Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1621: Biến cố trong bữa ăn



Uygur buồn bực vì chuyện gia chủ tự mình tới Ma Cao. Hơn nữa, những chuyện mình làm lúc trước hiển nhiên đã khiến gia chủ hết sức bất mãn. Cứ như vậy sự ủng hộ của gia tộc đối với mình nhất định sẽ từng bước yếu dần. Đừng nói tranh cử nghị viên, không biết còn có thể tiếp tục ở lại Ma Cao làm việc hay bị chuyển đến nơi khỉ ho cò gáy đây!

Nghĩ tới đây, Uygur hết sức căm hận Dương Minh, nhưng lại không dám trêu chọc hắn. Ngay cả gia chủ cũng không dám, mình có cái *ếu gì để chọc hắn?

Bất quá Uygur không cam lòng. Nếu mình có thể tiếp tục lưu lại ở Ma Cao xử lý sự vụ gia tộc thì chuyện này coi như xong. Còn mình mà bị gia chủ miễn chức, vậy thì… hừ hừ… tuyệt đối sẽ không để cho tên Dương Minh kia sống an lành, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ngọc đá cùng tan.

Ước Thản Tư vô cùng lo lắng chạy tới phi trường, dù hắn có máy bay riêng nhưng cũng không phải thích lúc nào thì bay lúc đó. Dù sao với khoảng cách xa thì nhất định phải xin phối hợp cùng hãng hàng không mới có thể quyết định được đường bay. Nếu không, không chừng 2 máy bay đụng nhau thì ‘oh shit!".

"
Ước Thản Tư gia chủ, theo nhân viên phi trường báo lại, trong bốn giờ sau cũng không có đường trống " Quản gia mang vẻ mặt rất bất đắc dĩ nói với Ước Thản Tư.

"
Cái gì? " Ước Thản Tư nghe xong, sắc mặt thoáng cái âm trầm xuống: "Bốn giờ sau cũng không có?"

"
Đúng vậy, gia chủ! Đây là quản lí nói. " Quản gia cẩn thận hồi đáp.

"
Ngươi không có nói cho bọn họ, là ta muốn dùng sao? " Ước Thản Tư quát hỏi.

"
Có ạ. Nhưng không thể gây ảnh hưởng tới những chuyến bay bình thường a!" Quản gia nói: "Thời gian bay đã xếp dày đặc. Chúng ta mặc dù là đại gia tộc, nhưng liên quan đến đường hàng không quốc gia nên."

"
Mau đi thương lượng lại đi, hỏi nhanh nhất lúc nào có thể bay!" Ước Thản Tư hừ một câu, tâm tình hắn bây giờ thật sự không tốt. Nếu như chậm trễ thêm bốn giờ nữa mà nói. thì không thể xong việc trong 24h. Nghĩ tới đây, Ước Thản Tư không khỏi méo mặt.

"
Vâng! Tôi đi ngay. " Quản gia vội vàng gật đầu. Ngay cả hắn cũng không biết gia chủ hôm nay sao mà đột ngột xúc động thế, lại muốn bay đến Ma Cao, rốt cuộc đã xảy ra điều đại sự gì sao?

Ước Thản Tư do dự một chút. Mặc dù biết lúc này quấy rầy Dương Minh lần nữa là không tốt cho lắm, nhưng chuyện bây giờ nhất định phải báo cho Dương Minh một chút. Chính mình nếu trong 24h không cách nào chạy tới, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Bất đắc dĩ, Ước Thản Tư lần nữa bấm điện thoại Dương Minh.

Dương Minh mới vừa cùng Tam Đặc Đốn nói chuyện điện thoại xong, điện thoại trong phòng lần nữa vang lên. Dương Minh còn tưởng rằng là Tam Đặc Đốn gọi lại, không suy nghĩ nhiều lập tức bắt điện thoại: "
Alo!"

