- Con đã bị Tiểu Lan "đá" rồi, trước khi con tốt nghiệp thì nhất phải có một sự nghiệp nếu không thì làm sao cô ấy có thể gả cho con chứ? Cha cô ấy nói thế nào ở bản xứ cũng là một nhân vật có tiếng, nếu sự nghiệp của con không thành thì làm sao ông ấy có thể gả con gái của mình cho con được?
- Con không có tiền, cô ấy sẽ không cưới con? Theo những gì con nói, thì giữa con và cô ấy không có sự tồn tại của tình yêu rồi.
Quan Học Dân lạnh lùng nói:
- Nếu cô ấy chỉ nhìn thấy tiền của con, vậy con không cần cưới cô ấy nữa đâu.
- Cha…Cha đúng là lúc nào cũng cố chấp.
Đây là lần thứ hai Quan Tiểu Tường mắng cha mình như vậy, ông ấy quả thật là có hơi cố chấp:
- Bây giờ là thời đại nào rồi? Không có tiền có thể kết hôn không? Cha cho rằng vẫn còn là thời đại của cha à? Không xe, không nhà, không tài khoản thì có thể ôm được mỹ nhân về chắc?
- Cha đâu nói là không cho con kiếm tiền,chỉ là không muốn con lấy tiếng tăm của cha mà đi huênh hoang lừa lọc.
Quan Học Dân cũng hết cách phản bác lại, bởi vì Quan Tiểu Tường nói quả thực là sự thật, thời đại thay đổi, điều kiện để kết hôn đương nhiên cũng không giống như trước đây rồi.
- Cha là một giáo sư nghèo, không có ai giúp cha thì sao cha có tiền đây?
Quan tiểu tường nổi nóng:
- Cha không phải là đang đùa với con chứ?Cha có tiếng tăm, con là con trai của cha, cha cho con mượn một ít không được à? Vả lại con cũng không phải là đi làm việc xấu đâu
- Nói thế nào đều không được, con không cần ép cha nữa đâu, cha đã quyết định rồi, việc này không có chỗ để thương lượng.
Quan Học Dân hừ lên một tiếng:
- Con cần phải nhẫn nại, tự mình tạo dựng quan hệ, tự mình lập nghiệp, không có nhẫn nại thì ngoan ngoãn ở lại trường học cho cha, sau đó thì đi làm việc ở bệnh viện.
- Cha…! đến lúc đó thì Tiểu Lan đã "đá"con rồi, con cả đời sẽ không tha thứ cho cha.
Quan Tiểu Tường giận đến nỗi cả mặt tái mét, hắn vốn cho rằng với sự việc nhỏ như vậy, nói với cha thì ông ấy sẽ đồng ý ngay,trước đó còn vỗ ngực đảm bảo rằng sẽ không có vấn đề gì với các bạn học, kết quả bây giờ tự mình vừa mở miệng liền bị cự tuyệt, khiến cho hắn ưu sầu không nguôi.
- Tùy theo ý của con thôi, có khách đến rồi,con hãy về phòng trước đi.
Quan Học Dân trừng mắt nhìn Quan Tiểu Tường, sau đó ông đứng dậy áy náy gật đầu với Dương Minh:
- Thật là ngại quá, Dương tiên sinh, khiến ngài chê cười rồi, con trai tôi khiến tôi thật sự thất vọng, có một phần mười sự nhẫn nại của ngài thì tôi đã không tức giận như thế này.
Quan Học Dân đã biết được thân phận của Dương Minh từ chỗ của Lưu Duy Sơn, ông trùm phía sau tập đoàn Danh Dương, có thể nói là một nhân vật hô mưa gọi gió ở thành phố Tùng Giang.
- Ha ha…,Con cũng chỉ là gặp may mà thôi,có cha nuôi dẫn dắt thì con mới có được sự thành công của ngày hôm nay.
Dương Minh cười nói:
- Lúc đầu khi con mở công ty, cũng là mượn danh tiếng của cha nuôi, lập ra công ty vàng bạc, vì thế cách nghĩ của Tiểu Tường là không hề sai đâu….
- Việc đó thì khác, nếu nó có giấy chứng chỉ hành nghề y, và trong tay có tiền mời được các danh y đến tận nhà khám bệnh, như thế ta không những không ngăn cản nó mở bệnh viện, mà ta còn giúp nó một tay.
Quan Học Dân huơ tay nói:
- Nhưng hiện nay, nó một học sinh chưa tốt nghiệp suy nghĩ viễn vông cùng những đứa bạn học, muốn mở bệnh viện thì mở như thế nào đây? Lấy danh tiếng của ta để mở bệnh viện "ma" à?
- Ha ha.
Dương Minh mỉm cười, đi qua vỗ vai của Quan Tiểu Tường:
- Anh hãy về phòng trước đã, lát nữa có rãnh tôi mời anh ăn cơm.
- Hả…?
Quan Tiểu Tường ngẫn người ra, không ngờ Dương Minh lại mời hắn ăn cơm, nhưng lập tức hắn hiểu ra điều gì đó. Dương Minh không thể không có chuyện gì mà kiếm hắn ăn cơm được, mà Dương Minh lại là một người thành công, như vậy hắn kiếm mình là.
