Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1799:  Không cần nể tình



Tiếu Tình hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại cười khổ, thì ra đây chính là quyền sư hắc quyền trong mắt Dương Minh, đó là không đáng một đồng, không khác người chết thì phải? Nhưng nhớ đến thân phận đặc thù của Dương Minh thì thật sự hắn không cần phải sợ một gã quyền sư hắc quyền, hắn sắp phải thi hành một nhiệm vụ đặc công siêu nguy hiểm, nếu đánh không lại một quyền sư thì còn thi hành nhiệm vụ kiểu gì?

Nghĩ tới đây thì Tiếu Tình yên tâm hẳn, quân tâm quá tất loạn, mà Dương Minh thì lại nắm chắc mười phần!

Hơn nữa Dương Minh cũng đã nói, nếu như không phải trong trường học thì đã đánh chết tên kia rồi! Tiếu Tình không hề thấy Dương Minh khoa trương tý nào, bởi vì lấy thân phận của Dương Minh, đánh chết một hắc quyền sư thì cũng có người giải quyết hộ, không cần Dương Minh phải ra mặt!

Thậm chí chỉ cần hắn đánh điện một cái là cảnh sát sẽ làm cho án kiện này biến mất.

- Em cũng đã quên anh rất lợi hại! - Tiếu Tình thở dài:

- Xem ra em đánh uổng cú điện thoại này rồi.

- Tình Tình quan tâm anh, sao lại uổng chứ? - Dương Minh cười nói:

- Dù em gọi điện thoại cho anh vì cái gì thì anh đều rất vui vẻ, nếu mà xem trực tiếp thì cũng thấy anh được, cổ vũ cho anh đi nhé!

- Vâng, hạ thủ đừng nặng quá, nếu không trường học cũng không dễ sắp xếp đâu.

- Yên tâm đi, anh tự có chừng mực. - Dương Minh hơi gật gật.

Vừa ngắt cuộc điện thoại của Tiếu Tình không bao lâu thì Phùng Cửu Năng bên kia đã nói:

- Phía dưới, xin mời võ lâm cao thủ của trường chúng ta, bạn học Dương Minh cao thủ ra sân!

Phùng Cửu Năng cố ý nhấn mạnh hai chữ "cao thủ", cứ như thế thì lát nữa Dương Minh thua càng thảm thì hậu quả lại càng thêm nghiêm trọng, ấn tượng về Dương Minh trong mắt mọi người sẽ càng thay đổi!

Cho nên giờ phút này Phùng Cửu Năng sẵn lòng liên tiếp khích lệ Dương Minh:

- Tin rằng không cần giới thiệu nhiều về bạn học Dương Minh, anh từng đánh bại phó xã trưởng và xã trưởng Teakwondo, lại đại phát thần uy trong tiết mục nghệ thuật năm ngoái! Mọi người nhiệt liệt vỗ tay, hoan nghênh cao thủ của chúng ta nào!

Dưới đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mặc dù Phạm Tứ Bưu này thoạt nhìn to cao hơn, rất có bộ dạng dọa người, nhưng mà phần lớn học sinh đều ủng hộ Dương Minh, cảm thấy Dương Minh là lợi hại nhất!

Lúc trước mắng Phạm Kim Triết thì cứ mắng, nhưng bây giờ Dương Minh ra rồi, mọi người thoáng cái nhiệt tình hẳn lên.

- Dương Minh! Dương Minh! Dương Minh!

- Dương Minh cao thủ, uy chấn tứ phương!

- Đánh chết tên khốn không học trong trường này đi!

- Bảo vệ uy phong của đại học Tùng Giang, đánh chết hắn đi!

- Đúng, Dương Minh cao thủ đánh chết Phạm Tứ Bưu!

Hiện tại trong sân chỉ có số ít học sinh biết thân phận chân chính của Phùng Tứ Bưu, đều lo lắng Dương Minh ứng phó thế nào! Nhưng mà người như thế quá ít, hơn nữa họ nói với người khác thì người ta nhất thời cũng không tin lắm, cũng không có thời gian nghiên cứu với họ, tất cả đều đặt lực chú ý vào Dương Minh làm cho không khí rung động hẳn lên.

Dương Minh từ sau đài đi ra trong tiếng hoan hô của các bạn học.

Giờ phút này, Dương Minh lên đài với một thân trang phục nhẹ nhàng, không giống với hình tượng hổ báo lúc giao đấu với xã đoàn Teakwondo, nhạc đệm Vua Cờ Bạc cũng không có, điều này cũng làm cho những bạn học kia hơi thất vọng.

Nhưng mà nếu Dương Minh đã tới thì cũng đủ rung động rồi, không cần yêu cầu cao như vậy.

