Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1814



Cho nên tên cướp lùn vẫn còn chưa biết sống chết uy hiếp Tô Nhã: 

“ Em gái, anh cho em hai lựa chọn, một là theo anh đi hưởng bồng lai tiên cảnh, chúng ta sẽ tha cho bạn trai của em, còn không anh sẽ giết bạn trai em trước sau đó lai ‘hiếp xong giết’ thế nào em chọn đi?” 

“ Các ngươi chẳng lẽ muốn đâm ta?” 

Dương Minh cười mà như không cười nhìn hai tên cướp, nhàn nhạt hỏi. 

“ Nói nhảm, bạn gái mày nếu còn không chịu phối hợp, tao liền đâm chết mày: 

Tên cướp cao cũng uy hiếp nói: 

“ Nói cho mày biết anh em tao tung hoành ở cái bờ biển này nhiều năm rồi, còn không phải là chưa có giết người, mười thằng thì cũng có tám thằng giao bạn gái rồi.” 

“ Ah, vậy tụi mày nhào vô đâm chết tao đi..: 

Dương Minh liền đứng ở nơi đó nói, làm ra bộ dáng khiêu khích. 

“Ực” 

Thái độ của Dương Minh làm cho hai tên cướp có chút ngây cả người, còn có người như vậy sao? Hăn không sợ chết sao? Sao còn đứng ở đây cho mình đâm? Thằng đó quả thực không sợ chết, hay đầu óc không bình thường. Chắc lẽ cố ý làm bộ không muốn sống? Bởi vì cổ nhân đã dạy, người sợ kẻ lỳ, lỳ sợ kẻ liều mạng, hôm nay Dương Minh làm như không muốn sống, làm cho hai tên cướp cho rằng Dương Minh giả bộ thôi? Làm ra bộ dạng này để cho chúng thấy sợ rồi bỏ qua cho mình? Nghĩ tới đây, tên cướp cao nở nụ cười: 

“ Không cần sợ, thằng nhóc chỉ giả bộ thôi” 

“ Nhóc con, tao nói cho mày biết không cần phải làm màu nữa, loại như mày anh em tao thấy nhiều rồi, sao phải xoắn, vậy mày có muốn biết kết quả của những thằng như mày không?” 

“ Không cần biết ” 

Dương Minh lắc đầu 

“ Đó là bị tụi tao tặng cho vài lỗ, rồi đem xác làm quà cho cá mập” 

Tên lùn hù Dương Minh 

“ Cái biển này toàn là cá mập nếu mà ném xác mày xuống, ngay cả xương cũng không còn đâu” 

“ A, thật không?” 

Dương Minh tất nhiên sẽ không tin hai tên này từng giết người, chỉ cần nhìn bộ dạng của bọn chúng là biết ngay tụi nó đang ‘ góp gió thành bão’ mà. 

“ Mày dài dòng làm gì, chọn lựa nhanh đi?: 

Tên cướp lùn trừng mắt nhịn không được nói. 

“ Tao chọn chết, ê tai điếc hả sao còn chưa qua đây?” 

Dương Minh có chút giễu cợt nhìn tên cướp lùn nói. 

“Móa nó dám xem thường anh hả” 

Tên cướp lùn bị Dương Minh mắng, nổi trận lôi đình, nhìn về phía tên cướp cao hỏi: 

“Ca, làm sao bây giờ? Thằng này lì quá giết nó nha?” 

Tên cướp cao rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, bọn chúng chủ yếu là cướp tiền cướp sắc, nhưng chưa có giết người, tụi nó cũng không có ngu, giêt người rồi lỡ xảy ra chuyện lớn, đến lúc đó cảnh sát sẽ điều tra tới cùng. Nhưng mà tình huống hiện tại, cũng không giống trước, những người bị dọa đều sợ trả thù cũng không dám để lộ ra chỉ dám để ở trong lòng, nhưng mà không ngờ tới Dương Minh lại không sợ hù dọa, ngược lại còn chống đối bọn chúng, giờ không biết làm sao cho tốt đây. Nhìn qua Tô Nhã xinh đẹp một chút, tên cướp cao đành cắn răng, chim vì thức ăn mà chết, còn người vì gái mà chết. Hôm nay, gái đẹp đã đến tay ngu gì bỏ, nếu bạn trai của nàng đã muốn chết, mình giúp hắn toại nguyện, rồi sau đó tha hồ abc xyz với nàng! Cho nên tên cướp cao liền gật đầu với tên cướp thấp, cầm lấy con dao gâm hướng Dương Minh đâm tới. Hắn đã đưa ra quyết định, đầu tiên là giết chết Dương Minh, sau đó đem xác phân thây thành mấy chục mảnh sau đó dem ném xuống biển, chưa chắc đã bị cảnh sát phát hiện, không chừng còn bị cá mập ăn sạch luôn, còn em gái xinh đẹp sau khi chơi cho thật đã, cũng không chừa lại đem giết luôn. Nhìn xinh đẹp như vậy, giết cũng tiếc, nhưng mà chơi một đêm cũng đáng rồi, hắn hạ quyết tâm như vậy. 

