- Yên tâm đi, em sẽ cùng Tình Tình chờ anh trở lại, tiếp tục chơi trò ba người!
Tôn Khiết do dự một lúc lâu mới nói ra một câu rất là bưu hãn! Đồng thời làm cho Dương Minh hơi dở khóc dở cười, không khí trong cả gian phòng thoáng cái lại sinh động lên!
Tiếu Tình tuy rằng hơi không biết nói gì với hành động lớn mật của Tôn Khiết, nhưng mà Tôn Khiết nói như thế, thật ra cũng là một loại biểu đạt tình yêu say đắm với Dương Minh, cho nên Tiếu Tình không nói nhiều, chỉ là hơi xấu hổ nói:
- Sao lại không đứng đắn như thế? Nói cái gì vậy chứ?
- Thật ra thì Tiểu Khiết nói rất đúng, trong lòng anh cũng nghĩ như thế, có những lời này của cô ấy thì nói gì đi nữa anh cũng sẽ trở lại! - Dương Minh cười nói.
- Nhìn xem? Chẳng phải vẫn chỉ có em hiểu Dương Minh nhất sao? - Tôn Khiết hơi đắc ý nói.
- Được rồi được rồi, vẫn là em hiểu anh ấy được chưa? - Tiếu Tình không có biện pháp, chẳng thể làm gì hơn ngoài việc gật đầu thừa nhận.
"Đó là đương nhiên!" Tôn Khiết cũng đã bị Tiếu Tình và Dương Minh làm cho bối rối, Dương Minh muốn đi, nàng làm sao có thể ngủ được? Ranh mãnh cười nói:
- Tình Tình, không bằng chúng ta làm cho Dương Minh trải qua một đêm khó quên được không? Chằng phải lúc đó anh ấy cũng không dám không quay lại hay sao?
- Khó quên thế nào?
Tiếu Tình trong lòng tất nhiên hiểu rõ lời của Tôn Khiết có ý gì, chẳng qua ngoài miệng nàng cũng chỉ hừ một tiếng hỏi.
Một đêm này, Dương Minh nhất định thấy khó quên, đúng là hắn đã trải qua một đêm khó mà quên được…
Rạng sáng ngày thứ hai, Tôn Khiết lái xe đưa Dương Minh đến cửa ra vào của khu Hoa Thương trước, sau đó trực tiếp chở Tiếu Tình đến trường học.
Tuy rằng lăn qua lăn lại một đêm nhưng mà Tôn Khiết và Tiếu Tình đều tình nguyện, dù sao đây cũng là một đêm cuối cùng mà Dương Minh bồi các nàng. Hai ngày sau Dương Minh phải đi rồi, lúc nào quay về cũng không rõ nữa.
Bây giờ chỉ còn lại Hoàng Nhạc Nhạc và Tô Nhã, nhưng mà Dương Minh cũng không có ý định nói cặn kẽ cho các nàng như vậy. Dù sao hai người cũng ở cách mình khá xa, trao đổi qua điện thoại cũng không phải quá dễ dàng, Dương Minh cũng chỉ định nói một chút là mình phải đi thì hành một nhiệm vụ, lúc nào trở lại thì không rõ. Tin tức cụ thể thì để cho Hoàng Nhạc Nhạc liên lạc với Vương Mi hoặc Trương Tân, còn Tô Nhã biên kia có thể liên lạc với Trần Mộng Nghiên.
Tô Nhã thường xuyên liên lạc với Trần Mộng Nghiên thông qua QQ, bây giờ nàng cũng khá quen thuộc với Lâm Chỉ Vận, còn Chu Giai Giai thì càng không cần phải nói, đó là người bạn học, cũng là đối thủ thời cấp hai, không ngờ được bây giờ lại trở thành khuê trung mật hữu!
Trong một ngày này, Dương Minh không đi những nơi khác mà chỉ ở nhà phụng bồi Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai. Ba người muốn trước khi Dương Minh đi thì để lại một đứa bé, Dương Minh tất nhiên là bận rộn không dứt…
Chẳng qua đây là lần đầu tiên của Chu Giai Giai, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận tất nhiên là tránh đi một chút, để cho Chu Giai Giai vượt qua lần đầu tiên khó quên này.
Kỳ thực Dương Minh và Chu Giai Giai cho đến bây giờ ngoại trừ một tầng quan hệ cuối cùng kia ra thì cũng không khác gì với các nàng Trần Mộng Nghiên cả, mà Chu Giai Giai cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng hiến thân, cho nên ngoại trừ mong đợi đối với chuyện này thì không còn bất kỳ khúc mắc nào.
Có thể đem thân thể cho Dương Minh trước khi hắn đi cũng là tâm nguyện của Chu Giai Giai, cho nên Chu Giai Giai lộ vẻ rất vui vẻ.
- Dương Minh, rốt cục em cũng đợi được đến một ngày này, em vui lắm!
Trên mặt Chu Giai Giai tràn đầy nụ cười hạnh phúc, quả thực, nàng đã bắt đầu yêu thích Dương Minh từ hồi cấp hai, cho đến tận bây giờ, cuối cùng cũng tu thành chính quả!