"
Dương tiên sinh, tôi là Ước Thản Tư a… " Ước Thản Tư không nghĩ tới nhanh như vậy Dương Minh đã bắt máy, cực kỳ ngạc nhiên, vội vàng nói.

"
Ước Thản Tư? Có chuyện gì? " Dương Minh nhàn nhạt hỏi.

"
Là như vậy. Dương tiên sinh. Phi cơ nhanh nhất cũng phải bốn giờ sau này mới có thể cất cánh, tôi sợ trong 24h không cách nào tới kịp ạ!" Ước Thản Tư cẩn thận nói: " Xin ngài thư thả cho tôi thêm mấy giờ nữa?"

Dương Minh nhíu nhíu mày, không nghĩ tới Ước Thản Tư gọi điện thoại tới là vì chuyện này.

"
Chừng nào? " Dương Minh nhíu nhíu mày hỏi.

"
Nhanh nhất có thể là ngày mai. " Ước Thản Tư nói: "Dương tiên sinh, tôi không phải là không muốn đi, ngược lại thật là có chuyện xảy ra."

"
Được rồi, vậy thì mai. " Dương Minh có chút không nhịn được nói: "Chờ ngươi đến thì gọi lại, hiện tại ta không rảnh nghe ngươi lảm nhảm."

"
A, kìa Dương tiên sinh. Tôi trong 24h muốn đi đến ngay nhưng không được, người không nên dùng gia tộc chúng tôi mà trút giận. " Ước Thản Tư vẫn có chút không yên lòng hỏi một câu.

"
Ta nói nè, sao mà ngươi cứ lảm nhảm hoài vậy? Bảo ngày mai thì ngày mai, về phần có động thủ với gia tộc của các ngươi hay không, thì phải xem thử thành ý của ngươi ngày mai thế nào!" Dương Minh mặc dù không kiên nhẫn đối với Ước Thản Tư, nhưng cũng giải thích cho hắn việc này.

"
Vâng! Vâng!" Ước Thản Tư rốt cục cũng yên tâm phần nào. Nếu Dương Minh nói khẳng định như vậy thì trước khi mình đến sẽ không có bất cứ hành động gì: "Dương tiên sinh, ngài yên tâm, tôi rất là có thành ý!"

"
Rồi, không có chuyện gì thì ta cúp!" Dương Minh nói xong, cũng không cùng Ước Thản Tư nói thêm gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Ước Thản Tư bị Dương Minh dập máy, thở dài khẽ lắc đầu. Chính mình làm sao lại bị khinh thường như thế này? Bất quá hôm nay bị chính Dương Minh khinh thường, còn cảm thấy không sao!

Lấy được khẳng định chắc chắn của Dương Minh xong, Ước Thản Tư không cần phải gấp gáp nữa. Dù sao hôm nay không được thì ngày mai, Dương Minh đã đồng ý rồi. Mấu chốt là ngày mai mình lấy thái độ như thế nào! Nếu như thái độ làm cho Dương Minh hài lòng, chuyện cứ như vậy sẽ kết thúc. Nếu thái độ không làm hài lòng, như vậy. đoán chừng còn rắc rối, phức tập hơn nhiều!

Nghĩ tới hết thảy cũng là do Uygur tự tiện quyết định mà thành, Ước Thản Tư tức giận vô cùng. Thầm nghĩ, lần này đi Ma Cao, chuyện thứ nhất làm chính là sút Uygur đi. Địa phương trọng yếu như Ma Cao, người xếp hàng chờ rất dài. Gia tộc nhiều đệ tử như vậy, sao phải dùng tên ngu ngốc này chứ?

Lần này Dương Minh cũng nghĩ nên lừa gạt Ước Thản Tư lít máu mà thôi, nên cũng không quá để ý Ước Thản Tư có thể tới hay không. Tối hôm nay cũng đã đồng ý với Trương Tân, cùng hắn đi hộp đêm. Dù cho Ước Thản Tư có tới, xem chừng cũng vô ích.

