Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1804:  Hành động của Trần Mộng Nghiên



- Có ý gì, sao mày biết tao đã từng tới thành phố Tùng Giang? - Phùng Tứ Bưu nhất thời kinh hãi! Chuyện mình đã từng tới thành phố Tùng Giang ngay cả Phùng Cửu Năng và Phạm Kim Triết cũng không biết, thằng Dương Minh này làm sao biết được?

- Mày từng thua đàn em của tao một trận. - Dương Minh khẽ mỉm cười rực rỡ nói.

"Đàn em.." Phùng Tứ Bưu nhất thời biến sắc, chợt nhớ tới Hầu Chấn Hám, người kia từng cho mình tổn thương lớn... Đó cũng là lần mà Phùng Tứ Bưu thua thảm nhất!

- Hầu Chấn Hám, đừng có quên cái tên này chứ. - Dương Minh nói xong liền đứng dậy, xoay người xuống đài.

- Hầu Chấn Hám... Hầu Chấn Hám là đàn em?!

Phùng Tứ Bưu thật sự không thể tin được tin tức kia, nhưng bắt buộc phải tin, bởi vì Dương Minh quá lợi hại, so với Hầu Chấn Hám chỉ hơn chứ không kém! Mà Dương Minh biết chuyện bí mật như thế, hắn cũng chỉ có thể tin, tất cả đều là sự thật!

Một lần tới thành phố Tùng Giang đó là làm thuê cho Vu Hướng Đức, đánh quyền thay cho hắn. Chuyện này rất bí ẩn, ngoại trừ người trong cuộc, Phùng Tứ Bưu không tin người khác biết được, mà Dương Minh chỉ là một sinh viên năm nhất, nếu không biết chân tướng thì làm sao nói ra những chuyện này được?

Chuyện điều tra từ trước thì lại càng không thể, bởi vì việc thay Phạm Kim Triết ra sân hôm nay không một kẻ nào biết, trước khi mình lên đài cũng không nói cho người khác, cho nên lên đài mới làm cho bọn sinh viên tức giận như vậy!

Cho nên việc Dương Minh điều tra từ trước là không thực tế. Hơn nữa Dương Minh có thực lực như vậy thì không cần phải nói láo, hắn hoàn toàn có thực lực miểu sát mình, Hầu Chấn Hám kia có phải đàn em của hắn không có gì khác biệt đâu?

Nghĩ tới đây, Phùng Tứ Bưu không khỏi chán nản, thậm chí còn hơi cảm tạ Dương Minh đã bỏ qua cho hắn! Bởi vì nếu Dương Minh không hạ thủ lưu tình thì hắn đã sớm giãy chết rồi.

- Cảm ơn mọi người đã cổ vũ! - Dương Minh đi tới trước đài, cầm mic lên và nói với các bạn học bên dưới:

- Mình đã hoàn thành việc miểu sát đẹp mắt, đối thủ quá yếu, không có cách nào khác, mình còn muốn biểu diễn thêm một lát nhưng mà đối thủ không phối hợp! Mình thật hâm mộ Ultraman, bên cạnh anh ta đều là một bầy quái thú im lặng phối hợp!

- Ha ha ha ha ha!

Dưới đài nhất thời tuôn ra tiếng cười vang, lời của Dương Minh quá hài hước, lại còn so Phùng Tứ Bưu với quái thú, mà Dương Minh lại còn là Ultraman đánh quái thú.

- Dương Minh uy vũ!

- Thật sự là miểu sát! Quá đẹp mắt!

- Giống như quyền hoàng tất sát, nháy mắt là giết được!

- Loại hàng mã trông thì ngon mà không xài được! Nhìn cường tráng còn dọa người, trên thực tế không chịu nổi một đòn!

- Mình còn một số chuyện, không thể tiếp mọi người được nữa, mời mọi người đốc thúc Phạm Kim Triết, cho hắn chạy trần truồng một vòng ở bãi tập trong trường! - Dương Minh cười nói với các bạn học dưới đài.

- Tốt! Tốt!

- Bọn mình giúp đốc thúc!

- Yên tâm đi, chúng mình tuyệt đối sẽ chú ý đến Phạm Kim Triết, để cho hắn phải chạy trần truồng!

Khán giả dưới đài đều không hẹn mà cùng xung phong nhận giúp Dương Minh đốc thúc Phạm Kim Triết chạy trần truồng!

Dương Minh lui xuống sân khấu trong tiếng hoan hô. Chuyện ở nơi này hắn đã làm xong rồi, có lẽ cũng đến lúc rời đi?

Chỉ là trước khi đi, Dương Minh vẫn tiếc nuối mấy chuyện.

