Cái kết quả này, Điền Long và Điền Đông Hoa đều không ngờ, Dương Minh khoan dung như vậy làm cho Điền Đông Hoa cảm động, hắn rất cảm kích Dương Minh, có thể xem hắn và cha hắn là hai người khác nhau, chứ không phải cùng một người. Đương nhiên, sự thật là thế, nhưng trong tình huống như vậy, hầu như là khó có người giữ được tỉnh táo, dù sao thì hắn và Điền Long là cha con, mọi người đều sẽ cho rằng cả hai là cùng một loại, cho nên có thể thấy được thái độ của Dương Minh bây giờ đáng quý cỡ nào.
"Cha." Dương Minh đi rồi, Điền Đông Hoa do dự một hồi cuối cùng vẫn mở miệng ra nói chữ này, trong lòng hắn tuy rằng rất khổ sở, hắn cũng đoán rằng Dương Minh và Tôn gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cha, nhưng hắn cũng không thể cầu xin Dương Minh được.
"Đông Hoa, con đừng buồn, nếu Dương Minh có thể giữ lời hứa, như vậy thì cha có chết cũng không đáng tiếc. Con mạnh hơn cha của con nhiều, trong thời khắc mấu chốt vẫn có thể giữ được bình tĩnh, không đi vào đường sai, điều này cũng rất là giỏi! Nếu con thật sự thông đồng cùng cha làm bậy, thì có thể bây giờ cũng đã giống như cha, trở thành tù nhân thôi!" Điền Long lúc này cũng đã trở nên tỉnh táo hơn.
Điền Long cũng đã là người hơn năm mươi rồi, theo đuổi cả đời này không lớn, tâm nguyện lớn nhất cũng chỉ là mong muốn cho hai thằng con trai có được một cuộc sống thoải mái nhất.
Bây giờ, nếu Dương Minh đã đưa ra lời hứa, vậy thì trên cơ bản là không khác gì suy nghĩ của Điền Long, tuy rằng thời gian có thể là muộn hơn một chút, nhưng mà kết quả cũng như nhau.
Nghĩ đến đây, Điền Long liền an tâm lại, xem ra, Điền Đông Hoa giữ vẫn lập trường, đúng là một lựa chọn sáng suốt, ít nhất là khi mình mất, cũng sẽ không bị ảnh hưởng, Dương Minh vẫn còn giữ được tình nghĩa anh em, đây là điều không dễ dàng.
"Cha. con. con chỉ biết, cái gì đúng, cái gì sai thôi" Điền Đông Hoa thở dài, lời cha nói làm cho hắn cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng mà cũng không có biện pháp nào: "Cho nên, con không thể, cũng sẽ không cầu tình Dương Minh"
"Cha biết." Điền Long lúc này cũng đã chấp nhận rồi, nếu như đã thất bại, thì ông ta cũng đành cúi đầu: "Cho dù con muốn đi cầu tình, thì cha cũng sẽ ngăn cản con"
"Vì sao?" Điền Đông Hoa hơi sửng sốt, khó hiểu nhìn cha.
"Haha, nếu con cầu tình cho cha, thì Dương Minh sẽ nghĩ thế nào? Nó khẳng định sẽ cho rằng, trong lòng con luôn hướng về cha, như vậy còn có thể giao trọng trách cho con sao?" Điền Long nói: "Cho nên, vì tương lai của con, cha cũng sẽ không để cho con đi làm như vậy!"
Điền Đông Hoa nghe cha nói xong, có chút buồn cười, hắn muốn nói, Dương Minh không phải là người như vậy, cũng không có khả năng nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà hắn cũng không nói, bởi vì có nói thì cha cũng sẽ không tin.
Nếu như cha có thể tỉnh táo ngay từ đầu, thì mình cũng không cần phải đi cầu tình Dương Minh làm gì, Điền Đông Hoa nhất thời thở dài một hơi, nhưng mà cũng cảm thấy khổ sở ví không thể giải cứu cho cha.
"Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, thật ra là con đúng, sống trên đời, cần phải có chính khí! Nếu kiên trì ý niệm, thì sẽ không bị tiền tài và lợi ích mê hoặc, trước kia là cha cố chấp." Điền Long thở dài nói: "Nhưng mà, cũng là do con may mắn, có một người bạn tốt như vậy!"
"không phải là bạn, là anh em!" Điền Đông Hoa nói.
"Haha, đúng vậy.' Điền Long cười, là một nụ cười vui mừng thật sự, có thể đây là sự hài lòng trước khi chết, Điền Đông Hoa cũng không ngờ rằng, cha lại có thể tỉnh ngộ, đều nói là con người trước khi chết luôn luôn nhìn nhận lại sai lầm của mình quả không sai. Trước đó vô luận là khuyên bảo như thế nào, thì cha cũng đều giữ vững quan điểm của mình, cho rằng bản thân luôn luôn đúng, không chịu hối cải. Nhưng mà bây giờ, cũng không cần nói cái gì, mà có thể tự nghĩ thông suốt những đạo lý này, điều này làm cho Điền Đông Hoa vui mừng.
Cũng nhờ thái độ của Dương Minh, làm cho Điền Long rốt cục đã ý thức được sai lầm của mình từ trong nội tâm. Đến cuối cùng ông ta vẫn nghĩ Dương Minh đơn giản, không ngờ rằng Dương Minh đã vượt qua khỏi ân oán cá nhân rồi, điều này làm cho Điền Long cảm thấy xấu hổ.
"Cha, tuy rằng cha đã tỉnh ngộ, nhưng mà. haizzz. con." Điền Đông Hoa đã nói năng lộn xộn, bất luận thế nào, đây cũng là cha của hắn, kêu hắn ngồi yên không để ý đến, thật đúng là làm khó cho hắn.
Điền Long đương nhiên cũng biết Điền Đông Hoa muốn nói cái gì, cười nói: "Đừng nói nữa, được rồi, không có gì, chuyện này, con đi ra ngoài đi, chuyện của cha đừng nói cho Đông Quang nghe, thằng nhóc này tình cảm lắm, cha sợ nó không chấp nhận nổi"
Điền Đông Hoa gật đầu, đứng đậy, đang muốn đi ra ngoài, thì cửa phòng lại được mở ra.
Đi vào, là Dương Minh.
"Nói xong?" Dương Minh nhìn Điền Đông Hoa, thấy sắc mặt của hắn không được tốt, có chút tái nhợt và vô lực.
"Ừ.' Điền Đông Hoa gật đầu: "Được rồi, tao đi ra ngoài."
"Đông Hoa, mày không có gì muốn nói sao?" Dương Minh kéo tay của Điền Đông Hoa lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi.
"Tao. có thể nói gì?" Điền Đông Hoa hơi kinh ngạc, lập tức cười khổ nói: "Tuy rằng trong lòng tao rất muốn nói, nhưng mà tao không thể nói được, tao muốn nói là, lão đại, mày muốn xử lý thế nào thì xử lý đi, đừng nghĩ ông ta là cha của tao, cũng đừng bận tâm đến cảm thụ của tao! Chuyện này, không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta!"
"Từ lúc tao khuyên cha tao, mà cha không chịu nghe, là tao đã biết tao và cha sẽ đứng trên hai lập trường đối đầu nhau! Tao cũng phải có lựa chọn riêng của mình, cho nên, tao không có biện pháp nào"
Dương Minh nhìn Điền Đông Hoa một cách tán thương, nói: "Được đó, có thể làm được ân oán phân minh, không dễ dàng!"
Điền Đông Hoa có chút bất đắc dĩ, khoát tay đi ra.
"Mày không muốn nghe quyết định cuối cùng của tao sao?" Dương Minh nhìn Điền Đông Hoa, hỏi.
"Tao không thích nghe." Điền Đông Hoa lắc đầu nói: "Tuy rằng tao biết cha tao là gieo gió gặt bão, nhưng mà tao không thể nhìn ông ta."
