Đậu xe trong bãi giữ xe của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, Dương Minh khoát tay ngăn cản động tác của bảo vệ bãi giữ xe, hắn không muốn bộc lộ thân phận sớm quá, như vậy sẽ không gây hiệu quả chấn động.
Làm cho Từ Khiêm biết khó mà lui, còn cần phải sử dụng một số thủ đoạn.
Từ Khiêm đậu xe của hắn bên cạnh Dương Minh, xuống xe, oán giận nói: "Vừa rồi chúng ta đâu cần phải xuống xe năn nỉ, tôi gọi điện thoại là xong rồi"
"Cần gì chứ" Dương Minh cười khoát tay nói: "Nói vài câu, đỡ phải phiền phức, vả lại chúng ta cũng không có công vụ thật sự mà"
Từ Khiêm không nhận ra loại giấy thông hành trên tấm kính xe của Dương Minh, hắn đương nhiên chưa gặp qua những thứ này, còn tưởng rằng là giấy thông hành của đại học hay là của tiểu khu gì đó. Trong lòng cho rằng Dương Minh chỉ là dân lái xe bình thường, sợ liên lụy đến chính hắn, cho nên mới chịu lui ra. Vì thế nói: "Cũng đúng, xe của tôi thì sẽ không sao, nhưng mà xe của cậu nhất định là không được nể tình rồi, dù sao thì đoạn đường ấy đang bị kẹt xe, cảnh sát giao thông nể mặt tôi cũng đã khó lắm rồi, còn cậu mà không lui ra, thì khẳng định sẽ bị giam xe"
Lâm Chỉ Vận ở bên cạnh nghe hết tất cả, tuy rằng nàng đơn thuần, nhưng mà cũng biết chuyện vừa rồi nếu không có Dương Minh ra mặt, thì xe của Từ Khiêm khẳng định là sẽ bị giam ngay.
Nhưng mà, Lâm Chỉ Vận cũng không phải người thích nói thẳng, tuy rằng tức giận, nhưng không nói thêm gì, Dương Minh đương nhiên cũng không nói gì cả, có một số việc không cần phải nói cho Từ Khiêm biết, mục địch của hắn là muốn để cho Lâm Chỉ Vận thấy rõ khuôn mặt thật của kẻ này, đừng để bị lừa thôi.
Mà Dương Minh cũng lười giải thích loại chuyện này với Từ Khiêm, để cho hắn từ từ mà hiểu.
Từ Khiêm không ngốc, tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng mà hắn cũng không phải là một kẻ ngu, hắn cũng có chút hoài nghi về hành động hồi nãy của Dương Minh. Vì thế làm bộ lơ đãng, giơ tay ra rút cái giấy thông hành trên cửa kính xe của Dương Minh xuống bỏ vào trong người, dự định một lát về nhà sẽ hỏi cha, nhìn xem cha có biết là vật gì hay không.
Đương nhiên, bảng số xe của Dương Minh hắn cũng không quên, dự định nhờ cha tìm bạn hỏi giùm, nhìn xem chiếc xe này rốt cục có phải của Dương Minh hay không.
Từ Khiêm bây giờ đã có chút hối hận, Dương Minh có thể lái được BMW, vậy thì khách sạn Quốc Tế Tùng Giang nhất định là đã đến rồi, nếu như vậy thì mình chẳng còn dịp khoe khoang nữa, mà tự dưng lại tốn một đống tiền, nghĩ đến số tiền mười mấy hoặc cả trăm ngày, liền cảm thấy đau đầu, trong lòng âm thầm tính toán.
Từ Khiêm vừa đi vừa quan sát phản ứng của Lâm Chỉ Vận, nhưng mà rất thất vọng, trên mặt của Lâm Chỉ Vận cũng không lộ ra vẻ hâm mộ gì cả, thậm chí là không còn vẻ kinh ngạc hay yêu thích luôn.