“ Mày đi chết đi...” 

Tên cướp lùn hung hãn, hạ quyết tâm giết chết Dương Minh. Bất quá, sau một khắc, hắn liền kinh ngạc, con dao trong tay đã không còn. 

“ A! Con dao của tao đâu? Tại sao lai mất tiêu rồi?” 

Tên cướp lùn chuẩn bị đâm chết Dương Minh, lại bỗng dưng ngạc nhiên, con dao gâm biến đâu mất tiêu rồi, hắn mở to mắt ra tìm có khi nào làm rơi xuống đất không? 

‘Ê mày có thấy con dao của tao không?” 

Tên cướp lùn mở to mắt ra nhìn qua tên cướp cao hỏi 

Tô Nhã nhìn bộ dạng của tên cướp lùn luống cuống liền cảm thấy buồn cười liền bụm miệng mà cười, bởi vì, con dao của tên cướp lùn không biết từ khi nào đã nằm trong tay Dương Minh. Lần này gặp phải cướp, tâm tình của Tô Nhã cũng khác, khi đó hai người còn là con nít, gặp phải tất nhiên là không dám phản kháng chỉ có thể cầu xin tha cho chạy trốn thôi. Nhưng mà hiện tại, với thân thủ của Dương Minh thì Tô Nhã rất có lòng tin, ngay cả quyền vương thế giới ngầm còn bị một phát chết tươi, thì đối phó hai tên cướp này chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ! 

“ Nhìn thấy...: 

Tên cướp cao có chút hoảng sợ, trong giọng nói có chút cà lăm rồi, hắn chưa từng thấy qua chuyện kì quái như vậy, lúc trước nhìn qua Dương Minh không có xuất thủ nha, mà con dao của tên lùn lai ở trong tay hắn, hắn làm sao làm được? Và làm như thế nào? Con dao trong phút chốc biến mất, rồi bỗng dưng xuất hiện trên tay Dương Minh với tốc độ cực nhanh, làm cho tên cướp cao nghĩ là mình gặp quỷ 

“ Ở nơi nào mau nói cho tao biết?” 

Tên cướp lùn không có nghe được thanh âm của tên cướp cao có chút sợ hãi, nhíu mày thiếu kiên nhẫn hỏi. 

“ Ở...ở... Trên tay hắn” 

Tên cướp cao chỉ vào Dương Minh kinh ngạc nói 

“ Cái gì? Trên tay hắn? Là ý gì?” 

Tên cướp lùn nghe có chút không hiểu lời của tên cướp cao. 

“ Ý hắn muốn nói là con dao ở chỗ tao...” 

Dương Minh giải thích cho tên cướp lùn nghe 

“Đây, cho mày” 

Nói xong, Dương Minh liền vươn tay, đem con dao nhắm về tên tội phạm 

“ Đây...con dao tại sao nằm trên tay mày? Làm sao có thể được? Không thể nào?” 

Tên cướp lùn mở to mắt làm điệu bộ khó tin nhìn Dương Minh. 

“Tao cũng cảm thấy kì quái” 

Dương Minh cười khổ nói 

“Tao chỉ tiện tay, thấy mày chạy tới, liền theo bản nặng cướp con dao, thật là không tốt, đây con dao đây, cầm lấy rồi đâm chết tao đi.

-“ Mày...mày...mày...” 

Tên cướp lùn nhìn chằm chằm Dương Minh, run rẩy nói không ra lời. Tiện tay, mà đã cướp được con dao rồi? Nhiều lắm là cũng chỉ cùng tốc độ với mình thôi, sao mình lại không có cảm giác gì hết vậy? 

-“Tao tao tao” 

Dương Minh nói: 

-“ Tao làm sao chẳng lẽ mày nhận ra tao?” 

Dương Minh nói lời này làm cho hai tên cướpsửng sốt, cái gì mà mày nhận ra tao rồi? Chẳng lẽ, Dương Minh còn có thân phận nào khác? 

-“ Mày... Mày là cảnh sát hả?” 

