Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1552: Ông chủ bảo ngươi xéo đi



Đáng nhẽ lần này tới đây phải là thủ hạ của Kaike, bất quá Trần Trí Nghiệp tự mình đến là vì muốn ra vẻ đe dọa với Dương Minh, cho nên mới tự mình tiếp nhận nhiệm vụ tới cửa đàm phán này, một số lời nói xiên xỏ chế nhạo Dương Minh đều đã được chuẩn bị khá tốt, kết quả lại không nhìn thấy được bóng dáng của Dương Minh, điều này khiến cho Trần Trí Nghiệp có một loại cảm giác như đấm một quyền hết sức lại đấm phải bịch bông vậy, loại cảm giác này, đúng là rất khó chịu.

- Ông chủ tới làm gì? Ngươi cho là ngươi là ai?

Quách Kiến Siêu cười khẩy một tiếng:

- Ông chủ chúng ta bảo ta nói lại với ngươi một câu.

- Nói cái gì?

Trần Trí Nghiệp không nghĩ tới mở đầu câu chuyện của Quách Kiến Siêu lại sắc nhọn như vậy, nhất thời cảm thấy có chút không hợp lý.

- Ông chủ chúng ta bảo ta nói với ngươi, cho con bê đang động đực ngươi xéo đi, có bao xa thì xéo xa bấy nhiêu, không cần phải để ý tới mặt mũi, nói cách khác ngươi ở chỗ nào chỗ đó liền thối không ngửi được.

Quách Kiến Siêu thuật lại một lần theo như lời Dương Minh nói:

- Nghe rõ rồi chứ?

Sắc mặt của Trần Trí Nghiệp thoáng cái đã tái xanh lên, hắn không nghĩ tới Dương Minh lại có thể nói như vậy! Khách sạn sắp phải phá sản rồi, còn dám nói với mình như thế, hắn thật sự cho rằng hắn còn có chỗ dựa hoang đường nào sao? Hay là hắn nghĩ mình thực sự không có khả năng đem hắn ép tới mức phá sản?

- Đây là Dương Minh nói?

Trần Trí Nghiệp thoáng cái đã đứng lên, nhìn hầm hầm vào Quách Kiến Siêu.

- Tên của Dương ca mày cũng có thể gọi được sao?

Quách Kiến Siêu lập tức không vui, túm lấy áo của Trần Trí Nghiệp, đem hắn đẩy ra bên ngoài:

- Cho mày xéo, mày không nghe thấy à? Cút ngay cho tao con bê động đực, ở đây không chào đón mày!

Trần Trí Nghiệp đâu phải đối thủ của Quách Kiến Siêu? Quách Kiến Siêu mới hơn 20 tuổi, thanh niên sức lực khỏe mạnh, một nắm đã đem Trần Trí Nghiệp đẩy cho một cái lảo đảo suýt thì ngã xuống đất.

- Mày… mày… mày…

Trần Trí Nghiệp nói liền ba chữ" mày", có thể tưởng tưởng hắn hiện tại tức giận tới cỡ nào, hắn gần như là bị Quách Kiến Siêu xách đem ra ngoài, đứng ở cửa phòng họp, Trần Trí Nghiệp chỉ vào Quách Kiến Siêu hung tợn nói:

- Được, được lắm! Tao nhớ kỹ, chúng mày cứ chờ tao! Tao sẽ cho chúng mày được đẹp mặt!

- Hô hô, tốt, tao đợi!

Quách Kiến Siêu nhàn nhạt nói, mảy may không hề đem Trần Trí Nghiệp đặt ở trong mắt, nếu đã có sự bảo đảm của Dương Minh, Quách Kiến Siêu tự nhiên cũng không cần xem Trần Trí Nghiệp ra cái chym gì, dù sao khách sạn cũng sẽ không bán, đắc tội chết với Trần Trí Nghiệp thì làm sao chứ?

Tuy rằng không biết cụ thể Dương Minh lo liệu ra sao, có điều ít nhất khách sạn sẽ không bán đi, về phương diện kinh doanh sau này chậm rãi nghĩ biện pháp cũng được.

Lời nói cùng cách làm của Quách Kiến Siêu và Dương Minh đã chọc giận triệt để Trần Trí Nghiệp, sau khi Trần Trí Nghiệp quay về, liền bắt đầu kể lể với Kaike người của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang ghê tởm tới cỡ nào, bôi nhọ khách sạn Douglas ra làm sao, chửi bới Kaike như thế nào, đồng thời phát thệ, nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Đối với lời nói của Trần Trí Nghiệp, Kaike tự nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng, thế nhưng hiện nay hắn thực sự muốn thu mua khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, hơn nữa tin tức đã thả ra ngoài, nếu như xảy ra chuyện đầu voi đuôi chuột không giải quyết được vấn đề gì, Kaike cũng không có cách nào nói rõ với người của gia tộc.