Một cô gái có tâm hồn trong sách như Lâm Chỉ Vận, nhưng cũng là một người rất nhu nhược, lại hay xấu hổ, lên biểu diễn trong lễ nghệ thuật cũng đã có chút khiếp đảm rồi, nhưng trong trường hợp này lại không hề cảm thấy rụt rè, như thế đã nói lên điều gì?
Chỉ có thể nói rõ một điều, đó chính là Lâm Chỉ Vận là khách quen ở đây, căn bản là không có gì ngạc nhiên về chổ này, Từ Khiêm nghĩ rằng mình đã phạm vào một sai lầm lớn, đó chính là việc dùng lẽ thường để suy đoán về gia cảnh của Lâm Chỉ Vận, không nên dùng thủ doạn để khiến cho nàng chú ý về sự giàu có.
Từ cái điện thoại của Lâm Chỉ Vận là có thể nhìn ra gia cảnh của cô gái này không hề kém rồi, bây giờ ở khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, có thể nàng cũng rất quen thuộc rồi.
Từ Khiêm nghĩ mình đã đi một nước cờ rất dở, những hành vi và lời nói trước đó hoàn toàn đã biến thành một vở hài kịch rồi, làm cho hắn xấu hổ và khó xử.
Ba người cùng nhau đi vào trong sảnh của khách sạn, quản lý sảnh không có ở đây, Dương Minh thở phào nhẹ nhõm, mấy người nhân viên chiêu đãi ở đây thì Dương Minh không gặp quả, xem ra là mới tuyển dụng vào, và các nàng đều không nhận ra Dương Minh.
Nhưng mà, nếu đã đến đây rồi, Từ Khiêm cũng không thể để Dương Minh và Lâm Chỉ Vận coi thường được, lúc này mà lùi bước, thì có thể làm giảm ấn tượng của Lâm Chỉ Vận mà thôi, cho nên Từ Khiêm đành phải giả vờ làm kẻ giàu có.
"Cho thuê một phòng đi" Từ Khiêm bước đến quầy đăng ký, nói với cô nhân viên ở đây.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài có hẹn trước không?" Cô nhân viên ngẩng đầu lên hỏi.
"không có, bây giờ cho một phòng không được sao?" Từ Khiêm hỏi lại.
"Thật xin lỗi, tiên sinh, bây giờ là giờ cơm, không có hẹn trước thì không có phòng"
Từ Khiêm bị từ chối, cảm thấy rất mất mặt và nhục nhã, nhưng mà người ta nói chuyện rất khách khí, hắn cũng không thể nổi điên lên được, huống hồ, hắn cũng nghe cha nói về bối cảnh của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, đứng phía sau lưng nó hình như là đại tập đoàn nào đó, ngay cả cha hắn cũng không thể trêu vào.
"không có phòng riêng cũng không sao, ở phòng khách ăn cũng được" Dương Minh thấy không thể thuê được phòng, vì thế nói.
"Đúng vậy, ở phòng khách cũng được" Lâm Chỉ Vận gật đầu nói.
Vốn dĩ, Từ Khiêm cảm thấy lời nói của Dương Minh là một lý do để rút lui, hắn sẽ thuận theo mà ra phòng khách ăn cho rồi, nhưng mà lại nghe Lâm Chỉ Vận nói như vậy, trong lòng của hắn lại bắt đầu dỗi, hắn cho rằng Lâm Chỉ Vận đang coi thường hắn, vì thế hắn liền nổi đóa lên.
"Quản lý sảnh của các người đâu? Tôi biết ông ta" Từ Khiêm nói.
Người đến đây ăn, có rất nhiều người có bối cảnh lớn, cô nhân viên nhìn Từ Khiêm một cái, cũng không dám đắc tội hắn, vì thế nói: "Tiên sinh, xin ngài chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho ngài!"
Từ Khiêm gật đầu biểu thị vẻ đồng ý, đứng ở một bên chờ.