Tam Đặc Đốn chuẩn bị xong bữa tối, liền gọi điện thoại tới Dương Minh, hỏi thăm lúc nào Dương Minh dùng cơm? Dương Minh suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Trương Tân, để cho hắn chuẩn bị rồi cùng nhau xuống lầu ăn bữa tối.

Một ngày nay, trừ buổi sáng ra, cơ hồ Dương Minh không ăn gì. Mà nhìn dáng dấp mấy người Trương Tân cũng chưa ăn cái gì! Trước lúc đi, mình dặn dò Trương Tân phải cẩn thận….Không nghĩ đến hắn lại cẩn thận như vậy, ngay cả cơm cũng không ăn, cứ ở trong phòng.

"
Lão đại, lúc này không có chuyện gì mà… đi? " Trương Tân rất nhanh đã tới phòng Dương Minh, sau đó hạ giọng nói: "Nếu chuyện chưa kết thúc, buổi tối đi chơi như vậy thì không còn hứng thú gì a!"

"
Căn bản không có việc nữa, ngươi cũng không cần cẩn thận như vậy. " Dương Minh cười cười nói. Lúc trước là hắn sợ người Đoạn Đầu bang sẽ gây bất lợi cho Trương Tân. Bất quá hiện tại chuyện xong rồi tất nhiên Dương Minh lo lắng dĩ nhiên là thừa.

Tam Đặc Đốn vẫn cung kính, khép nép, dẫn đám người Dương Minh đưa vào gian phòng ăn xa hoa nhất. Sau đó tự mình phân phó phục vụ sinh đi chuẩn bị món ăn, bận trước bận sau.

Đối với thái độ của Tam Đặc Đốn, Dương Minh thì không thấy gì; Vương Mi vì chuyện lúc trước đã thành thói quen, nhưng Trương Tân cùng Trương Giải Phóng mở to hai mắt ra mà nhìn! Khi bọn họ biết Tam Đặc Đốn là lão bản khách sạn Douglas, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh. Nói Dương Minh ở Ma Cao có quan hệ, có thể ở khách sạn Douglas dùng gian phòng xa hoa nhất, cũng đã là nói quá!

Nhưng có thể khiến cho lão bản khách sạn tự mình ở một bên phục vụ, hơn nữa nhìn bộ dáng cực kỳ tôn kính đối với Dương Minh thì có mùi không bình thường rồi! Dương Minh rốt cuộc là thân phận cỡ nào, có thể khiến cho lão bản hạ mình phục vụ?

Nếu ở trong nước thì còn có thể, nhưng là đây là nước ngoài nha, đang ở Ma Cao, làm sao có thể xuất hiện tình huống thế này?

Năng lực thích ứng của Trương Tân cực nhanh, không bao lâu đã nghĩ thông suốt. Lão đại chính là lão đại, tới chỗ nào cũng ngưu vô cùng. Mà Trương Giải Phóng lại kinh hãi, lần này Dương Minh mang cho hắn cảm giác thật quá kinh khủng!

Mặc dù đã nghe Trương Tân nói qua, Dương Minh xưa hiện tại không bằng nay. Ở Tùng Giang giao lưu vô cùng tốt, người trên người dưới đều biết. Nhưng kia chỉ là một thành phố mà thôi, làm sao ra khỏi thành phố, ra nước ngoài, lại vẫn như thế?

Mặc dù Trương Giải Phóng hiếu kỳ nhưng cũng không đặt câu hỏi, chỉ có thể buồn bực trong lòng, hưởng thụ gắp thức ăn.

Mới vừa ăn không lâu, đã nghe bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, Dương Minh nhíu nhíu mày. Chưa kịp hỏi Tam Đặc Đốn chuyện gì xảy ra, cửa liền bị đẩy ra. Một người trẻ tuổi xông vào dùng Anh ngữ la hét ầm ĩ: "
Bản thân là ta muốn nhìn xem trong đây là kẻ nào… Phòng ăn của Lange tiên sinh mà cũng dám chiếm?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.