cũng là sát thủ, nhưng mà mình với Vương Tiếu Yên lại tốt số hơn nàng gấp trăm ngàn lần.
Thân thủ không kém Vương Tiếu Yên, nhưng mà cuộc sống lại đi đến cuối đường, đang ở thời kỳ thanh xuân tuổi trẻ mà phải đối mặt với kết thúc, cái này có phải là một bất công hay không?
Mong rằng nàng có thể tỉnh lại, chỉ cần tỉnh lại, Dương Minh sẽ cho nàng một cuộc sống khác, một tương lai khác, để cho nàng tìm lại bản thân, tìm lại tôn nghiêm đã mất của mình.
Nhưng mà, tất cả có thể trở thành hiện thực hay không, phải tùy thuộc vào nàng ta, bởi vì số phận được nắm giữ trong tay của từng người.
Hắn xoay người lại, đi đến cửa phòng bệnh, nhưng đi được phân nửa, bỗng, dừng lại, xoay người về, cầm lấy cái điều khiền trong tay, đặt vào trong tay của Victoria, sau đó nói: "Cái này, tôi trả lại cho cô, cô có thể nắm bắt cuộc sống sau này của cô hay không, còn tùy thuộc vào cô. Tỉnh lại, hay ngủ say, tự cô quyết định!"
Nói xong, Dương Minh vỗ vỗ tay của Victoria, sau đó lại xoay người ra ngoài, lần này, Dương Minh cũng không quay đầu lại nhìn bên trong một lần, tướng quân Kars, Lý Cường, và Hoàng Nhạc Nhạc cùng nhau theo Dương Minh đi ra ngoài.
.
Lý Chí Thành trở về phòng trọ, trong lòng vô cùng khủng hoảng, luôn có một cảm giác bất an, cảm giác này làm cho ông ta khó chịu.
"Cha, cha làm sao vậy?" Lý Thiên Giai cũng thấy tâm tình của Lý Chí Thành không đúng.
"Dương Minh rốt cục vẫn không có thái độ, cái này làm cha bất an" Lý Chí Thành cười khổ nói: "Cảm giác bây giờ quả thật là sống không bằng chết"
"Cha, sao cha lại nghĩ như vậy!" Lý Thiên Giai kinh hãi nói: "Cha, xe đến trước núi ắt có đường đi, sẽ luôn có biện pháp giải quyết, cha cũng đừng vì chuyện này mà sinh bệnh. Bây giờ chúng ta đã thu được quyền kinh doanh quặng sắt và mỏ vàng rồi, đây là một chuyện đáng vui mừng chứ!"
"Đừng bàn những chuyện này" Lý Chí Thành khoát tay nói: "Cái này có gì đáng để ăn mừng, có thể tiếp tục đứng vững ở đây hay không mới là vấn đề, Dương Minh muốn đối phó chúng ta, chỉ cần một câu nói mà thôi!"
"Đúng rồi, con nghĩ ra rồi!" Lý Thiên Vũ đột nhiên la lên.
"Em nghĩ ra cái gì?" Lý Thiên Giai bị em trai la lên làm giật mình, bất mãn trừng mắt nói.
"Trước đó chúng ta đoạt lấy mỏ vàng trong tay của Hoàng gia, khiến cho bọn họ nhà tan cửa nát, bây giờ, chúng ta cũng dùng tiền đầu tư cho mỏ vàng và quặng sắt, hai người nghĩ xem, Dương Minh có thể dùng phương pháp tương tự đối phó chúng ta không?" Lý Thiên Vũ kinh hoảng nói: "Có thể cướp lấy mỏ vàng và quặng sắt của chúng ta không?"
"Ơ?" Lý Chí Thành nghe xong sửng sốt, nhất thời cảm thấy lời nói của Lý Thiên Vũ có đạo lý: "Thiên Vũ, con phân tích rất đúng, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, con nói như vậy, thật ra cũng có khả năng!"
Lý Thiên Giai lúc này cũng không chấp nhất gì Lý Thiên Vũ, bởi vì Lý Thiên Vũ quả thật nói rất có đạo lý: "Thiên Vũ, em nói rất đúng, hèn chi Dương Minh cho đến giờ vẫn không có hành động gì, hắn chắc là đã nghĩ như vậy! Để cho chúng ta đắm chìm trong thành công xong rồi, chờ chúng ta ổn định xong rồi, chuyển các thiết bị vào đến đây, thì mới trực tiếp thu hồi lại mỏ vàng của chúng ta, vậy thì chúng ta cũng chỉ biết khóc mà thôi!"
"Thiên Vũ, suy nghĩ của con thật ra đã nhắc nhở cha!" Lý Chí Thành gật đầu nói: "Xem ra, chúng ta không thể đợi Dương Minh trả thù được, chúng ta phải làm trước!"
"Làm cái gì? Chúng ta có thể làm gì?" Lý Thiên Giai kì quái hỏi.
"Chuyển nhượng các quặng mỏ này đi, sau khi có được tiền, nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này, chúng ta về đến Singapo rồi, cho dù Dương Minh có thực lực, thì hắn có thể làm gì được chúng ta?" Lý Chí Thành nói.
"Biện phá như vậy cũng tốt, nhưng mà như vậy thì chúng ta chẳng phải là mất trắng tiền đầu tư sao?" Lý Thiên Vũ cũng thấy biện pháp của cha không tồi, nhưng mà, nghĩ đến những gì đã đầu tư, và bản thân hắn cũng không còn gì đấu lại Lý Thiên Giai, trong lòng có chút khó chịu