Cho nên, Dương Minh rõ ràng có thể nhắc nhở Triệu Oánh, nhưng lại không thể đánh động.
- Lâm muội tâm địa thật tốt...
Triệu Oánh có chút cảm động, xem ra, cô ấy cũng là người bao dung.
Dương Minh thì lại lo tới đổ mồ hôi. Xem ra, Chu Giai Giai trung lập, Lâm Chỉ Vận trung lập, vậy Trần Mộng Nghiên chẳng phải đã trở thành cô đơn một mình sao? Đến lúc đó thật sự xung đột với Tôn Khiết, nàng chắc chắn sẽ rất bất lợi.
Về lại bên trong biệt thự, Tôn Khiết đang cùng Tiếu Tình, Chu Giai Giai làm cơm tối. Nguyên liệu nấu ăn cũng là do Tôn Khiết gọi điện thoại cho phòng bếp đưa tới. Còn một chút nguyên liệu mới không chuẩn trước cũng đã phái người đi mua rồi.
Hiện tại làng du lịch biển- Minh Nguyệt đã hoàn toàn giao cho Điền Đông Hoa chịu trách nhiệm quản lý, bà chủ lớn phía sau như Tôn Khiết cũng chỉ phủi tay mặc kệ.
- Các ngươi sao nhanh như vậy đã trở về?
Nhìn Dương Minh và Triệu Oánh vào nhà, Tôn Khiết thấy có chút kì quái. Hai người kia mới ra ngoài không đến nửa giờ, sao lại quay về rồi?
-...
Triệu Oánh sắc mặt đỏ lên, không biết nên giải thích như thế nào, chuyện này có chút xấu hổ, nói ra, sợ rằng Tôn Khiết và Tiếu Tình các nàng sẽ cười mình chết.
- Đừng nói nữa, vừa tới tòa nhà nghiên cứu sinh, đã đụng phải Mộng Nghiên và Lâm muội muội...
Dương Minh cười khổ nói:
- Suýt chút đem Oánh tỷ hù chết rồi.
- Vậy các ngươi có bị các nàng phát hiện hay không?
Tôn Khiết cũng có chút kinh ngạc. Không nghĩ tới Dương Minh và Triệu Oánh lại đen đủi như vậy. Lần đầu tiên ra ngoài hẹn hò, lại gặp phải Trần Mộng Nghiên.
- Không có đâu. May là Dương Minh kịp thời phát hiện, đem ta kéo vào gầm xe buýt.
Triệu Oánh trong lòng vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực:
- Có điều chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu không phải Lâm Chỉ Vận đá mép váy của ta vào, mà để nó lộ ở bên ngoài, chỉ sợ cũng sẽ bị Trần Mộng Nghiên phát hiện...
- Haiz, thật đúng là một khắc hoảng hồn. Thế nào, rất kích thích phải không?
Tôn Khiết thì khác, đối với chuyện lần này lại cảm thấy rất hứng thú:
- Nghe nói, dưới tình huống như vậy sẽ rất kích thich, các ngươi có hay không vậy?
- Ta... Chúng ta đương nhiên là không rồi.
Triệu Oánh đời nào lại thừa nhận? Trực tiếp lắc đầu phủ nhận:
- Dưới loại tình huống đó, suýt bị hù chết rồi, còn trộm... Trộm cái gì tình nha.
- Ha hả, không có thì ngươi kích động như thế làm cái gì?
Tôn Khiết cười cười, cũng không vạch trần Triệu Oánh. Nàng biết Triệu Oánh tương đối thích mặt mũi, không nên trêu nàng quá.
Triệu Oánh đột nhiên cả kinh, tay đặt trên lồng ngực, nơi trái tim mình:
- Dương Minh, không phải là Trần Mộng Nghiên các nàng tìm tới chứ?
- Không thể đâu?
Dương Minh nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một tiểu tử mười mấy tuổi, trong tay đang ôm một con cá béo mập nhấn chuông cửa. Vừa nhìn thấy, Dương Minh khẽ mỉm cười:
- Là người đưa cá thôi. Tiểu Khiết, nàng đặt cá sao?
- Dạ, Tình Tình nói làm canh cá cho anh uống. Nhưng mà trong làng du lịch không cá tươi, nên em bảo Điền Đông Hoa phái đứa nhỏ đi câu cá đem về.
Tôn Khiết vừa nói, vừa đi mở cửa.
Đối với đặc dị công năng của Dương Minh, mặc dù chỉ có Tiếu Tình biết cụ thể. Thế nhưng Tôn Khiết và Chu Giai Giai cũng hiểu đại khái, cũng đều thầm hiểu trong lòng. Cho nên đối với việc Dương Minh có thể biết trước là người đưa cá, cũng không có gì lạ.
Tôn Khiết vừa mở cửa, cậu nhóc hơn mười tuổi kia đã chìa cá ra, bộ dáng có chút xấu hổ:
- Tôn tỷ, người xem để ở đâu được?
- Là Tiểu Tuần sao.
Tôn Khiết hiển nhiên biết cậu nhóc này, quay lại gọi Dương Minh:
- Dương Minh, tới đây giúp một chút đi.
