Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 139: Em dâu nào



"Tôi nói hai người đừng có như vậy nữa được không!" Đến một cái đèn đỏ, Trương Tân dừng xe, quay đầu lại cười khổ nhìn hai người Trần Mộng Nghiên và Dương Minh.

"?" Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đồng thời hoảng sợ, chẳng lẽ hai mắt của Trương Tân có thể nhìn ra phía sau? Chẳng lẽ trò nắm tay bị phát hiện??

"Các người đừng có ra vẻ xa lạ với nhau như vậy được không? Không phải người ngoài mà, trời ạ!" Trương Tân cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, có cảm giác như là kỳ đà cản mũi: "Nếu cần thì các người cứ xem tôi như là không khí cũng được!"

Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đồng thời thở phào, liếc mắt nhìn nhau, cười ăn ý. Bởi vì chỉ có trong lòng hai người rõ ràng, bọn họ đang làm cái gì thôi.

Hai người không hẹn mà cùng nhéo nhéo tay đối phương, tựa hồ như cổ vũ cho nhau, tiếp tục cái chuyện tình mờ ám này.

"Đừng nói nhãm nữa … đèn xanh rồi kia, mày không sợ bị người ta chửi hay sao?" Dương Minh chỉ vào cái đèn giao thông nói.

Quả nhiên, Dương Minh vừa dứt lời, phía sau truyền đến những tiếng kèn xe" Tin tin …"

Trương Tân là lính mới mà, khẩn trương lên, kéo nhầm phanh xe, làm cho nó bốc khói.

"Mẹ kiếp! Xe tự động mà cũng có thể bốc cháy sao?" Trương Tân mắng.

Càng ấn thì càng chậm, Trương Tân vẫn không thể khởi động xe. Đằng sau là một chiếc taxi, thật sự không chờ được, đành phải vượt lên Trương Tân. Lại không ngờ rằng xe của Trương Tân lại đột nhiên lui về sau, trúng ngay đằng trước của chiếc taxi.

Thường thì, đối với những tài xế lái taxi, đây là một chuyện vô cùng chán ghét. Nhưng cũng phải thôi, người ta lái taxi là vì kiếm ăn nên mới giành giật như vậy. Cho nên những người lái xe lâu năm có thể hiểu được, chỉ có lính mới là ghét cay ghét đắng.

Trương Tân là người như thế, hắn hết sức khó chịu, chờ một chút thì chết hả! Bây giờ thì xong rồi, xem như chiếc xe của mình thành sắt vụn là vừa.

Trương Tân bước xuống xe, tài xế phía sau cũng bước xuống, hai người, ta một câu người một câu, cứ thế mà tranh luận.

"Côn ca!" Dương Minh nhìn thấy người tài xế kia, trong lòng nhất thời thả lỏng. Bởi vì tình huống trước mắt, lỗi hoàn toàn là của Trương Tân, người lái taxi không có trách nhiệm gì. Cho nên Dương Minh cũng lo lắng đối phương báo cảnh sát.

"Ai? Dương Minh lão đệ?" Tôn Côn cũng sửng sốt, không ngờ rằng người ngồi sau xe lại là Dương Minh!

"Côn ca, thật xin lỗi, bạn của em là người mới, vừa từ trong trường lái xe đi ra!" Dương Minh vỗ vỗ bả vai của Trương Tân nói.

"Haha, thì ra là có quen biết!" Tôn Côn cười nói: "Không sao đâu, người mới thì luôn là vậy đó, hồi trước anh cũng thế"

Trương Tân thấy Dương Minh có quen biết với tài xế taxi, có chút ngượng ngùng, mặc dù trong lòng hắn khó chịu vì bị người tài xế nói, nhưng ở trong trường dạy lái cũng đã học qua, phần trách nhiệm này thuộc về hắn, vì thế gãi gãi đầu nói: "Côn ca, em tên là Trương Tân, là bạn thân của Đại Minh, thật xin lỗi, hay là chúng ta đi sửa xe?"