Một ý nghĩ kinh hãi xuất hiện trong đầu tên cướp cao, cũng không thể trách hắn nghĩ như vậy, Dương Minh lợi hại như thế, hơn nữa còn không sợ cướp, đây còn là người thường sao? Hơn nữa, Dương Minh còn hỏi bọn hắn có nhận ra mình không, vậy hỏi hắn làm sao mà không nghĩ như vậy. Hai huynh đệ này cũng biết, mặc dù người bị hại, một bộ phận tuy không dám đi báo án vì sợ trả thù, nhưng cũng có những người sẽ đi báo án, cho nên cảnh sát ít nhiều gì cũng có chút đầu mối, nhiều lần tiến hành đột kích, giả trang thành các cặp yêu nhau đi dạo quanh đây, nhưng mà hai tên này rất cảnh giác, đối với những cảnh sát giả dạng, chỉ cần nhìn kỹ là chúng có thể phân biệt được rồi, thấy có chút không ổn, chúng sẽ dừng gây án một thời gian để tránh cho cảnh sát điều tra. Hôm nay nghe Dương Minh nói như vậy, bọn chúng tự nhiên sẽ đem Dương Minh trở thành cảnh sát đến bắt bọn chúng. 

“Không phải. 

Dương Minh lắc đầu, phủ nhận suy đoán của bọn chúng. 

-“Hả?” 

Câu trả lời của Dương Minh khiến hai tên cướp không thể tin được, hắn không phải là cảnh sát sao? Không phải thì tại sao lại hỏi tới mấy cái này? Còn hỏi ‘mày nhận ra tao rồi sao’? 

Tất nhiên, bọn chúng cũng không nghĩ rằng Dương Minh lừa bọn chúng, mọi chuyện rõ ràng như vậy mà. Nói không đúng, là bởi vì dưới tình huống này,hai người bọn chúng cũng là bất ngờ xông ra cướp của, nói thế nào cũng không thể chối cãi được, cho nên lời Dương Minh nói chắc chắn là muốn kết án bọn chúng, muốn đem bọn chúng bắt lại. Chỉ cần Dương Minh rút súng, cho dù hai anh em bọn chúng lợi hại tới đâu cũng không dám phản kháng, mặc dù hai tên cướp tự nhận mình rất lợi hại, nhưng cũng không phải là đối thủ của súng. Nếu Dương Minh nói hắn không phải là cảnh sát, hai ten cướp liền nổi lên sát tâm, thầm nghĩ chỉ cần giết được Dương Minh, vậy là không có chuyện gì rồi. Nếu Dương Minh nói hắn không phải là cảnh sát, hai tên cướp liền nổi lên sát tâm, thầm nghĩ chỉ cần giết được Dương Minh, vậy thì khỏe rồi. Vì thế mới nói: 

-“ Vậy mày nói câu kia là có ý gì? Mày không phải là cảnh sát, còn hỏi tụi tao có biết mày không? Chẳng lẽ mày là đại nhân vật sao?” 

Hắn nói lời này, cũng là có ý muốn dò xét bối cảnh của Dương Minh, lỡ như Dương Minh là một người có danh vọng, như là đại gia hay quan lớn vân vân, thì lỡ hắn giết chết Dương Minh rồi quăng xuống biển, Dương Minh mất tích rồi, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn, hắn cũng không thoát được có liên quan. 

-“ Vậy tụi mày vẫn chưa nhận ra tao sao?” 

Dương Minh có chút thất vọng nói: 

 

-“ Nhưng mà tao lại nhận ra tụi mày đó.” 

-“ Mày biết tụi tao?” 

Tên cướp cao có chút khó hiểu không biết Dương Minh đang lảm nhảm cái gì, nhìn Dương Minh hỏi lại: 

-“ Mày biết tụi tao thật sao?” 

-“ Mấy năm trước, ngay tại nơi này chúng mày đã chặn đường tụi tao, chẳng lẽ tụi mày quên rồi sao? Lúc đó mày cũng nói những câu này” 

Dương Minh nhắc nhở 

-“ Sao? Mấy năm trước tụi tao có cướp qua mày sao? Lời lúc đó so với bây giờ cũng không khác nhau sao?” 

Tên cướp lùn sửng sốt, nói: 

-“ Nói như mày, bạn gái mày mấy năm trước cũng bị tụi tao chơi qua? Vậy thì tốt quá, mày để tụi tao chơi thêm mấy lần nữa, mày cũng đâu có mất mát gì, mày chống cự làm gì, chẳng lẽ thực sự muốn chết?” 

Dương Minh nói như vậy làm tên cướp cao hiểu rồi, hơn nữa hắn xem ra, bạn gái Dương Minh lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu như mấy năm trước hắn có cướp qua một lần rồi...chắc chắn là không bỏ qua rồi. Nhất định là đã bị huynh đệ bọn chúng chơi qua. Kể từ đó trong lòng hắn càng thêm bình tĩnh, cho dù Dương Minh có muốn thành siêu nhân mặt quần lót đỏ bên ngoài hắn cũng không sợ. 

