"Vương tổng, không tốt, con nhỏ Hạ Tuyết kia tự nhiên tìm đến cửa!" Hoàng Hữu Tài nghe xong, liền nhan chóng đẩy xe lăn vào phòng của Vương Tích Phạm." Cái gì? Mẹ nó!" Vương Tích Phạm vỗ bàn một cái, tức giận nói: "Nó không chịu để yên sao? Mối làm ăn của chúng ta ở hải quan đã bị nó phá, còn tìm đến cửa nữa à?"
"Không phải thằng ku kia khai ra cái gì chứ?" Hoàng Hữu Tài nhíu mày: "Nhưng mà theo lý mà nói, đều là do Tô Đại Trí và nó giao tiếp, người liên hệ trước kia cùng tôi đã chuyển đi, lần quan hệ này tôi không dính vào, không thể nào dính đến chúng ta. trừ phi."
"Trừ phi thế nào?" Vương Tích Phạm vội vàng hỏi.
"Trừ phi. Tô Đại Trí trước kia đã lỡ miệng làm lộ quan hệ của chúng ta!" Hoàng Hữu Tài phân tích.
"Đis mẹ nó, tên Tô Đại Trí này, chết đúng là không oan!" Vương Tích Phạm nói xong lại muốn vỗ bàn, nhưng nhìn thấy miếng băng gạc trên tay mình, bất đắc dĩ bỏ qua.
"Làm sao bây giờ, Vương tổng, chúng ta có nên gặp Hạ Tuyết không?" Hoàng Hữu Tài nói.
"Chú cảm thấy thế nào?" Vương Tích Phạm hỏi ngược lại.
"Tôi cảm thấy nên gặp, xem nó muốn làm gì!" Hoàng Hữu Tài nói: "Nếu thấy không có gì, thì không phải không có vấn đề với chúng ta sao?"
"Nói cũng đúng, nó nhất định không nắm chứng cứ, bằng không sẽ trực tiếp lên đây bắt người!" Vương Tích Phạm gật đầu: "Vậy gặp đi! Gọi điện thoại xuống lầu, kêu nó lên!"
Năm phút sau, Hạ Tuyết đã đến bên ngoài cửa phòng Vương Tích Phạm.
"Xin chào Hạ cảnh quan" Vương Tích Phạm nhiệt tình bắt tay cùng Hạ Tuyết, sau đó nói: "Mời ngồi, để tôi kêu thư ký đi pha trà"
"Không cần phiền, tôi đến đây để tìm hiểu vài chuyện" Hạ Tuyết khoát tay.
"Vậy cũng được, không biết Hạ cảnh quan tìm tôi có chuyện gì?" Vương Tích Phạm gật đầu, sau đó ngồi đối diện Hạ Tuyết.
"Vương tổng, xin hỏi Tô Đại Trí và ông có quan hệ thế nào?" Hạ Tuyết đột nhiên hỏi.
"Cái gì? Tô Đại Trí?" Trong lòng Vương Tích Phạm giật mình, hay là cái xác của Tô Đại Trí đã tìm được? Chẳng qua, trên mặt Vương Tích Phạm lại không hề xuất hiện cái gì cả: "Cô nói hắn à, hắn là em vợ của tôi, sao thế?"
"Tô Đại Trí mất tích" Hạ Tuyết nhàn nhạt nói: "Chúng tôi hoài nghi hắn có liên quan đến vụ án buôn lậu"
"Cái gì? Mất tích? Buôn lậu?" Vương Tích Phạm tỏ vẻ kinh ngạc: "Có lầm không vậy? Em tôi là một người thành thật, sao lại dám đi buôn lậu. đúng rồi, nghe cô nói vậy, tôi cũng thấy đã lâu không gặp hắn!"
"Ông có biết gì vì hành vi của hắn hay không?" Hạ Tuyết nhìn Vương Tích Phạm ép hỏi: "Tôi nghe nói trước kia hắn làm việc trong tập đoàn của ông, hắn mất tích, ông không thấy lạ sao?"