"Sửa cái gì, trầy có chút xíu thôi, xe của anh chỉ là Jieda, có phải là BMW hay Mercedes đâu, không ảnh hưởng gì" Tôn Côn khoát tay nói: "Không có chuyện gì thì thì chúng ta đi thôi, đứng ở đây cản trở giao thông"

"Haha, vậy cũng được, vậy để em trả tiền phun sơn lại cho, anh có thời gian rãnh không?" Trương Tân cười cười.

"Em không cần nói thế, em là bạn thân của Dương Minh, mà anh và Dương Minh lại hết sức hợp ý, vậy hai ta coi như là bằng hữu! Nếu như vậy, tiền phun sơn để anh trả, có bao nhiêu đâu, để em trả không phải là rất mất mặt mũi của anh sao!" Tôn Côn nói: "Cứ như vậy đi, hôm nào có cơ hội thì đi uống vài ly!"

Dương Minh biết Tôn Cô là một người hào sảng, liền kéo tay Trương Tân nói: "Đúng vậy, bạn bè với nhau ai lại tính toán mấy chục đồng!"

"Haha, vậy cũng được, vậy để hôm nào chúng ta đi làm vài ly cũng được!" Trương Tân cười nói.

"Vậy thì tốt!" Tôn Côn thấy Trương Tân lái một chiếc xe đắt tiền nhưng không xem thường một tài xế như hắn, trong lòng hết sức cao hứng: "Dương Minh, hôm đó mang theo bạn gái đi, anh cũng dẫn chị dâu theo!"

Trần Mộng Nghiên không biết Dương Minh có quen với Tôn Côn, nàng ngồi trong xe lo lắng, vì thế bước xuống xe, nghe được Tôn Côn nói với Dương Minh là" Mang theo em dâu" không khỏi hồ nghi.

"Đây là bạn gái của Trương Tân lão đệ sao, không tồi, rất xinh, không kém em dâu chút nào!" Tôn Côn nhìn Trần Mộng Nghiên, nói với Trương Tân.

"Hả?" Trương Tân sửng sốt, Trần Mộng Nghiên sửng sốt.

Là sửng sốt!

Nhìn thấy Trần Mộng Nghiên khẽ cau mày nhìn mình, Dương Minh thầm nghĩ, lần này tiêu đời! Thật sự là sóng trước chưa xong sóng sau lại tới, chuyện của Lam Lăng còn chưa giải quyết xong, Tôn Côn lại kéo thêm Triệu Oánh vào cuộc!

"Dương Minh, các người làm sao vậy?" Tôn Côn thấy ba người không nói gì, cảm thấy khó hiểu: "Bọn họ chưa từng thấy qua em dâu?"

"Ặc …" Trương Tân phản ứng đầu tiên, hắn tưởng Tôn Côn đang nói về Lam Lăng, vì vậy vội ho khan hai tiếng, nói: "Cái này. Côn ca, để em giới thiệu cho anh, đây là đại tẩu của em, Trần Mộng Nghiên, là bạn gái của Dương Minh…"

"Hả?" Lần này đến phiên Tôn Côn choáng váng. Cái này rốt cục là thế nào? Chẳng lẽ Dương Minh đổi bạn gái? Hơn nữa xem tình hình này có vẻ người bạn gái hiện tại không biết sự tồn tại của người trước.

Hay là … Dương Minh lão đệ bắt cá hai tay

Nghĩ vậy, trên đầu Tôn Côn không khỏi đổ mồ hôi lạnh! Chính mình lỡ miệng, chắc chắn sẽ phá hư chuyện này! Không được rồi, phải nhanh chân chạy trước.

"Haha, đột nhiên anh nhớ ra còn có chút chuyện phải làm, anh đi trước đây … chúng ta liên lạc điện thoại sau!" Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Tôn Côn biết mình đã rước họa vào thân, vội vàng chuồn cho mau.

Tôn Côn đi rồi, Trương Tân thì bất đắc dĩ, còn Dương Minh thì xấu hổ, vẻ mặt của Trần Mộng Nghiên lại âm trầm…

"Đại tẩu, đừng tức giận, Dương Minh thật ra cũng là bất đắc dĩ!" Trương Tân thấy hai người không mở miệng, nên muốn khuyên giải.

