"Ha ha, đúng vậy, ông là chú ruột của tôi, vì vậy tôi mới giả thiết như vậy thôi." Tùy Quang Khải cười cười: "Chú hai, chúng ta có thân phận là chú cháu, nên tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm hình sự của ông, nhưng mấy năm nay ông kiếm được bao nhiêu thì bây giờ nôn hết ra cho tôi…"
"Tao …Tao kiếm được cái gì. Quang Khải, mày đừng có nói linh tinh." Tùy Dược Dân nghe thấy hắn dòi mình phải nôn hết số tiền mình kiếm được trong mấy năm ra thì rất là đau lòng, việc này so với việc đẩy mình vào địa ngục còn tàn nhẫn hơn.
"Ài." Tùy Quang Khải làm ra vẻ khó khăn thời dài nói: "Chú hai, như vậy đi, coi như là tôi nể mặt người cha quá cố của tôi cũng là đại ca của chú, tôi để cho chú một con đường, nếu chú lựa chọn thì chúng ta còn là chú cháu, tôi cũng không truy cứu trách nhiệm của chú nữa, nếu không thì cũng không có cách nào khác, chúng ta đành phải giải quyết theo pháp luật thôi."
"Giải quyết theo pháp luật? Cái này có ý gì?" Tùy Dược Dân cuống lên: "Quang Hộ, hai con đường mà mày đưa ra, tao còn có cách lựa chọn sao?"
"Ha ha, chú hai, chú là người thông minh, nên chọn con đường nào, chắc chú phải rõ rang chứ?" Vẻ mặt Tùy Quang Khải không chút cảm tình nào cười lạnh nói.
"Được rồi, coi như mày giỏi, tao chọn con đường thứ nhất." Tùy Dược Dân nói.
"Được, chọn con đường thứ nhất, cuối cùng chú cũng chọn đúng rồi." Tùy Quang Khải nói: "Chú hai, trước đây chú kiếm được bao nhiêu tiền, trong lòng tôi và chú đều biết, nhiều năm như vậy, ha ha, nói câu hơi khó nghe một chút, số tiền đó cũng có thể đủ để mở một khu nghỉ dưỡng mới rồi."
"Cái này…Làm gì mà nhiều như vậy…" Tùy Dược Dân cũng không phủ nhận là mình kiếm tiền của công ty, chỉ là không thừa nhận mình kiếm nhiều như vậy.
"Cái này không cần phải nói nữa, bao nhiêu đi nữa thì tôi cũng không truy cứu nữa." Tùy Quang Khải nói: "Như vậy đi, khu nghỉ dưỡng này bây giờ có giá trị khoảng 120 triệu, coi như chúng ta có quan hệ chú cháu, vậy tôi giảm cho ông tính 100 triệu tròn, bán khu nghỉ dưỡng này cho ông, ông tiếp tục kinh doanh sau này sẽ không còn quan hệ gì với tập đoàn nữa."
"Chuyện này…Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Mồm Tùy Dược Dân nói vậy nhưng trong bụng đang thầm tính toán tính khả thi của chuyện này.
"Ông có thể lấy ra hay không, làm thế nào để lấy ra, chuyện này không có quan hệ gì với tạp đoàn cả." Tùy Quang Khải nói: "Ông đi vay cũng được, ông có tiền cũng được, tóm lại là tôi đã cho ông một con đường là đã tận tình chú cháu rồi, ông tự mình suy nghĩ đi, ngồi tù hay là tiếp tục làm Tổng giám đốc?"
"Được, tôi mua." Tùy Dược Dân nghiến răng nghiến lợi nói. Tùy Quang Khải cho mình con đường này đã là chiếu cố đến mình rồi. Tuy mấy năm nay Tùy Dược Dân cũng kiếm được khoảng trên dưới 100 triệu, nhưng nôn 100 triệu ra khu nghỉ dưỡng này là của mình thì cũng không thiệt thòi lắm.