Điện thoại được chuyển, cô nhân viên này nói vài câu, đại khái là có một vị khách muốn gặp quản lý sảnh, kêu ông ta đến đây.
Nghe cô nhân viên này nói xong, Từ Khiêm cũng yên tâm lại, cha của mình thường đến đây ăn hoặc chiêu đãi khách hành, quản lý sảnh khẳng định là sẽ nể mặt mình, vì thế nói với Dương Minh và Lâm Chỉ Vận: "Cha tôi quen biết quản lý sảnh ở đây, một lát tôi nhờ ông ta lấy phòng là tốt rồi, sao có thể ăn trong phòng khách chứ? không phải chúng ta nói chuyện cũng không tiện sao?"
Dương Minh cười cười không nói thêm gì, trong lòng thì nghĩ Từ Khiêm nhiều chuyện quá, hắn sợ một hồi quản lý sảnh đến lại nhận ra hắn, như vậy thì Từ Khiêm sẽ biết về chuyện của mình, hắn chuẩn bị một lát mới ngả bài với Từ Khiêm, trải qua một loạt chuyện, mới đem thân phận của mình nói cho Từ Khiêm biết, như vậy mới làm cho hắn kinh sợ, uy lực chấn động khẳng định không thiế, nếu như hắn cứ quấn quýt lấy Lâm Chỉ Vận không chịu tha, thì mình cũng chẳng rãnh mà đú đỡn với hắn nữa.
không đợi Dương Minh kịp nói cái gì, thì quản lý sảnh đã đến rồi, Dương Minh vừa định mở miệng nói, ngăn cản hành động điên rồ của quản lý sảnh, thì Từ Khiêm đã lên tiếng trước.
"Quản lý, xin chào, tôi là con trai của Từ Diệc Dân, giám đốc công ty khai thái mỏ." Từ Khiêm thấy quản lý sảnh đi về hướng mình, thầm nghĩ, quả nhiên mình cũng được coi trọng! Vì thế bước lên phía trước, nhiệt tình giơ tay ra muốn nắm lấy tay của quản lý sảnh.
Nhưng mà, rất bất ngờ là, quản lý sảnh liếc cũng không thèm liếc hắn, mà vượt qua người hắn, đến trước mặt Dương Minh nói: "Dương tiên sinh, ngài đã đến rồi!"
"Tôi." Dương Minh thật sự dở khóc dở cười, thầm nghĩ, Từ Khiêm ở bên kia gọi ông, ông không thèm phản ứng, còn tôi thì không muốn gặp ông, ông lại chạy đến đây, cái WTF gì thế này?
Biểu tình trên mặt của Từ Khiêm đơ ra, đứng sững sờ ra đó, trên mặt mang theo vẻ xấu hổ không cam lòng, hắn bị bỏ qua! Có thể nói là bị bỏ qua một cách rõ ràng, cái mặt nóng của mình bị cái mông lạnh của người ta bỏ qua, người ta không thèm nhìn lấy một cái.
Còn Dương Minh kia, không biết có năng lực gì, mà được quản lý sảnh tiếp đãi nhiệt tình như thế? Từ Khiêm cảm thấy ức và tức lắm, lần thứ hai. hoặc là lần thứ ba, nếu như tính luôn cả lần bị cảnh sát giao thông bắt.
Bị Dương Minh chế nhạo ba lần. Thật ra thì không phải Dương Minh chế nhạo hắn, mà là hắn tự rước lấy nhục, mỗi lần muốn tỏ vẻ trước mặt Dương Minh và Lâm Chỉ Vận, muốn biểu hiện năng lực của bản thân, thì đều bị Dương Minh vô tình đoạt lấy.
Dương Minh nháy mắt liên tục với quản lý sảnh, nhưng mà qua một hồi lâu, quản lý sảnh mới có phản ứng, xoay người lại, nhìn Từ Khiêm nói: "A, thì ra là Từ thiếu gia đại giá quang lâm?"