Trong mắt của Quan Tiểu Tường lập tức lóe lên vẻ vui sướng, chẳng lẽ Dương Minh muốn giúp mình sao?
Suy đoán của Quan Tiểu Tường thật sự không sai chút nào, Dương Minh quả là muốn giúp hắn, Dương Minh biết rõ tính tình của Quan Học Dân, tự mình mời ông ấy giúp đỡ chữa bệnh cho Trầm Vũ Tích, nhưng nếu đưa tiền cho ông ấy thì ông ấy cũng không nhận, vì vậy đành chuẩn bị giúp Quan Tiểu Tường vậy.
Dù sao thì Dương Minh cũng sắp đi Vân Nam rồi, có thể trở về hay không thì vẫn chưa rõ, trước khi đi có thể giúp đỡ người khác thì sẽ cố gắng hết sức để giúp, như vậy cũng xem là để lại cho mình và bạn mình một con đường để rút lui.
Việc Quan Tiểu Tường đoán được thì Quan Học Dân tất nhiên cũng đoán được, mặc dù ông ấy không rõ tại sao Dương Minh lại đi giúp đỡ Quan Tiểu Tường, nhưng gần như là vì thể diện của chính mình. Chỉ là Quan Học Dân lần này cũng không nói gì cả, Dương Minh đã muốn giúp đỡ Tiểu Tường thì cho Tiểu Tường theo hắn học hỏi cũng được.
Sau khi đợi Quan Tiểu Tường trở về phòng, Dương Minh cũng không tiếp tục đề cập đến việc này nữa, mà trực tiếp nói chuyện với Quan Học Dân về bệnh tình của Trầm Vũ Tích:
- Giáo sư Quan, tình hình của Vũ Tích….
- Hiện tại là như thế này, ta có hai phương án chữa trị.
Quan Học Dân cũng không phí thêm lời, nói thẳng vấn đề với Dương Minh:
- Ta có quen một chuyên gia khoa thần kinh ở thành phố Yên Kinh, tuần sau đúng lúc ông ấy muốn đến thành phố Đông Hải để tham gia một hội nghị giao lưu y học, ta có thể mời ông ấy đến làm phẫu thuật cho Trầm Vũ Tích. Nhưng…, ta đã đưa bệnh lý của Trầm Vũ Tích cho ông ta xem qua rồi, theo phán đoán trước mắt của ông ấy thì tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật là trên dưới năm mươi phần trăm…
- 50%.nếu phẫu thuật thất bại thì có bị ảnh hưởng gì không?
Dương Minh biết rằng sau đó nhất định sẽ có chuyện, nếu phẫu thuật không để lại ảnh hưởng gì thì Quan Học Dân cũng không cần bàn bạc việc này với mình một cách nghiêm túc như vậy.
- Ngươi hẳn cũng đã đoán ra rồi đó, đương nhiên là sẽ có ảnh hưởng
Quan Học Dân than thở:
- Phẫu thuật thành công thì tốt, nhưng một khi thất bại thì Trầm VũTích sẽ mãi mãi không đứng dậy được.
Dương Minh sau khi nghe Quan Học Dân nói thì lập tức nheo mày:
- Nói như vậy thì độ rủi ro vẫn là rất cao, 50….50….
- Đúng vậy, nếu mà không cao thì ta cũng sẽ không bàn bạc với ngươi đâu.
Quan Học Dân gật đầu:
- Vũ Tích cái con bé này, ta rất thích nó,nó rất đáng yêu, con người cũng rất lương thiện, ta đã nhận nó làm con gái nuôi, vì vậy chuyện của nó ta không thể không lo lắng được.
- Hả.? Ngài đã nhận Vũ Tích làm con gái nuôi?
Dương Minh có hơi ngạc nhiên, không ngờ bên trong còn có sự tình này.
- Haha… nhận rồi, con cháu ta không có ai là con gái, nhìn thấy con bé này là ta đã thích, liền nhận nó ngay.
Quan Học Dân cười nói:
- Thật sự ta khác với người ta, người ta trọng nam khinh nữ, còn ta thì trọng nữ khinh nam, rất muốn có một đứa con gái….
- Thì ra là như thế, vậy con chúc cho ngài sau này có một đứa cháu gái nhé…. Dương Minh mỉm cười nói.
- Con trai lớn của ta không có hy vọng rồi, đành trông chờ vào Tiểu Tường vậy… nhưng tuổi trẻ nóng nảy, theo nó nói như vậy thì có thể cưới vợ được hay không thì còn rất khó nói.
Quan Học Dân lắc đầu.
- Hà hà…., nhất định là có thể mà.
Dương Minh nói:
- Việc này ngài không cần lo lắng đâu,ngài đã nhận Vũ Tích làm con nuôi, vậy quan hệ của chúng ta lại tiến thêm một bước rồi, con cũng không nói những lời xa lạ nữa, Tiểu Tường thì hãy giao cho con, ít nhất trước khi con rời khỏi thì con cũng có thể bồi dưỡng cho hắn trưởng thành.