Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1827: Mày rốt cuộc là ai?



Mà người bình thường lúc đối mặt với côn đồ như vậy, đừng nói là ra tay độc ác mà xuất thủ cũng không dám. Đâu ai ngờ là Tôn Khiết ra tay độc ác như vậy?

- Lên, lên hết cho tao!

Chân Đại Châu nổi giận, hắn chưa bao giờ bị uất ức như thế, mang theo đàn em, mà lại bị người ta sỉ nhuc đến như vậy, làm cho hắn giận tím mặt, lửa giận bốc cuồn cuộn

Đám tiểu đệ của Xuyến ca thấy lão đại của mình bị người khác đánh, liền xoa tay ý muốn chuẩn bị làm thịt Tôn Khiết.

Tôn Khiết có thể đối phó với Chân Đại Châu và Xuyến ca là vì nàng ra tay bất ngờ, trong tình huống mà hai tên này đều không đề phòng, nói cách khác nàng không phải đối thủ của hai tên này?

Chân Đại Châu bị thương, Tôn Khiết miễn cưỡng có thể đấu bất phân thắng bại với hắn, nhưng tên Xuyến ca lại là một người khỏe mạnh, căn bản không có khả năng dễ dàng bị Tôn Khiết chế phục

Thực sự khi Tôn Khiết thấy nhiều tên vây quanh mình, liền thấy hơi sợ, nhất thời xoay qua Dương Minh nói:

- Dương Minh tới lượt anh rồi đó. Đông như vậy sao em đấu lại.

- Ha ha…

Dương Minh mỉm cười, đứng lên, về Chân Đại Châu hắn căn bản không quan tâm, dù sao tên Chân Đại Châu cũng thuộc đẳng cấp côn đồ thôi, so với Dương Minh thì là một trời một vực, nên Dương Minh rất xem thường mấy cái tính toán của hắn

Cho nên lần trước, Dương Minh đã chỉ trừng phạt nhẹ rồi tha cho hăn đi, thế nhưng không nghĩ tới là hắn dám quay lại, còn đem theo đàn em nữa chứ! Dương Minh sẽ không tha cho hắn một cách dễ dàng như lần trước nữa

Dương Minh hướng về Chân Đại Châu và mấy thằng tiểu đệ của hắn nói:

-Người chắc là không muốn chạy nữa chứ!

-Mẹ kiếp đánh chết nó cho tao! Có chuyện gì tao chịu!

Chân Đại Châu lúc nổi giận nhìn y như con chó dại, chỉ ngón tay về phía Dương minh mà gào thét

-Dạ

Mấy tên đàn em xông lại dánh Dương Minh. Một tên cầm ống tuýt nhắm thằng đầu Dương Minh mà phang!

Mấy tên côn đồ này đều là không hiểu pháp luật, nên khi Chân Đại Châu nói hắn chịu hết mọi trách nhiệm thì hăng máu lên như gà đá, đều muốn trước mặt lão đại thể hiện!

Dương Minh nhíu mày, mấy tên này vẫn chưa biết quay đầu là bờ, thì Dương Minh chỉ còn cho chúng biết tại sao biển xanh lại mặn thôi!

Tên côn đồ cắc ké tưởng sẽ đánh trúng đầu Dương Minh rồi, thì trong nháy mắt Dương Minh đã cướp được cây ống tuýt trên tay hắn, rồi đập thẳng cây ống tuýt vào người hắn!

Một tiếng ‘Rắc’ vang lên, tên côn đồ la hét lên rồi nằm xụi xuống dưới đất! xương đùi hắn đã …….

Tuy rằng Dương minh hoàn toàn có thể đánh trên đỉnh đầu của hắn, một phát chết tươi, nhưng Dương Minh lại không làm được! Đây chỉ là mâu thuẫn nhỏ, Dương Minh cũng không muốn giết người! Cho nên Dương Minh chỉ làm cho mấy tên này bị nội thương, cao lắm là gãy vài cái xương thôi!

Hắn và Lam Lăng còn chưa ăn cơm xong, còn Tôn Khiết và Dương Hân cũng chưa có ăn, nếu để có mùi máu tươi thì ai còn có hứng ăn cơm nữa?