Tuy rằng quản lý sảnh cười liên tục, nhưng mà Từ Khiêm không có cái cảm giác cao cao tại thượng nữa, ngược lại còn thấy rất mất mặt, hiển nhiên, mặc kệ quản lý sảnh có thái độ như thế nào với hắn, thì cảnh tượng vừa rồi đã khắc sâu trong lòng hắn, như là một cái cây cắm rễ sâu trong người hắn.
Vô luận là thế nào, thì Dương Minh cũng có địa vị cao hơn Từ Khiêm hắn trong lòng của quản lý sảnh, cho nên ngày hôm nay Từ Khiêm cảm thấy mặt mũi đã gửi qua nhà bà ngoại rồi: "Tôi mang bạn đến ăn. Dương tiên sinh, ông cũng biết rồi, ông muốn thuê một phòng, nhưng mà cô nhân viên kia nói là không có hẹn thì không có phòng, ông xem?" Tuy rằng trong lòng xấu hổ nhưng mà vẫn phải nói, Từ Khiêm hít sâu một hơi sau khi nói.
"Haha, không phải chỉ là thuê phòng thôi sao, đâu có gì đâu" Quản lý sảnh đến trước mặt cô nhân viên kia, nói: "Tiểu Triệu, em xem, còn phòng nào được thuê mà người chưa đến, thì đổi đi"
"Vâng!" Tiểu Triệu vội vã mở máy tính lên, kiểm tra một vòng, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Quản lý, phòng 21 trên lầu hai chưa có khách, cũng là phòng cuối cùng còn trống"
"Đã có phòng rồi, không biết Từ thiếu gia có hài lòng không?" Quản lý sảnh cười nịnh nọt với Từ Khiêm.
Từ Khiêm cũng không biết là phòng nào, nhưng mà nếu cô nhân viên kia đã nói có phòng, vậy thì hắn còn ý kiến làm gì? Huống chi, bây giờ quản lý sảnh không biết đang hướng về mặt mũi của hắn hay là của Dương Minh nữa, cho nên Từ Khiêm thầm nghĩ muốn đi lên lầu ăn nhanh một chút, không muốn nói thêm gì cả.
"Tốt, vậy lên đi" Từ Khiêm gật đầu.
"Tôi mang mọi người đi" Quản lý sảnh nói xong, liền nhìn liền hướng Dương Minh, như mà muốn hỏi ý kiến của hắn, cho đến khi Dương Minh đành phải gật đầu, thì quản lý sảnh mới dời bước đi.
Cái chi tiết nhỏ này đương nhiên không lọt khỏi tầm mắt của Từ Khiêm rồi, hắn ta hoàn toàn tuyệt vọng, xem ra quản lý sảnh đúng là đang vì mặt mũi của Dương Minh mà tìm phòng, hỏi mình có hài lòng hay không chỉ là hình thức hôi, còn người được hỏi thật sự mới chính là Dương Minh, thấy hắn gật đầu, thì mới quay người dẩn bọn họ đi.
Hơn nữa, là do quản lý sảnh tự mình dẫn lên lầu, vốn là một chuyện vô cùng vinh quang, ngay cả cha cũng chưa từng được hưởng thụ điều này, nhưng mà bây giờ Từ Khiêm vui vẻ không nổi, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tất cả cái này nhìn có vẻ đang hướng về mặt mũi của hắn, nhưng mà thật ra là về Dương Minh, điều này làm sao mà không khiến cho hắn xấu hổ được?
Rốt cục đã vào trong phòng, Từ Khiêm mới thở phào một hơi, Dương Minh cũng nhận ra hắn không được tự nhiên, vốn định cho hắn thêm một chấn động cuối cùng nữa, nhưng mà bây giờ xem ra không có khả năng rồi, tên này đã bắt đầu cẩn thận rồi.
Quản lý sảnh đương nhiên là có việc phải làm rồi, hơn nữa ông ta cũng nhìn ra, Dương Minh không muốn ông ta lãng vãng xung quanh, vì thế liền chào, rồi để cho một phục vụ đến.
