Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 513: Bị phát hiện



Chẳng qua, Dương Minh ngẫm lại những đều mà Tiếu Tình vừa nói, cũng lâm vào trầm tư, bản thân trước đó đã có cảm giác này, bây giờ nghe Tiếu Tình nói xong, càng xác định ý tưởng này!

Là Chu Giai Giai thích mình! Hơn nữa, theo Tiếu Tình phân tích, Chu Giai Giai thích mình cũng có nguyên nhân! Dương Minh hít một hơi thật sâu, nếu sự tình mà đúng như vậy, thì đúng là phiền toái!

Ban đầu, Dương Minh cứ nghĩ Chu Giai Giai làm tất cả chỉ vì trả thù mình, trả thù mình đã tìm người đánh nàng. Nhưng bây giờ xem ra không phải vậy, thật đúng là phiền toái.

Dương Minh chưa từng nghĩ đến chuyện mình và Chu Giai Giai có thể đến với nhau, bởi vì căn bản là không thể. Nàng và Tô Nhã rõ ràng không thể cùng tồn tại, hơn nữa, cho dù sau này mình không tìm thấy Tô Nhã, thì mình vẫn còn khúc mắc với Chu Giai Giai.

Nhưng mà, nghe Tiếu Tình nói xong, mọi chuyện hoàn toàn bị thay đổi. ban đầu nghĩ Chu Giai Giai hiểm ác, lại trở thành một cô gái si tình với mình, điều này làm cho Dương Minh nhất thời khó chấp nhận được!

Nếu là kẻ địch, thì Dương Minh còn có thể thản nhiên, nhưng bây giờ, sao mình có thể đối mặt với Chu Giai Giai? Nàng thật sự thích mình!

Nói cách khác, mình đã nhìn thấy thân thể của nàng, hơn nữa còn hôn qua nàng, mà nàng lại không hề có dị nghị! Ai. bây giờ Dương Minh đang rất là phiền não, thở dài.

"Được rồi, Dương Minh, không cần nghĩ nhiều như vậy, tìm cơ hội giải thích với Trần Mộng Nghiên một chút đi!" Tiếu Tình khuyên: "Chuyện của Chu Giai Giai, tạm thời gác sang một bên đi"

"Cũng chỉ có thể như vậy thôi" Bây giờ Dương Minh đã bắt đầu chột da, lúc đầu thì không biết Chu Giai Giai thích mình, nên hắn còn có thể giải thích hợp lý với Trần Mộng Nghiên, nhưng bây giờ, tình hình thay đổi, Dương Minh khó có thể giải thích hợp lý rồi!

"Được rồi, Dương Minh, vui vẻ một chút" Tiếu Tình cười nói: "Có gì đâu, người thích em càng nhiều, chứng tỏ mị lực của em càng lớn. Nếu không chị cũng sẽ không thích em thế này, một đứa trẻ nhỏ hơn chị cả chục tuổi"

"Chị Tiếu Tình, chị đừng chọc em." Dương Minh bất đắc dĩ lắc đầu: "Chuyện này rất phức tạp! Cho dù Chu Giai Giai có thích em, em cũng không thể chấp nhận nàng!"

"Vì sao lại không thể? Em mà chị còn không biết sao? Rất hoa tâm." Tiếu Tình cười duyện nói: "À, chị biết rồi, em sợ Tô Nhã không thích nàng ta, phải không?"

"Đây chỉ là một vấn đề nhỏ thôi, mấu chốt là ấn tượng trong lòng em với Chu Giai Giai vẫn không chuyển biến được" Dương Minh gật đầu nói.

"Sao có thể lập tức thay đổi được, cái này phải từ từ chứ. Dương Minh à, chị dám khẳng định thế này, lần sau em mà gặp Chu Giai Giai, cam đoan con mắt của nàng ta chỉ còn lại sự trìu mến thôi, tuyệt đối không có chán ghét và phẫn nộ" Tiếu Tình khẳng định.

"Ặc. đến lúc đó rồi tính." Dương Minh bây giờ chỉ muốn lãng tránh vấn đề này. Hắn không biết đối mặt với Chu Giai Giai thế nào.

