Dương Minh gật đầu, biết lời nói của Trương Uy Hàn rất đúng với tình hình thực tế, nhưng là một trường trọng điểm như đại học Tùng Giang, bên trong toàn là những giáo sư thạc sĩ không. Ví dụ như Lưu Duy Sơn, nếu quả thật muốn kiếm tiền, thì tiền tự động chạy vào túi, ai lại cần vài đồng lẻ này? Hơn nữa còn rất mạo hiểm nha!
Chỉ là hắn không đồng ý với Trương Uy Hàn, ý của tên kia rõ ràng là sinh viên nghèo thì không thể tồn tại trong cái xã hội thực tế này sao! Chẳng qua, đây là là điều mà Dương Minh không thể quản, nếu như bọn họ đi hối lộ cho Trương Uy Hàn, vậy thì chứng minh rằng ý chí của họ không kiên định.
Sau đó, Trương Uy Hàn giới thiệu đơn giản vài người không thể đắc tội ở đại học Tùng Giang, trong đó có tên hồi trưa bị đánh Lưu Triệu Quân.
Những người này trên cơ bản đều là người của Tae Kwon Do xã hay Karate xã, phần lớn đều là những đứa được nuôi chiều riết quen, ỷ mình có thể đánh người, nên ở trong trường hoành hành ngang ngược. Chẳng qua giám thị trong trường cũng khá là nghiêm khắc, chỉ cần không trêu chọc vào bọn họ, thì bình thường cũng không chủ động tìm phiền toái. Phần còn lại là sinh viên nhà giàu, bọn này tuy không thể đánh người được, nhưng chắc chắn sẽ có kẻ bán mạng vì chúng. Cho nên, những người này không thể tùy tiện trêu vào, Trương Uy Hàn nói thế.
Đối với những thằng thiếu gia công tư, Dương Minh không sợ, không phải là đánh nhau sao, đó hiện tại là phiền toái loại hai của Dương Minh, giống như Vương Chí Đào ỷ vào thế lực trong nhà, đi làm những chuyện trời đánh, trêu chọc mọi người. Cho nên, Dương Minh âm thầm đem những lọa người như vậy ghi lòng tạc dạ, ít nhất là, trước khi giải quyết vụ việc của Vương Chí Đào thì không nên chủ động trêu chọc chúng.
Đi theo Trương Uy Hàn vào cửa học viện máy tính, không ngờ lại đụng phải người quen. Trương Uy Hàn hai mắt muốn lồi ra ngoài! Lần này trong đám tân sinh có mỹ nữ!
"Dương Minh, thật là trùng hợp!" Chu Giai Giai và Vương Tuyết đi cùng một chổ, cười nói bắt chuyện với Dương Minh.
Dương Minh nhíu mày, hay là con đĩ này cũng trong kế viện? Kỹ viện, ha ha. Đúng là hợp với nó! Nghĩ như vậy, Dương Minh không khỏi cười, nói: "Xin chào, kế nữ!"
"Hả? Kỹ nữ?" Sắc mặt Chu Giai Giai nháy mắt đã thay đổi, cho dù hai người trước kia có mâu thuẫn, nhưng không gây tổn hại mà? Gặp mặt nói người ta là kỹ nữ? Khoan đã, chẳng lẽ cái nick" Đại tân" kia thật sự là hắn? Hắn đã xem đoạn phim đó? Không đúng nha, người kia tuyệt đối không có khả năng là Dương Minh.
"Haha, em đừng hiểu lầm!" Trương Uy Hàn trừng mắt nhìn Dương Minh, kêu mày nói như vậy sao? Không khỏi lắc đầu, tiểu tử này còn quá non, không biết cái gì gọi là nghệ thuật tán gái cả.
"Chuyện là thế này, học viện máy tính của chúng ta, trước giờ đều được gọi là kế viện. Nam sinh thì kêu là kế nam, nữ sinh thì kêu là kế nữ. Anh và hắn đều là kế nam!" Trương Uy Hàn đang lo không có cơ hội mở miệng, thì một câu" kế nữ" của Dương Minh đã thành toàn cho hắn.
"Hả? Còn cách nói này sao?" Chu Giai Giai nhìn thấy nụ cười xấu xa của Dương Minh, biết mình đã hiểu lầm. Chẳng qua, vẻ mặt của hắn vẫn như trước đây. Như vậy chẳng phải trêu chọc tình cảm của người khác sao? Vì sao hắn lại đối xử tốt với Tô Nhã như vậy??
"Đúng vậy, lâu rồi nên cũng quen" Trương Uy Hàn vỗ ngực nói: "Đây là danh thiếp của anh. Có khó khăn gì cứ gọi điện cho anh"
Trương Uy Hàn tán gái đồng thời không quên kiếm tiền. Gái mà, lúc nào kiếm cũng chẳng được, chỉ cần có tiền thôi. Nhìn biểu hiện của cô em này, Trương Uy Hàn muốn miễn phí trợ giúp, nhưng đối phương phải lên giường với hắn.
Đương nhiên, vài em xinh tươi trước kia bị mắc bẫy đã chấm dứt liên lạc với Trương Uy hàn. Chẳng qua cái cảm giác tình một đêm như vậy làm cho Trương Uy Hàn vô cùng sảng khoái.
Nếu cô em này có thể phát triển thành bạn gái, vậy thì càng hoàn mỹ.
Vương Tuyết thay Chu Giai Giai tiếp nhận danh thiếp, bốn người cùng đi vào tòa nhà của học viện máy tính. Dương Minh thật bất ngờ, Chu Giai Giai tự nhiên trở thành bạn học!
Dương Minh số 082, còn Chu Giai Giai 081. Để xây dựng không khí học tập, lớp ở đại học chia số theo thành tích thi vào, thành tích của Chu Giai Giai còn cao hơn cả Dương Minh! Điều này làm cho hắn kinh ngạc quá trời.