Rõ rang là trước khi đến đây Tùy Quang Khải đã tính toán kĩ rồi, biết mình kiếm được bao nhiều tiền, mình cũng không thể nào mà đi mặc cả được, chuyện này trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
"Xem ra chú hai là một người thông minh." Tùy Quang Khải gật đầu nói: "Chuyện này cứ thế mà làm đi, chúc mùng chú hai đã trở thành Tổng giám đốc khu nghỉ dưỡng của mình."
Tùy Dược Dân cười khan hai tiếng, trong lòng không biết có mùi vị gì nữa.
Khu nghỉ dưỡng bây giờ đã là của mình rồi, cách làm không thể giống như trước được nữa chỉ cần lo cách kiếm tiền của công ty, bây giờ phải tự mình nghĩ cách thức kinh doanh rồi.
Sauk hi bỏ 100 triệu này ra, Tùy Dược Dân cũng chỉ còn dư lại mấy trăn ngàn, còn không đủ để tu sửa các trang thiết bị của khu nghỉ dưỡng, nên lúc này Tùy Dược Dân phải nghĩ đủ mọi cách để kiếm được tiền bù vào đó.
Cho nên cái phòng tổng thống lúc trước Tùy Dược Dân cũng phải chuyển ra ngoài cùng vợ ở một căn phòng bình thường, khu nghỉ dưỡng này bây giờ đã là của mình rồi, phòng tổng thống đó đương nhiên là phải để kiếm tiền.
"Cốc cốc cốc…" Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tùy Dược Dân thuận miệng nói: "Mời vào."
Tiểu Trương nhân viên phục vụ quầy lễ tân đẩy cửa đi vào: "Tùy tổng, tôi là Tiểu Trương nhân viên quầy lễ tân."
"Ừ, có chuyện gì?" Tùy Dược Dân liếc nhìn Tiểu Trương 1 cái, cũng có chút ấn tượng nên hỏi.
"Chuyện là như thế này, lúc trước có một vị khách bảo tôi mang một tấm ga trải giường đến, nên tôi liền mang đến cho ông ta, nhưng ông ta lại nói tấm ga lúc trước đã vứt đi rồi…." nhân viên phục vụ Tiểu Trương nói: "Ông ta nói sẽ bồi thường theo qui định, nhưng tôi từ trước chưa gặp qua trường hợp nào như vậy, nên không biết là phải bồi thường bao nhiêu tiền?"
"Chuyện nhỏ thế này mà cũng đến tìm tôi?" Tùy Dược Dân cau mày: "Ga trải giường của hắn vửa ở đâu thì đi tìm lại là được rồi, chỉ là một cái ga giường mà thôi…"
"Tôi cũng nói như vậy, nhưng ông ta nói là đã vứt đi rồi, muốn trả tiền." nhân viên phục vụ khó khăn giả thích.
"Mất rồi? Hắn khẳng định là như vậy?" Tùy Dược Dân hơi sững sờ, trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng.
"Đúng vậy, ông ta nói như vậy." Tiểu Trương nói.
"Ồ, cậu nói xem, họ có mấy người? Có phải là một nam một nữa không?" Trên mặt Tùy Dược Dân hiện ra nụ cười rất cổ quái.
"Đúng vậy, lúc họ quay về tôi chỉ giúp bọn họ đỗ xe." Tiểu Trương gật đầu nói.
"Hắc hắc…" Tùy Dược Dân cười gian tà: "Tôi biết bọn họ lấy tấm ga trải giường làm cái gì rồi."
Tùy Dược Dân là người có đầu óc rất nhanh nhậy, nếu không thì không thể ở trong khu nghỉ dưỡng kiếm được nhiều tiền như vậy, hắn nghĩ một lúc liền nghĩ ra, tấm ga trải giường đó chắc chắn đối với đôi nam nữ đó có giá trị kỉ niệm gì rồi, loại chuyện như thế này không phải là hiếm, nhưng thường thì bọn họ chỉ cắt lấy một mảnh trên tấm ga mà thôi chứ ít người lại lấy cả tấm ga.
