"Dương ca, có chuyện gì vậy?" Bạo Tam Lập đang ngủ thì nghe thấy chuông điện thoại, đang chửi thầm muộn thế này rồi ai còn gọi điện nữa đây, vừa nhìn thấy số của Dương Minh liền tỉnh táo ngay.
Bạo Tam Lập sau khi biết Dương Minh phải đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, thái độ của hắn đối với Dương Minh cũng không hề lạnh nhạt đi mà ngược lại lại càng thêm kính trọng Dương Minh hơn, hắn đã mặc nhiên coi Dương Minh là ông chủ của mình thì cả đời này quyết không thay đổi.
"Báo tử, phụ trách khu vực Cát Đốn của công ty là ai?" Dương Minh hỏi.
Thành phố Cát Đốn sau khi Quách Kim Bưu bị Dương Minh tiêu diệt thì đã được Bạo Tam Lập tiếp quản.
Tuy sau đó Dương Minh bảo Bạo Tam Lập bỏ đi các hoạt động ngầm nhưng tuy là chuyển nghề nhưng vẫn khống chế các thế lực đen ở đây, chỉ là không làm các việc phạm pháp mà chỉ kinh doanh Karaoke, hộp đêm, khách sạn thôi.
"Khu vực Cát Đốn là do Trương Phún Bạch phụ trách, hắn vốn là người Cát Đốn nên tôi đưa hắn về đấy phụ trách." Bạo Tam Lập nói.
"Trương Phún Bạch? Không phải chứ? là hắn a." Dương Minh nghe xong liền cười nói: "Bảo hắn mang 100 ngàn đến phòng 307 khu biệt thự của khu nghỉ dưỡng Tiên Nhân cho tôi."
"Vâng để tôi đi dặn hắn làm." Bạo Tam Lập cũng không hỏi Dương Minh cần tiền để làm gì mà lập tức đáp ứng ngay. Đã theo Dương Minh một thời gian dài rồi, hắn biêt tính của Dương Minh, muốn nói thì tự nhiên Dương Minh sẽ nói, nếu đã không muốn nói thì mình có hỏi cũng vô dụng.
Tùy Dược Dân nghe thấy tên Trương Phún Bạch sắc mặt liền trở nên âm trầm,, hắn đương nhiên là biết Trương Phún Bạch!Người này ngày trước còn là thủ hạ dưới tay của hắn, nhưng vì lần trước tham gia cùng với Tùy Quang Khải xung đột với Dương Minh sau đó bị hắn sa thải, sau đó nghe nói hắn đã đầu nhập dưới tay của một nhân vật rất lợi hại ở Tùng Giang rồi không nghe thấy tin tức gì nữa.
Nói đến cũng trùng hợp, Quách Kim Bưu ở Cát Đốn sauu khi bị nhân vật kia tiêu diệt liền phái Trương Phún Bạch đến phụ trách ở đây, lần này thì tốt rồi, Trương Phún Bạch vốn có thành kiến với Tùy Dược Dân, sau khi tiếp thu địa bàn Cát Đốn thì 3 ngày 2 lần đến tìm Tùy Dược Dân gây sự, Tùy Dược Dân đương nhiên là tức giận mà không dám nói, hắn làm sao dám đắc tội với lão đại của Cát Đốn chứ.
Tùy Dược Dân có chút hối hận, tại sao mình lúc trước không đối xử tốt với Trương Phún Bạch chứ? Nhưng ai có thể ngờ được Trương Phún Bạch mỗi lúc một nơi lại có thể lên cao được như thế chứ.
Sau đó Tùy Dược Dân không có cách nào khác đành phải nhờ đại ca Tùy Dược Tiến đứng ra hòa giải hộ, mời Trương Phún Bạch ra ăn một bữa cơm rồi giao hẹn mỗi tháng phải nộp một số tiền nhất định, như vậy V cũng vì nể mặt Tùy gia Tính Sơn mà buông tha cho Tùy Dược Dân. Người ta vốn không coi Tùy Dược Dân là người của Tùy gia.
Mà lúc này lại nghe thấy Dương Minh gọi điện cho một người tên là Báo tử bảo hắn bảo Trương Phún Bạch mang 100 ngàn đến làm cho Tùy Dược Dân sợ đến ngây người ra.