Điền Đông Hoa nói đến đây cũng không tiếp tục nói nữa, nhưng mà tin rằng Dương Minh cũng có thể hiểu được, Điền Đông Hoa nói chính là, không muốn nhìn ông ta chết.
"Nghe tao nói đã" Dương Minh cười cười.
Thấy Dương Minh kiên trì, Điền Đông Hoa cũng không còn biện pháp, tuy rằng không biết Dương Minh có ý gì, nhưng mà phỏng chừng là muốn cho mình hiểu rõ, để sau này không còn hối hận nữa.
"Điền Long, tuy rằng ông bị trừng phạt đúng tội, có chết mười vạn lần cũng không đủ đền tội, nhưng mà, ông biết vì sao cuối cùng tôi lại cho ông một con đường sống không?" Dương Minh nhìn Điền Long, nói từng chữ từng câu.
"Hả?" Điền Long ngây người, ngay cả Điền Đông Hoa cũng ngây người! Bọn họ không thể nào ngờ rằng, Dương Minh lại tự nhiên tha cho Điền Long một con đường sống!
Ngay cả Điền Long cũng cho rằng bản thân sẽ chết không thể nghi ngờ nữa, nhưng mà lúc này, hy vọng lại nổi lên.
Điền Long thậm chí là có suy nghĩ, Dương Minh có phải là đang nói giỡn với mình không? Nhưng mà, nhìn biểu tình của Dương Minh, tựa hồ không giống đang nói giỡn.
"Lão đại. mày muốn. tha cho cha tao?" Điền Đông Hoa cũng không thể tin được, nghi hoặc nhìn Dương Minh, hỏi.
Dương Minh hơi gật đầu: "Giết người cũng không phải là biện pháp giải quyết vấn đề"
"Lão đại. mày không phải vì tao." Giọng nói của Điền Đông Hoa bỗng trở nên nghẹn ngào, thậm chí là nói không nên lời, hắn biết, Dương Minh nhất định là vì tình nghĩa của hắn, cho nên mới làm ra cái quyết định này.
Cái cảm giác tìm được đường sống trong chổ chết, làm cho Điền Long vui mừng không ngớt. Tuy rằng ông ta đã có suy nghĩ sẽ chết trong đầu, nhưng mà, ai lại muốn chết chứ? Tục ngữ nói chết tử tế cũng không bằng được sống, trước đó biết rằng mình sẽ phải chết không cần nghi ngờ, cho nên Điền Long mới không có suy nghĩ khác trong đầu.
Nhưng mà, bây giờ thì khác, bây giờ còn hy vọng sống, tâm tư của Điền Long bỗng trở nên lung lay, làm người thì luôn có một hy vọng được sống mà.
"Bởi vì, tôi có một đứa con trai tốt." Điền Long sau khi nghĩ thông suốt, cũng chẳng còn căm thù Dương Minh, cho nên cũng không cảm thấy có gì quá đáng với câu hỏi của Dương Minh cả, nghe Dương Minh hỏi xong, lập tức đáp.
"không sai, tôi buông tha cho ông, Điền Đông Hoa cũng là một nhân tố" Dương Minh nhàn nhạt gật đầu, tuy rằng Điền Đông Hoa đã nói qua, không cần bận tâm đến cảm thụ của hắn nhưng mà, trên thực tế thì Dương Minh không có khả năng không để ý đến cảm thụ của Điền Đông Hoa được! Dù sao quan hệ của hai người vẫn còn đó, lúc trước Điền Đông Hoa vì giúp mình mà không tiếc cả mạng sống đứng ra chống lại cha, Dương Minh cũng không có khả năng ra tay không lưu tình được! Dương Minh tiếp tục nói:
"Nhưng mà, cái này cũng chỉ là một phần nhỏ, cái quan trọng nhất là, thái độ của ông. Trước khi ông chết mà có thể tỉnh ngộ, cái này đã nói lên, ông cũng không phải là hết thuốc cứu, nếu như ông chết mà còn không hối cãi, vậy thì cho dù có quan hệ với Điền Đông Hoa, tôi cũng sẽ không buông tha cho ông!"
