Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1698: Hài Lòng



- Tiếu Tình tỷ cùng Tôn Khiết tỷ đều ở bên trong sao?

Đến cửa biệt thự, Triệu Oánh đã có chút sợ hải. Mặc dù Tôn Khiết đã biết quan hệ giữa mình và Dương Minh, Tiếu Tình chắc cũng phải biết chuyện này, nhưng là mình và Dương Minh cùng nhau đi chung xe đến đây, vẫn có chút gì đó thấy ngại.

- Ha hả, không có việc gì đâu.Bọn họ đều rất hiền hoà.

Dương Minh cười nói:

- Đi thôi, chúng ta vào đi.

- Dương ca, tôi ở trong xe chờ?

Tiểu Vương không biết được chính mình giờ phút này phải làm gì, vì vậy hỏi một câu.

- Ngươi đỗ xe xong thì vào trong biệt thự đi, có phòng đó, ngươi ở tại dưới lầu là được.

Dương Minh nói với Tiểu Vương.

- Cũng được, vừa lúc tôi trông cửa luôn.

Tiểu vương gật đầu, chờ sau khi Dương Minh cùng Triệu Oánh xuống xe, hắn đem xe dừng ở bên cạnh song song Audi A6 của Tiếu Tình.

- Chúc mừng Oánh Oánh tu thành chính quả.

Triệu Oánh vừa vào biệt thự, đã bị bị hù dọa sợ mất mật. Chỉ thấy Tôn Khiết và Tiếu Tình, ngay cả Chu Giai Giai đều một bộ dạng chúc mừng nhìn mình, miệng cũng nói ra lời chúc mừng mình.

Hai gò má Triệu Oánh lập tức ửng đỏ, không kìm nổi thẹn thùng,

- Tiếu Tình tỷ, Tôn Khiết tỷ, các ngươi trêu đùa ta.

- Ha hả, sao lại là trêu đùa? Tâm tư mọi người chúng ta đều như nhau, chỉ là một mình ngươi căng thẳng thôi.

Tôn Khiết đi qua đi kéo tay Triệu Oánh:

- Hôm nay là ngươi có hẹn với Dương Minh phải không? Chúng ta cũng không quấy rầy nữa, chúng ta không phải đến cùng ngươi đoạt địa bàn, mà là đến cổ động đó.

- Đúng vậy, Triệu Oánh. Ta và Giai Giai cũng là đến để cổ động cho ngươi đấy.

Tiếu Tình cũng cười nói.

Nếu như nói, Tiếu Tình đến là vì cổ vũ mình, Triệu Oánh còn có thể giải thích,nhưng còn Chu Giai Giai, tại sao cũng cổ vũ cho mình? Nàng không phải đứng về bên Trần Mộng Nghiên sao? Như thế nào lại cổ vũ mình?

Triệu Oánh có chút nghi hoặc nhìn Chu Giai Giai, không biết nàng ta nghĩ cái gì.

- Oánh tỷ, ngươi đừng thẹn thùng, kỳ thật ta và ngươi giống nhau. Đều là loại rất chấp nhất. Đối với việc ngươi có thể từ chức đến làm nghiên cứu sinh tại đại học Tùng Giang cùng Dương Minh trở thành bạn học, ta cũng rất bội phục.

Chu Giai Giai vì muốn Triệu Oánh an tâm, cũng đi tới nói vài câu.

Trên thực tế, Triệu Oánh thực ra hiểu lầm Chu Giai Giai. Nàng ta thực sự chẳng phải người phía bên nào cả.Quan hệ của nàng cùng Trần Mộng Nghiên rất tốt, nhưng nàng cũng có quan hệ tốt như thế với Tiếu Tình.

Đường tình yêu Chu Giai Giai rất gập ghềnh nhiều gian nan, cho nên đối với với người có hoàn cảnh gần giống mình, trong lòng luôn có một loại cảm giác thân cận, cũng sẽ không ngăn trở bọn họ theo đuổi hạnh phúc.

Tính cách không tranh đoạt của Chu Giai Giai cũng quyết định điểm này, cho nên nàng đối với vị "Ngự tỷ" Triệu Oánh này, thật ra rất đồng tình. Mình có thể cùng Dương Minh tu thành chánh quả để đến bên nhau, nên cũng không thể mặc kệ người khác được?

- Cám ơn.

Triệu Oánh rất là cảm động, vốn tưởng rằng mọi người sẽ cùng nhau cười chê hay phê phán, mà không nghĩ tới tất cả lại bao dung và thấu hiểu như vậy. Điều này khiến cho Triệu Oánh ngược lại có chút ngại ngùng:

- Cám ơn mọi người.

- Được rồi, ngươi cũng đừng khách khí nữa. Không lại làm cái tên Dương Minh kia được dịp đắc ý.

Tôn Khiết nói:

- Đi, chúng ta lên lầu tâm sự.

- Tốt.

Triệu Oánh không nghĩ ngợi mà gật đầu, nàng cũng mong muốn thân cận với mọi người hơn chút.

Triệu Oánh bị Tiếu Tình và Tôn Khiết lôi kéo đi lên lầu, mà Dương Minh nhìn theo bóng lưng bọn họ, cảm thấy có chút mất mát. Không thể nào? Cứ như vậy mà đi sao? Mặc kệ mình sao?