- Xin chào các bạn, cảm ơn các bạn đã nhiệt liệt ủng hộ! - Sau khi Dương Minh lên sân khấu, không cần đợi Phùng Cửu Năng nói, hắn giật luôn mic nói vào.

- Đưa cái mic cho tôi đã, tôi đã nói xong đâu? - Phùng Cửu Năng không ngờ Dương Minh vừa lên đã giật ngay cái mic, lập tức hơi nóng nảy.

"Chờ tao nói hết đã." Dương Minh khoát tay áo, nhìn cũng không thèm nhìn một cái. Thằng này rõ ràng là cùng bọn với Phạm Kim Triết, vì thế Dương Minh cũng chẳng cần phải nể mặt hắn làm cái gì.

- Anh làm cái gì vậy? Tôi là chủ trì… - Phùng Cửu Năng đang định tiếp tục nói một ít quy định tranh tài, không ngờ Dương Minh lại nhanh như vậy.

- Muốn ăn đòn không mày? - Dương Minh trợn mắt nhìn Phùng Cửu Năng, cười lạnh nói.

"Gì?" Phùng Cửu Năng lập tức ngẩn người, sợ hết hồn! Mặc dù hắn không cho là Dương Minh có thể đánh bại Phùng Tứ Bưu nhưng chính bản thân hắn đánh không lại Dương Minh, hắn sợ Dương Minh! Nếu bị Dương Minh đập một trận thì cái được không bằng cái mất!

Cho nên, trong lòng Phùng Cửu Năng dù hết sức căm tức nhưng cũng chỉ có thể để Dương Minh nói, bởi vì hắn không dám trêu chọc Dương Minh! Phùng Cửu Năng không thể làm gì khác hơn là nói: - Nói trước đi, anh nói xong tôi lại nói!

Lời của Dương Minh lập tức làm cho các bạn học dưới đài cười vang, tất nhiên không phải cười Dương Minh mà là cười Phùng Cửu Năng! Mọi người đều ghét tên Phùng Cửu Năng này, đều cảm thấy hắn chỉ là một công cụ, vừa nãy đã muốn mắng hắn rồi!

Lúc này, Dương Minh nói một câu "Muôn ăn đòn hả mày" đúng là chọc tức Phùng Cửu Năng, làm cho Phùng Cửu Năng này trở thành Phùng Vô Năng!

Cái loại này đúng là đồ thích bắt nạt kẻ yếu!

Dưới đài lập tức sôi trào lên một lần nữa, bởi vì mọi người đều rất ủng hộ Dương Minh, thấy Dương Minh phát uy tất nhiên là cao hứng.

- Dương Minh Dương Minh, đệ nhất toàn trường!

- Dương Minh uy vũ!

- Dương Minh quá trâu bò, Phùng Cửu Năng quá vô năng!

- Vô năng, hắn chính là vô năng!

Dương Minh cười cười, nhìn các bạn học phát uy dưới đài, hắn làm một thủ thế "bình tĩnh đã", sau khi chờ các bạn học yên lặng mới nói tiếp:

- Có vài bạn học có thể hơi thất vọng với việc mình ăn mặc nhẹ nhàng thế này lên đài đúng không? So với lúc tỷ thí với xã đoàn Teakwondo thì lần này mình quá đơn giản đúng không?

- Đúng, bọn mình muốn nhìn Vua Cờ Bạc lên đài!

- Võ thuật đập gạch!

- Ha ha, mình cũng muốn giải thích với mọi người một chút! - Dương Minh cười nói:

"Lúc trước mình làm như vậy là do đối thủ cũng là sinh viên của trường mình, mặc dù mình với họ có chút mâu thuẫn nhưng đó cũng là mâu thuẫn nội bộ của trường chúng ta!

Nhưng mà người mà mình giao đấu hôm nay cũng không phải là sinh viên trường mình, à, hắn có phải sinh viên hay không còn chưa nói, mình làm sao mà lại thấy hắn giống một ông chú nhỉ? Cho nên mình việc gì phải bày ra trận chiến như vậy đối với loại người không biết có phải sinh viên hay không này? Mình cũng không thèm để trong mắt, cũng không cần cho hắn mặt mũi gì, lát nữa trực tiếp đánh ngã hắn, cần gì phải làm nghi thức lên đài làm quái gì?"

Các bạn học vừa nghe Dương Minh giải thích thì lập tức gật đầu lia lịa, đúng thế, Phạm Tứ Bưu này không biết từ đâu ra, Dương Minh còn chuẩn bị nhiều thế làm gì? Trực tiếp một chiêu thịt đẹp là được, đến đây đã là cho hắn mặt mũi rồi, còn phải chuẩn bị trước làm gì nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.