Một là Tô Nhã, trước khi đi không thể gặp nàng một lần làm cho Dương Minh tiếc nuối. Nhưng mà Dương Minh cũng biết Tô Nhã bề bộn nhiều việc, không muốn làm nàng phân tâm, chuyện này cũng chưa nói cho nàng biết.

Một người khác là Hoàng Nhạc Nhạc, Dương Minh cũng không thể tự từ biệt nàng, nếu có thể mà nói, trước khi đi, Dương Minh muốn nhớ Hạ Băng Bạc an bài một chút, để cho Hoàng Nhạc Nhạc đi theo máy bay của mình, coi như là cuộc đưa tiễn ngắn ngủi.

Người xem điên cuồng mà nhiệt tình không biết Dương Minh lặng lẽ rời đi, bọn họ đắm chìm trong niềm vui thắng lợi, lại càng mong đợi Dương Minh phát uy tiếp!

Sau khi Dương Minh đi, bọn họ điên cuồng xông lên sân khấu, họ muốn đánh Phùng Cửu Năng một trận!

Kết quả là Phùng Cửu Năng còn chưa chạy khỏi sân thể dục đã bị vô số học sinh vây quanh để vùi dập...

Dương Minh ra khỏi sân thể dục, hít sâu một hơi rồi lên xe, hắn trực tiếp phóng về biệt thự, không hề dừng lại. Hắn không muốn đi chỗ nào nữa, chỉ muốn bồi tiếp Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai. Ba cô gái này làm bạn với hắn lâu nhất, mỗi ngày đều ở chung một chỗ, Dương Minh thật không nỡ rời đi...

Hơn nữa, các nàng cũng không biết sự thật, không biết mình phải đi thi hành nhiệm vụ có nhiều nguy hiểm...

- Chị Mộng Nghiên, Dương Minh biết chúng ta làm như vậy có mất hứng hay không? - Chu Giai Giai hơi thấp thỏm hỏi.

- Không đâu, nếu như anh ấy trách thì cứ đổ lên đầu chị là xong. - Trần Mộng Nghiên chẳng sợ, tình cảm của nàng và Dương Minh coi như bền chắc nhất, không người nào có thể thay đổi việc nàng ở bên Dương Minh nên Trần Mộng Nghiên chủ động gánh phiền phức cho chị em.

- Ôi... vậy làm sao mới tốt? - Chu Giai Giai nghe Trần Mộng Nghiên nói thế thì cũng yên tâm.

- Mỗi nữ nhân của Dương Minh đều có quyền về tình cảm, mà chị thì có nghĩa vụ báo cho mấy cô ấy... - Trần Mộng Nghiên thở dài:

- Không biết ngày mai Lam Lăng có về hay không? Cô ấy còn không đón điện thoại, nhưng mà chị cũng đã nhắn tin cho cô ấy rồi...

- Lam Lăng... rốt cuộc cô ấy là cô gái như thế nào? Sau này có thể sống chung yên lành với chúng ta hay không?

Chu Giai Giai nghe cái tên này thì hơi lo lắng hỏi. Nàng và Lâm Chỉ Vận đã nghe qua cái tên này nhưng chưa từng gặp mặt, càng đừng nói là sống chung với nhau.

- Hẳn là một cô gái không có nhiều tâm cơ, chắc là rất dễ thân cận đó... - Trần Mộng Nghiên thở dài, trên thực tế nàng cũng không tiếp xúc qua với Lam Lăng, cũng chưa từng nói chuyện với Lam Lăng bao giờ!

Hiểu biết của Trần Mộng Nghiên về Lam Lăng hoàn toàn là từ Dương Minh. Dương Minh đã từng trải qua việc Lam Lăng phát hiện mình và hắn cùng mua đồ ở siêu thị, nhưng mà Lam Lăng cũng không làm gì, bởi thế có thể thấy Lam Lăng không phải là một cô gái thích tranh giành!

Chỉ cần không tranh không đoạt, không lợi dụng lý do Dương Minh đến với nàng trước để kiêu ngạo, Trần Mộng Nghiên tin chắc mình có thể thân cận được với nàng! Mà nàng có mang lý do này ra thật thì cũng không sao, Lam Lăng thì là gì chứ? Lâm Chỉ Vận mới là nữ nhân đầu tiên của Dương Minh!

Em Lâm ở cạnh mình, không tin rằng đấu không lại Lam Lăng!

Dĩ nhiên, đây chỉ là trường hợp xấu nhất, trên thực tế Trần Mộng Nghiên mong có thể hòa thuận với Lam Lăng! Nàng ta cũng là nữ nhân của Dương Minh, đây là sự thật không thể thay đổi, Trần Mộng Nghiên cũng không thể thay đổi, như vậy thì xử lý tốt quan hệ của hai người mới là kết quả tuyệt nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.