Điền Long nghe Dương Minh nói xong, nhất thời đổ mồ hôi lạnh toàn thân! không sai, ông ta đã tỉnh ngộ, nhưng mà cái này chỉ được thành lập trước khi chết mà thôi, bởi vì Điền Long biết mạng của mình không còn dài, cho nên mới chân chính bình tĩnh trở lại, cẩn thận suy nghĩ như chuyện mình làm rốt cục là đúng hay sai.
Cũng chỉ khi bình tĩnh lại, Điền Long mới có thể nhìn thẳng vào vấn đề, đứng trên một góc độ công bằng mà xem xét vấn đề, rốt cục cũng đã hiểu được, những điều ông là tất cả đều là sai.
Ai mà không hy vọng được sống? Điền Long nghĩ mà thấy sợ, nếu không phải là ông ta ôm suy nghĩ sẽ chết, thì ông ta cũng sẽ không có nghĩ như vậy, và như vậy cho dù có quan hệ với Điền Đông Hoa, Dương Minh cũng sẽ không bỏ qua!
Nghĩ đến đây, Điền Long liền nói: "Dương tiên sinh, cảm ơn ân không giết của cậu"
Tuy rằng nói như vậy nghe có vẻ quái đản, nhưng sự thật đúng là như vậy, Dương Minh quả thật đã tha cho ông ta.
"Nhưng mà, ông cũng không thể ở đây được, tôi cũng không bảo đảm được rằng người của Tôn gia khi nhìn thấy ông thì có còn oán giận gì hay không" Dương Minh nhìn Điền Long, nhẹ nhàng cảnh cáo.
"Tôi hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ rời khỏi Đông Hải" Điền Long cắn răng nói, bỏ đi xa xứ, sau này tuy rằng sẽ khó gặp lại con trai, nhưng mà Điền Long cũng phải chấp nhận.
"Đến lãnh địa tư nhân của tôi ở châu Phi, nhưng mà tôi sẽ không an bài cho ông chức vụ gì cả, coi như là về hưu dưỡng già, sau này bình thường Đông Hoa cũng có thể đến thăm ông" Dương Minh liền thu xếp một chổ hợp lý cho Điền Long.
Bây giờ xem ra, nước X ở châu Phi là nơi có điều kiện tốt nhất để Điền Long đến, Tôn gia bên này khẳng định là sẽ không làm gì ông ta nữa, để ông ta ở đây thì chướng mắt, không bằng đưa ông ta đi xa một chút.
Ở bên kia, hoàn toàn là lãnh địa cá nhân của Dương Minh, cũng không sợ Điền Long làm ra trò gì cả, huống chi cũng không an bài cho Điền Long chức vụ gì, nghĩ rằng Điền Long cũng có thể hiểu được, sau khi ông ta đến sẽ sống an nhàn dưỡng già.
Dương Minh đương nhiên sẽ không bạc đãi ông ta, khi bên kia hình thành một khu nghĩ phép, thì có thể để cho Điền Long hưởng thụ, nhưng mà sẽ không cho ông ta bất kỳ quyền lực nào.
Điền Long đương nhiên cũng hiểu được chuyện này, Dương Minh để cho ông ta đi dưỡng già, đây đã là kết quả tốt nhất rồi, ông ta còn tưởng rằng tội chết không phạt nhưng tội sống khó tha, Dương Minh sẽ đưa ông ta đi làm cu li cho người khác, cho nên, khi Dương Minh nói nửa câu đầu, Điền Long liền khẩn trương lên, nhưng sau khi nghe xong nửa câu sau, liền cảm thấy vui đến trời. Ông ta hơn năm mươi rồi, nếu Dương Minh có ý định nhường lại sinh ý ở Đông Hải cho Điền Đông Hoa làm, vậy thì ông ta cũng thật sự là không còn gì để làm nữa, về hưu sớm cũng không có gì khác thường.