"Trước đó hắn quả thật có đến công ty của tôi làm việc, khi đó thư ký của tôi là Hoàng Hữu Tài bị tai nạn xe phải nằm viện, cho nên nhờ hắn đến thế chổ một chút, nhưng mà hắn không thích hợp, cho nên khi Hoàng Hữu Tài xuất viện, tôi đã cho hắn nghỉ việc" Vương Tích Phạm nói.
"Cho nghỉ việc? Sau đó ông có gặp hắn không?" Hạ Tuyết hỏi.
"Ừ. sau đó, hắn quả thật có đến tìm tôi một lần." Vương Tích Phạm do dự rồi nói.
"Hắn tìm ông làm gì?" Hạ Tuyết hỏi.
"Tìm tôi vay tiền" Vương Tích Phạm thở dài: "Chuyện này tôi vốn không muốn nói, nhưng nếu Hạ cảnh quan đã hỏi, tôi cũng không che dấu"
"Có ý gì?" Hạ Tuyết nghi hoặc: "Vay tiền thì có gì mà không thể nói?"
"Hắn ở bên ngoài đánh bạc, rồi đi vay năng lãi, nên muốn mượn của tôi trả nợ" Vương Tích Phạm thở dài: "Vốn, tôi không muốn cho mượn, nhưng hắn nói là, nếu tôi không giúp hắn, thì người khác sẽ chém hắn chết! Dù sao hắn cũng là em vợ của tôi, tôi không thể mặc kệ hắn, tuy rằng nhiều tiền, nhưng tôi cũng cho hắn mượn. nói là mượn, không bằng cứ nói cho thì tốt hơn, vì tôi biết tiền này sẽ không trở về"
"Bao nhiêu?"
"Năm triệu!" Vương Tích Phạm lắc đầu: "Mặc dù tôi có tiền, nhưng lần này cho hắn mượn năm triệu, tôi cũng thấy đau lòng, nhưng không còn cách nào, ai kêu tôi lại có quan hệ với hắn!"
"Ông xác định hắn cầm số tiền này đi trả nợ?" Hạ Tuyết hỏi: "Không phải đi buôn lậu?"
"Tôi làm sao biết? Mỗi ngày tôi bận giải quyết nhiều chuyện của công ty, làm gì mà rãnh đi theo hắn trả nợ" Vương Tích Phạm nói: "Về phần hắn cầm tiền làm gì, tôi làm gì rãnh mà quản!"
"Ai có thể chứng minh hắn mượn tiền của ông?" Hạ Tuyết hỏi.
"Chuyện này, còn cần phải chứng minh sao?" Vương Tích Phạm lắc đầu: "Tôi cũng không có cái gì để chứng minh cả, tôi cho hắn tiền, đó là việc riêng của nhà tôi, hình như không phải chuyện của cô"
"Vương tổng, ông đang hỗ trợ điều tra, tôi hy vọng ông thành thật trả lời, bởi vì lời nói của ông vô cùng quan trọng với chúng tôi" Hạ Tuyết nói.
"Đúng rồi, lúc đó có thư ký Hoàng ở đây nữa, tiền cũng là tôi lấy trong kho ra, không có trong sổ sách công ty" Vương Tích Phạm nói: "Chuyện này vốn không tốt đẹp gì, việc xấu trong nhà không nên để truyền ra ngoài, tôi cũng không muốn để cho người khác biết!"
"Được rồi, Vương tổng, tôi có thể biết tổng tài sản của công ty ông không?" Hạ Tuyết gật đầu, thay đổi câu hỏi.
"Công ty của tôi có tổng tài sản là một trăm sáu mươi triệu." Vương Tích Phạm nói.
"Vậy tài sản của ông là bao nhiêu?" Hạ Tuyết tiếp tục hỏi.