"Nói về Tô Nhã đi, em cũng rất ít đề cập đến nàng ta" Tiếu Tình thấy thần sắc của Dương Minh có chút xấu hổ, vì thể đổi đề tài.

"Tô Nhã? Haha, chị cũng biết, đó là mối tình đầu của em." Dương Minh bất đắc dĩ lắc đầu: "Sau lúc đó, bọn em không còn liên lạc với nhau. Chẳng qua, nghe Chu Giai Giai nói, sau đó Tô Nhã có viết thư cho em, nhưng đều bị Ngô Trì Nhân giữ lấy. Nhưng đã nhiều năm rồi, thư cũng không còn cái gì quan trọng. Ngô Trì Nhân làm gì mà còn giữ chứ!"

"Ừ." Tiếu Tình nghe xong gật đầu: "Không sao đâu, Dương Minh, chị tin tưởng các em có duyên phận nhất định sẽ có thể gặp lại nhau"

"Hy vọng là vậy." Dương Minh cười chua sót.

"Đúng rồi, tên của cô bạn này cũng có ý tứ lắm, không khác gì với đại minh tinh cả!" Tiếu Tình thấy Dương Minh lại không vui, nên lại đổi đề tài.

"Đúng vậy, em biết, chị nói Thư Nhã phải không? Chị quên rồi sao, lúc chúng ta ở Hồng Công, em có mua một chiếc nhẫn của nàng!" Dương Minh nhắc.

"Ừ, đúng rồi, em vừa nói chị liền nhớ tới, lúc ấy chị rất buồn bực, vì sao em lại mua nhẫn của nàng, thì ra bạn gái nhỏ của em có tên tương tự!" Tiếu Tình chợt nói: "Chị thấy cái tên Thư Nhã này rất quen thuộc thế nào ấy"

"Sao thế, mấy ngày nay chị gặp nàng?" Dương Minh hỏi, không biết vì sao, Dương Minh đối với tin tức của Thư Nhã đặc biệt chú ý hơn các ngôi sao khác.

Cũng không biết vì sao, là nàng có tên tương tự với Tô Nhã? Hay là bởi vì nàng có chiếc nhẫn mà mình tặng cho Tô Nhã? Hay là nàng ta có quan hệ với Tô Nhã như mình đã hoài nghi? Trực giác nói cho Dương Minh biết, Thư Nhã nhất định có vấn đề!

"Ừ, em không biết sao? Năm sau Thư Nhã tiến hành đại hội diễn xướng toàn quốc đấy" Tiếu Tình nói: "Mấy ngày nay trên mạng đều có đưa tin này!"

"Thật không? Diễn xướng toàn quốc? Có đến Tùng Giang không?" Dương Minh tò mò, hỏi.

"Có đến Tùng Giang hay không thì không rõ, dù sao chúng ta chỉ là thành thị thôi, chẳng qua Đông Hải thì đại khái phải đến" Tiếu Tình nói.

"Khi nào?" Dương Minh gật đầu hỏi.

"Cũng không rõ lắm, thời gian cụ thể và địa điểm tổ chức còn chưa công bố, bây giờ trên mạng chỉ có tin đồn thôi" Tiếu Tình giải thích.

"À, ra thế, chị Tiếu Tình, chị giúp em chú ý chuyện này một chút" Dương Minh nói.

"Sao thế, em chú ý đến đại minh tinh hả?" Tiếu Tình cười hỏi.

"Cũng không phải, em chỉ cảm thấy nàng và Tô Nhã có quan hệ." Dương Minh giải thích.

"Ý của em là, Thư Nhã đó, là Tô Nhã của em?" Tiếu Tình nghe Dương Minh nói xong, lập tức sửng sốt hỏi.