"Cầu còn không được!" Điền Long vội vã nói.
Ngay cả Điền Đông Hoa cũng mừng như điên, bởi vì cái xử lý Điền Long của Dương Minh quả thật là quá rộng lượng, không chỉ là không làm gì cha, mà còn đưa cha đi nghỉ phép nữa.
"Lão đại. cảm ơn mày!" Điền Đông Hoa hít sâu một hơi, cảm kích nhìn Dương Minh, nhưng mà cũng không có nói mấy cái lời buồn nôn làm gì, bởi vì tất cả đã không cần phải nói, Điền Đông Hoa biết, Dương Minh cũng để ý đến mặt mũi của mình, mới có thể đưa ra quyết định như vậy.
"Cảm ơn cái gì?" Dương Minh khoát tay nói: "Ngày mai lên đường đó, tôi sẽ thu xếp tất cả cho ông"
Điền Long yên lặng gật đầu.
"Đông Hoa, tối nay ở lại đây nói chuyện với cha mày đi, tao sẽ nhờ Trương Kim Oa chuẩn bị một chút rượu và đồ ăn, hai người cứ từ từ trò chuyện" Dương Minh vỗ vai Điền Đông Hoa, nói.
Điền Đông Hoa gật đầu: "Tao hiểu rồi, lão đại, mày yên tâm"
Dương Minh lần thứ hai đi ra khỏi phòng, để lại không gian cho cha con Điền gia, đi đến phòng của Tôn Hồng Quân, Dương Minh cũng không có thương lượng chuyện xử lý Điền Long với Tôn Hồng Quân, cho nên lúc này cần phải thông báo một tiếng cho Tôn Hồng Quân biết, dù sao thì Tôn Hồng Quân cũng là trưởng bối của Dương Minh.
Đẩy cửa đi vào, liền nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Tôn Hồng Quân, nhìn thấy bộ dáng đang nói phét của Tôn Hồng Quân, liền biết tâm tình của ông ta đã khôi phục lại bình thường, không còn vẻ u sầu trước đây nữa.
"Chú Tôn, đang nói chuyện gì vui thế? ' Dương Minh cười cười đi vào phòng, vừa đi vừa nói.
"Dương Minh, con đến rồi!" Tôn Hồng Quân cũng nhiệt tình đứng lên, đón Dương Minh đi đến! Vừa đi vừa nói: "Lần này ít nhiều gì cũng nhờ con, nếu không thì ta cũng không biết nên làm sao nữa!"
Thái độ của Tôn Hồng Quân làm cho Dương Minh vừa mừng vừa lo, tuy rằng lần này là Dương Minh giải cứu ông ta, nhưng mà xét thế nào thì Tôn Hồng Quân cũng là trưởng bối của Dương Minh, đây là một chuyện không thể nào thay đổi, cho nên Tôn Hồng Quân tự mình nói ra lời cảm tạ, làm cho Dương Minh cảm thấy rất không thoải mái.
"Chú Tôn, đây là chuyện con cần phải làm" Dương Minh vội cười nói: "Về tình về lý, con cũng phải toàn lực ứng phó"
Dương Minh nói đến đây, không khỏi liếc nhìn Tôn Khiết, thấy nàng cũng đang cười với mình, Dương Minh liền đá lông nheo với nàng, và được nàng tặng lại một cái liếc.
Nghĩ rằng Tôn Khiết bây giờ hẳn là đang hướng về mình sao? Nhưng mà, Dương Minh cũng mặc kệ nàng ta nghĩ cái gì, lúc này đây, tin rằng Tôn Khiết sẽ không còn cái thái độ ba phải với mình nữa.
"Đúng, đúng, đúng, đều là người một nhà!" Tôn Hồng Quân cười cười, sau khi cười xong, mới nhớ đến chuyện của Điền Long, liền hỏi: "Đúng rồi, Dương Minh, chuyện của Điền Long, con muốn xử lý như thế nào?"