Không phải chứ? Dương Minh biết Trương Phún Bạch? Bảo Trương Phún Bạch mang tiền đến? Tiền của Trương Phún Bạch dễ lấy như vậy sao? Tiền hàng tháng mình đưa cho người ta còn phải xem người ta có thích cầm hay không, mình còn phải làm mặt cười mà đưa mới được. Lần này Trương Phún Bạch chủ động đưa tiền đến cho mình, mình mà lấy cái tiền này thì khu nghỉ dưỡng này sau này có còn làm ăn được nữa không?
Nghĩ đến đây cả người Tùy Dược Dân vã mồ hôi!Nhưng nghĩ một hồi lại thấy không đúng vậy chứ, lúc trước Trương Phún Bạch vì bị Dương Minh đánh cho té cứt té đái ra nên mình mới sa thải hắn, hắn đáng ra phải là kẻ thù của Dương Minh mới đúng, hai người làm sao có quan hệ với nhau được.
Đúng rồi!Chắc chắn không phải là một người, người trùng tên có rất nhiều, làm sao mà trùng hợp như vậy được, chắc chắn không phải là Trương Phún Bạch đấy rồi.
Hơn nữa, Trương Phún Bạch bây giờ có thân phận gì chứ, bây giờ ở thành phố Cát Đốn là chủ của 4 5 hộp đêm, bảo hắn nửa đêm như thế này mang tiền đến đây, làm sao có khả năng chứ?
Lúc nãy Dương Minh có nói: "Người phụ trách thành phố Cát Đốn của công ty là ai?", như vậy e rằng Trương Phún Bạch đấy chỉ là một nhân viên liên lạc của công ty mà thôi, Trương Phún Bạch mà mình biết là một lão đại cơ.
Sau một hồi phân tích Tùy Dược Dân liền bình tâm trở lại: "Gọi điện xong chưa? Bao giờ thì đưa tiền đến?"
"Sẽ đến ngay thôi." Dương Minh không ngờ Tùy Dược Dân sau khi nghe thấy mình nói chuyện điện thoại có nhắc đến 2 cái tên" Báo tử" và" Trương Phún Bạch" mà vẫn bình tĩnh như vậy làm cho Dương Minh cảm thấy rất ngạc nhiên.
Chẳng lẽ Tùy Dược Dân bây giờ lại lợi hại đến thế, ngay cả Trương Phún Bạch cũng không thèm để vào mắt? Hay là Trương Phún Bạch ở Cát Đốn này quá kém cỏi rồi? Mọi người không thèm nể mặt của hắn? Nếu đúng là Trương Phún Bạch kém cỏi như vậy thì Dương Minh cũng đồng ý mà bỏ 100 ngàn này ra cho Tùy Dược Dân.
"Một lát? Vậy được tao sẽ đứng chờ ở đây, xem xem một lát của mày là bao lâu." Tùy Dược Dân nói.
"Tùy ông, đây là khách sạn của ông, tôi không tiếp ông được nữa." Dương Minh nói xong liền định đóng cửa lại.
"Mày làm cái gì thế? Để bọn tao ở ngoài này hả?" Tùy Dược Dân ngẩng đầu lên định đi vào trong phòng liền thấy cánh cửa chuẩn bị đóng sập lại.
"Đây là phòng tôi bỏ tiền ra thuê, ông có quyền gì mà vào chứ?" Dương Minh hỏi ngược lại.
"Chuyện này…" Tùy Dược Dân nghĩ, Dương Minh nói cũng có lí, trong lòng tuy có giận dữ nhưng nghĩ đến lát nữa có thể lấy được 100 ngàn nên cũng cố mà nhịn.
Lúc này Trương Phún Bạch đang đi xông hơi chợt thấy một tên đàn em cầm điện thoại chạy vội tới: "Phún Bạch ca, Phún Bạch ca, anh có điện thoại."
"Điện thoại cái gì? Muộn như thế này rồi, không thấy tao đang xông hơi sao?" Trương Phún Bạch cau mày.
"Là điện thoại của Báo ca." Tên đàn em vội nói.
