Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1245: Làm việc hăng hái



Vốn chiếc xe bay đang ở trên điểm cao nhất giữa không trung thì bỗng nhiên dừng lại, thân thể của những người khách theo quán tính đi lên mà đột ngột dừng lại liền bị đập mạnh về phía trước.

Rồi chỉ trong giây lát, những tiếng kêu sợ hãi vang lên, tất cả mọi người đều sợ! Chiếc xe dừng lại giữa không trung, đây tuyệt đối không phải là một bước trong trò chơi, bởi vì bọn họ thấy những người khác chơi trước, cũng không hề có tình huống dừng lại giữa không trung như vậy.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Nhanh lái xe đi!"

"Tại sao lại dừng? Ai làm vậy?"

"Nhanh giải thích đi!"

Những tiếng chửi bớt hỗn loạn, tiếng trẻ em và phụ nữ khóc, còn có cả tiếng cười khiến cho cái chổ này trở nên hỗn loạn.

Cũng may là chiếc xe đang đứng thẳng giữa không trung, chứ mà úp ngược lại thì. sợ rằng những người này sẽ càng không chịu nổi.

"Mẹ kiếp, cái gì thế nào? Tại sao lại dừng lại?" Ngô Vân Sinh ở dưới đất cũng khẩn trương, bởi vì bà vợ Dương Hân của hắn vẫn đang ở trên đó, cách nhau xa như vậy, nói cũng không nghe, mà nhìn cũng không rõ, hắn làm sao mà không sốt ruột?

Nhưng mà, Ngô Vân Sinh không nhìn thấy, không có nghĩa là Dương Minh không nhìn thấy, Tôn Khiết và Dương Hân tuy rằng sốt ruột, nhưng mà tình hình cũng không tệ lắm, Dương Minh hơi yên lòng. Cái này có chút quái dị rồi, thấy những trò xung quanh đều hoạt động bình thường, chỉ có cái trò xe bay lên trời này là dừng lại giữa không trung, cái này hiển nhiên không phải là do mất điện rồi, mà nếu không phải là mất điện, thì là cái gì?

Chiếc xe đột nhiên dừng lại không một chút dấu hiệu, vậy càng khiến cho Dương Minh thêm nghi ngờ, chuyện này quá đột ngột rồi, có vẻ không tầm thường. Nếu như trước đó không gặp phải Dư Thiên Trợ và Tiễn Đường Giang, Dương Minh còn cho rằng chuyện lần này là một chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng mà hai tên này đều là nhân vật cao cấp trong khu trò chơi này, vậy bọn chúng có động tay động chân vào không?

Nhưng việc cấp bách bây giờ là phải đưa Tôn Khiết và Dương Hân xuống, ai mà biết để lâu trên đó sẽ xảy ra chuyện gì?

Những người khách bên trên thì oán giận, còn những người bên dưới thì kích động, liền chạy đến vây lấy người nhân viên soát vé của trò chơi này, hỏi xem rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Người soát vé cũng không rõ là trò này bị trục trặc gì, hắn ta chỉ là người kiểm tra vé mà thôi, cũng không có phụ trách điều khiển trò chơi, nhưng mà dưới tình thế hỗn loạn như vậy, mặc dù hắn có nói gì thì cũng không có tác dụng, bị mọi người đè cho nghẹt thở.

"Tiểu Khiết, xảy ra chuyện gì vậy?" Trong lúc này, Dương Hân cũng sợ hãi giống như những người khác, quay sang hỏi: "Cái trò này tại sao lại dừng giữa không trung vậy?"

"Có khả năng là bị mất điện." Tôn Khiết cũng không rõ nguyên nhân cụ thể, nhíu mày, nhìn thấy mấy trò chơi xa xa như" vượt thác" hay là" xích đu quay" đều hoạt động bình thường, Tôn Khiết liền phủ định suy nghĩ của mình: "không phải là mất điện đâu, những trò khác đang hoạt động tốt, có thể là có trục trặc gì đó."

"A!" Tố chất tâm lý của Dương Hân không tốt như của Tôn Khiết, dù sao Tôn Khiết cũng đã trải qua mấy lần sống chết rồi, cho nên cũng không coi mấy thứ này ra gì, cùng lắm là chỉ kẹt giữa trời mà thôi, chỉ cần cái xe không rớt xuống, thì các nàng tạm thời không nguy hiểm.

"Bạn xem, Ngô Vân Sinh và Dương Minh đang ngoắc chúng ta kìa!" Tôn Khiết vì muốn để cho Dương Hân yên tâm, cho nên chỉ xuống phía dưới, nói với Dương Hân.