Vả lại hắn cũng biết mấy tên côn đồ này phải nghe lời lão đại của chúng nên cũng không quá so do,căn bản là làm tắt đi cái nhiệt tình của chúng mà thôi!

Cho nên Dương Minh hạ thủ lưu tình, chỉ đả thương chúng thôi, để chúng vào bệnh viện có thời gian suy nghĩ một chút, không nên bán mạng cho Chân Đại Châu làm gì!

Dương Minh khinh bỉ nhất là cái loại người, không đánh lại ai mà suốt ngày kêu réo đàn em.

Nhưng mà cũng công nhận, tụi côn đồ này lì đòn thiệt, đánh thằng này xong thằng kia xông tới, thằng nào mà không đập gãy tay tụi nó là trồi dậy để ăn đập tiếp!

Dương Minh đập liên hồi không dứt! Cũng may mà Dương Minh thể lực trâu nên đập nãy giờ mà vẫn còn chưa người mà tụi nó thì đã nằm xả lai dưới sàn!

Chỉ trong khoảng nháy mắt, từ một đám côn đồ khỏe mạnh, bây giờ toàn là một đám gãy tay gãy chân!

Chân Lục Địa có chút hoảng hốt nhìn Dương Minh mà không thể tin vào mắt mình!

Chân Đại Châu bị Dương Minh hù dọa không nhẹ! Rốt cuộc hắn chỉ thốt ra đúng một câu:

- Tụi mày rốt cuộc là thần thánh phương nào?

-Hừ, ở Đông Hải này mà cả tao, mày cũng dám đắt tội, mày cũng ngon lắm! Tao là…

Tôn Khiết chuẩn bị nói tên mình, thì bị Dương Minh ngăn cản!

Dương Minh cũng không muốn cho Tôn Khiết nói ra danh tánh, tuy rằng nhà nàng là hắc bang lớn nhất Đông Hải, đương nhiên mấy tên cắc ké sẽ sợ, thế tên Chân Đại Châu này lại dám mang người tới Lục Vị Vư báo thù, có thể thấy tên Chân Đại Châu này cũng là một tên nhỏ mọn, cũng rất là thù dai!

Mặc dù bây giờ có thể tên Chân Đại Châu này sẽ không dám làm gì, nhưng chủ sợ sau khi Dương Minh rời đi, sẽ trả thù Tôn Khiết! Nếu như Dương Minh vẫn còn ở Tùng Giang thì cũng không có gì, nhưng mà hắn hiện tại chuẩn bị đi Vân Nam, hắn đi rồi làm sao có thể yên tâm về Tôn Khiết? Do đó hắn không muốn tên Chân Đại Châu biết danh tánh Tôn Khiết! Để mắc công hắn lại tìm đến trả thù

Cho nên khi Dương Minh kịp thời cản Tôn Khiết, liền hướng Chân Đại Châu nói:

-Tao là ai? Chỉ là một người sống ở Tùng Giang? Không phải tao cũng đã nói với mày rồi sao? Tao tới đây để đón người!

-Người Tùng Giang…

Chân Đại Châu còn tưởng Dương Minh sẽ nói ra tên tuổi, nhưng lại chỉ nói chung chung như vậy, chắc là hắn sợ mình lại kiếm hắn trả thù đây

Nếu Dương Minh không chịu nói ra tên tuổi cũng được, hắn cũng đã có biện pháp khác để đối phó với Dương Minh! Hắn sẽ báo nguy cho cảnh sát, để cảnh sát đối phó với Dương Minh! Tuy người kéo đến gây hứng là mình, nhưng tên này cũng đả thương nhiều người như vậy, cũng phải chịu một phần trách nhiệm

Hơn nữa, khi đó hắn sẽ biết được tên tuổi của Dương Minh cùng bối cảnh, sau đó hắn sẽ chờ dịp bào thù. Nghĩ tới đây, Chân Đại Châu làm ra bộ dạng ân hận, nói

-Tài nghệ không bằng người, ta đi trước sau này còn gặp lại!

-Nếu mày còn muốn tìm tao báo thù, thì tùy ý. Tao tên Dương Minh, cái xe BMW X5 đậu phía trước nhà hàng là của tao, nhớ kỹ biển sô, lúc nào tới kiếm tao cũng đươc!