Thất bại liên tiếp làm cho Từ Khiêm mất dần hứng thú, hắn liên tục mất mặt trước Dương Minh rồi, và hắn đang có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa vào, cầm lấy thực đơn, cũng không biết gọi cái gì nữa, không còn phong độ của chủ tịch hội sinh viên luôn, tùy ý lật vài cái, sau đó đưa thực đơn đến trước mặt Dương Minh, nói: "Các người gọi đi"
Dương Minh cũng không hỏi Lâm Chỉ Vận ăn gì, Lâm Chỉ Vận thích ăn cái gì, trong lòng hắn đều rõ rồi, cho nên gọi mấy món mà Lâm Chỉ Vận thích ăn, cũng gọi vài món mà mình thích ăn, bởi vì hồi trưa hắn bận rộn quá cho nên chưa ăn cái gì cả, lúc này đương nhiên là muốn ăn nhiều một chút.
Nghe Dương Minh gọi vài món ăn, con mắt của Từ Khiêm thiếu chút nữa lọt ra ngoài, không phải chứ? Bào ngư hầm, tôm hùm lớn, cua lớn, cái này bao nhiêu tiền chứ?
Thật ra, những món này cũng không đắt, giá cả chế biến cũng không có bao nhiêu tiền, Dương Minh đến ăn, muốn ăn cái gì thì ăn thôi, cuối cùng cũng chỉ coi như là không tính tiền lời thôi, cho nên cũng chẳng có cảm giác gì cả, vì thế gọi hơi bị nhiều.
Bởi vì Dương Minh căn bản là không muốn để Từ Khiêm trả tiền, mà chỉ muốn đùa giỡn một chút thôi, Dương Minh biết, quản lý sảnh khẳng định là sẽ miến phí cho mình, cho nên căn bản là không cần Từ Khiêm trả tiền.
Nhưng mà Từ Khiêm không biết những cái này, hắn nghe Dương Minh càng gọi thì tim của hắn càng đập nhanh, cái này không phải là muốn bóp cổ hắn chết sao? Giá cả ở đây hắn cũng biết rõ, những món mà Dương Minh gọi, ít nhất cũng khoảng ba bốn chục ngàn, hắn làm sao mà trả nổi?
Nhưng mà bây giờ ngăn cản Dương Minh lại thì không được, như vậy thì có vẻ mình không phóng khoáng, mời người ta đi ăn mà không trả nổi tiền, vậy chẳng phải là làm trò cười sao?
Rốt cục, Dương Minh đã gọi xong, tim của Từ Khiêm cũng muốn ngừng đập luôn, thở phào nhẹ nhõm, thấy Dương Minh trả thực đơn lại cho mình và nói: "Tôi gọi xong rồi, anh xem muốn kêu thêm cái gì nữa thì gọi"
"Tôi." Từ Khiêm làm gì mà muốn kêu thêm nữa? Tính sơ sơ các món ăn mà Dương Minh kêu thôi cũng đã gần năm mươi ngàn rồi, Từ Khiêm làm sao kêu thêm, đành phải nói: "Nhưng cái này, tôi thấy đủ rồi, đúng rồi, Lâm Chỉ Vận, em muốn gọi cái gì?"
Vừa rồi Dương Minh gọi món, Lâm Chỉ Vận căn bản là không lên tiếng, tuy rằng Từ Khiêm tiếc tiền, nhưng mà bữa cơm này hắn mời Lâm Chỉ Vận ăn, cho nên hắn nhớ ra, nếu Lâm Chỉ Vận không gọi món, vậy chẳng khác nào là mời Dương Minh ăn?
Cho nên, dù trong lòng chảy máu, cực kỳ không muốn, nhưng vẫn phải nhường Lâm Chỉ Vận gọi vài món, Từ Khiêm cắn răng, hắn quyết định trở về sẽ xin cha tiền tán gái, cha đã thúc giục mình kiếm bạn gái rồi, tin rằng dùng lý do này để xin tiền, cha chắc chắn sẽ cho.