"Cũng không phải, nếu xét tướng mạo, em tin tưởng Thư Nhã không phải là Tô Nhã! Bởi vì em chưa đến mức quên cả bộ dáng của Tô Nhã. huống hồ một người dù có trưởng thành, thì cũng không thể biến hóa lớn như vậy" Dương Minh lắc đầu: "Chẳng qua, em vẫn cảm thấy, Thư Nhã này có vấn đề"

"Nghi thần nghi quỷ, được rồi, yên tâm đi, chị sẽ để ý giúp em" Tiếu Tình gật đầu không hỏi nhiều, đôi khi, nhiều chuyện cũng là một trực giác, nhưng cũng bởi vì trực giác này, mà đến điểm mấu chốt, lại không thể phát huy được tác dụng.

Nhìn bộ dáng hờn dỗi của Tiếu Tình, Dương Minh bỗng nhiên cảm thấy một trận lửa dục. ai, cái Tâm Cổ hại người này, mới trải qua vài ngày, đã bắt đầu tác quái.

Cũng khó trách, ngày hôm qua Dương Minh và Trần Mộng Nghiên vốn sẽ thành chuyện tốt, kết quả là bị mấy tên côn đồ kia làm ầm ĩ phá đi. Bây giờ Dương Minh đang rất là khó chịu đây!

Dương Minh nhanh chóng kéo màn cửa sổ lại, sau đó nói với Tiếu Tình: "Chị Tiếu Tình, hay là chúng ta chơi trò tình cảm lưu luyến trong văn phòng đi?"

"A?" Tiếu Tình ngạc nhiên, vội vàng nói: "Đừng làm rộn, Dương Minh, chờ buổi tối đi, bây giờ là ban ngày mà, trong phòng làm việc, lỡ có người đến thì sao?"

"Không sao đâu, chúng ta đóng cửa lại thì ai biết" Dương Minh cười hì hì nói: "Hơn nữa, chỉ còn hơn một tiếng nữa là đến giờ về rồi"

"Vậy cũng không được. ai nha. Dương Minh, em làm gì vậy, nhanh lấy tay ra." Tiếu Tình duyên dáng gọi to lên.

"Hắc hắc." Dương Minh đã bị khơi mào dục hỏa, sao có thể kêu dừng tay là dừng chứ?

"Tiểu bại hoại, chỉ biết khi dễ chị." Tiếu Tình nằm dày trên ghế sa lon trong văn phòng, đầu dựa vào vai Dương Minh.

"Thật không? Sao em không cảm thấy. vừa rồi, hình như chị chủ động hơn mà?" Dương Minh cười xấu xa nói.

"Đâu có." Tiếu Tình xấu hổ nói: "Không phải đâu, là do em hiếp bức chị."

"Thì đúng rồi, hai ta coi như huề." Dương Minh vỗ vỗ vài cái đùi trơn bóng của Tiếu Tình.

"Được rồi, chúng ta thu dọn nhanh một chút, buổi tối còn đến chổ cha nuôi ăn cơm" Tiếu Tình lắc đầu, đứng dậy.

"Nằm một lát nữa đi, gấp cái gì" Dương Minh cũng mệt mỏi, ngày hôm qua đã không ngủ ngon rồi, vừa rồi lại trải qua vận động kịch liệt, chân tay mệt mỏi, đương nhiên muốn nghỉ ngơi một chút.

"Cốc cốc cốc." đúng lúc đó, bên ngoài văn phòng làm việc của Tiếu Tình, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

"Nhanh.nhanh. nhanh đứng lên!" Tiếu Tình hoảng sợ, bối rối đứng dậy, rồi đem quần áo trên ghế sa lon mặc lên người.

"Gấp cái gì, để em nhìn xem là ai" Dương Minh vỗ vỗ bả vai Tiếu Tình, ý bảo nàng yên tâm.

Tiếu Tình tức giận nhìn Dương Minh, đúng là quên mất, Dương Minh còn có dị năng này mà.

Dương Minh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, vừa thấy không khỏi giật mình, hô lên một tiếng: "Mẹ ơi!"

"Mẹ cái gì, rốt cục là ai? Em nói mau!" Tiếu Tình vội la lên.

"Không phải là mẹ chị sao. là mẹ nuôi của em đó!" Dương Minh cười khổ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.