"Chú Tôn, đây cũng là chuyện con muốn nói với chú!" Dương Minh làm ra một cái thế mời: "Chúng ta vào trong nói chuyện!"
Tôn Hồng Quân gật đầu, ông ta biết Dương Minh có chuyện quan trọng cần nói với mình, cho nên mới cùng Dương Minh đi vào trong phòng làm việc ở trong, đây là nơi lúc trước Điền Long tự mình chuẩn bị cho bản thân ông ta, nhưng không ngờ rằng lại trở thành nơi để Dương Minh nói chuyện với Tôn Hồng Quân.
Tôn Khiết có chút không hài lòng, hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là bởi vì Dương Minh không tìm nàng mà trực tiếp tìm cha để bài chuyện cho nên mới bất mãn, nhưng mà không phải con gái lớn hay giận hờn vu vơ sao, Tôn Khiết tức giận thì cứ để cho nàng ta tức giận, còn Dương Minh làm bộ không phát hiện ra.
Sau khi đi vào phòng làm việc với Tôn Hồng Quân, đóng cửa phòng làm, Dương Minh mới nói: "Chú Tôn, chú ngồi đi!"
"Dương Minh, con tìm ta, là muốn nói về chuyện của Điền Long, đúng không?" Tôn Hồng Quân rất khôn khóe, thoáng cái đã nhận ra mục đích của Dương Minh.
Dương Minh gật đầu, khẽ thở dài một hơi, sau đó nói: "Chú Tôn, chú nói không sai, con tìm chú, quả thật là vì chuyện của Điền Long"
Tôn Hồng Quân cũng không có gì bất ngờ, ngồi xuống ghế sô pha, sau đó nói: "Như vậy, con muốn xử lý hắn thế nào?"
"Tha cho ông ta" Dương Minh cũng không vòng vo, trực tiếp nói ra.
"Tha?" Tôn Hồng Quân liền sửng sốt, không ngờ rằng Dương Minh lại đưa ra quyết định này: "không truy cứu trách nhiệm của hắn?"
"Con không muốn tính toán nhiều" Dương Minh khẳng định: "Cho nên, con muốn nói với chú một chút"
Trong lòng Tôn Hồng Quân cười khổ, thầm nghĩ, con đã quyết định rồi, còn nói với ta một chút làm gì, có lợi ích gì đâu? Nhưng mà, bản thân là do Dương Minh cứu ra, còn Điền Long cũng là do Dương Minh bắt, cho nên Tôn Hồng Quân thật sự là không thể can thiệp!
Nếu nói ra, mình dựa vào địa vị trưởng bối, thì Dương Minh hiển nhiên là sẽ tôn kính, nhưng mà, nếu xét đến cùng, thì tiền tài và địa vị trong tay người ta cũng không kém gì mình!
Cho nên, mặc dù trong lòng Tôn Hồng Quân khó chịu vì Điền Long không có chuyện gì, nhưng mà cũng không biểu hiện ra cái gì, chỉ nói: "Nếu như vậy, con tự quyết định là tốt rồi!"
"Haha, trong lòng chú có khó chịu không?" Dương Minh bây giờ cũng không còn như lúc đầu, sức quan sát đã vượt qua bình thường rồi, chỉ cần thoáng nhìn qua một cái liền phát hiện ra Tôn Hồng Quân không vui.
"Cái này thì không có." Tôn Hồng Quân làm gì dám nhận, vội vàng phủ nhận.
"Chú Tôn, thật ra, lúc này đây, con biết mọi người bị giam lỏng, nhưng mà cũng may là có anh em tốt của con, nếu không thì con cũng không có khả năng tìm Điền Long nhanh như vậy, đồng thời cũng biết nhiều tin tức của Điền Long." Dương Minh đương nhiên là đang khuếch đại tác dụng của Điền Đông Hoa trong chuyện lần này: "Điền Đông Hoa biết cha mình làm chuyện xấu, không muốn trợ Trụ vi ngược, dứt khoát đứng ra chống đối, cho nên, vì phần tình cảm này, nên con cũng muốn tha cho Điền Long!"