Nhưng cái này, càng nói thì càng loạn! Dương Minh muốn đạp cho thằng khùng này một cái ghê! Cái gì mà bất đắc dĩ, con mẹ mày!

Dương Minh vì phòng ngừa Trương Tân tiếp tục nói những lời ngu ngốc, vì vậy mở miệng nói trước: "Mộng Nghiên, bạn đừng hiểu lầm, Tôn Côn nói người kia chính là chị Oánh …"

"Chị Oánh?" Trần Mộng Nghiên hy vọng rằng Dương Minh sẽ giải thích một chút, cho nên dù trên mặt âm trầm vô cùng, làm ra bộ dáng vô cùng lạnh lùng, nhưng hai tai lại thính còn hơn tai thỏ, chú ý đến từng động tĩnh của Dương Minh.

Cho nên, khi Dương Minh nói ra, Trần Mộng Nghiên theo bản năng định nói tiếp một câu, nhưng bất quá nàng ý thức được không ổn, tại sao mình là phải biểu hiện nóng lòng như vậy! Vừa mới bắt đầu yêu đã bị hắn ăn chết, sau này còn làm gì bây giờ!

"Chính là Triệu Oánh, là cô giáo dạy toán của chúng ta!" Dương Minh giải thích.

"Mẹ kiếp, lão đại, mày ghê quá vậy? Ngay cả Triệu Oánh cũng làm đến tay? Tao đã nói rồi, Triệu Oánh đối với mày hình như có phần hơi quá … ặc?!" Trương Tân đang tập trung lái xe, theo bản năng nói ra những câu trong lòng, nhưng đột nhiên đang nói thì chợt nhớ ra, không ổn rồi, Trần Mộng Nghiên còn đang ngồi ở đằng sau!

Dương Minh nghe được những lời của Trương Tân càng muốn phát điên! Thằng khốn nạn, mày không nói không ai bảo mày câm đâu! Không phải là muốn gây thêm chuyện cho tao hả? Thấy tao chưa đủ loạn hay sao

Xong rồi, tiêu rồi! Dương Minh nhìn thoáng qua Trần Mộng Nghiên, lúc này mới thoáng thở dài một hơi. Trần Mộng Nghiên chỉ là có chút hoài nghi mình thôi, không hề tức giận, dù sao thì nàng cũng không toàn bộ tin tưởng những lời nói của Trương Tân.

Cũng khó trách, cô giáo và học sinh làm ra chuyện này, chỉ có trong những tiểu thuyết thôi. Trong cuộc sống bình thường không thấy, không thấy chứ không phải là không có đâu! Huống chi Trần Mộng Nghiên cũng biết các nam sinh thích khoa trương bản thân. Cho nên gần đây cũng có chút nghi ngờ, nhưng không dám chứng thực. Bởi vì Triệu Oánh không lớn tuổi hơn bọn họ bao nhiêu, bộ dáng cũng xinh đẹp. Nên Trần Mộng Nghiên ngay cả nghĩ cũng không dám.

"Mộng Nghiên, thật ra gần đây mình nhận Triệu Oánh làm chị, thành tích môn toán của mình tăng lên cũng là do chị ấy mỗi ngày dạy thêm. Cái chuyện này cậu cũng biết mà!" Dương Minh nói: "Thật ra chuyện rất đơn giản, chỉ là tối hôm đó, chị Oánh phụ đạo cho mình xong, rồi muốn đi ăn đêm, lúc đón xe lại gặp Tôn Côn, anh ấy hiểu lầm hai người là tình nhân!"

"Cậu giải thích mấy cái này với mình để làm gì!" Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh giải thích, trong lòng thả lỏng. Dù sao Dương Minh nói cũng vô cùng hợp lý.

"Hắc hắc, xem ra mình nhiều chuyện, lần tới sẽ không cần phải giải thích …" Dương Minh cười nói, hắn làm sao mà không biết tâm tư của Trần Mộng Nghiên.

"Cậu dám …" Trần Mộng Nghiên thốt lên, chẳng qua đỏ mặt, sửa lại lời: "Cậu có nguyện ý nói hay không, cũng không liên quan đến mình!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.