"A, đưa ngay đây." Nghe thấy là Bạo Tam Lập gọi đến Trương Phún Bạch đứng bật dậy giằng lấy điện thoại từ trong tay tên đàn em nói: ": Dạ, Báo ca, em là Phún Bạch đây, anh có chuyện gì cần dặn dò ạ?"
"Dương ca đang ở trong phòng 307 khu biệt thự của khu nghỉ dưỡng Tiên Nhân, mau mang 100 ngàn đến đó." Bạo Tam Lập cũng không nói tình hình với Trương Phún Bạch mà ra lệnh luôn.
"Dương ca? Dạ vâng…vâng. Em lập tức đi ngay." Lúc mới nghe Trương Phún Bạch còn ngạc nhiên không biết Dương ca là ai, nhưng lập tức nhận ra ngay Dương ca mà Bạo Tam Lập nói chính là Dương Minh.
Lúc trước Trương Phún Bạch còn không biết than phận thực của Dương Minh, nhưng sau khi được phái tới Cát Đốn mới từ phía Bạo Tam Lập mới biết được thận phận thực sự của Dương Minh, lúc đó vừa cảm thấy may mắn lại vừa cảm thấy sợ hãi. Không ngờ Dương Minh mới là ông chủ lớn nhất.
Từ đó Trương Phún Bạch luôn muốn tìm cơ hội làm việc gì đó cho Dương Minh, nhưng mà ở thành phố Cát Đốn thì làm gì có cơ hội đó. Bây giờ Bạo Tam Lập giao cho mình một nhiệm vụ làm cho Trương Phún Bạch rất là vui mừng.
Chạy thẳng từ phòng xông hơi ra ngoài, mặc quần áo vào nói với tên đàn em vừa đưa điện thoại cho mình: "Nhanh đi chuẩn bị 100 ngàn, rồi theo tao đến khu nghỉ dưỡng Tiên Nhân, ông chủ có việc gấp."
"Đại ca, là Báo ca ạ?" Tên đàn em theo phản xạ hỏi.
"Không phải Báo ca mà là ông chủ của Báo ca!Là ông chủ lớn của tao!" Trương Phún Bạch trừng mắt một cái nói: "Hỏi đéo gì lắm thế? Nhanh đi, mày mà làm lỡ việc thì xem tao xử mày như thế nào."
"A. Vâng." Tên đàn em không dám hỏi nhiều nữa lập tức đi chuẩn bị tiền. Tuy trong lòng nghĩ ông chủ của Báo ca là ai vậy, tại sao mình lại không biết, nhưng nghĩ đến vẻ mặt của Trương Phún Bạch, hắn không dám hỏi nữa. Rất nhanh tên đàn em đã mang một bọc tiền lại: "Phún Bạch ca, tiền đã chuẩn bị xong rồi."
"Xong rồi thì đi thôi." Trương Phún Bạch nhanh chóng đi ra khỏi cửa khu xông hơi lên chiếc xe Mec, tên đàn em nhảy lên cầm lái phóng như ăn cướp về phía khu nghỉ dưỡng.
"Nhanh lên, lái nhanh lên." Trương Phún Bạch không ngừng thúc dục tên đàn em tăng tốc độ.
"Phún Bạch ca, anh nói ông chủ của Báo ca mà lại thiếu 100 ngàn sao? Sao lúc trước em chưa từng nghe qua Báo ca vẫn còn có ông chủ? Liệu có phải là lừa đảo không?" Tên đàn em nghi ngờ hỏi.
"Lừa đảo cái rắm, mày mà còn nói lung tung tao đạp con mẹ mày xuống xe bây giờ." Trương Phún Bạch tức giận nói: "Mày thì biết cái đếk gì? Nhân vật đẳng cấp như vậy mày có thể gặp được sao? Mày ngay cả Báo ca cũng chỉ gặp qua được mấy lần, nói gì đến ông chủ ở sau lưng Báo ca."
"Vâng, Phún Bạch ca, em sai rồi…" Tên đàn em vội vàng nhận sai, hắn nghĩ kĩ lại chuyện này cũng đúng, mình chỉ là một thằng tép riu, làm sao có thể tiếp xúc được với những nhân vật cao tầng như vậy chứ?