Trong nhà Từ Khiêm có tiền, nói thật ra, mấy chục ngàn này đối với nhà hắn không tính là gì, nhưng mà trong nhà có tiền không có nghĩa là hắn có nhiều tiền tiêu vặt, cho nên trong lòng Từ Khiêm mới chảy máu như thế.
Bây giờ đã nghĩ thông suốt điểm này, chỉ cần mình dùng tiền để theo đuổi con gái, tin rằng cha có thể cho nhiều tiền, Từ Khiêm cũng không còn đau lòng nữa, trên mặt cũng khôi phục lại nụ cười bình tĩnh, đưa thực đơn đến cho Lâm Chỉ Vận.
"Em không cần. những cái em thích ăn, Dương Minh đã gọi rồi" Lâm Chỉ Vận lắc đầu, từ chối đề nghị của Từ Khiêm, trả thực đơn lại cho người phục vụ.
Lâm Chỉ Vận không hề gọi món nữa, làm cho Từ Khiêm đỡ tốn một đống tiền, nhưng mà trong lòng hắn vui không nổi, Lâm Chỉ Vận thích ăn cái gì, Dương Minh cũng biết?
Như vậy đã nói rõ rằng, Dương Minh không phải là lần đầu tiên đi ăn với Lâm Chỉ Vận, hai người đã đi với nhau nhiều lần, cho nên mới biết được sở thích của nhau, vậy Dương Minh và Lâm Chỉ Vận rốt cục có quan hệ gì?
Nghĩ đến đây, Từ Khiêm liền cảm thấy đau đầu, cái này không phải như mình tưởng tượng chứ, Dương Minh có bạn gái rồi mà còn trêu hoa ghẹo nguyệt? Sắc mặt của Từ Khiêm liền trở nên khó coi, mà Lâm Chỉ Vận cứ có vẻ như là đã bị Dương Minh cưa đổ vậy, đây mới là điều khiến cho Từ Khiêm căm tức.
Bên cạnh mỹ nữ không thiếu ruồi bu xung quanh, nhưng mà xung quanh thì cũng chỉ là xung quanh thôi, thật sự lọt vào mắt xanh của người đẹp thì chẳng có mấy người, nhưng mà Dương Minh lại là một trong những người đó, và còn rất thân cận với Lâm Chỉ Vận, Từ Khiêm làm sao mà không lo lắng?
Từ Khiêm nghĩ mình cần phải cảnh báo cho Lâm Chỉ Vận biết một chút, nhưng nói thẳng ra thì có vẻ đột ngột, phải dẫn dắt vấn đề đi lòng vòng mới được, như vậy mới không có vẻ như là mình cố ý làm.
Sau khi suy nghĩ một chút, Từ Khiêm liền quyết định: "Dương Minh, cậu đã nghĩ được tiết mục biểu diễn chưa? Lúc buổi trưa cậu đã đáp ứng rồi, phải biết rằng, để mời haii người lên biểu diễn, bữa tối này đã tiêu sạch túi tiền của tôi rồi đấy, làm chủ tịch thật là khổ, cũng không phải dễ làm như người ta thấy!"
"Haha, biểu diễn tiết mục thì tôi chưa nghĩ ra, không phải là còn vài ngày sao?" Dương Minh cười nói: "Trở về tôi và Chỉ Vận sẽ thương lượng, nếu thật sự không được thì hai chúng tôi hợp diễn!"
"Hợp diễn?" Sắc mặt của Từ Khiêm nhất thời lộ ra vẻ kỳ quái, thầm nghĩ, mày còn muốn hợp diễn với Lâm Chỉ Vận sao? không phải chứ? Vậy đây không phải là cơ hội để cho mày thêm thân cận với Lâm Chỉ Vận à?