- Này. Các ngươi lên lầu hết rồi, ta thì làm gì đây?

Dương Minh nhịn không được hỏi.

- Ngươi ở dưới lầu thay bọn ta canh cửa đi, đem bọn lưu manh, hay tiểu quái thú gì đó, toàn bộ đánh chạy hết nha.

Tôn Khiết trừng mắt với Dương Minh, khiến hắn có một loại cảm giác thần hồn điên đảo.

Nếu đổi lại là người khác, không chừng đã nghe lời mà chạy đi làm thần giữ cửa rồi. Nhưng năng lực miễn dịch hiện tại của Dương Minh tương đối cao rồi, nên cũng chỉ là thất thần một lát liền khôi phục bình thường:

- Nơi này có Tiểu vương làm giữ cửa rồi, không có người xấu. Có lẽ ta nên lên lầu, xem xem có cái gì.giúp được hay không?

- Ngươi yên tâm đi, chúng ta chỉ dạy một chút kiến thức thông thường trước cho Triệu Oánh thôi. Buổi tối nhất định đem nàng đưa đến phòng của ngươi mà.

Tôn Khiết thấy lừa không được Dương Minh, vì vậy cười nói.

- Vậy ta đây sẽ chờ nha.

Dương Minh cũng biết bọn họ có lẽ có cái gì bí mật để nói, cho nên cũng không đi quấy rầy, cười nói:

- Ta đây đi ngủ trước một giấc, hôm nay dậy quá sớm, cho nên ngủ thêm một giấc đã.

Lên tới gian phòng trên lầu biệt thự, Triệu Oánh đối với Tôn Khiết, Tiếu Tình coi như đã quen thuộc, nhưng bởi vì có thêm Chu Giai Giai nữa, nên khiến Triệu Oánh có chút ngại ngùng, chút mất tự nhiên, không thả lỏng được.

- Oánh tỷ, ngươi ngồi đi.

Chu Giai Giai cũng hiểu được mà lôi kéo tay Triệu Oánh, ngồi ở bên cạnh nàng:

- Oánh tỷ, kỳ thật ta đã sớm biết tỷ. Tâm tư của tỷ, ta cũng hiểu được. Kỳ thật, ta còn thảm hơn so với tỷ.Dương Minh lúc ban đầu thì một chút cũng không thích ta, nhưng rồi khổ tận cam lai, ánh sáng hạnh phúc cuối cùng cũng lóe ra trước mắt.

Triệu Oánh nghe Chu Giai Giai nói, trong lòng thập phần cảm động. Chu Giai Giai là một cô gái tốt, bao dung, không tranh đoạt. Đương nhiên, Triệu Oánh cũng không biết được, Chu Giai Giai trước kia cũng có lòng ghen ghét, bằng không cũng sẽ không đến chỗ thầy giáo mà cáo trạng Dương Minh và Tô Nhã.

Nhưng Chu Giai Giai bây giờ cũng đã thay đổi. Triệu Oánh cũng có chút đau lòng cho Chu Giai Giai, vừa mới ước mơ tới tương lai tốt đẹp, Dương Minh lại phải rời đi, mà lần này, rất có thể. là không trở lại.

Chuyện này, hình như mấy người bọn họ cũng không biết, chỉ có mình nàng biết.Triệu Oánh cũng không biết có nên nói ra hay không. Quên đi, Dương Minh không cho mình nói ra, nên tốt nhất đừng nói vội, miễn cho tất cả mọi người lo lắng.

Chờ Dương Minh đi rồi, một thời gian sau không cần mình nói ra, mọi người chỉ sợ cũng sẽ rõ ràng.

- Oánh Oánh, hoan nghênh ngươi gia nhập đại gia đình chúng ta.

Tôn Khiết vươn tay đến:

- Mặc dù chúng ta trước kia đã quen biết, lại còn là bạn học tốt, nhưng mà hiện tại làm quen lại từ đầu đi. Chúng ta đều là nữ nhân của tên Dương Minh kia, hy vọng chúng ta sau này có thể hòa thuận ở chung.

- Ân. Ta cũng vậy…

Triệu Oánh ngượng ngùng vươn tay đến, nắm lấy bàn tay Tôn Khiết, trong lòng cũng rất là vui vẻ, cho thấy nàng đã tiếp nhận.

Triệu Oánh trước đây luôn lo lắng Trần Mộng Nghiên sẽ không chấp nhận mình. Nhưng xem ra hiện tại, mình lo lắng chỉ là dư thừa. Bởi vì cũng không ít người đứng ở phe Tôn Khiết, mà ngay cả Chu Giai Giai cũng bị kéo qua phái trung lập, vậy bên Trần Mộng Nghiên còn lại mấy người đâu?

Triệu Oánh thở phào nhẹ nhỏm, cho dù không được Trần Mộng Nghiên bên đó tiếp nhận, ít nhất bên này cũng có nhiều tỷ muội như vậy tiếp nhận và che chở mình. Lo lắng trước kia trong nháy mắt này trở thành hư không.

Giờ khắc này, Triệu Oánh xem như thực sự buông lỏng. Nhìn một lượt mấy người nữ nhân thật tình với mình, các nàng bao dung mình,Triệu Oánh cảm giác được mình còn cần gì phải do dự hay thận trọng đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.