Dương Hân nhìn thoáng xuống dưới, liền cảm thấy choáng váng, xém tí đã la hoảng lên, quả thật, nàng ta thích cảm giác mạnh và giật mình, nhưng phải xác định là không xảy ra vấn đề gì cả, hơn nữa phải kết thúc trong nháy mắt. (Giống mấy bé sợ ma mà khoái coi phim ma đó). Giống như cái trò tàu lượn siêu tốc vậy, chạy vù vù, chỉ vài phút là kết thúc an toàn. Nhưng mà tình huống bây giờ thì lại khác, chiếc xe này đang dừng lại giữa trời, lên cũng không chịu đi, mà xuống cũng không chịu xuống, Dương Hân làm sao mà không sợ chứ? Cái cảm giác sợ hãi mà không biết này thật là khó có thể chịu đựng được.

"Mình không nhìn đâu. sợ muốn chết." Dương Hân vỗ vỗ ngực, nhắm hai mắt lại.

"không sao đâu, có thể là sẽ bình thường lại ngay ấy mà" Tôn Khiết thoải mái nói.

Thật ra trong lòng Tôn Khiết cũng đang lo lắng, trước đây nàng chưa từng chơi loại trò chơi này, cho nên cũng không biết nên làm thế nào khi xảy ra tình huống như bây giờ, mà trên thực tế, cho dù là một người chơi nhiều lần như Dương Hân vậy, khi gặp phải tình huống như vậy cũng khẩn trương không sánh được.

Bởi vì, cái tỉ lệ này quá nhỏ, có những người hầu như là suốt đời không gặp được một lần.

Trong lúc Tôn Khiết không biết nên làm gì, thì bỗng nhiên nghe ở bên dưới truyền đến một loạt các tiếng kinh hô, nhìn xuống theo tiếng hô, thì kinh ngạc mở to hai mắt ra!

Chỉ thấy Dương Minh đã nhảy qua hàng rào, vào trong dải cách ly của cái trò xe bay lên trời này! Tự mình khởi động cái đường ray của nó!

Dương Minh tạm thời không có biện pháp kết luận cái trò này có phải là do Tiễn Đường Giang và Dư Thiên Trợ làm ra không, nhưng mà đầu tiên là phải cứu Tôn Khiết và Dương Hân trước đây, Dương Minh sợ xảy ra chuyện, vì thế liền xông vào trong dải cách ly của trò chơi.

Người soát vé nhìn thấy Dương Minh nhảy vào trong dải cách ly, nhất thời khẩn trương, vội la lên kêu Dương Minh rời đi, nguy hiểm lắm! Nhưng mà giọng nói của hắn ta bị lọt giữa những tiếng hỏi, bị chôn vùi giữa những người khách khác, cho nên hắn ta cũng đành bất đắc dĩ nhìn Dương Minh xông vào trong đường ray.

Từ cái đường ray này leo lên cái chổ chiếc xe kia, đối với thân thủ của Dương Minh mà nói thì căn bản là không có vấn đề gì, khi huấn luyện ở Hồ Điệp gia tộc, hắn còn phải leo lên những chổ khó khăn hơn nhiều.

Đương nhiên, người khác làm vậy thì sẽ có nguy hiểm nhất định, chiếc xe bây giờ đang đứng giữa không trung, nhưng thằng nào dám đứng ra bảo đảm rằng chiếc xe sẽ không đột nhiên hoạt động trở lại?

Như vậy thì người trên đường ray không bị đâm chết mới lạ, nhưng mà Dương Minh không sợ tình huống này xảy ra. Khi hắn leo lên đường ray cũng đã biết trước tình huống này rồi, hắn vẫn có thể nhanh chóng nhảy xuống đất trước khi có chuyện xảy ra.

Khi Tôn Khiết đang kinh ngạc và ngân người, thì Dương Minh đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt nàng! Dương Minh đứng ở bên cạnh chiếc xe, cũng không biết là Dương Minh sao có thể đứng được, và bám vào cái gì để không bị lọt. (truyện, đây là truyện =)))

"Dương Minh. anh." Tôn Khiết không biết nên nói cái gì, kinh ngạc đến không ngờ, khó có thể chấp nhận được. Tuy rằng Tôn Khiết biết thân thủ của Dương Minh rất tốt, nhưng mà, cái này không phải quá tốt sao?

Mình còn chưa thấy rõ thế nào thì Dương Minh đã xuất hiện trước mặt rồi.

"Đừng lộn xộn!" Dương Minh bắt đầu cởi dây an toàn và vòng vai bảo hộ của Tôn Khiết ra.

