Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 447: Chu Giai Giai tan nát cõi lòng



"Tốn bao nhiêu tiền?" Tuy rằng Dương Minh không có bệnh, nhưng hắn cũng biết, đi một chuyến đến bệnh viện, tiền khẳng định không thể thiếu.

"Không có bao nhiêu đâu, không cần trả cho mình." Chu Giai Giai cười cười.

"Như vậy sao được, tốn hết vài trăm hả?" Dương Minh hỏi.

"Dạ. hơn sáu trăm, được rồi, hai ta chẳng phải bạn tốt sao!" Chu Giai Giai lại cười nói.

"Haha." Dương Minh cũng cười, không cố gắng nữa, giờ phút này, hắn thậm chí có ảo giác, nếu không phải lúc trước Chu Giai Giai ra ra" chuyện tốt", vậy thì có lẽ quan hệ của mình và nàng sẽ rất tốt, tuy rằng không thể gọi là bạn trai bạn gái, nhưng hẳn có thể là hồng nhan tri kỷ.

Đón một chiếc taxi, Dương Minh đưa Chu Giai Giai trở về, xe chạy đến nhà của Chu Giai Giai ở Thụy Tây Tân Thành, Chu Giai Giai không nhịn

được nhìn Dương Minh một cái, nhỏ giọng nói: "Ôm mình một chút đi!" Dục vọng con người, cuối cùng vẫn là không thể thỏa mãn được, Chu Giai Giai tuy rằng cảm thấy làm vậy là không ổn, nhưng vẫn có thể hy vọng xa vời tiến thêm bước nữa với Dương Minh.

Dương Minh đang suy nghĩ về việc dị năng 360 độ, và việc hai tên côn đồ hành hung ình, cho nên không nghe Chu Giai Giai nói rõ cái gì.

"Hả? Bạn nói cái gì?" Dương Minh hỏi.

"Không. không có gì, mình nói là ngày mai gặp lại ở trường." Chu Giai Giai làm gì còn dũng khí để lặp lại.

"Được, ngày mai gặp lại" Dương Minh gật đầu: "Trở về gửi tin nhắn cho mình, báo bình an"

Tuy rằng bây giờ đã tờ mờ sáng, nhưng người ở đây vẫn rất ít, Chu Giai Giai bởi vì mình mà về nhà trễ như vậy, cho nên Dương Minh cảm thấy nên quan tâm nàng một chút.

"Được!" Chu Giai Giai kích động đáp, Dương Minh, đang quan tâm đến mình sao? Chu Giai Giai cảm thấy thật vui vẻ!

"Đi đường cẩn thận!" Dương Minh gật đầu.

Chu Giai Giai không còn chút buồn rầu, vô cùng vui vẻ chạy về nhà, cầm lấy di động, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Dương Minh, thì đột nhiên bị người ta chụp vai từ phía sau: "Giai Giai, con đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về?"

Chu Giai Giai hoảng sợ, vội vàng để điện thoại xuống, xoay người lại: "Mẹ, con và bạn học đi ăn cơm."

"Mẹ biết con và bạn học đi ăn cơm, nhưng ăn cơm gì đến năm giờ sáng?" Chu mẫu trầm mặt hỏi: "Giai Giai, có phải con đã làm chuyện gì không?"

"Mẹ, con có làm gì đâu!" Chu Giai Giai cau mày, có chút ủy khuất nói:

"Bạn học của con uống quá nhiều, cho nên con dẫn đi bệnh viện."

"Nam?" Chu mẫu nghiêm túc hỏi.

"Nam. nam." Chu Giai Giai không dám giấu mẹ.

"Nam? Con và hắn?" Biểu tình Chu mẫu trở nên ác liệt.

"Dạ. là." Chu Giai Giai gật đầu.

"Giai Giai, có phải là người bạn con thường nhắc đến?" Chu mẫu nhìn Chu Giai Giai hỏi.