Thật không ngờ, con đĩ này lại lợi hại như thế, trước kia là bại tướng của mình và Tô Nhã, bây giờ thi đại học lại ghê gớm như vậy!
Chẳng qua, Dương Minh nghĩ rằng, bây giờ Chu Giai Giai thế nào, cũng không quan hệ với hắn. Bây giờ hắn đã trưởng thành rất nhiều, sẽ không làm ra cái loại chuyện kêu người đến đánh Chu Giai Giai cả. Tuy rằng trước kia Dương Minh thường nói là" Quyền đánh già, chân đạp trẻ, chuyên môn khi dễ kẻ yếu" nhưng chỉ là nói thôi, nếu bắt Dương Minh làm thật, thì đánh chết hắn cũng không làm.
Phòng học của trường, thật ra cũng giống như lớp học bình thường, khi giảng bài thì tất cả đều tập trung, còn khi thực hành thì chia lớp ra, hơn nữa hai cái đều cùng một chủ nhiệm.
Cho nên, Dương Minh và Chu Giai Giai cùng lớp, tự nhiên thành chuyện không thể tránh khỏi! Dương Minh tuy rằng không nguyện ý, nhưng bây giờ hắn tự nhận là vẫn không có năng lực lãnh đạo, cho nên chỉ làm bộ như không thấy.
Trương Uy Hàn có điện thoại, là một người thi lại, nhờ hắn giúp đỡ. Vì thế hắn để Dương Minh và Chu Giai Giai đi trước, rồi đi tìm cách liên hệ.
Vào phòng học, Dương Minh tùy tiện tìm một chổ ngồi, quan sát đại khái phòng học. Có thể nói, trong đại học, giàu nghèo phân hóa nghiêm trọng. Những sinh viên từ vùng núi đến, thật sự ngheo, từ quần áo bọn họ có thể nhìn ra, cuộc sống bình thường có bao nhiêu khó khăn.
Còn đám sinh viên thành phố, thì lại ăn mặc quần áo mới. Giống như Dương Minh vậy, tuy gia đình chỉ làm công nhân, nhưng cha mẹ hắn cũng mua vài bộ quần áo cho năm học mới.
Dương Minh, cái này là điều Dương Minh không quan tâm. Chẳng qua, Dương Minh quan sát một chút, những người giàu thì tập trung bên người giàu, còn người nghèo thì tụ tập bên người nghèo.
Cái này từ xưa đã có rồi.
Đại khái là hơn mười phút sau, một người đàn ông đầu đinh hơn 20 tuổi bước vào, bước lên bục giảng nói: "Được rồi, mọi người giữ im lặng"
Sinh viên năm một tương đối là vẫn còn sợ chủ nhiêm, không giống như đám năm hai và năm ba, cơ bản là không coi chủ nhiệm ra gì. Người đàn ông trung niên kia rõ ràng là giáo sư, cho nên những người đang trò chuyện ở dưới đều ngậm miệng lại.
"Tôi tên là Tạ Vĩnh Cường." Nói đến đây, một nam sinh bên dưới cười trộm" Mọi người đừng cười, đây là ba chữ Tạ Vĩnh Cường, tình yêu nông thôn. Tôi chính là chủ nhiệm năm một và năm hai của các bạn"
Không biết là người nào đã vỗ tay đầu tiên, Dương Minh đành phải vỗ tay có lệ hai cái.
Tạ Vĩnh Cường giơ tay lên cản, nói: "Các người không cần hoan nghênh tôi, nịnh bợ tôi cũng vô dụng, tôi chỉ phụ trách quan sát phẩm hạnh và kỷ luật, thành tích cuộc thi tôi không quản"
Lời này nói ra, những người đã vỗ tay khi nãy đều hết sức xấu hổ, không ngờ rằng giáo sư ở đại học khác xa trung học, không để mình đẩy lòng vòng.
"Bây giờ, tôi bắt đầu điểm danh theo số, khi gọi đến ai thì người đó đứng lên, để tôi nhận thức đơn giản một chút" Tạ Vĩnh Cường nói: "Ngày mai, mọi người được nghỉ một ngày, từ tháng sau sẽ bắt đầu tập huấn quân sự một tháng. Trang phục quân huấn sau khi điểm danh xong sẽ đến hậu cần lĩnh. Mặt khác, sau tập huấn xong chúng ta sẽ bắt đầu tranh cử ban cán bộ, bạn nào muốn tham gia tranh cử thì chuẩn bị một phần thuyết trình. Chức vụ có lớp trưởng, lớp phó, lớp phó học tập, lớp phó vật chất, lớp phó thể dục. Chức vụ không nhiều, yêu cầu cũng không nhiều, sử dụng hình thức dân chủ, mỗi học kỳ sẽ tranh cử một lần. Tôi không tham dự, cho nên, tối muốn nhắc trước những bạn muốn đi đường tắt, đừng tìm đến tôi!"
Tạ Vĩnh Cường nói câu cuối cùng làm cho phía dưới cười ầm cả lên, nhưng Dương Minh cảm thấy được thầy chủ nhiệm này cũng không tệ.
Kế tiếp, Tạ Vĩnh Cường bắt đầu điểm danh, ngoại trừ những người chưa đến, Dương Minh đại khái đã nhớ được tên của mọi người.
Mỗi lớp chỉ có ba mươi người, hai lớp cũng chỉ có sáu mươi người, nhớ tên cũng không phải là một chuyện quá khó khăn. Chẳng qua, hai lớp nhiều sinh viên như vậy, tính luôn cả Chu Giai Giai thì mới có mười bốn nữ sinh, tỉ lệ này thật là thảm!