Nói với Tôn Khiết: "Ôm lấy cổ của anh, đừng có chơi dại mà buông tay ra!"

"A." Lúc này Tôn Khiết cũng mất đi suy nghĩ rồi, gật đầu phối hợp với Dương Minh theo bản năng.

Dương Minh giang tay ôm lấy Tôn Khiết, để cho cả người nàng dựa vào người mình, cái loại diễm phúc như vậy bình thường khó có lắm, nhưng mà bây giờ Dương Minh không có thời gian để cảm nhận được sự mềm mại trước ngực của Tôn Khiết, cúi người nói: "Biết con bạch tuộc không? Ôm quấn như vậy đó, đừng có buông ra nha, ngàn vạn lần đừng có buông tay ra!"

"Tốt" Tôn Khiết nghe Dương Minh nói xong, liền cẩn thận ôm lấy hắn, thật ra giống như là đang siết cổ của hắn hơn, làm cho Dương Minh trợn trắng mắt, nhưng mà cũng không ngăn cản, dù sao thì siết nó cũng chắc chắn và an toàn hơn là ôm nhiều.

"Tiểu Khiết, bạn đang nói chuyện với ai vậy?" Dương Hân sợ đến nổi nhắm mắt lại rồi, mơ hồ nghe thấy có tiếng người nói chuyện, lúc đầu còn tưởng Tôn Khiết lẩm bẩm một mình, nhưng mà nghe vài câu thì thấy không giống, hơn nữa xung quanh còn có tiếng kinh hô của mọi người.

Vì thế, Dương Hân mở mắt ra, quay đầu nhìn Tôn Khiết, vừa muốn nói gì đó thì đột nhiên mất tiếng, há to mồm nhìn cái cảnh tượng kế bên mình!

Dương Hân nhìn thấy Dương Minh ôm lấy Tôn Khiết, à không, thật ra là thấy Tôn Khiết đang siết cổ Dương Minh, nhảy xuống dưới! Sau một lát, lấy lại tinh thần rồi, Dương Hân liền hét ầm lên.

Nhưng mà tiếng hét của nàng nhanh chóng bị chôn vùi giữa đám đông, bởi vì những người khác cũng đang hét ầm lên! Cái này quả thật là còn ghê gớm hơn cái cảnh Thành Long nhảy xuống từ tháp ép phen trong phim Giờ Cao Điểm phần ba nữa! Và nó đang diễn ra trước mắt mọi người!

Dương Minh cơ bản là không nghe tiếng kêu này, còn Tôn Khiết thì đang lâm vào trạng thái kích động, căn bản là không nghe được những âm thanh bên ngoài!

Chuyện kích thích như vậy, đây là lần đầu tiên Tôn Khiết làm từ nhỏ đến lớn! Chỉ cảm thấy tiếng gió vù vù bên tai, mình cùng với Dương Minh nhảy xuống dưới đất, cái này còn kích thích hơn cả cái trò tàu lượn hay là xe bay này nữa!

Dương Minh bắt đầu tìm điểm tiếp chân trên đường ray, lực chân của Dương Minh vốn đã kinh người rồi, hơn nữa nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, cho nên chỉ trong nháy mắt, chỉ sau vài đợt, hắn đã ôm Tôn Khiết xuống đất an toàn.

Những người khách ở trên xe sợ ngây người, những người khách dưới đất cũng sợ ngây người, nhân viên soát vé cũng sợ ngây người, tất cả nhìn chằm chằm cái màn hành động của Dương Minh! Đóng phim hả?

"Sao còn không buông ra? ' Dương Minh cười khổ vỗ vỗ eo nhỏ của Tôn Khiết, tuy rằng cái cảm giác này rất là phê, nhưng mà bây giờ không phải là lúc hưởng thụ, Dương Hân còn đang ở phía trên!

"
Anh không phải nói là không được buông ra sao!" Tâm tình của Tôn Khiết đang rất hưng phấn, nàng cũng không muốn buông Dương Minh ra, hưởng thụ nói.

"
Nhưng mà bây giờ chúng ta đã an toàn rồi!" Dương Minh cười nói: "Được rồi, buổi tối về nhà ôm tiếp, chị Dương Hân đang ở phía trước, để anh đi cứu chị ấy!"

Tuy rằng trong lòng vô cùng không muốn, nhưng mà nghe Dương Minh muốn đi cứu Dương Hân, Tôn Khiết cũng đành phải buông Dương Minh ra, nàng cũng không thể chỉ biết nghĩ cho mình mà không thèm quan tâm đến Dương Hân được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.