"Con. con. mẹ. mẹ đừng hỏi. con không muốn nói." Chu Giai Giai vội la lên.

"Giai Giai, con phải nói thậ với mẹ, có phải hay không?" Chu mẫu ép hỏi.

"Ai nha. mẹ, mẹ muốn làm gì, đúng thì sao? Không đúng thì sao?" Vẻ mặt Chu Giai Giai đã đầy đau khổ.

"Người đó là ai? Trong nhà làm gì?" Chu mẫu lại hỏi.

"Không biết. mẹ hỏi chuyện này để làm gì?" Tâm tình Chu Giai Giai vốn tốt lắm, nhưng bắt đầu hạ xuống.

"Mẹ hỏi chuyện này để làm gì? Còn không phải là vì con sao? Giai Giai, con nghĩ lại thân phận của con đi? Muốn tìm bạn trai đương nhiên phải tìm một người môn đăng hộ đối. Mẹ phải điều tra rõ ràng gia đình của người kia!" Chu mẫu nói.

"Mẹ, mẹ điều tra chuyện này để làm gì?" Chu Giai Giai cau mày nói:

"Huống hồ, bây giờ con và hắn vẫn chưa xác định quan hệ."

"Không có?" Chu mẫu nhẹ nhàng thở ra, nói: "Vậy là tốt rồi, nói cho mẹ biết người đó là ai. Mẹ cho người đi điều tra hắn một chút, nếu thực sự phù hợp với con, mẹ sẽ không phản đối, nhưng nếu không xứng với con, vậy con không cần qua lại với hắn!"

Chu Giai Giai đương nhiên biết gia đình của Dương Minh như thế nào, thần sắc không khỏi tối sầm lại, quật cường nói: "Mẹ, mẹ đừng đụng đến chuyện này, tự con xử lý được rồi"

"Không được! Con rể của mẹ phải môn đăng hộ đối, bằng không thì còn gì là mặt mũi của ba con!" Chu mẫu quyết liệt nói.

"Mẹ, con mệt rồi con muốn nghĩ ngơi." Chu Giai Giai bất đắc dĩ, nhưng không còn cách nào.

Chính vào lúc này, di động của Chu Giai Giai vang lên. Chu Giai Giai nhìn thoáng qua điện thoại, là Dương Minh gọi đến, trong lòng

vô cùng kích động, vừa định nghe thì bất thình lình, điện thoại bị mẹ giật lấy.

Trong thời gian đó, Dương Minh trở về nhà, vọt vào tắm một cái, tẩy đi cái mùi bia trên người, Dương Minh chuẩn bị ngủ, đột nhiên nhớ ra, Chu Giai Giai vẫn chưa gửi tin cho mình!

Dương Minh nhíu mày, cô nàng này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nếu là trước kia, Dương Minh cũng lười quản nàng, nhưng bây giờ thì khác, Dương Minh không có khả năng không lo lắng cho nàng.

Vội vàng dò dãy số của Chu Giai Giai, gọi điến, điện thoại vừa thông, Dương Minh liền vội vàng hỏi: "Chu Giai Giai, bạn về đến nhà chưa? Tại sao còn chưa gửi tin nhắn cho tôi?"

Chu mẫu vừa rồi nhìn thấy màn hình hiện lên cái tên, giờ phút này nghe cách nói chuyện của Dương Minh, liền biết rõ ràng. Thì ra, người con trai cùng đi với con gái của mình tên là Dương Minh!

Biết tên là tốt rồi.

"Ồ? Cậu là Dương Minh sao?" Chu mẫu hỏi.

"Ơ?" Dương Minh kinh ngạc, không xui như vậy chứ? Chu Giai Giai bị người khác bắt cóc? Nghĩ đến đây, Dương Minh lập tức hỏi: "Bà là ai? Chu Giai Giai đâu?"

"Tôi là mẹ của Chu Giai Giai, Chu Giai Giai đã nghỉ ngơi rồi, cậu tìm nó có chuyện gì?" Chu mẫu hỏi.