Đến được bây giờ, gian khổ, khốn khổ đến cỡ nào thì Chu Giai Giai biết, Dương Minh cũng hiểu rõ! Hai người có thể ở chung một chỗ cũng là hết sức khó khăn.
- Ha ha, Giai Giai, em suy nghĩ kỹ rồi chứ, vĩnh viễn cũng không đổi ý? Anh sợ sau khi anh đi thì em sẽ hối hận…
Dương Minh cũng không nóng lòng mà lại trò chuyện với Chu Giai Giai trước.
- Em vì anh mà chết cũng có thể, hối hận làm sao được? Cho tới bây giờ em vẫn chưa từng hối hận!
- Được rồi, coi như là anh sai! - Dương Minh cười khổ xin lôi nói:
- Giai Giai, kiếp này anh có thể yêu được em và Mộng Nghiên, Chỉ Vận cùng một lúc đã là phúc khí rất lớn rồi. Lại không nghĩ tới các em cũng đều đối với anh như vậy, làm cho anh hơi thụ sủng nhược kinh a…
- Còn Tô Nhã đâu? - Chu Giai Giai cũng nói:
- Tại sao mà anh lại quên mất cô ấy? Hay là cố ý không nói?
- Ạch… không phải anh cố ý không nói… - Dương Minh đổ mồ hôi ròng ròng, bình thường hắn luôn giữ thói quen để Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai ở cùng một chỗ, còn những bạn gái khác thì để chung một chỗ khác, cũng là tránh bị nói lộ miệng. Nhưng mà bây giờ lại bị Chu Giai Giai phát hiện sơ hở.
- Còn cả Tiếu Tình tỷ ở đâu? - Chu Giai Giai tiếp tục hỏi.
"Ạch…" Dương Minh lúc này mới nhớ tới, Chu Giai Giai biết chuyện của Tiếu Tình, không khỏi hơi hơi xấu hổ.
- Còn cả Kinh Tiểu Lộ đâu? - Chu Giai Giai lại hỏi.
- Giai Giai, em biết Tiểu Lộ? - Dương Minh cả kinh, không ngờ Chu Giai Giai cũng biết Kinh Tiểu Lộ!
- Cái này thì lại là do tự em đoán biết được… - Chu Giai Giai cười cười:
- Quả nhiên hai người có quan hệ! Em nói này, nếu không thế thì làm sao mà anh lại giao công ty Danh Dương cho cô ấy quản lý được?
- Ạch… ha ha… - Dương Minh cười khan hai tiếng.
- Những thứ này… em biết em không thể nói với chị Mộng Nghiên, nhưng mà em lại cảm thấy thật có lỗi với chị ấy, thật sự cảm thấy hơi buồn! - Chu Giai Giai thở dài:
- Dương Minh, nếu như lần này anh bình an trở lại thì hãy nói thật hết quan hệ của mấy cô ấy cho chị Mộng Nghiên có được không?
- Tốt! Nhất định là thế! Anh đáp ứng em!
Dương Minh cũng tính toán nói hết những chuyện này ra, bởi vì mục tiêu cuối cùng của Dương Minh là định cư ở đảo X. Mà khi đó, tất cả nữ nhân của mình đều có thể công khai ra ngoài sáng, nhưng mà trước đó nhất định phải thẳng thắn nói ra mới được.
- Vâng… như thế thì trong lòng em cũng bớt đi một gánh nặng! - Chu Giai Giai gật đầu:
- Vậy chúng ta bắt đầu được đi? Được chứ? Em chờ mong quá!
- A, được!
Dương Minh gật đầu, hắn cũng không nóng nảy, bởi vì Chu Giai Giai là lần đầu tiên, chung quy cũng phải làm cho nàng cảm thấy tuyệt diệu thêm một chút mới được. Tuy rằng thời gian hơi gấp nhưng Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận cũng có thể hiểu được.
- Chờ một chút, trước tiên em muốn gọi điện thoại cho Tô Nhã…
Chu Giai Giai bỗng nhiên mò lấy điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường của nàng, rất kiên định nói:
- Trước khi làm chuyện này, em muốn nói với Tô Nhã một chút, đây cũng là sự tôn trọng đối với cô ấy…
- Chuyện này, không gọi có được không?
Dương Minh nhất thời hơi lúng túng, dù sao Chu Giai Giai gọi điện thoại cho Tô Nhã thì hắn cũng không nên ngồi một bên để nghe.
- Gọi! Tất nhiên phải gọi! - Chu Giai Giai rất là khẳng định gật đầu.
- Tốt lắm, em gọi điện thoại trước đi, anh đi ra ngoài lượn một vòng, gọi điện xong thì gọi điện thoại cho anh được không?
Dương Minh thật sự không muốn ngồi một bên nghe Chu Giai Giai gọi điện thoại cho Tô Nhã, điều đó làm hắn rất lúng túng. Tuy rằng da mặt của Dương Minh rất dày, nhưng cái đề tài giữa con gái với nhau, Dương Minh cũng cảm thấy quá kỳ cục rồi.
- Được, em nói điện thoại xong sẽ gọi anh! Rất nhanh thôi!