Dương Minh biết tỏng ý đồ của Chân Đại Châu, thản nhiên nói

Mặc dù bây giờ Dương Minh đã lịch sự hơn, ít dùng dị năng của mình rồi, với quyền lực và địa vị của Dương Minh bây giờ, việc sử dụng dị năng ngày càng ít, lâu lâu mới dùng một lần để điều hòa mà thôi, đó là lí do mà tại sao Dương Minh lại biết được mục đích của Chân Đại Châu.

Có thể nói, bây giờ Chân Đại Châu đang rất là khẩn trương, hắn rất sợ Dương Minh sẽ không tha cho hắn, cho nên trong đầu sơ ý nói ra kế hoạch thoát thân, cũng tạo cho Dương Minh cơ hội biết được bí mật của hắn

Sở dĩ, Dương Minh không ngại nói thẳng cho Chân Đại Châu biết thân phận của mình! Cho dù, Chân Đại Châu có báo cảnh sát, Dương Minh cũng chỉ cần xuất giấy chứng nhận đặc công ra, nhưng Dương Minh lại sợ cảnh sát làm phiền, phá đi bữa ăn, nên trực tiếp nói ra thân phận của mình cho Chân Đại Châu để mai này nếu muốn trả thù cứ tới tìm mình!

Chắc chắn Chân Đại Châu cũng sẽ tới Tùng Giang để hỏi thăm thân thế của mình, chỉ sợ hắn có đi mà không có về. Dù sao Tùng Giang cuỹn là địa bàn của mình, chắc chắn Bạo Tam Lập chỉ cần một ngón tay đã đè bẹp tên cắc ké này!

Chân Đại Châu cũng không nghĩ Dương Minh lại có thể dễ dàng nói ra thân phận của mình như vậy, trong lòng nhất thời mừng rỡ, lưu ý kỹ cái tên này, để sau này tới Tùng Giang kiếm hắn báo thù, cho dù mày võ công có cao cường tới đâu, nhưng lúc đí chỉ sợ một đao sau lưng, thì đố mày có còn sống hay không?

Nhưng đang vui vẻ được một chút, Chân Đại Châu chợt nhớ ra một chuyện quan trọng! Chiếc xe đó là của hắn?

Ngay sau đó, nét mặt của Chân Đại Châu liền biến sắc, hỏi Dương Minh một câu:

-Chiếc BMW kia là của mày?

Ừ, nếu mày thích có thể đem nó đi đập, nếu như mày dám?

Dương Minh thản nhiên nói.

-Ha ha, không dám, không dám…đệ chỉ thắc mắc mà thôi… Dương Minh ca đúng không, xin lỗi ca đệ có việc bận, phải đi trước, tạm biệt!

Chân Đại Châu trong nháy mắt bất đắc dĩ phải thay đổi cách xưng hô thôi!

Chiếc xe đó nhìn là biết chủ của nó không hề dơn giản, chắc chắn cũng phải là kẻ có chức có quyền, nhìn trên cửa kiếng thôi đã thấy có giấy thông hành đăc biêt, chắc chắn thân phận của tên này cũng không hề đơn giản như hắn nói, như vậy càng phải thận trọng!

Chân Đại Châu cũng không có ngu, có vài người không thể đắc tội được và Dương Minh là một trong số ấy. Nết Dương Minh mà muốn làm lớn chuyện này thì chính mình tiêu rồi!

Cho nên, chỉ trong chớp nhoáng đã nhận thức rõ, chỉ còn biết tự nhận mình xui xẻo thôi!

Chân Đại Châu mang theo đám đàn em, lảo đảo nghiêng ngã đi ra khỏi Lục Vị Cư, chỉ còn biết nhạn mình xui xẻo, hắn nghĩ chắc chắn Dương Minh còn có dấu súng trong người, người như thế, côn đồ bọn chúng ai dám chọc chứ?

Nhìn chiếc xe của Dương Minh hắn chỉ còn tự trách là mình xui xẻo!Hắn chỉ còn bất đắc dĩ đưa đám tiểu đệ đi bệnh viện mà thôi. Đúng là tiền mất tật mang mà!