Vừa mới nhận chức gia chủ, ở Tùng Giang đã nhốn nháo ầm ĩ, ngay cả một cái khách sạn nhỏ của đại phương cũng làm không được, làm sao còn mặt mũi ở trong gia tộc làm gia chủ chứ?

Cho nên lần này bất luận thế nào, Kaike cũng đã ở tình thế bắt buộc. Nếu đối phương thái độ cường ngạnh, vậy thì mình sẽ tăng thêm cường độ nữa!

Bởi vì sự tình ở trong phòng hội nghị, khách sạn Douglas và khách sạn Quốc Tế Tùng Giang cũng đã rạn nứt đến triệt để, song phương đã xé rách da mặt rồi, thậm chí Trần Trí Nghiệp bắt đầu phái người đến bãi đỗ xe của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang phân phát truyền đơn (phát tờ rơi), đem khách nhân của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang kéo hết đến khách sạn Douglas, mà khách sạn Douglas bên này, cũng đã triển khai hàng loạt các hoạt động ưu đãi khuyến mãi, trên TV quảng cáo oanh oanh tạc tạc!

Lần này Trần Trí Nghiệp, là muốn đuổi tận giết tuyệt đến cùng rồi, bất luận cái gì cũng không để một khách quen nào bỏ đến khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, hắn muốn cho Dương Minh nếm được kết quả của việc khinh thường mình! Để cho bọn họ không kịp đồng ý chuyện mua lại, đã tự sinh tự diệt!

Tại khách sạn Quốc Tế Tùng Giang đã hoàn toàn không có sinh ý là lúc, Trần Trí Nghiệp tìm tới cửa lần thứ hai, đã tìm đến Quách Kiến Siêu.

Quách Kiến Siêu cũng không nghĩ tới khách sạn Douglas bên kia lại làm đến mức tuyệt tình như vậy, ngay cả chiêu số hèn mọn như thế cũng đã dùng đến, khiến người ta khinh thường, có điều Dương Minh bên kia lại cũng không nói rõ ràng ý kiến và phương thức phản kích, bản thân Quách Kiến Siêu tất nhiên cũng không có khả năng sẽ hành động thiếu suy nghĩ.

Trần Trí Nghiệp lần thứ hai đến thăm, kỳ thực đã ở trong dự liệu của Quách Kiến Siêu, Quách Kiến Siêu cũng không đi gặp hắn trước, mà lại gọi điện thông báo cho Dương Minh, tuy rằng hắn rất muốn đem Trần Trí Nghiệp đánh văng ra ngoài lần nữa, thế nhưng không có chỉ thị của Dương Minh, Quách Kiến Siêu sẽ không tự tiện chủ trương được.

- Dương ca, em là Quách Kiến Siêu.

Quách Kiến Siêu lần nữa gọi điện đến cho Dương Minh:

- Trần Trí Nghiệp lại chưa bỏ cuộc, vẫn còn muốn nói chuyện thu mua.

- Hừ hừ, bọn họ đích thực vẫn còn chưa từ bỏ ý định?

Dương Minh nghe Quách Kiến Siêu nói xong, có chút khinh thường nói:

- Thật đúng là không biết sống chết rồi!

Khoảng thời gian này, Dương Minh cũng đã hiểu rõ được một vài sở tác sở vi* của khách sạn Douglas, đối với loại thủ đoạn hèn mọn ti tiện của bọn họ Dương Minh vô cùng khinh bỉ, lại không nghĩ rằng Trần Trí Nghiệp vẫn còn chưa từ bỏ ý định, cư nhiên còn muốn đến nói chuyện thu mua.

(tạm dịch: hành động và lời nói)

Dương Minh tự nhiên biết Trần Trí Nghiệp làm cách này lần nữa chính là muốn nhắm vào mình, nói trắng ra chính là vì đáp lại ngày đó mình không cho hắn mặt mũi, hắn nghĩ rằng lần này sẽ đả kích được mình.

Nhưng mà không thể không nói, cách nghĩ của Trần Trí Nghiệp thật sự là rất đơn giản rồi, đơn giản chính là do muốn chết.

- Dương ca, vậy để em đuổi hắn đi?