"A? Để làm gì vậy?" nhân viên phục vụ vẫn còn chưa kịp nghĩ ra.
"Cậu còn nhớ chuyện có người lấy kéo cắt mất một mảnh ga?" Tùy Dược Dân cười gian hỏi.
"A!Tôi biết rồi…" Mặt nhân viên phục vụ đỏ lên, cũng hiểu được ý của Tùy Dược Dân.
"Hắn ta đi xe gì?" Một kế hoạch bắt đầu hiện lên trong đầu Tùy Dược Dân.
"BMW X5." Tiểu Trương nói.
"BMW X5? Nhiều tiền vậy sao? Xem ra là một tên công tử hái hoa con nhà giàu rồi?" Tùy Dược Dân vừa nghe thấy xe của khách đi liền vui mừng, kế hoạch ở trong đầu liền chắc chắn được mấy phần.
"Không phải đâu, tôi thấy xe là của người con gái." Tiểu Trương giải thích.
"Con gái? Vậy càng tốt." Tùy Dược Dân cười hắc hắc: "Lúc trước ta còn sợ rằng gã công tử kia sẽ không chịu bỏ tiền ra để mua tấm ga đó, giờ thì tốt rồi, xem ra cô gái đó là tiểu thư con nhà giàu rồi."
"Tùy tổng, ngài có ý gì vậy? Tôi không hiểu." Tiểu Trương mơ hồ nói.
"Đây là đồ vật quan trọng, đương nhiên phải lấy nhiều tiền rồi, như vậy đi, lát nữa cậu đi đến phòng của vị khách đó nói tấm ga đó giá là 100 ngàn." Tùy Dược Dân gần đây đúng là vì kiếm mà sắp điện lên rồi, đổi lại là lúc trước thì 100 ngàn đối với hắn thì chẳng là cái gì, nhưng bây giờ hắn không thể không lấy 100 ngàn để cấp cứu.
"Cái gì!100 ngàn?" Tiểu Trương nghe xong mà kinh ngạc há hốc cả mồm: "Tùy tổng, Ngài nói là bao nhiều? "
"100 ngàn, sao vậy? Cậu cứ nói với bọn họ là tấm ga đó là làm bằng long cừu của Úc nhập khẩu, 100 ngàn là tính rẻ rồi." Tùy Dược Dân nói.
"Chuyện này…không hay lắm đâu." Tiểu Trương khó khăn nói: "Nếu họ không đưa thì làm thế nào?"
"Không đưa? Cũng được, cậu bảo bọn họ tìm lại cái ga cũ là được rồi." Tùy Dược Dân nói.
"Tùy tổng, tôi cảm thấy chúng ta làm như vậy hơi quá đáng." Tiểu Trương không muốn làm kẻ lừa gạt.
"Tôi là Tổng giám đốc hay là cậu đây?" Tùy Dược Dân cau mày: "Thế nào đây? Cậu có muốn làm việc nữa không?"
"Không phải thế…Được rồi, để tôi đi nói." Tiểu Trương không có cách nào khác đành phải gật đầu nói.
"Có mỗi việc nhỏ thế mà cũng không làm được, còn có thể làm được cái gì chứ? Có việc gì thì gọi điện cho tôi." Tùy Dược Dân vẫy tay ý bảo Tiểu Trương có thể đi được rồi.
Tiểu Trương không có cách nào đành phải vác bộ mặt đau khổ đến phòng 307 tìm Dương Minh. Hắn vốn là con của nhà nông dân ở gần đấy, con người rất là chất phác, từ trước đến giờ chưa từng làm chuyện gì xấu, khách làm rơi đồ hắn còn tìm khách mà trả lại, lần này ông chủ lại bắt hắn đi làm chuyện lừa gạt người khác…
Đến trước cửa phòng, Tiểu Trương do dự một lúc nhưng vẫn gõ cửa.
"Ai vậy?" Dương Minh vừa tắm xong mặc được cái áo ngủ vào liền nghe thấy tiếng gõ cửa nên hỏi.