"Cái này. thật xin lỗi, thứ cho tôi không thể trả lời, đây là việc riêng, tô không thể nói cho cô biết" Vương Tích Phạm nhàn nhạt nói: "Tôi là một người làm ăn, cô hẳn là cũng rõ mấy thứ này rất mẫn cảm, không thể công khai ra bên ngoài"
"Được rồi, ông không nói thì tôi không biết đi tra ngân hàng tiết kiệm với ông sao" Hạ Tuyết cười nói: "Hy vọng vừa rồi ông không gạt tôi, được rồi, hôm nay chỉ hỏi đến đây, nếu sau này còn cần tôi sẽ quay lại tìm ông"
"Được, được, tôi sẽ tận lực phối hợp" Vương Tích Phạm đứng lên, nói với Hạ Tuyết: "Hạ cảnh quan, tôi không tiễn cô, tập đoàn còn nhiều việc"
"Không cần tiễn!" Hạ Tuyết khoát tay, rời phòng.
"Mẹ nó!" Vương Tích Phạm hung tợn nói: "Con quỷ cái này dám tra đến tài sản của ôn, mẹ nó, may mà ông thông minh, đem tiền gửi bên ngân hàng thụy sĩ, cho mày tra suốt đời!"
Vừa rồi, lúc Hạ Tuyết hỏi đến tài sản cá nhân, làm cho Vương Tích Phạm giật mình, xem ra Hạ Tuyết đã nhận thấy cái gì, nếu không, cũng sẽ không hỏi đến vấn đề này!
Đúng là đau đầu! Không biết bên cảnh cục đã điều tra đến đâu rồi! Vương Tích Phạm cầm điện thoại lên, gọi cho một người quen.
"Đồng ca, nghe nói em vợ của em phạm tội hả." Nói chuyện trong chốc lát, Vương Tích Phạm làm bộ vô tình hỏi: "cái gì. ai nói à? Chính là Hạ Tuyết chứ ai. không phải chứ? Nàng ta bị cách chức tạm thời? Được được, em biết rồi."
Vương Tích Phạm cúp điện thoại, tức giận nói: "Mẹ nó, Hạ Tuyết này làm cái quỷ gì thế? Bị cách chức mà còn đến làm phiền tôi!"
"Đồng ca nói thế nào" Hoàng Hữu Tài hỏi.
"Căn bản là không có chuyện của chúng ta, còn con nhỏ Hạ Tuyết đó, đã bị cách chức tạm thời, vậy mà còn đi tra án. Mẹ nó, thật là âm hồn không tan, nó rắp tâm muốn làm gì đây?" Vương Tích Phạm tức giận nói.
"Mặc kệ nó muốn làm gì, nhưng khẳng định đã hoài nghi chúng ta, đây không phải là dấu hiệu tốt!" Hoàng Hữu Tài nói: "Không ổn rồi."
"Sao thế? Bị cách chức rồi, còn sợ cái gì?" Vương Tích Phạm hỏi.
"Bị cách chức mới đáng sợ!" Hoàng Hữu Tài nói: "Vương tổng, ngài nhìn không ra sao? Con Hạ Tuyết này rất khó chơi, nếu không phải bị cách chức tạm thời, thì vẫn còn người quản nó, nó không dám làm bậy! Bây giờ tạm thời cách chức, vậy khó mà nói, nếu để cho nó đi điều tra càn quấy, vậy thì tôi sợ nó sẽ tra ra dấu vết gì đó!"
"Nói cũng đúng!" Vương Tích Phạm nghe xong gật đầu: "Bây giờ nó hoàn toàn đi điều tra không cần trình tự, không biết vì nguyên nhân gì lại hoài nghi chúng ta, mặc dù không có chứng cứ, nhưng nếu để nó dây dựa, vậy khó mà nói sẽ không có chuyện xảy ra!"
"Hạ Tuyết này là một nhân vật nguy hiểm, là một dấu hiệu không tốt!" Hoàng Hữu Tài do dự nói: "Vương tổng, hay là chúng ta."
"Thế nào?" Vương Tích Phạm biến sắc nói.
"Thừa dịp nó bị cách chức, chúng ta làm cho nó biến mất vĩnh viễn!" Hoàng Hữu Tài hung tợn nói." Cái này không tốt đâu! Dù sao nó cũng là cảnh sát, nếu giết nó, chúng ta có thể gặp phiền toái, đến lúc đó khó mà kiếm cách thoát thân!" Vương Tích Phạm lo lắng nói.