-“Chưa có chơi qua” 

Dương Minh lắc đầu, có chút thông cảm, nhìn tên cướp lùn nói: 

-“ Xem ra trí nhớ của mày cũng giống như người mày vậy đều có một khúc a.” 

-“Chưa có chơi qua? Sao có thể như vậy được? Nàng lớn lên xinh đẹp như vậy, tao có đui mới bỏ qua?” 

Tên cướp lùn sửng sốt, có chút không hiểu nổi, rồi bất chợt hắn cả kinh hét lên 

-“ Tao biết rồi, bạn gái lần trước của ngươi không phải là cô này, còn cô lần trước bị chúng tao chơi qua, cho nên mày đã bỏ cô ấy, kiếm con này thay vào đúng không? Sao thấy tao thông minh chưa? Ha ha ha ha.” 

Tên cướp lùn nghĩ thông suốt điểm này, nhất thời tự cho mình thông minh, cao hứng hét lên ‘ mình là thiên tài’ vì chuyện phức tạp như truyện trinh thám thế này mà mình chỉ cần nghĩ có tí là ra. 

-“ Cũng không đúng lắm.” 

Dương Minh lắc đầu nói. 

-“ Không đúng? Sao lại không đúng” 

Tên cướp lùn có chút nghi hoặc nhìn Dương Minh: 

“ À, ta biết rồi.” 

-“ Mày còn biết cái gì?” 

Dương Minh sửng sốt. 

-“ Tao biết rồi, đó là mày có tới hai lão bà” 

Tên cướp lùn suy nghĩ hồi lâu rồi nói. 

-“ Wow cả chuyện này mà mày cũng đoán ra đúng là thông minh đó.” 

Dương minh càng kinh ngạc hơn: 

-“ Nhưng mà tao đâu chỉ có 2 lão bà, tao có rất nhiều lão bà nha.” 

-“ Cái gì? Nói như vậy mày có rất nhiều tiền sao, chắc mày là đại gia hả?” 

Tên cướp lùn nghĩ đến thân phận của Dương Minh có chút buồn bã, nói như vậy làm sao hắn không giết được Dương Minh rồi. Tiểu tử này có nhiều lão bà như vậy chắc chắn là một công tử hào hoa rồi. 

-“ Cũng không phải..” 

Dương Minh lắc đầu: 

-“ Tao cũng chỉ có chút tiền thôi, cũng không nhiều lắm.” 

Nói vậy, làm cho tên cướp lùn nghi nghờ, có chút tiền thôi, không nhiều lắm? Chẳng lẽ tên tiểu tử này là trai bao? Nghĩ tới đây, tên cướp lùn liền nói? 

-“ Mày có phải là một tên tiểu bạch kiểm không?” 

-“ Mày thấy tao đen như vậy, chỗ nào trắng vậy?” 

Dương Minh có chút dở khóc dở cười. 

- “ Vậy mà rốt cuộc mày là cái quái gì?” 

Tên cướp lùn nổi điên lên 

-“ Người mà lần trước mà mày nhìn thấy, cũng chính là nàng, không phải ai khác, chỉ có điều lần trước khi tao chuẩn bị chạy, tao có ném cát vào mắt mày, mày nhớ ra chưa?” 

Nãy giờ, Dương Minh chơi đùa với hắn đã rồi, nên cũng lật bài với hắn, tên cướp lùn chợt nhớ ra 

-“ ĐCM mày chính là thằng nhóc chết tiệt đó” 

Tên cướp lùn sau khi được Dương Minh gợi ý, đã nhớ ra người trước mặt mình là ai: 

-“Ca.thằng này chính là cái thằng nhóc lần trước ã ném cát vào mình, làm anh em mình bị đau mắt đó.” 

Tên cướp cao cũng nhận ra Dương Minh, nhất thời cao hứng: 

-“ Không sau, tao cũng nhớ ra rồi, sau bữa đó, tụi tao tìm mày cả tháng trời, nhưng không biết mày lặn ở đâu, nhưng hôm nay mày đã lết cái mạng chó mày tới đây thì thù cũ nợ mới tao tính luôn cho mày, mày cũng đừng hòng chạy nữa.” 

-“Cái chiêu hồi nãy của mày mà nói đối với anh em tao cũng không hiệu quả đâu đừng có mơ mà áp dụng lại.” Tên cướp lùn cũng hùa theo nói: 

-“Tiểu tử ngươi đứng im đó chịu chết đi đừng có mơ chạy thoát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.