Dương Minh vốn là muốn đi cầm lấy cá, nhưng đứa bé kia thấy Dương Minh đi tới, nhất thời có chút kích động. "Phanh" một cái,con cá trong tay rơi xuống nền nhà, mở to mắt nhìn Dương Minh:
- Anh... Anh là Dương Minh, Dương ca?
Thật đáng thương chú cá béo mới từ trong nước đi ra không bao lâu, còn chưa có chết, bị rơi ở trên sàn nhà, đau đến nhảy loạn lên. Thế nhưng cậu nhóc lại không có thời gian để ý đến nó, hết sức kích động nhìn Dương Minh.
- Đúng vậy... Ngươi là?
Dương Minh có chút kỳ quái nhìn cậu nhóc trước mắt.
- Em... Em tên là Lý Nhất Tuần, Dương ca anh không biết em, nhưng mà em là bạn học của Điền Đông Quang. em đã nghe hắn kể về anh rồi, hắn hết sức khâm phục anh, thường xuyên nói cho em chuyện của anh, hắn muốn bái anh làm sư phụ, em cũng muốn bái anh làm sư phụ.
Lý Nhất Tuần có chút kích động nói.
-...
Dương Minh im lặng một hồi, mới nhớ ra Điền Đông Hoa còn có đệ đệ tên là Điền Đông Quang, là một nhóc mê võ nghệ:
- Ngươi đừng nghe hắn nói lung tung. Ngươi bái cái gì sư chứ? Hắn là đồ si võ, ngươi đừng học hắn.
- Hắc hắc, em cũng không phải là muốn học võ, em chỉ là bội phục những chuyện ngươi làm. Hơn nữa em nghe Đông Hoa ca nói, anh ngăn cơn sóng dữ cứu cả nhà Tôn tỷ, hơn nữa còn bắt được cả phụ thân của Đông Hoa ca, quả thực rất lợi hại. Cứ như nhân vật trong truyền thuyết vậy.
Lý Nhất Tuần lải nhải nói:
- Em hiện tại làm việc cho Đông Hoa ca, hắn thường xuyên kể sự tích của anh cho em. chúng em đều gần như là người sùng bái anh rồi...
- Nếu đi theo Đông Hoa làm việc, vậy thì nên làm việc cho tốt. Ngươi sau này cũng sẽ thành công...
Dương Minh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lý Nhất Tuần:
- Ngươi không đi học ư? Tại sao tới nơi này giúp việc?
- Nhà em nghèo, không được đi học, Đông Quang đã giới thiệu cho em tới nơi này giúp việc. Có điều, Đông Hoa ca đối với em rất tốt.
Lý Nhất Tuần đối với tình trạng hiện nay của mình rất là hài lòng.
Nhóc ngượng ngùng đem cá trên mặt đất nhặt lên, giao cho Dương Minh.
Dương Minh nhận lấy cá, ôm vào phòng bếp. Lý Nhất Tuần xoay người chào rời đi, Dương Minh không khỏi lắc đầu, tiểu tử này khá là thú vị.
Dương Minh nhớ là người trước kia ngồi cùng bàn với Trần Mộng Nghiên hình như tên cái gì Tuần thì phải, có điều có phải là Lý Nhất Tuần hay không chắc. Trên thế giới này, người cùng tên cũng đầy ra đấy, không có gì quái lạ cả.
Tôn Khiết và Tiếu Tình đi vào bếp bận làm cơm tối, mà Chu Giai Giai và Triệu Oánh cũng đi giúp đỡ. Chỉ có Dương Minh rảnh rỗi không có chuyện gì làm, liền đi tới phòng Tiểu Vương.
Không có sự phân phó của Dương Minh, Tiểu Vương trốn ở trong phòng cũng không dám đi ra ngoài, cũng không dám nói lung tung, nghe được Dương Minh gõ cửa, vội vàng đi mở cho Dương Minh:
- Dương ca, anh đến rồi...
Trong tay hắn còn cầm lấy điện thoại di động, nói với điện thoại đầu bên kia:
- Tiểu Nhiên, thế đã nhá, Dương ca đến rồi.
Nói xong, liền cúp điện thoại, rõ ràng là vừa buôn dưa với bạn gái.
- Nói chuyện với bạn gái hả?
Dương Minh không nghĩ tới Tiểu Vương đang bận nói chuyện, có chút hơi ngượng vì quấy rầy hắn.
- Không có việc gì làm, tùy tiện gọi cuộc điện thoại, cũng không có chuyện gì quan trọng cả. Chỉ là kể một chút việc nhà vụn vặt loạn thất bát tao mà thôi.
Tiểu Vương làm như không khoát tay nói:
- Dương ca, ngài tìm ta có việc?
- Ta cũng không có chuyện gì...
Dương Minh hạ giọng xuống:
- Buổi tối lúc ngươi giữ cửa, nhớ chú ý một chút. Để ý xem chị dâu Mộng Nghiên của ngươi có đến tìm ta hay không. Nếu là đến tìm ta..., ngươi mau chóng nhắn tin cho ta biết.