"Ra thế!" Dương Minh thở phào nhẹ nhõm, phỏng chừng, Chu Giai Giai có thể quá mệt mỏi, về nhà liền ngủ. Dương Minh cũng yên tâm: "Tôi chỉ muốn xác nhận là Chu Giai Giai về đến nhà rồi, tôi an tâm"

"À? Cậu cũng rất quan tâm đến Giai Giai nhà tôi!" Chu mẫu nói: "Vừa rồi, là cậu cùng đi với Giai Giai?"

"Đúng vậy, bá mẫu" Dương Minh nói.

"Nghe nói cậu vào bệnh viện?" Chu mẫu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Đúng vậy, chuyện này phải cảm ơn Chu Giai Giai." Dương Minh nói đến đây, trong lòng dâng lên một sự nghi ngờ, Chu Giai Giai không phải đang ngủ sao. Vậy sao mẹ của nàng lại biết được chuyện mình đến bệnh viện? Rốt cục là thế nào?

"Không có chuyện gì, vậy được rồi, bạn học Dương Minh!" Chu mẫu nói xong liền cúp điện thoại.

Dương Minh lắc đầu, ném di động qua một bên, rồi leo lên giường ngủ.

Vẻ mặt Chu Giai Giai vô cùng tức giận nhìn mẹ, nói: "Mẹ, sao mẹ có thể tùy tiện nghe điện thoại của con?"

"Vậy thì sao? Con không phải do mẹ sinh ra à?" Chu mẫu nói: "Mẹ biết rồi, hắn tên là Dương Minh phải không, hôm nào mẹ phải đi điều tra

hắn!"


"Mẹ, con ghét mẹ!" Chu Giai Giai giật lấy điện thoại, nước mắt chảy xuống như mưa! Chu Giai Giai cảm thấy vô cùng ủy khuất, tính toán cho cố vô, vất vả vô cùng, mới có được quan hệ với Dương Minh. Rồi khó khăn lắm Dương Minh mới lần đầu gọi điện cho mình, vậy mà mình không thể nghe được.

Xuất thân cùng với gia đình của Dương Minh, cái này không có khả năng giấu được mẹ. Nếu để mẹ biết, khẳng định là về sau sẽ bị bà ngăn cản, mình nên làm cái gì bây giờ.

Chu Giai Giai trèo lên giường, lấy chăn chùm kín đầu, khóc một cách rất ủy khuất.

Chu mẫu thở dài, sau đó nói: "Giai Giai, mẹ cũng chỉ vì tốt cho con! Về sau con sẽ hiểu."

"Con không cần." Chu Giai Giai đau khổ nói.

"Được rồi, con cứ từ từ mà suy nghĩ!" Nói xong, Chu mẫu liền rời phòng Chu Giai Giai.

Dương Minh, bị Dương Lệ gọi điện đánh thức, Dương Minh oán giận nhìn cái điện thoại, Dương Lệ cũng thật thông minh, không gọi điện thoại bàn mà trực tiếp gọi đến di động của mình.

"Alo." Dương Minh tức giận nhấn nút nghe.

"Dương Minh, sao còn chưa rời giường? Có muốn đi ăn cơm không?" Dương Lệ hỏi.

"Sao chị biết tôi chưa rời giường?" Dương Minh hỏi ngược lại.

"Nghe giọng của em là biết em chưa tỉnh ngủ rồi! Buổi chiều một giờ, chị đến nhà đón em." Dương Lệ nói: "Tự chuẩn bị đi, chị sẽ không gọi nhắc nhở đâu"

"Được, bây giờ mấy giờ?" Dương Minh hỏi.

"Chưa đến mười giờ." Dương Lệ cười khẽ.

"Trời đất!" Dương Minh xém tí đã bùng phát, hét lên với cái điện thoại: "Dương Lệ! Chị nói một giờ đi, cũng không cần mười giờ đã gọi cho tôi chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.