Khi Chân Đại Châu mang người đi, Lục Vị Cư lại phục hồi sự yên tĩnh ban đầu! Tên phục vụ ban nãy nhận ra Chân Đại Châu bây giờ có chút hối hận, vì đã không nịnh bợ Dương Minh, ai mà biết được Dương Minh có thể một mình hạ hết đám thủ hạ của Chân Đại Châu cơ chứ!

Trước hắn nịnh bợ sai đối tượng, nên bây giờ sợ Dương Minh trả thù, có chút sợ hãi không dám lại phục vụ Dương Minh!

Nhưng mà Dương Minh cũng đâu có rảnh mà thù dai với một tên phục vụ cơ chứ? Dương Minh cũng không muốn dây dưa với hắn, mà quay đầu sang nói chuyện với Tôn Khiết

Lúc nãy anh…

Tôn Khiết dù sao cũng là một người thông minh nên đã nhận ra được ý tứ của Dương Minh, nàng biết Dương Minh là có ý tốt muốn bảo vệ mình sợ Chân Đại Châu biết được thân phận của mình sẽ tìm cách trả thù!

-Ha ha, anh phải đi xa, cũng không muốn trong lúc anh đi có người tới quậy phá tụi em.

Dương Minh nói rõ cho Tôn Khiết

Em phải đi sao?

Dương Hân không biết lý dom nên có chút sửng sốt:

-Đệ đệ, em nói em muôn đi đâu?

-Thế này, đợi chỉ còn có bốn người chúng ta, sẽ nói rõ cho nghe.

Dương Minh thấy người xung quanh còn đang xì xào, chỉ trỏ, nên cũng không thể nào nói ra được.

Chuyện Dương Minh một mình có thể đánh ngã hét tất cả đám người Chân Đại Châu, làm cho tất cả thực khách và người phục vụ kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình, cho nên đối với Dương Minh đầy hiếu kỳ. Dương Minh cũng không muốn vì chuyện này mà nổi cáu với họ, nhưng mà để họ bàn tán như vậy, Dương Minh cũng không có thích ứng cho lắm

-Ha ha, em trước khi tới đây, có đặt một phòng rồi!

Tôn Khiết cười nói:

-Chúng ta lại đó ăn đi!

Trước kia Lục Vị Cư chỉ có một vài phòng ăn, nhưng sau này do thực khách tới quán đông cho nên, đã xây thêm 2 lầu nữa, để tăng thêm phòng ăn, nhưng mặc dù là vậy thì đặt phòng cũng là một chuyện rất khó, nhưng đối với Tôn Khiết chỉ là chuyện nhỏ!

Tôn Khiết ở Đông Hải này có thể nói là thế lực rất lớn, mặc dù Tôn Hồng Quân đã đi rồi, nhưng thế lực vẫn như cũ, cho nên chuyện Tôn Khiết muốn đặt phòng cũng chỉ là chuyện nhỏ!

Bốn người cũng nhau qua phòng khác ăn, thức ăn cũ đương nhiên là đã có phục vụ bưng qua.

-Dương Minh, bây giờ em có thể nói cho chị biết, rốt cuộc là em muốn đi đâu?

Dương Hân và Dương Minh tuy gặp nhau không nhiều, nhưng hại người cứ như đã gặp nhau từ rất lâu vậy đó, cho nên Dương Hân rất có cảm tình với cậu em này!

Chị Dương Hân à, em phải đi làm nhiệm vụ một thời gian, tiểu Khiết không có nói với chị sao?

Dương Minh cũng không có giải thích nhiều chỉ nói là mình đi làm nhiệm vụ thôi

-Chấp hành nhiệm vụ? Mà nhiệm vụ gì?

Dương Hân có chút sửng sốt:

-Không phải em chỉ mới là sinh viên sao?

Dương Hân cũng không biết thân phận đặc thù của Dương Minh, chỉ biết hắn là sinh viên, cho nên sau khi nghi hắn nói vậy có chút khó hiểu.

-Ha ha, Dương Hân bạn không biết sao? Dương Minh chính là đặc công đó!

Dương Minh bí mật của anh khó giữ rồi?

-Bảo mật, đương nhiên là phải giữ bí mật rồi

Sau khi, nghe Dương Minh nói nét mặc của Dương Hân có chút ảm đạm, nàng muốn nói nhưng lại không thể nói ra. Dù sao Dương Minh đã nói như vậy, nàng cũng không thể không tin?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.