Quách Kiến Siêu hỏi.

- Không cần, trả lời bọn họ, ước hẹn thời gian, đến bàn bạc chuyện mua lại.

Dương Minh không thể nhịn được nữa rồi, sở tác sở vi của Trần Trí Nghiệp và Kaike, đã chạm đến ranh giới của Dương Minh.

Lúc trước đã mặc kệ bọn họ, nhưng bọn họ càng ngày càng quá phận, cho uống cốc bia lại có thể dám mở ra quán bia, nếu đã như vậy, Dương Minh tự nhiên sẽ để cho bọn họ được như ý muốn rồi.

Không phải là muốn mua lại sao? Vậy được rồi, thế thì mua lại đi. Bất quá, là ai mua lại ai, vậy không nhất định rồi.

- Hả?

Quách Kiến Siêu không nghĩ tới lần này, Dương Minh lại có thể đáp ứng Trần Trí Nghiệp yêu cầu của bọn họ, điều này làm cho Quách Kiến Siêu có chút ngoài ý muốn, Dương Minh làm sao đã cải biến chủ ý vậy?

- Cứ làm theo lời tôi đi.

Dương Minh cũng không cần giải thích gì thêm, đến lúc đó, Quách Kiến Siêu tự nhiên sẽ biết được tình hình.

- Thế nhưng…được rồi!

Quách Kiến Siêu không có cách nào, cho dù thế nào, quyết định của Dương Minh hắn không thể làm trái được, trong lòng sẽ không tình nguyện, thế nhưng Dương Minh nếu đã quyết định sự tình, hắn nói có ích lợi gì chứ?

Cắt đứt điện thoại, Quách Kiến Siêu đã đi về phía phòng họp Trần Trí Nghiệp đang ở.

Tuy rằng Trần Trí Nghiệp lần này so với lần trước có không ít chắc chắn, thế nhưng bởi vì sự tình lần trước, vẫn là có chút hoảng sợ trong lòng, hắn sợ Dương Minh sẽ nổi điên lên, sai sử Quách Kiến Siêu mắng chửi mình một hồi sau đó đem mình ném ra ngoài.

Trước đó, hắn đã đem thủ đoạn có thể dùng ra đều đã dùng đến rồi, làm cho khách sạn Quốc Tế Tùng Giang đã không còn bất kì khách nhân nào, không giống lần trước, vẫn còn một số người đến cửa.

Lúc này, nếu mà khách sạn Quốc Tế Tùng Giang không phá sản, cũng thành quỷ mất. Thế nhưng ai có thể bảo đảm Dương Minh và Quách Kiến Siêu không nổi điên chứ? Cho nên Trần Trí Nghiệp lúc này cũng không có nhấc chân lên bắt chéo, mà là ngồi rất nghiêm túc ở bên trong phòng hội nghị chờ Quách Kiến Siêu.

- Quách tổng!

Trần Trí Nghiệp cũng không giống như lần trước ngửa mặt lên trời, mà là rất khách khí với Quách Kiến Siêu đứng dậy ân cần thăm hỏi nói.

- A, Trần tổng.

Quách Kiến Siêu lúc này đã nhận được mệnh lệnh của Dương Minh, cùng Trần Trí Nghiệp ước định thời gian thảo luận chuyện mua lại, cho nên thái độ cũng trở nên khá tốt.

- Thế nào rồi? Dương tổng các anh quyết định thế nào rồi?

Trần Trí Nghiệp bị thái độ nhẹ nhàng của Quách Kiến Siêu khiến cho hơi kinh ngạc, nhưng mà trong đầu lập tức minh bạch một nét sơ lược, khẳng định là Dương Minh muốn thỏa hiệp rồi! Nếu không thì, cũng không thể có cái thái độ này!

Có điều, hắn vẫn không dám khẳng định chắc chắn, trước khi nhận được câu trả lời xác định của Quách Kiến Siêu, Trần Trí Nghiệp vẫn không dám kiêu ngạo, ngộ nhỡ bị đá ra ngoài lần nữa thì làm sao?

- Dương ca nói, cho ông quyết định thời gian đến thảo luận chuyện mua lại.

Quách Kiến Siêu đối với Trần Trí Nghiệp cũng không có hảo cảm gì, lúc này rất lạnh nhạt truyền đạt chỉ thị của Dương Minh.

- A?

Trần Trí Nghiệp sau khi sửng sốt, thấy thế không nhịn được phá lên cười ha ha:

- Ha ha ha ha! Không phải chúng mày rất ngưu sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.